Tác giả:

Tháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu…

Chương 56: C56: Buông tôi ra

Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… Tám giờ tối, mưa tạnh.Trời cũng hoàn toàn đen thui.Thẩm Mặc đứng ở mái hiên, nhìn không trung đen như mực, nghĩ thầm: Đêm nay không đi được.Rõ ràng chỉ còn lại đoạn đường không đến một tiếng, lại phải trì hoãn một ngày. Ban đêm hệ số nguy hiểm quá lớn, bọn họ chỉ có thể chịu đựng đến sáng mai đi tiếp.Không có điện, không có tín hiệu internet, tình hình Dương Châu không rõ, đủ loại lo lắng đè nén trong lòng, làm Thẩm Mặc có sự bực bội nói không nên lời.Đàm Tiếu và thầy Thừa một lần nữa đặt nồi lên giá, ném vào đống lửa thêm mấy cái chân ghế gỗ, đun nước nấu mì.Hầu Tử dùng dây thép cạy cửa mấy gian phòng ký túc xá. Bên trong có giường đơn và một cái bàn, không biết giường đệm có sạch sẽ không, ngủ tạm một đêm hẳn là không có vấn đề.Khoảng chín giờ họ ăn cơm tối, vẫn là mì ăn liền, hơn nữa bọn họ mang từ xưởng gia công thực phẩm ra món vịt quay, không có cơm và rau dưa, mọi người ăn trong yên lặng.Bạch Ấu Vi ăn rất ít buổi trưa, cũng không ăn bữa tối. Cô nói mình không ăn, tự mình lăn xe lăn đi phòng ký túc xá nghỉ ngơi. Từ nhỏ cô đã ăn uống điều độ, ba bữa cơm một ngày có người giúp việc làm theo khẩu vị của cô, cô không nuốt nổi mấy thứ này là điều bình thường, Thẩm Mặc không để trong lòng.Sau bữa tối, thầy Thừa cố tình đun nóng một nồi nước sôi, tráng qua lọ thủy tinh đựng đồ đã rửa sạch sẽ hai, ba lần, sau đó rót đầy một ly nước ấm, đặt trong nước lạnh.Chờ nước không còn quá nóng, Thầy Thừa đưa lọ thủy tinh cho Thẩm Mặc, nói: “Hình như em gái cháu có phần không thoải mái, để con bé uống nước ấm nhiều một chút.”Thẩm Mặc ngẩn người.Thầy Thừa thấy anh không có phản ứng, có lòng tốt nhắc nhở: “Giữa trưa con bé chỉ ăn một chút, đến bây giờ cũng chưa uống một ngụm, cứ tiếp tục như vậy đâu được, sẽ sinh bệnh.”Đàm Tiếu đang ngẩng cổ đổ nước vào miệng, nghe vậy ngừng lại, buông bình nước hỏi: “Vì sao không uống chứ? Cô ta không khát sao?”Hỏi xong anh lại tự động trả lời: “Ồ tôi đã biết! Cô ta vẫn ngồi bất động, lòng yên tĩnh tự nhiên sẽ lạnh, lạnh sẽ không đổ mồ hôi, không ra mồ hôi sẽ không khát nước!…… Nấc……”Nói linh tinh gì thế?Thầy Thừa nhìn Đàm Tiếu, bó tay.Sắc mặt Thẩm Mặc lại dần dần nặng nề.Anh cầm lấy lọ thủy tinh xoay người đi ra ngoài, phòng ký túc của Bạch Ấu Vi là phòng thứ hai, anh cầm tay nắm cửa, thử vặn, cửa khóa trái.“Bạch Ấu Vi!” Thẩm Mặc giơ tay gõ cửa, trong giọng nói đè nặng một tia tức giận không dễ phát hiện.Trong phòng không có động tĩnh.Thẩm Mặc nhịn rồi lại nhẫn, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Ấu Vi, mở cửa!”Đàm Tiếu, Thừa Úy Tài còn có Hầu Tử đều cảm thấy không thích hợp, sôi nổi ra xem, “Làm sao thế……”Thẩm Mặc đứng ở ngoài cửa, sắc mặt đen sì.Anh còn có điểm nào không rõ? Không phải Bạch Ấu Vi không đói bụng, cũng không phải không khát, bởi vì cô cãi nhau một trận với anh ở trong trò chơi, cô cảm thấy không nên trông cậy vào anh nữa! Cho nên cô nhịn ăn nhịn uống, miễn cho muốn đi WC còn phải xem sắc mặt của anh!Đến cùng cô ngoan cố cỡ nào?Vì một trận đánh cuộc, cô không quan tâm đến thân thể của mình?!Lửa giận nổi bừng bừng, Thẩm Mặc chỉ cảm thấy da đầu cũng giật giật. Anh không nói rõ lửa giận từ đâu tới, có lẽ bởi vì tính cách đáng ghét của cô, có lẽ là bởi vì anh qua loa không chú ý.Anh có thể không thích cách làm của cô, cũng không đến mức vì vài câu khóe miệng đã bỏ mặc một cô bé tàn tật, nhưng xác thật bởi vì anh sơ xuất, làm cho cô chịu đói chịu khát hơn nửa ngày.Đợi nửa phút, Bạch Ấu Vi trước sau không mở cửa.Thẩm Mặc cũng không gõ cửa, anh đen mặt xoay người, hít thật sâu, nhấc chân xoay người đá một cú!“Rầm” một tiếng vang lớn!Cửa mở!—— Bạch Ấu Vi nằm nghiêng trên giường, quay lưng về phía anh, trong phòng phát sinh lớn động tĩnh như vậy, cô cũng không quay đầu lại liếc mắt xem.Thẩm Mặc không nói lời nào, đôi mắt nhanh chóng quét một vòng cái giường đơn trong ký túc xá, lấy đi gậy ba-toong cô gấp gọn cùng với túi lớn túi nhỏ treo ở hai bên xe lăn, sau đó khom lưng bế cô gái trên giường lên.Bạch Ấu Vi giống như con mèo xù lông, xoay người cào vào mặt Thẩm Mặc!“Anh buông tôi ra!!!” Cô thét chói tai.

Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… Tám giờ tối, mưa tạnh.Trời cũng hoàn toàn đen thui.Thẩm Mặc đứng ở mái hiên, nhìn không trung đen như mực, nghĩ thầm: Đêm nay không đi được.Rõ ràng chỉ còn lại đoạn đường không đến một tiếng, lại phải trì hoãn một ngày. Ban đêm hệ số nguy hiểm quá lớn, bọn họ chỉ có thể chịu đựng đến sáng mai đi tiếp.Không có điện, không có tín hiệu internet, tình hình Dương Châu không rõ, đủ loại lo lắng đè nén trong lòng, làm Thẩm Mặc có sự bực bội nói không nên lời.Đàm Tiếu và thầy Thừa một lần nữa đặt nồi lên giá, ném vào đống lửa thêm mấy cái chân ghế gỗ, đun nước nấu mì.Hầu Tử dùng dây thép cạy cửa mấy gian phòng ký túc xá. Bên trong có giường đơn và một cái bàn, không biết giường đệm có sạch sẽ không, ngủ tạm một đêm hẳn là không có vấn đề.Khoảng chín giờ họ ăn cơm tối, vẫn là mì ăn liền, hơn nữa bọn họ mang từ xưởng gia công thực phẩm ra món vịt quay, không có cơm và rau dưa, mọi người ăn trong yên lặng.Bạch Ấu Vi ăn rất ít buổi trưa, cũng không ăn bữa tối. Cô nói mình không ăn, tự mình lăn xe lăn đi phòng ký túc xá nghỉ ngơi. Từ nhỏ cô đã ăn uống điều độ, ba bữa cơm một ngày có người giúp việc làm theo khẩu vị của cô, cô không nuốt nổi mấy thứ này là điều bình thường, Thẩm Mặc không để trong lòng.Sau bữa tối, thầy Thừa cố tình đun nóng một nồi nước sôi, tráng qua lọ thủy tinh đựng đồ đã rửa sạch sẽ hai, ba lần, sau đó rót đầy một ly nước ấm, đặt trong nước lạnh.Chờ nước không còn quá nóng, Thầy Thừa đưa lọ thủy tinh cho Thẩm Mặc, nói: “Hình như em gái cháu có phần không thoải mái, để con bé uống nước ấm nhiều một chút.”Thẩm Mặc ngẩn người.Thầy Thừa thấy anh không có phản ứng, có lòng tốt nhắc nhở: “Giữa trưa con bé chỉ ăn một chút, đến bây giờ cũng chưa uống một ngụm, cứ tiếp tục như vậy đâu được, sẽ sinh bệnh.”Đàm Tiếu đang ngẩng cổ đổ nước vào miệng, nghe vậy ngừng lại, buông bình nước hỏi: “Vì sao không uống chứ? Cô ta không khát sao?”Hỏi xong anh lại tự động trả lời: “Ồ tôi đã biết! Cô ta vẫn ngồi bất động, lòng yên tĩnh tự nhiên sẽ lạnh, lạnh sẽ không đổ mồ hôi, không ra mồ hôi sẽ không khát nước!…… Nấc……”Nói linh tinh gì thế?Thầy Thừa nhìn Đàm Tiếu, bó tay.Sắc mặt Thẩm Mặc lại dần dần nặng nề.Anh cầm lấy lọ thủy tinh xoay người đi ra ngoài, phòng ký túc của Bạch Ấu Vi là phòng thứ hai, anh cầm tay nắm cửa, thử vặn, cửa khóa trái.“Bạch Ấu Vi!” Thẩm Mặc giơ tay gõ cửa, trong giọng nói đè nặng một tia tức giận không dễ phát hiện.Trong phòng không có động tĩnh.Thẩm Mặc nhịn rồi lại nhẫn, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Ấu Vi, mở cửa!”Đàm Tiếu, Thừa Úy Tài còn có Hầu Tử đều cảm thấy không thích hợp, sôi nổi ra xem, “Làm sao thế……”Thẩm Mặc đứng ở ngoài cửa, sắc mặt đen sì.Anh còn có điểm nào không rõ? Không phải Bạch Ấu Vi không đói bụng, cũng không phải không khát, bởi vì cô cãi nhau một trận với anh ở trong trò chơi, cô cảm thấy không nên trông cậy vào anh nữa! Cho nên cô nhịn ăn nhịn uống, miễn cho muốn đi WC còn phải xem sắc mặt của anh!Đến cùng cô ngoan cố cỡ nào?Vì một trận đánh cuộc, cô không quan tâm đến thân thể của mình?!Lửa giận nổi bừng bừng, Thẩm Mặc chỉ cảm thấy da đầu cũng giật giật. Anh không nói rõ lửa giận từ đâu tới, có lẽ bởi vì tính cách đáng ghét của cô, có lẽ là bởi vì anh qua loa không chú ý.Anh có thể không thích cách làm của cô, cũng không đến mức vì vài câu khóe miệng đã bỏ mặc một cô bé tàn tật, nhưng xác thật bởi vì anh sơ xuất, làm cho cô chịu đói chịu khát hơn nửa ngày.Đợi nửa phút, Bạch Ấu Vi trước sau không mở cửa.Thẩm Mặc cũng không gõ cửa, anh đen mặt xoay người, hít thật sâu, nhấc chân xoay người đá một cú!“Rầm” một tiếng vang lớn!Cửa mở!—— Bạch Ấu Vi nằm nghiêng trên giường, quay lưng về phía anh, trong phòng phát sinh lớn động tĩnh như vậy, cô cũng không quay đầu lại liếc mắt xem.Thẩm Mặc không nói lời nào, đôi mắt nhanh chóng quét một vòng cái giường đơn trong ký túc xá, lấy đi gậy ba-toong cô gấp gọn cùng với túi lớn túi nhỏ treo ở hai bên xe lăn, sau đó khom lưng bế cô gái trên giường lên.Bạch Ấu Vi giống như con mèo xù lông, xoay người cào vào mặt Thẩm Mặc!“Anh buông tôi ra!!!” Cô thét chói tai.

Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… Tám giờ tối, mưa tạnh.Trời cũng hoàn toàn đen thui.Thẩm Mặc đứng ở mái hiên, nhìn không trung đen như mực, nghĩ thầm: Đêm nay không đi được.Rõ ràng chỉ còn lại đoạn đường không đến một tiếng, lại phải trì hoãn một ngày. Ban đêm hệ số nguy hiểm quá lớn, bọn họ chỉ có thể chịu đựng đến sáng mai đi tiếp.Không có điện, không có tín hiệu internet, tình hình Dương Châu không rõ, đủ loại lo lắng đè nén trong lòng, làm Thẩm Mặc có sự bực bội nói không nên lời.Đàm Tiếu và thầy Thừa một lần nữa đặt nồi lên giá, ném vào đống lửa thêm mấy cái chân ghế gỗ, đun nước nấu mì.Hầu Tử dùng dây thép cạy cửa mấy gian phòng ký túc xá. Bên trong có giường đơn và một cái bàn, không biết giường đệm có sạch sẽ không, ngủ tạm một đêm hẳn là không có vấn đề.Khoảng chín giờ họ ăn cơm tối, vẫn là mì ăn liền, hơn nữa bọn họ mang từ xưởng gia công thực phẩm ra món vịt quay, không có cơm và rau dưa, mọi người ăn trong yên lặng.Bạch Ấu Vi ăn rất ít buổi trưa, cũng không ăn bữa tối. Cô nói mình không ăn, tự mình lăn xe lăn đi phòng ký túc xá nghỉ ngơi. Từ nhỏ cô đã ăn uống điều độ, ba bữa cơm một ngày có người giúp việc làm theo khẩu vị của cô, cô không nuốt nổi mấy thứ này là điều bình thường, Thẩm Mặc không để trong lòng.Sau bữa tối, thầy Thừa cố tình đun nóng một nồi nước sôi, tráng qua lọ thủy tinh đựng đồ đã rửa sạch sẽ hai, ba lần, sau đó rót đầy một ly nước ấm, đặt trong nước lạnh.Chờ nước không còn quá nóng, Thầy Thừa đưa lọ thủy tinh cho Thẩm Mặc, nói: “Hình như em gái cháu có phần không thoải mái, để con bé uống nước ấm nhiều một chút.”Thẩm Mặc ngẩn người.Thầy Thừa thấy anh không có phản ứng, có lòng tốt nhắc nhở: “Giữa trưa con bé chỉ ăn một chút, đến bây giờ cũng chưa uống một ngụm, cứ tiếp tục như vậy đâu được, sẽ sinh bệnh.”Đàm Tiếu đang ngẩng cổ đổ nước vào miệng, nghe vậy ngừng lại, buông bình nước hỏi: “Vì sao không uống chứ? Cô ta không khát sao?”Hỏi xong anh lại tự động trả lời: “Ồ tôi đã biết! Cô ta vẫn ngồi bất động, lòng yên tĩnh tự nhiên sẽ lạnh, lạnh sẽ không đổ mồ hôi, không ra mồ hôi sẽ không khát nước!…… Nấc……”Nói linh tinh gì thế?Thầy Thừa nhìn Đàm Tiếu, bó tay.Sắc mặt Thẩm Mặc lại dần dần nặng nề.Anh cầm lấy lọ thủy tinh xoay người đi ra ngoài, phòng ký túc của Bạch Ấu Vi là phòng thứ hai, anh cầm tay nắm cửa, thử vặn, cửa khóa trái.“Bạch Ấu Vi!” Thẩm Mặc giơ tay gõ cửa, trong giọng nói đè nặng một tia tức giận không dễ phát hiện.Trong phòng không có động tĩnh.Thẩm Mặc nhịn rồi lại nhẫn, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Ấu Vi, mở cửa!”Đàm Tiếu, Thừa Úy Tài còn có Hầu Tử đều cảm thấy không thích hợp, sôi nổi ra xem, “Làm sao thế……”Thẩm Mặc đứng ở ngoài cửa, sắc mặt đen sì.Anh còn có điểm nào không rõ? Không phải Bạch Ấu Vi không đói bụng, cũng không phải không khát, bởi vì cô cãi nhau một trận với anh ở trong trò chơi, cô cảm thấy không nên trông cậy vào anh nữa! Cho nên cô nhịn ăn nhịn uống, miễn cho muốn đi WC còn phải xem sắc mặt của anh!Đến cùng cô ngoan cố cỡ nào?Vì một trận đánh cuộc, cô không quan tâm đến thân thể của mình?!Lửa giận nổi bừng bừng, Thẩm Mặc chỉ cảm thấy da đầu cũng giật giật. Anh không nói rõ lửa giận từ đâu tới, có lẽ bởi vì tính cách đáng ghét của cô, có lẽ là bởi vì anh qua loa không chú ý.Anh có thể không thích cách làm của cô, cũng không đến mức vì vài câu khóe miệng đã bỏ mặc một cô bé tàn tật, nhưng xác thật bởi vì anh sơ xuất, làm cho cô chịu đói chịu khát hơn nửa ngày.Đợi nửa phút, Bạch Ấu Vi trước sau không mở cửa.Thẩm Mặc cũng không gõ cửa, anh đen mặt xoay người, hít thật sâu, nhấc chân xoay người đá một cú!“Rầm” một tiếng vang lớn!Cửa mở!—— Bạch Ấu Vi nằm nghiêng trên giường, quay lưng về phía anh, trong phòng phát sinh lớn động tĩnh như vậy, cô cũng không quay đầu lại liếc mắt xem.Thẩm Mặc không nói lời nào, đôi mắt nhanh chóng quét một vòng cái giường đơn trong ký túc xá, lấy đi gậy ba-toong cô gấp gọn cùng với túi lớn túi nhỏ treo ở hai bên xe lăn, sau đó khom lưng bế cô gái trên giường lên.Bạch Ấu Vi giống như con mèo xù lông, xoay người cào vào mặt Thẩm Mặc!“Anh buông tôi ra!!!” Cô thét chói tai.

Chương 56: C56: Buông tôi ra