Tháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu…
Chương 57: C57: Dạy cho cô một trận
Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… Thẩm Mặc không để ý tới, mạnh mẽ đem cô ấn ở trên xe lăn!Bạch Ấu Vi phát điên giãy giụa, vừa bắt vừa đánh Thẩm Mặc! Cô còn nghĩ đánh không anh đau, ôm lấy cánh tay anh há mồm cắn! Hàm răng trắng cắn vào da thịt, nếm thấy vị tanh của sắt, đôi mắt cô đỏ bừng!Mọi người chạy tới trông thấy cảnh này đều kinh ngạc đến ngây người, không rõ hai anh em này vì sao lại ầm ĩ.“Tiểu, Tiểu Thẩm……” Thầy Thừa nói lắp, “Hai người, có chuyện gì từ từ nói……”Thẩm Mặc hít một hơi thật sâu, nhấc cánh tay tránh khỏi hàm răng của cô, hai vết cắn đỏ rực máu me. Mặt anh vô cảm nói với bọn họ: “Không có việc gì.”Sau đó anh đẩy xe lăn, nhanh chóng đi ra ngoài.Mọi người nhìn nhau.Không có việc gì?…… Thế này mà kêu không có việc gì?Sau cơn mưa không khí ướt át, xe lăn lăn qua vũng nước lắng đọng, bắn lên bọt nước. Thẩm Mặc đẩy Bạch Ấu Vi đến nhà vệ sinh công cộng đối diện con đường đi.Nhà vệ sinh công cộng cho nhân viên công tác sử dụng, không có lối đi riêng, Thẩm Mặc vòng ra phía trước xe lăn ôm cô.Cô không cho anh chạm vào, duỗi tay đẩy anh, đấm anh, véo anh, dùng hết sức lực!Hai người không tiếng động xô đẩy, kéo nhau ở trước nhà vệ sinh công cộng, cuối cùng lấy Bạch Ấu Vi bị thua mà chấm dứt, cô bị Thẩm Mặc ôm vào WC, dưới nách nhét một bộ gậy ba-toong.“Tự mình đứng vững.” Giọng điệu Thẩm Mặc lạnh băng, mang theo sự nghiêm khắc.Bạch Ấu Vi cắn ,dưới, chống đỡ hai cây gậy đứng ở trong WC. Bốn phía tanh tưởi làm cô cảm thấy ghê tởm, càng cảm thấy khuất nhục!Thẩm Mặc mở cách cửa WC sát vách, đặt một cái đèn pin ở trên két nước, lót cái lót dùng một lần ở bồn cầu, lấy đủ khăn giấy ướt và giấy vệ sinh, sau đó duỗi tay túm cô.Cô ngoan cố đứng.Anh túm một lần không túm được, lần thứ hai tăng thêm sức lực, cô suýt nữa té ngã. Anh xách cô vào gian bên cạnh, thân hình cao lớn bao phủ bóng ma ở đỉnh đầu cô, lại lần nữa ra lệnh cô: “Đi WC.”Bạch Ấu Vi cắn môi, đôi mắt cũng nhắm lại, cố chấp đứng ở bồn cầu biên đối kháng với anh.Rốt cuộc Thẩm Mặc giận thật sự, siết chặt eo của cô.Bạch Ấu Vi giãy giụa kịch liệt trong ngực anh!Anh càng bực bội, gần như mất đi lý trí! Vốn dĩ anh chỉ nghĩ hù dọa hù dọa cô, lại bị tức giận đến sinh ra ý nghĩ “phải dạy cho cô một bài học”!Khi tức giận, tay anh đụng tới một vật mềm mại, anh dừng lại.…… Là tã giấy.Khoảng cách của thứ này với thế giới của anh quá mức xa xôi, giờ phút này mặc ở trên người một người đã trưởng thành, là sỉ nhục và khó chịu vô cùng tận.Hóa ra ban nãy cô ở trong phòng thay cái này.Thẩm Mặc buông cô ra.Trước ngực anh có vệt ướt loang lổ, là nước mắt của cô. Cô nhắm mắt lại khóc, nước mắt giàn giụa trên mặt, không chịu phát ra một âm thanh nào.Thẩm Mặc thật sự không rõ vì sao cô ngoan cố như vậy.“Cho em năm phút đồng hồ để giải quyết.” Anh thỏa hiệp trước, ra khỏi đó, đóng cánh cửa lại.Cứ việc thỏa hiệp, anh lại lo lắng Bạch Ấu Vi vẫn không chịu phối hợp như cũ, chỉ đành tiếp tục làm kẻ ác, cách cánh cửa hung ác uy hiếp cô: “Nếu không, tôi ném hết đống tã giấy còn lại của em đi.”Bên trong phòng WC truyền đến tiếng nức nở.Thẩm Mặc bực dọc. Anh đi qua đi lại trước WC vài bước, bực bội đi ra ngoài, tựa vào một thân cây ở bên ngoài hút thuốc.Hút xong một điếu thuốc, Bạch Ấu Vi chưa đi ra.Anh không thúc giục, tiếp tục rút điếu thuốc thứ hai……Mười lăm phút sau, WC truyền đến tiếng xả nước ào ào, sau đó cánh cửa mở.Bạch Ấu Vi gục đầu xuống đi ra.Chỉ là đi WC mà thôi, cô lại giống như chiến sĩ thua liểng xiểng trên chiến trường, tử khí trầm trầm, không còn ý chí.Thẩm Mặc đỡ cô ngồi vào trên xe lăn, thu hồi gậy ba-toong, đèn pin và khăn giấy, tiếp đó đẩy cô đi rửa tay.Trở về phòng ký túc xá, anh rót một bát lớn nước ấm thầy Thừa cho đưa cho cô, lại cho cô một túi bánh quy.Lần này cô không giận dỗi.Đói bụng ăn bánh quy, khát thì uống nước.Sau đó, cô cắn bánh quy thấp giọng nói: “Tôi muốn tắm rửa.”Thẩm Mặc nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, rất muốn hỏi có phải cô được đằng chân lân đằng đầu hay không. Chỗ rách nát này, ngay cả máy nước nóng cũng không có, anh kiếm nước nóng ở đâu ra cho cô tắm rửa?Bạch Ấu Vi nuốt bánh quy xuống, tiếng nói rất nhẹ rất nhẹ: “…… Tôi đã hai ngày không tắm, người rất khó chịu.”
Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… Thẩm Mặc không để ý tới, mạnh mẽ đem cô ấn ở trên xe lăn!Bạch Ấu Vi phát điên giãy giụa, vừa bắt vừa đánh Thẩm Mặc! Cô còn nghĩ đánh không anh đau, ôm lấy cánh tay anh há mồm cắn! Hàm răng trắng cắn vào da thịt, nếm thấy vị tanh của sắt, đôi mắt cô đỏ bừng!Mọi người chạy tới trông thấy cảnh này đều kinh ngạc đến ngây người, không rõ hai anh em này vì sao lại ầm ĩ.“Tiểu, Tiểu Thẩm……” Thầy Thừa nói lắp, “Hai người, có chuyện gì từ từ nói……”Thẩm Mặc hít một hơi thật sâu, nhấc cánh tay tránh khỏi hàm răng của cô, hai vết cắn đỏ rực máu me. Mặt anh vô cảm nói với bọn họ: “Không có việc gì.”Sau đó anh đẩy xe lăn, nhanh chóng đi ra ngoài.Mọi người nhìn nhau.Không có việc gì?…… Thế này mà kêu không có việc gì?Sau cơn mưa không khí ướt át, xe lăn lăn qua vũng nước lắng đọng, bắn lên bọt nước. Thẩm Mặc đẩy Bạch Ấu Vi đến nhà vệ sinh công cộng đối diện con đường đi.Nhà vệ sinh công cộng cho nhân viên công tác sử dụng, không có lối đi riêng, Thẩm Mặc vòng ra phía trước xe lăn ôm cô.Cô không cho anh chạm vào, duỗi tay đẩy anh, đấm anh, véo anh, dùng hết sức lực!Hai người không tiếng động xô đẩy, kéo nhau ở trước nhà vệ sinh công cộng, cuối cùng lấy Bạch Ấu Vi bị thua mà chấm dứt, cô bị Thẩm Mặc ôm vào WC, dưới nách nhét một bộ gậy ba-toong.“Tự mình đứng vững.” Giọng điệu Thẩm Mặc lạnh băng, mang theo sự nghiêm khắc.Bạch Ấu Vi cắn ,dưới, chống đỡ hai cây gậy đứng ở trong WC. Bốn phía tanh tưởi làm cô cảm thấy ghê tởm, càng cảm thấy khuất nhục!Thẩm Mặc mở cách cửa WC sát vách, đặt một cái đèn pin ở trên két nước, lót cái lót dùng một lần ở bồn cầu, lấy đủ khăn giấy ướt và giấy vệ sinh, sau đó duỗi tay túm cô.Cô ngoan cố đứng.Anh túm một lần không túm được, lần thứ hai tăng thêm sức lực, cô suýt nữa té ngã. Anh xách cô vào gian bên cạnh, thân hình cao lớn bao phủ bóng ma ở đỉnh đầu cô, lại lần nữa ra lệnh cô: “Đi WC.”Bạch Ấu Vi cắn môi, đôi mắt cũng nhắm lại, cố chấp đứng ở bồn cầu biên đối kháng với anh.Rốt cuộc Thẩm Mặc giận thật sự, siết chặt eo của cô.Bạch Ấu Vi giãy giụa kịch liệt trong ngực anh!Anh càng bực bội, gần như mất đi lý trí! Vốn dĩ anh chỉ nghĩ hù dọa hù dọa cô, lại bị tức giận đến sinh ra ý nghĩ “phải dạy cho cô một bài học”!Khi tức giận, tay anh đụng tới một vật mềm mại, anh dừng lại.…… Là tã giấy.Khoảng cách của thứ này với thế giới của anh quá mức xa xôi, giờ phút này mặc ở trên người một người đã trưởng thành, là sỉ nhục và khó chịu vô cùng tận.Hóa ra ban nãy cô ở trong phòng thay cái này.Thẩm Mặc buông cô ra.Trước ngực anh có vệt ướt loang lổ, là nước mắt của cô. Cô nhắm mắt lại khóc, nước mắt giàn giụa trên mặt, không chịu phát ra một âm thanh nào.Thẩm Mặc thật sự không rõ vì sao cô ngoan cố như vậy.“Cho em năm phút đồng hồ để giải quyết.” Anh thỏa hiệp trước, ra khỏi đó, đóng cánh cửa lại.Cứ việc thỏa hiệp, anh lại lo lắng Bạch Ấu Vi vẫn không chịu phối hợp như cũ, chỉ đành tiếp tục làm kẻ ác, cách cánh cửa hung ác uy hiếp cô: “Nếu không, tôi ném hết đống tã giấy còn lại của em đi.”Bên trong phòng WC truyền đến tiếng nức nở.Thẩm Mặc bực dọc. Anh đi qua đi lại trước WC vài bước, bực bội đi ra ngoài, tựa vào một thân cây ở bên ngoài hút thuốc.Hút xong một điếu thuốc, Bạch Ấu Vi chưa đi ra.Anh không thúc giục, tiếp tục rút điếu thuốc thứ hai……Mười lăm phút sau, WC truyền đến tiếng xả nước ào ào, sau đó cánh cửa mở.Bạch Ấu Vi gục đầu xuống đi ra.Chỉ là đi WC mà thôi, cô lại giống như chiến sĩ thua liểng xiểng trên chiến trường, tử khí trầm trầm, không còn ý chí.Thẩm Mặc đỡ cô ngồi vào trên xe lăn, thu hồi gậy ba-toong, đèn pin và khăn giấy, tiếp đó đẩy cô đi rửa tay.Trở về phòng ký túc xá, anh rót một bát lớn nước ấm thầy Thừa cho đưa cho cô, lại cho cô một túi bánh quy.Lần này cô không giận dỗi.Đói bụng ăn bánh quy, khát thì uống nước.Sau đó, cô cắn bánh quy thấp giọng nói: “Tôi muốn tắm rửa.”Thẩm Mặc nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, rất muốn hỏi có phải cô được đằng chân lân đằng đầu hay không. Chỗ rách nát này, ngay cả máy nước nóng cũng không có, anh kiếm nước nóng ở đâu ra cho cô tắm rửa?Bạch Ấu Vi nuốt bánh quy xuống, tiếng nói rất nhẹ rất nhẹ: “…… Tôi đã hai ngày không tắm, người rất khó chịu.”
Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… Thẩm Mặc không để ý tới, mạnh mẽ đem cô ấn ở trên xe lăn!Bạch Ấu Vi phát điên giãy giụa, vừa bắt vừa đánh Thẩm Mặc! Cô còn nghĩ đánh không anh đau, ôm lấy cánh tay anh há mồm cắn! Hàm răng trắng cắn vào da thịt, nếm thấy vị tanh của sắt, đôi mắt cô đỏ bừng!Mọi người chạy tới trông thấy cảnh này đều kinh ngạc đến ngây người, không rõ hai anh em này vì sao lại ầm ĩ.“Tiểu, Tiểu Thẩm……” Thầy Thừa nói lắp, “Hai người, có chuyện gì từ từ nói……”Thẩm Mặc hít một hơi thật sâu, nhấc cánh tay tránh khỏi hàm răng của cô, hai vết cắn đỏ rực máu me. Mặt anh vô cảm nói với bọn họ: “Không có việc gì.”Sau đó anh đẩy xe lăn, nhanh chóng đi ra ngoài.Mọi người nhìn nhau.Không có việc gì?…… Thế này mà kêu không có việc gì?Sau cơn mưa không khí ướt át, xe lăn lăn qua vũng nước lắng đọng, bắn lên bọt nước. Thẩm Mặc đẩy Bạch Ấu Vi đến nhà vệ sinh công cộng đối diện con đường đi.Nhà vệ sinh công cộng cho nhân viên công tác sử dụng, không có lối đi riêng, Thẩm Mặc vòng ra phía trước xe lăn ôm cô.Cô không cho anh chạm vào, duỗi tay đẩy anh, đấm anh, véo anh, dùng hết sức lực!Hai người không tiếng động xô đẩy, kéo nhau ở trước nhà vệ sinh công cộng, cuối cùng lấy Bạch Ấu Vi bị thua mà chấm dứt, cô bị Thẩm Mặc ôm vào WC, dưới nách nhét một bộ gậy ba-toong.“Tự mình đứng vững.” Giọng điệu Thẩm Mặc lạnh băng, mang theo sự nghiêm khắc.Bạch Ấu Vi cắn ,dưới, chống đỡ hai cây gậy đứng ở trong WC. Bốn phía tanh tưởi làm cô cảm thấy ghê tởm, càng cảm thấy khuất nhục!Thẩm Mặc mở cách cửa WC sát vách, đặt một cái đèn pin ở trên két nước, lót cái lót dùng một lần ở bồn cầu, lấy đủ khăn giấy ướt và giấy vệ sinh, sau đó duỗi tay túm cô.Cô ngoan cố đứng.Anh túm một lần không túm được, lần thứ hai tăng thêm sức lực, cô suýt nữa té ngã. Anh xách cô vào gian bên cạnh, thân hình cao lớn bao phủ bóng ma ở đỉnh đầu cô, lại lần nữa ra lệnh cô: “Đi WC.”Bạch Ấu Vi cắn môi, đôi mắt cũng nhắm lại, cố chấp đứng ở bồn cầu biên đối kháng với anh.Rốt cuộc Thẩm Mặc giận thật sự, siết chặt eo của cô.Bạch Ấu Vi giãy giụa kịch liệt trong ngực anh!Anh càng bực bội, gần như mất đi lý trí! Vốn dĩ anh chỉ nghĩ hù dọa hù dọa cô, lại bị tức giận đến sinh ra ý nghĩ “phải dạy cho cô một bài học”!Khi tức giận, tay anh đụng tới một vật mềm mại, anh dừng lại.…… Là tã giấy.Khoảng cách của thứ này với thế giới của anh quá mức xa xôi, giờ phút này mặc ở trên người một người đã trưởng thành, là sỉ nhục và khó chịu vô cùng tận.Hóa ra ban nãy cô ở trong phòng thay cái này.Thẩm Mặc buông cô ra.Trước ngực anh có vệt ướt loang lổ, là nước mắt của cô. Cô nhắm mắt lại khóc, nước mắt giàn giụa trên mặt, không chịu phát ra một âm thanh nào.Thẩm Mặc thật sự không rõ vì sao cô ngoan cố như vậy.“Cho em năm phút đồng hồ để giải quyết.” Anh thỏa hiệp trước, ra khỏi đó, đóng cánh cửa lại.Cứ việc thỏa hiệp, anh lại lo lắng Bạch Ấu Vi vẫn không chịu phối hợp như cũ, chỉ đành tiếp tục làm kẻ ác, cách cánh cửa hung ác uy hiếp cô: “Nếu không, tôi ném hết đống tã giấy còn lại của em đi.”Bên trong phòng WC truyền đến tiếng nức nở.Thẩm Mặc bực dọc. Anh đi qua đi lại trước WC vài bước, bực bội đi ra ngoài, tựa vào một thân cây ở bên ngoài hút thuốc.Hút xong một điếu thuốc, Bạch Ấu Vi chưa đi ra.Anh không thúc giục, tiếp tục rút điếu thuốc thứ hai……Mười lăm phút sau, WC truyền đến tiếng xả nước ào ào, sau đó cánh cửa mở.Bạch Ấu Vi gục đầu xuống đi ra.Chỉ là đi WC mà thôi, cô lại giống như chiến sĩ thua liểng xiểng trên chiến trường, tử khí trầm trầm, không còn ý chí.Thẩm Mặc đỡ cô ngồi vào trên xe lăn, thu hồi gậy ba-toong, đèn pin và khăn giấy, tiếp đó đẩy cô đi rửa tay.Trở về phòng ký túc xá, anh rót một bát lớn nước ấm thầy Thừa cho đưa cho cô, lại cho cô một túi bánh quy.Lần này cô không giận dỗi.Đói bụng ăn bánh quy, khát thì uống nước.Sau đó, cô cắn bánh quy thấp giọng nói: “Tôi muốn tắm rửa.”Thẩm Mặc nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, rất muốn hỏi có phải cô được đằng chân lân đằng đầu hay không. Chỗ rách nát này, ngay cả máy nước nóng cũng không có, anh kiếm nước nóng ở đâu ra cho cô tắm rửa?Bạch Ấu Vi nuốt bánh quy xuống, tiếng nói rất nhẹ rất nhẹ: “…… Tôi đã hai ngày không tắm, người rất khó chịu.”