1. “Phu nhân, ngài mau đi xem một chút đi, bệnh điên của nhị tiểu thư lại tái phát rồi, nàng ồn ào nói… ồn ào nói là…” Nha hoàn không dám nói tiếp, cúi đầu nắm chặt đôi tay. “Ồn ào cái gì?” Ta quay đầu nhìn về phía mẫu thân ta đang ngồi, bà xoa xoa thái dương, nén giận hỏi. Sắc mặt nha hoàn kia trắng nhợt, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, nhỏ giọng thưa: “Nhị tiểu thư nói… nói… vương hầu khanh tướng chẳng lẽ vừa sinh ra là đã cao quý sao!” “Hỗn láo!” Khuôn mặt mẫu thân thoáng chốt rút đi hết huyết sắc, đôi môi tức giận đến run rẩy: “Nàng… nàng làm sao dám…” Ta chạy lại đỡ bà: “Nương, xin người bớt giận, muội muội phát bệnh không hiểu chuyện, không đáng để ngài tức giận hại thân.” Mẫu thân nhắm mắt lại nắm lấy tay ta, chốc lát sau khi tâm trạng bà đã dịu lại thì đứng dậy, mang theo cơn giận rời khỏi phòng. Ta nhấp ngụm trà, thong thả ung dung theo sau. Vừa tiến vào Song Tuyết viện đã nghe được Thẩm Linh Huyên lớn tiếng nói: “Người có chút cốt khí đi được không? Mỗi người đều bình đẳng…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...