Một lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô…
Chương 41: Ngọt ngào
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… Nigi hoảng hốt, liền nhanh chóng nắm chặt lấy tay Fuu, lấy đà hết sức mạnh, xoay một vòng để đưa Fuu vào trong, còn mình thì rơi ra ngoài. Cứ nghĩ là mình sẽ rơi thôi thì Fuu lại kịp nắm lấy bàn tay Nigi, dùng sức, níu cô lại. “Giữ chặt tay tôi!” “Không được đâu! Anh buông ra đi! Kẻo cả hai...” “Im đi!” Fuu thét lên, chặn lại câu nói dở dang của Nigi. Anh dùng hết sức mình, lấy hai tay nắm chặt lấy tay Nigi, cô cũng thả lòng người, vươn tay nắm lấy tay Fuu. Anh cẩn thận, kéo Nigi, từ từ, từ từ lên. Cả hơi thở hì hộc khi đã an toàn. Nigi nhẹ nhàng cười, cảm ơn anh. Còn Fuu, trong lòng anh như dậy sóng, bề ngoài lạnh lùng mạnh mẽ kia che giấu cả nỗi lo sợ của anh, anh tức giận, anh lớn tiếng “ Mém tí nữa là mất mạng rồi đấy!” “Thì...tôi bảo anh là bỏ tay ra đi rồi mà?” “Cô còn nói được vậy nữa?” Nigi thấy có lỗi, nhưng với tính bướng bỉnh ấy, cô tiếp tục lên tiếng “ Lúc nãy tôi cứu anh rồi mà...” “Không phải vì cô tò te ra đây nên mới xảy ra chuyện à?” “Nhưng, ai cần anh theo tôi đâu! Là tự anh theo đấy chứ!” Tức giận, dường như không kiểm soát được, anh la to “Vì lo cho cô nên tôi mới đi theo đó! Cô đã vượt quy định của trường rồi, còn ráng đi xa hơn nữa! Ai lại để cho người mình yêu gặp nguy hiểm chứ!” Tới đây, Nigi im bặt, cô không biết là vừa rồi, mình có nghe nhầm không. “Anh...” Fuu biết mình hình như đã lỡ thốt ra mất rồi. Hóa ra giờ anh mới biết, anh trót để ý cô nàng quá không biết rằng đã có tình cảm tự bao giờ. Anh cũng im lặng. Cả một bầu không khí trầm xuống, im ắng, chỉ còn tiếng động xào xạc của thiên nhiên. Cả hai mặt đỏ ửng, chẳng dám nhìn trực tiếp vào nhau. Tim Nigi đập loạn cả lên, chẳng biết nên ứng xử hay đối mặt như thế nào, cô cúi mặt bối rối. Fuu liếc mắt nhìn cô gái bé nhỏ đang ngại ngùng trước mình có một vẻ đáng yêu vô cùng. Không kìm được, anh nhẹ nhàng đưa mặt xuống, tay choàng qua eo cô, đặt lên môi cô một nụ hôn. Nigi cảm nhận được, nụ hôn lần này, không giống như những lần trước, cưỡng, ép, qua loa, mà cái hôn lần này, nó mang một ẩn ý gì đó, chân thật mà ngọt ngào lắm.
Nigi hoảng hốt, liền nhanh chóng nắm chặt lấy tay Fuu, lấy đà hết sức mạnh, xoay một vòng để đưa Fuu vào trong, còn mình thì rơi ra ngoài. Cứ nghĩ là mình sẽ rơi thôi thì Fuu lại kịp nắm lấy bàn tay Nigi, dùng sức, níu cô lại. “Giữ chặt tay tôi!” “Không được đâu! Anh buông ra đi! Kẻo cả hai...” “Im đi!” Fuu thét lên, chặn lại câu nói dở dang của Nigi. Anh dùng hết sức mình, lấy hai tay nắm chặt lấy tay Nigi, cô cũng thả lòng người, vươn tay nắm lấy tay Fuu. Anh cẩn thận, kéo Nigi, từ từ, từ từ lên. Cả hơi thở hì hộc khi đã an toàn. Nigi nhẹ nhàng cười, cảm ơn anh. Còn Fuu, trong lòng anh như dậy sóng, bề ngoài lạnh lùng mạnh mẽ kia che giấu cả nỗi lo sợ của anh, anh tức giận, anh lớn tiếng “ Mém tí nữa là mất mạng rồi đấy!” “Thì...tôi bảo anh là bỏ tay ra đi rồi mà?” “Cô còn nói được vậy nữa?” Nigi thấy có lỗi, nhưng với tính bướng bỉnh ấy, cô tiếp tục lên tiếng “ Lúc nãy tôi cứu anh rồi mà...” “Không phải vì cô tò te ra đây nên mới xảy ra chuyện à?” “Nhưng, ai cần anh theo tôi đâu! Là tự anh theo đấy chứ!” Tức giận, dường như không kiểm soát được, anh la to “Vì lo cho cô nên tôi mới đi theo đó! Cô đã vượt quy định của trường rồi, còn ráng đi xa hơn nữa! Ai lại để cho người mình yêu gặp nguy hiểm chứ!” Tới đây, Nigi im bặt, cô không biết là vừa rồi, mình có nghe nhầm không. “Anh...” Fuu biết mình hình như đã lỡ thốt ra mất rồi. Hóa ra giờ anh mới biết, anh trót để ý cô nàng quá không biết rằng đã có tình cảm tự bao giờ. Anh cũng im lặng.
Cả một bầu không khí trầm xuống, im ắng, chỉ còn tiếng động xào xạc của thiên nhiên. Cả hai mặt đỏ ửng, chẳng dám nhìn trực tiếp vào nhau. Tim Nigi đập loạn cả lên, chẳng biết nên ứng xử hay đối mặt như thế nào, cô cúi mặt bối rối. Fuu liếc mắt nhìn cô gái bé nhỏ đang ngại ngùng trước mình có một vẻ đáng yêu vô cùng. Không kìm được, anh nhẹ nhàng đưa mặt xuống, tay choàng qua eo cô, đặt lên môi cô một nụ hôn. Nigi cảm nhận được, nụ hôn lần này, không giống như những lần trước, cưỡng, ép, qua loa, mà cái hôn lần này, nó mang một ẩn ý gì đó, chân thật mà ngọt ngào lắm.
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… Nigi hoảng hốt, liền nhanh chóng nắm chặt lấy tay Fuu, lấy đà hết sức mạnh, xoay một vòng để đưa Fuu vào trong, còn mình thì rơi ra ngoài. Cứ nghĩ là mình sẽ rơi thôi thì Fuu lại kịp nắm lấy bàn tay Nigi, dùng sức, níu cô lại. “Giữ chặt tay tôi!” “Không được đâu! Anh buông ra đi! Kẻo cả hai...” “Im đi!” Fuu thét lên, chặn lại câu nói dở dang của Nigi. Anh dùng hết sức mình, lấy hai tay nắm chặt lấy tay Nigi, cô cũng thả lòng người, vươn tay nắm lấy tay Fuu. Anh cẩn thận, kéo Nigi, từ từ, từ từ lên. Cả hơi thở hì hộc khi đã an toàn. Nigi nhẹ nhàng cười, cảm ơn anh. Còn Fuu, trong lòng anh như dậy sóng, bề ngoài lạnh lùng mạnh mẽ kia che giấu cả nỗi lo sợ của anh, anh tức giận, anh lớn tiếng “ Mém tí nữa là mất mạng rồi đấy!” “Thì...tôi bảo anh là bỏ tay ra đi rồi mà?” “Cô còn nói được vậy nữa?” Nigi thấy có lỗi, nhưng với tính bướng bỉnh ấy, cô tiếp tục lên tiếng “ Lúc nãy tôi cứu anh rồi mà...” “Không phải vì cô tò te ra đây nên mới xảy ra chuyện à?” “Nhưng, ai cần anh theo tôi đâu! Là tự anh theo đấy chứ!” Tức giận, dường như không kiểm soát được, anh la to “Vì lo cho cô nên tôi mới đi theo đó! Cô đã vượt quy định của trường rồi, còn ráng đi xa hơn nữa! Ai lại để cho người mình yêu gặp nguy hiểm chứ!” Tới đây, Nigi im bặt, cô không biết là vừa rồi, mình có nghe nhầm không. “Anh...” Fuu biết mình hình như đã lỡ thốt ra mất rồi. Hóa ra giờ anh mới biết, anh trót để ý cô nàng quá không biết rằng đã có tình cảm tự bao giờ. Anh cũng im lặng. Cả một bầu không khí trầm xuống, im ắng, chỉ còn tiếng động xào xạc của thiên nhiên. Cả hai mặt đỏ ửng, chẳng dám nhìn trực tiếp vào nhau. Tim Nigi đập loạn cả lên, chẳng biết nên ứng xử hay đối mặt như thế nào, cô cúi mặt bối rối. Fuu liếc mắt nhìn cô gái bé nhỏ đang ngại ngùng trước mình có một vẻ đáng yêu vô cùng. Không kìm được, anh nhẹ nhàng đưa mặt xuống, tay choàng qua eo cô, đặt lên môi cô một nụ hôn. Nigi cảm nhận được, nụ hôn lần này, không giống như những lần trước, cưỡng, ép, qua loa, mà cái hôn lần này, nó mang một ẩn ý gì đó, chân thật mà ngọt ngào lắm.