"Có chuyện gì?" "Ừm, chỉ muốn hỏi anh tối nay có về ăn cơm không? Em làm món tôm hấp anh thích..." "Tối nay anh tăng ca, sẽ ăn ở công ty, em đừng chờ." "Vâng" Bên kia ngắt cuộc gọi, bên này Giản Tích vẫn còn đang ngẩn ngơ. Cô nhìn quanh căn nhà sang trọng, khẽ cười. Đúng vậy, anh không yêu cô, bận lòng gì mà phải trở về ăn cơm với cô. Cô cùng Giang Trình kết hôn đã ba năm, trừ bữa sáng, thời gian chồng cô ngòi vào bàn ăn cùng cô chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có khi anh vội vàng ghé vào quán nhỏ bên đường ăn qua loa còn hơn về nhà ăn cơm cùng vợ. Có lẽ căn nhà này làm anh thấy ngột ngạt. Tối đó, Giản Tích một mình ngồi bóc tôm, từng con tôm tươi nõn ăn với mù tạt. Cô bỏ con tôm vào miệng, cảm giác cay nồng xộc thẳng lên mũi. Hốc mắt Giản Tích đọng nước, khi ăn xong bữa tối thì hai mắt đã sưng mọng. Cô buông đũa, đôi mắt vô hồn nhìn bàn ăn, nước mắt từng giọt rơi ướt khăn trải bàn. Năm đầu tiên của hôn nhân, mỗi ngày Giản Tích đều bận rộn chuẩn bị bữa tối, nhưng chờ mãi, từ hoàng hôn cho…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...