1. “Xoẹt!” Một âm thanh vang lên, áo sơ mi hàng hiệu của Khương Sùng đã bị tôi xé thành hai mảnh. Tôi dán lên người anh ấy, đầu ngón tay không hề kiêng nể lướt trên phần cơ bụng săn chắc, khiến anh ấy trong phút chốc bắt đầu thở hổn hển. Ngay lúc tôi đưa tay chạm đến thắt lưng, anh ấy bất ngờ giữ chặt tay tôi, ngón tay không ngừng ra hiệu. Tôi miễn cưỡng nhìn, hình như anh ấy muốn nói không nên làm thế. “Khương Sùng trời đánh này! Anh muốn tôi chế𝘵 ở đây anh mới chịu hả?” “Tôi đã … thành ra thế này rồi, anh còn không chịu làm tới? Hay là do anh “không được” hả?” “Nếu anh “không được” thì biến ra ngoài, tìm một người khác tới đây dùm tôi!!” Tôi bật khóc thành tiếng. Ai có ngờ đi ăn tiệc một chút thôi mà cũng bị người ta 𝘤𝘩𝘶ốc thuố𝘤, mà cái thuốc chế𝘵 tiệt gì tác dụng lại mạnh như thế, khiến tôi như muốn bốc cháy, sắp mất hết lí trí. Nếu như không có “anh trai” nào tới đây chắc tôi sẽ bứt rứt đến chế𝘵 mất thôi! Khương Sùng kiềm chế lại động tác của tôi trong giây lát, yết hầu lên xuống…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...