Tác giả:

Lúc đó tôi mới p.h.a t.h.a.i xong, không nói với ai. Nằm trong ký túc xá, cảm thấy đau đớn đến mức chết đi được. Cả về thể xác lẫn tinh thần. Bạn cùng phòng của tôi đang gọi điện, nói cười rất vui vẻ, người ở đầu dây bên kia, là cha của đứa trẻ đã c.h.e.t của tôi. Cô ấy cố ý gọi để tôi nghe.... 01. Tôi đã phá th.ai vào năm thứ 3 đại học. Sau khi phẫu thuật, tôi quyết định thuê một căn nhà ngoài trường để điều dưỡng cơ thể. Mỗi ngày tôi vẫn đến lớp như bình thường nhưng chẳng thể nào tập trung được vào việc học hành. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi lại thấy hình ảnh của đứa trẻ chưa thành hình. Bác sĩ an ủi tôi rằng ở giai đoạn này, nó chưa thực sự được coi là một sinh mạng. Tôi không biết điều đó có đúng hay không. Nhưng, chỉ là cảm giác. Tôi đã từ bỏ đứa con của mình. Cha của đứa trẻ, là đàn anh khoá trên của tôi. Kể từ khi anh ấy và người phụ nữ khác ở bên nhau, anh chỉ còn là một người qua đường không mấy quan trọng đối với tôi. Sau khi phẫu thuật, không ai dạy tôi cách chăm sóc bản thân…

Chương 6

Hàng Xóm Mù Của Tôi Là Kẻ Sát NhânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản VănLúc đó tôi mới p.h.a t.h.a.i xong, không nói với ai. Nằm trong ký túc xá, cảm thấy đau đớn đến mức chết đi được. Cả về thể xác lẫn tinh thần. Bạn cùng phòng của tôi đang gọi điện, nói cười rất vui vẻ, người ở đầu dây bên kia, là cha của đứa trẻ đã c.h.e.t của tôi. Cô ấy cố ý gọi để tôi nghe.... 01. Tôi đã phá th.ai vào năm thứ 3 đại học. Sau khi phẫu thuật, tôi quyết định thuê một căn nhà ngoài trường để điều dưỡng cơ thể. Mỗi ngày tôi vẫn đến lớp như bình thường nhưng chẳng thể nào tập trung được vào việc học hành. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi lại thấy hình ảnh của đứa trẻ chưa thành hình. Bác sĩ an ủi tôi rằng ở giai đoạn này, nó chưa thực sự được coi là một sinh mạng. Tôi không biết điều đó có đúng hay không. Nhưng, chỉ là cảm giác. Tôi đã từ bỏ đứa con của mình. Cha của đứa trẻ, là đàn anh khoá trên của tôi. Kể từ khi anh ấy và người phụ nữ khác ở bên nhau, anh chỉ còn là một người qua đường không mấy quan trọng đối với tôi. Sau khi phẫu thuật, không ai dạy tôi cách chăm sóc bản thân… 26.Tôi bị máu bắn vào mặt, bắn cả lên trên tấm ván phía trước.Tôi cuống cuồng vùng vẫy, cuối cùng, ngón tay chạm được vào lưỡi dao rơi trên sàn.Tôi cố lấy lưỡi dao cứa vào sợi dây thừng, ma sát một cách khó khăn.Sau vài động tác lưỡi dao làm trầy da, cảm giác đau xót như bị cứa lên da thịt.Phải nhanh lên, nhanh hơn nữa!Bất chợt, tôi cảm thấy cổ tay mình bỗng nhiên lỏng lẻo.Tôi dùng sức kéo mạnh, cuối cùng giải thoát được sợi dây thừng trên tay.Tôi ngồi dậy và cắt đứt dây thừng quanh mắt cá chân. Tôi loạng choạng đứng dậy, muốn chạy đến giúp đỡ.Khi ngước nhìn, tôi chỉ thấy thân thể của Lục Vũ đã mất ý thức, lả đi và ngã xuống.Còn người mù đứng đó, cả người đầy máu.Anh ta đang lắng nghe bằng tai.Khi tôi loạng choạng đứng dậy, anh ta nghe thấy.Anh ta biết tôi ở đâu.Tôi siết chặt lưỡi dao trong tay.27/Bất chợt, anh ta lao thẳng về phía tôi.Trái tim tôi gần như đập mạnh đến nỗi sắp nổ tung, tôi đâm mạnh con dao trong tay mình về phía trước.Hắn ta không hề né tránh.Tôi nhìn thấy hắn ta giơ cao cánh tay, lưỡi dao sắc nhọn theo quán tính đâm xuyên qua cánh tay của hắn.Cảm giác như tôi vừa bị một chiếc xe đâm trực diện, cả người tôi bay ra ngoài, lộn nhào trên đất.Tai tôi vang lên tiếng ù ù.Tôi vất vả ngẩng đầu lên, hắn ta rút con dao ra khỏi cánh tay, máu từ cánh tay chảy xuống rồi chầm chậm đi về phía tôi.Từ xa, Lục Vũ nằm trên đất, máu chảy ra từ đầu, không một tiếng động.Tôi tuyệt vọng nhìn người đàn ông mù ngày càng tiến lại gần.28/「Mẹ, mẹ hối hận không?」 đột nhiên, người đàn ông mù cất tiếng hỏi.Cái gì?Một tia sét lớn bất ngờ xé nát bầu trời.Giống như nó đã hoàn toàn xé toạc đám mây đen chật vật, cơn mưa tầm tã nổi giận gầm rú và ào xuống.Mái che cửa sổ tầng dưới, bị mưa gió đánh đập thành từng hồi vang dội.Người mù rõ ràng đang sững sờ trong chốc lát.Gần như cùng lúc đó, trái tim tôi cũng bắt đầu đập loạn lên.Tiếng mưa.Tôi có nghe thấy!29.Người mù cầm dao lao về phía tôi như điên cuồng. Tôi dùng hết sức lực đứng dậy, lăn mình tránh né.Lưỡi dao cắm mạnh xuống nhưng chỉ chạm vào sàn nhà, làm vỡ ra một mảnh.Anh ta không chút do dự, lập tức cầm dao, vung mạnh qua lại. Tuy nhiên, lưỡi dao chỉ chém vào không khí mà thôi.Tôi toát mồ hôi hột, nhờ tiếng mưa đã lẻn tránh đi từ sớm.Mưa vẫn cứ tuôn xối xả.Tôi đi chân trần, nhón chân rời khỏi cánh cửa đó, vào phòng khách của mình.30.Người mù nghiêng tai lắng nghe. Cơn mưa xối xả trút xuống, chỉ làm tăng thêm tiếng ồn không ngớt.Anh ta dùng sức vỗ vào tai mình, nhưng chỉ là vô ích mà thôi.Anh ta không thể nghe thấy bất cứ điều gì. Nếu không có âm thanh, anh ta chỉ là một kẻ mù hoàn toàn.

Hàng Xóm Mù Của Tôi Là Kẻ Sát NhânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản VănLúc đó tôi mới p.h.a t.h.a.i xong, không nói với ai. Nằm trong ký túc xá, cảm thấy đau đớn đến mức chết đi được. Cả về thể xác lẫn tinh thần. Bạn cùng phòng của tôi đang gọi điện, nói cười rất vui vẻ, người ở đầu dây bên kia, là cha của đứa trẻ đã c.h.e.t của tôi. Cô ấy cố ý gọi để tôi nghe.... 01. Tôi đã phá th.ai vào năm thứ 3 đại học. Sau khi phẫu thuật, tôi quyết định thuê một căn nhà ngoài trường để điều dưỡng cơ thể. Mỗi ngày tôi vẫn đến lớp như bình thường nhưng chẳng thể nào tập trung được vào việc học hành. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi lại thấy hình ảnh của đứa trẻ chưa thành hình. Bác sĩ an ủi tôi rằng ở giai đoạn này, nó chưa thực sự được coi là một sinh mạng. Tôi không biết điều đó có đúng hay không. Nhưng, chỉ là cảm giác. Tôi đã từ bỏ đứa con của mình. Cha của đứa trẻ, là đàn anh khoá trên của tôi. Kể từ khi anh ấy và người phụ nữ khác ở bên nhau, anh chỉ còn là một người qua đường không mấy quan trọng đối với tôi. Sau khi phẫu thuật, không ai dạy tôi cách chăm sóc bản thân… 26.Tôi bị máu bắn vào mặt, bắn cả lên trên tấm ván phía trước.Tôi cuống cuồng vùng vẫy, cuối cùng, ngón tay chạm được vào lưỡi dao rơi trên sàn.Tôi cố lấy lưỡi dao cứa vào sợi dây thừng, ma sát một cách khó khăn.Sau vài động tác lưỡi dao làm trầy da, cảm giác đau xót như bị cứa lên da thịt.Phải nhanh lên, nhanh hơn nữa!Bất chợt, tôi cảm thấy cổ tay mình bỗng nhiên lỏng lẻo.Tôi dùng sức kéo mạnh, cuối cùng giải thoát được sợi dây thừng trên tay.Tôi ngồi dậy và cắt đứt dây thừng quanh mắt cá chân. Tôi loạng choạng đứng dậy, muốn chạy đến giúp đỡ.Khi ngước nhìn, tôi chỉ thấy thân thể của Lục Vũ đã mất ý thức, lả đi và ngã xuống.Còn người mù đứng đó, cả người đầy máu.Anh ta đang lắng nghe bằng tai.Khi tôi loạng choạng đứng dậy, anh ta nghe thấy.Anh ta biết tôi ở đâu.Tôi siết chặt lưỡi dao trong tay.27/Bất chợt, anh ta lao thẳng về phía tôi.Trái tim tôi gần như đập mạnh đến nỗi sắp nổ tung, tôi đâm mạnh con dao trong tay mình về phía trước.Hắn ta không hề né tránh.Tôi nhìn thấy hắn ta giơ cao cánh tay, lưỡi dao sắc nhọn theo quán tính đâm xuyên qua cánh tay của hắn.Cảm giác như tôi vừa bị một chiếc xe đâm trực diện, cả người tôi bay ra ngoài, lộn nhào trên đất.Tai tôi vang lên tiếng ù ù.Tôi vất vả ngẩng đầu lên, hắn ta rút con dao ra khỏi cánh tay, máu từ cánh tay chảy xuống rồi chầm chậm đi về phía tôi.Từ xa, Lục Vũ nằm trên đất, máu chảy ra từ đầu, không một tiếng động.Tôi tuyệt vọng nhìn người đàn ông mù ngày càng tiến lại gần.28/「Mẹ, mẹ hối hận không?」 đột nhiên, người đàn ông mù cất tiếng hỏi.Cái gì?Một tia sét lớn bất ngờ xé nát bầu trời.Giống như nó đã hoàn toàn xé toạc đám mây đen chật vật, cơn mưa tầm tã nổi giận gầm rú và ào xuống.Mái che cửa sổ tầng dưới, bị mưa gió đánh đập thành từng hồi vang dội.Người mù rõ ràng đang sững sờ trong chốc lát.Gần như cùng lúc đó, trái tim tôi cũng bắt đầu đập loạn lên.Tiếng mưa.Tôi có nghe thấy!29.Người mù cầm dao lao về phía tôi như điên cuồng. Tôi dùng hết sức lực đứng dậy, lăn mình tránh né.Lưỡi dao cắm mạnh xuống nhưng chỉ chạm vào sàn nhà, làm vỡ ra một mảnh.Anh ta không chút do dự, lập tức cầm dao, vung mạnh qua lại. Tuy nhiên, lưỡi dao chỉ chém vào không khí mà thôi.Tôi toát mồ hôi hột, nhờ tiếng mưa đã lẻn tránh đi từ sớm.Mưa vẫn cứ tuôn xối xả.Tôi đi chân trần, nhón chân rời khỏi cánh cửa đó, vào phòng khách của mình.30.Người mù nghiêng tai lắng nghe. Cơn mưa xối xả trút xuống, chỉ làm tăng thêm tiếng ồn không ngớt.Anh ta dùng sức vỗ vào tai mình, nhưng chỉ là vô ích mà thôi.Anh ta không thể nghe thấy bất cứ điều gì. Nếu không có âm thanh, anh ta chỉ là một kẻ mù hoàn toàn.

Hàng Xóm Mù Của Tôi Là Kẻ Sát NhânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản VănLúc đó tôi mới p.h.a t.h.a.i xong, không nói với ai. Nằm trong ký túc xá, cảm thấy đau đớn đến mức chết đi được. Cả về thể xác lẫn tinh thần. Bạn cùng phòng của tôi đang gọi điện, nói cười rất vui vẻ, người ở đầu dây bên kia, là cha của đứa trẻ đã c.h.e.t của tôi. Cô ấy cố ý gọi để tôi nghe.... 01. Tôi đã phá th.ai vào năm thứ 3 đại học. Sau khi phẫu thuật, tôi quyết định thuê một căn nhà ngoài trường để điều dưỡng cơ thể. Mỗi ngày tôi vẫn đến lớp như bình thường nhưng chẳng thể nào tập trung được vào việc học hành. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi lại thấy hình ảnh của đứa trẻ chưa thành hình. Bác sĩ an ủi tôi rằng ở giai đoạn này, nó chưa thực sự được coi là một sinh mạng. Tôi không biết điều đó có đúng hay không. Nhưng, chỉ là cảm giác. Tôi đã từ bỏ đứa con của mình. Cha của đứa trẻ, là đàn anh khoá trên của tôi. Kể từ khi anh ấy và người phụ nữ khác ở bên nhau, anh chỉ còn là một người qua đường không mấy quan trọng đối với tôi. Sau khi phẫu thuật, không ai dạy tôi cách chăm sóc bản thân… 26.Tôi bị máu bắn vào mặt, bắn cả lên trên tấm ván phía trước.Tôi cuống cuồng vùng vẫy, cuối cùng, ngón tay chạm được vào lưỡi dao rơi trên sàn.Tôi cố lấy lưỡi dao cứa vào sợi dây thừng, ma sát một cách khó khăn.Sau vài động tác lưỡi dao làm trầy da, cảm giác đau xót như bị cứa lên da thịt.Phải nhanh lên, nhanh hơn nữa!Bất chợt, tôi cảm thấy cổ tay mình bỗng nhiên lỏng lẻo.Tôi dùng sức kéo mạnh, cuối cùng giải thoát được sợi dây thừng trên tay.Tôi ngồi dậy và cắt đứt dây thừng quanh mắt cá chân. Tôi loạng choạng đứng dậy, muốn chạy đến giúp đỡ.Khi ngước nhìn, tôi chỉ thấy thân thể của Lục Vũ đã mất ý thức, lả đi và ngã xuống.Còn người mù đứng đó, cả người đầy máu.Anh ta đang lắng nghe bằng tai.Khi tôi loạng choạng đứng dậy, anh ta nghe thấy.Anh ta biết tôi ở đâu.Tôi siết chặt lưỡi dao trong tay.27/Bất chợt, anh ta lao thẳng về phía tôi.Trái tim tôi gần như đập mạnh đến nỗi sắp nổ tung, tôi đâm mạnh con dao trong tay mình về phía trước.Hắn ta không hề né tránh.Tôi nhìn thấy hắn ta giơ cao cánh tay, lưỡi dao sắc nhọn theo quán tính đâm xuyên qua cánh tay của hắn.Cảm giác như tôi vừa bị một chiếc xe đâm trực diện, cả người tôi bay ra ngoài, lộn nhào trên đất.Tai tôi vang lên tiếng ù ù.Tôi vất vả ngẩng đầu lên, hắn ta rút con dao ra khỏi cánh tay, máu từ cánh tay chảy xuống rồi chầm chậm đi về phía tôi.Từ xa, Lục Vũ nằm trên đất, máu chảy ra từ đầu, không một tiếng động.Tôi tuyệt vọng nhìn người đàn ông mù ngày càng tiến lại gần.28/「Mẹ, mẹ hối hận không?」 đột nhiên, người đàn ông mù cất tiếng hỏi.Cái gì?Một tia sét lớn bất ngờ xé nát bầu trời.Giống như nó đã hoàn toàn xé toạc đám mây đen chật vật, cơn mưa tầm tã nổi giận gầm rú và ào xuống.Mái che cửa sổ tầng dưới, bị mưa gió đánh đập thành từng hồi vang dội.Người mù rõ ràng đang sững sờ trong chốc lát.Gần như cùng lúc đó, trái tim tôi cũng bắt đầu đập loạn lên.Tiếng mưa.Tôi có nghe thấy!29.Người mù cầm dao lao về phía tôi như điên cuồng. Tôi dùng hết sức lực đứng dậy, lăn mình tránh né.Lưỡi dao cắm mạnh xuống nhưng chỉ chạm vào sàn nhà, làm vỡ ra một mảnh.Anh ta không chút do dự, lập tức cầm dao, vung mạnh qua lại. Tuy nhiên, lưỡi dao chỉ chém vào không khí mà thôi.Tôi toát mồ hôi hột, nhờ tiếng mưa đã lẻn tránh đi từ sớm.Mưa vẫn cứ tuôn xối xả.Tôi đi chân trần, nhón chân rời khỏi cánh cửa đó, vào phòng khách của mình.30.Người mù nghiêng tai lắng nghe. Cơn mưa xối xả trút xuống, chỉ làm tăng thêm tiếng ồn không ngớt.Anh ta dùng sức vỗ vào tai mình, nhưng chỉ là vô ích mà thôi.Anh ta không thể nghe thấy bất cứ điều gì. Nếu không có âm thanh, anh ta chỉ là một kẻ mù hoàn toàn.

Chương 6