Trình Thiên Hạo là một giám đốc điều hành trẻ tuổi đáng ngưỡng mộ, dù đã thành công trong sự nghiệp nhưng anh lại là một người cô độc, có ít bạn thân, chủ yếu là bạn làm ăn. Không phải do tính nết anh quái đản, chỉ đơn giản là anh không giỏi mở lòng với người lạ. Thời thơ ấu, anh bị mọi người cô lập vì quá ít nói, dù nếu anh muốn, anh vẫn có thể tán gẫu và làm quen với mọi người. Nhưng vấn đề là anh không muốn, anh luôn cảm thấy mối quan hệ như vậy rất khó quản lý, rất dễ bị phản bội và chịu tổn thương. Không có bạn bè thì thôi, cũng không nhất thiết phải có, Trình Thiên Hạo đã sớm quen điều đó từ lâu, vậy nên nhiều năm qua vẫn chỉ có anh một thân một mình. Kết bạn còn không được, huống chi nói đến tình yêu. Mấy năm nay gia đình thúc giục anh kết hôn, giục tới giục lui cũng đến lúc mệt mỏi, cho nên dứt khoát để anh tự sinh tự diệt. Nếu nói kết bạn đối với anh là khó khăn, thì việc yêu đương chính là thử thách cấp độ địa ngục. Từ nhỏ đến lớn, cho dù là thi cử hay đấu thầu kinh doanh,…
Chương 2: Vuốt mèo thành nghiện
Mèo Trước Nhà Tổng TàiTác giả: Ngải KhươngTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTrình Thiên Hạo là một giám đốc điều hành trẻ tuổi đáng ngưỡng mộ, dù đã thành công trong sự nghiệp nhưng anh lại là một người cô độc, có ít bạn thân, chủ yếu là bạn làm ăn. Không phải do tính nết anh quái đản, chỉ đơn giản là anh không giỏi mở lòng với người lạ. Thời thơ ấu, anh bị mọi người cô lập vì quá ít nói, dù nếu anh muốn, anh vẫn có thể tán gẫu và làm quen với mọi người. Nhưng vấn đề là anh không muốn, anh luôn cảm thấy mối quan hệ như vậy rất khó quản lý, rất dễ bị phản bội và chịu tổn thương. Không có bạn bè thì thôi, cũng không nhất thiết phải có, Trình Thiên Hạo đã sớm quen điều đó từ lâu, vậy nên nhiều năm qua vẫn chỉ có anh một thân một mình. Kết bạn còn không được, huống chi nói đến tình yêu. Mấy năm nay gia đình thúc giục anh kết hôn, giục tới giục lui cũng đến lúc mệt mỏi, cho nên dứt khoát để anh tự sinh tự diệt. Nếu nói kết bạn đối với anh là khó khăn, thì việc yêu đương chính là thử thách cấp độ địa ngục. Từ nhỏ đến lớn, cho dù là thi cử hay đấu thầu kinh doanh,… Bề ngoài có thể không thể hiện rõ ràng, nhưng Trình Thiên Hạo không thích sống một mình chút nào.Vậy nên, anh không sống trong biệt thự sang trọng ở khu nhà giàu mà mua một căn hộ bình thường trong một khu phố nhỏ đông đúc, có an ninh tốt.Để một mình anh sống thì vậy là quá ổn rồi.Vậy… Chẳng lẽ con mèo sạch sẽ này của nhà hàng xóm sao?Trình Thiên Hạo đứng đó suy nghĩ một chút, đã nửa đêm rồi, không thể đi hỏi từng nhà một, những chuyện này chỉ có thể chờ đến ngày mai.Nhưng nếu để con mèo này ở ngoài, vạn nhất nó chạy lung tung lại quên mất đường về. Do dự hai giây, anh cúi xuống ôm nó lên, dùng tay còn lại lấy chìa khóa mở cửa.Căn nhà một người ở vắng tanh, mỗi lần chào đón anh chỉ có màn đêm tối cùng không khí lạnh lẽo.Trình Thiên Hạo bật đèn lên, cúi đầu nhìn chăm chú con mèo trong lòng.Bộ lông của nó trắng như tuyết, toàn thân trắng ngà không chút pha trộn, mềm mại đến nỗi khiến anh không nhịn được vuốt v e hai cái.Nhưng con mèo vẫn ngủ ngon lành, ngay cả khi được người ta động vào nó cũng không có dấu hiệu tỉnh dậy.Trình Thiên Hạo đặt nó lên ghế sô pha, sau đó quỳ xuống ngắm nghía, để nó ở đây chắc không có vấn đề gì chứ? Dù sao anh cũng chỉ ở đây với nó một đêm, ngày mai sẽ tìm chủ cho nó.Con mèo lúc ngủ trông rất đáng yêu, không hiểu sao anh vẫn có thể nhận ra đó là một con mèo xinh đẹp với khuôn mặt thanh tú.Trình Thiên Hạo cảm thấy tính nghiền thú cưng của mình như được đánh thức, càng ngắm càng không nhịn được muốn vuốt v e một cái – cảm giác thật thoải mái và dễ chịu, mọi căng thẳng đều được giải tỏa.Được voi đòi tiên, Trình Thiên Hạo tiếp tục vuốt v e con mèo.Chợt nhớ đến truyền thuyết đệm thịt ở chân mèo, anh cẩn thận kéo bàn chân nhỏ của con mèo ra vuốt v e. Trước đây anh chưa từng nuôi nên không biết, hóa ra mèo lại có sức hấp dẫn lớn đến như vậy.Trình Thiên Hạo quyết định, anh cũng phải nuôi một con mèo cho riêng mình.Trong lúc đang mải mê vuốt v e, con mèo trắng trên sô pha hơi cử động, đột nhiên nó mở mắt ra, vừa hay nhìn thẳng vào mắt anh.Hai con mắt kia, một xanh ngọc, một xanh lam, Trình Thiên Hạo cảm thán, thật là đẹp…
Mèo Trước Nhà Tổng TàiTác giả: Ngải KhươngTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTrình Thiên Hạo là một giám đốc điều hành trẻ tuổi đáng ngưỡng mộ, dù đã thành công trong sự nghiệp nhưng anh lại là một người cô độc, có ít bạn thân, chủ yếu là bạn làm ăn. Không phải do tính nết anh quái đản, chỉ đơn giản là anh không giỏi mở lòng với người lạ. Thời thơ ấu, anh bị mọi người cô lập vì quá ít nói, dù nếu anh muốn, anh vẫn có thể tán gẫu và làm quen với mọi người. Nhưng vấn đề là anh không muốn, anh luôn cảm thấy mối quan hệ như vậy rất khó quản lý, rất dễ bị phản bội và chịu tổn thương. Không có bạn bè thì thôi, cũng không nhất thiết phải có, Trình Thiên Hạo đã sớm quen điều đó từ lâu, vậy nên nhiều năm qua vẫn chỉ có anh một thân một mình. Kết bạn còn không được, huống chi nói đến tình yêu. Mấy năm nay gia đình thúc giục anh kết hôn, giục tới giục lui cũng đến lúc mệt mỏi, cho nên dứt khoát để anh tự sinh tự diệt. Nếu nói kết bạn đối với anh là khó khăn, thì việc yêu đương chính là thử thách cấp độ địa ngục. Từ nhỏ đến lớn, cho dù là thi cử hay đấu thầu kinh doanh,… Bề ngoài có thể không thể hiện rõ ràng, nhưng Trình Thiên Hạo không thích sống một mình chút nào.Vậy nên, anh không sống trong biệt thự sang trọng ở khu nhà giàu mà mua một căn hộ bình thường trong một khu phố nhỏ đông đúc, có an ninh tốt.Để một mình anh sống thì vậy là quá ổn rồi.Vậy… Chẳng lẽ con mèo sạch sẽ này của nhà hàng xóm sao?Trình Thiên Hạo đứng đó suy nghĩ một chút, đã nửa đêm rồi, không thể đi hỏi từng nhà một, những chuyện này chỉ có thể chờ đến ngày mai.Nhưng nếu để con mèo này ở ngoài, vạn nhất nó chạy lung tung lại quên mất đường về. Do dự hai giây, anh cúi xuống ôm nó lên, dùng tay còn lại lấy chìa khóa mở cửa.Căn nhà một người ở vắng tanh, mỗi lần chào đón anh chỉ có màn đêm tối cùng không khí lạnh lẽo.Trình Thiên Hạo bật đèn lên, cúi đầu nhìn chăm chú con mèo trong lòng.Bộ lông của nó trắng như tuyết, toàn thân trắng ngà không chút pha trộn, mềm mại đến nỗi khiến anh không nhịn được vuốt v e hai cái.Nhưng con mèo vẫn ngủ ngon lành, ngay cả khi được người ta động vào nó cũng không có dấu hiệu tỉnh dậy.Trình Thiên Hạo đặt nó lên ghế sô pha, sau đó quỳ xuống ngắm nghía, để nó ở đây chắc không có vấn đề gì chứ? Dù sao anh cũng chỉ ở đây với nó một đêm, ngày mai sẽ tìm chủ cho nó.Con mèo lúc ngủ trông rất đáng yêu, không hiểu sao anh vẫn có thể nhận ra đó là một con mèo xinh đẹp với khuôn mặt thanh tú.Trình Thiên Hạo cảm thấy tính nghiền thú cưng của mình như được đánh thức, càng ngắm càng không nhịn được muốn vuốt v e một cái – cảm giác thật thoải mái và dễ chịu, mọi căng thẳng đều được giải tỏa.Được voi đòi tiên, Trình Thiên Hạo tiếp tục vuốt v e con mèo.Chợt nhớ đến truyền thuyết đệm thịt ở chân mèo, anh cẩn thận kéo bàn chân nhỏ của con mèo ra vuốt v e. Trước đây anh chưa từng nuôi nên không biết, hóa ra mèo lại có sức hấp dẫn lớn đến như vậy.Trình Thiên Hạo quyết định, anh cũng phải nuôi một con mèo cho riêng mình.Trong lúc đang mải mê vuốt v e, con mèo trắng trên sô pha hơi cử động, đột nhiên nó mở mắt ra, vừa hay nhìn thẳng vào mắt anh.Hai con mắt kia, một xanh ngọc, một xanh lam, Trình Thiên Hạo cảm thán, thật là đẹp…
Mèo Trước Nhà Tổng TàiTác giả: Ngải KhươngTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTrình Thiên Hạo là một giám đốc điều hành trẻ tuổi đáng ngưỡng mộ, dù đã thành công trong sự nghiệp nhưng anh lại là một người cô độc, có ít bạn thân, chủ yếu là bạn làm ăn. Không phải do tính nết anh quái đản, chỉ đơn giản là anh không giỏi mở lòng với người lạ. Thời thơ ấu, anh bị mọi người cô lập vì quá ít nói, dù nếu anh muốn, anh vẫn có thể tán gẫu và làm quen với mọi người. Nhưng vấn đề là anh không muốn, anh luôn cảm thấy mối quan hệ như vậy rất khó quản lý, rất dễ bị phản bội và chịu tổn thương. Không có bạn bè thì thôi, cũng không nhất thiết phải có, Trình Thiên Hạo đã sớm quen điều đó từ lâu, vậy nên nhiều năm qua vẫn chỉ có anh một thân một mình. Kết bạn còn không được, huống chi nói đến tình yêu. Mấy năm nay gia đình thúc giục anh kết hôn, giục tới giục lui cũng đến lúc mệt mỏi, cho nên dứt khoát để anh tự sinh tự diệt. Nếu nói kết bạn đối với anh là khó khăn, thì việc yêu đương chính là thử thách cấp độ địa ngục. Từ nhỏ đến lớn, cho dù là thi cử hay đấu thầu kinh doanh,… Bề ngoài có thể không thể hiện rõ ràng, nhưng Trình Thiên Hạo không thích sống một mình chút nào.Vậy nên, anh không sống trong biệt thự sang trọng ở khu nhà giàu mà mua một căn hộ bình thường trong một khu phố nhỏ đông đúc, có an ninh tốt.Để một mình anh sống thì vậy là quá ổn rồi.Vậy… Chẳng lẽ con mèo sạch sẽ này của nhà hàng xóm sao?Trình Thiên Hạo đứng đó suy nghĩ một chút, đã nửa đêm rồi, không thể đi hỏi từng nhà một, những chuyện này chỉ có thể chờ đến ngày mai.Nhưng nếu để con mèo này ở ngoài, vạn nhất nó chạy lung tung lại quên mất đường về. Do dự hai giây, anh cúi xuống ôm nó lên, dùng tay còn lại lấy chìa khóa mở cửa.Căn nhà một người ở vắng tanh, mỗi lần chào đón anh chỉ có màn đêm tối cùng không khí lạnh lẽo.Trình Thiên Hạo bật đèn lên, cúi đầu nhìn chăm chú con mèo trong lòng.Bộ lông của nó trắng như tuyết, toàn thân trắng ngà không chút pha trộn, mềm mại đến nỗi khiến anh không nhịn được vuốt v e hai cái.Nhưng con mèo vẫn ngủ ngon lành, ngay cả khi được người ta động vào nó cũng không có dấu hiệu tỉnh dậy.Trình Thiên Hạo đặt nó lên ghế sô pha, sau đó quỳ xuống ngắm nghía, để nó ở đây chắc không có vấn đề gì chứ? Dù sao anh cũng chỉ ở đây với nó một đêm, ngày mai sẽ tìm chủ cho nó.Con mèo lúc ngủ trông rất đáng yêu, không hiểu sao anh vẫn có thể nhận ra đó là một con mèo xinh đẹp với khuôn mặt thanh tú.Trình Thiên Hạo cảm thấy tính nghiền thú cưng của mình như được đánh thức, càng ngắm càng không nhịn được muốn vuốt v e một cái – cảm giác thật thoải mái và dễ chịu, mọi căng thẳng đều được giải tỏa.Được voi đòi tiên, Trình Thiên Hạo tiếp tục vuốt v e con mèo.Chợt nhớ đến truyền thuyết đệm thịt ở chân mèo, anh cẩn thận kéo bàn chân nhỏ của con mèo ra vuốt v e. Trước đây anh chưa từng nuôi nên không biết, hóa ra mèo lại có sức hấp dẫn lớn đến như vậy.Trình Thiên Hạo quyết định, anh cũng phải nuôi một con mèo cho riêng mình.Trong lúc đang mải mê vuốt v e, con mèo trắng trên sô pha hơi cử động, đột nhiên nó mở mắt ra, vừa hay nhìn thẳng vào mắt anh.Hai con mắt kia, một xanh ngọc, một xanh lam, Trình Thiên Hạo cảm thán, thật là đẹp…