Một lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô…
Chương 58: Mưa và nước mắt
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… Nigi sau khi thấy cảnh đó, cô chạy bỏ đi dưới mưa. Trời lúc đó vừa tối vừa âm u, không gian lại tĩnh lặng. Cô thở hồng hộc dừng lại trước một con phố mà chính bản thân mình còn chẳng biết là ở đâu. Mưa lớn quá, tiếng mưa vang vọng khắp nơi. Cô có thể cảm nhận được cơn ran rát của những giọt mưa nặng hạt rơi trên cơ thể mình. Nhưng, cái cảm giác đó, sao có thể đem ra so sánh với cái đau trong tim cô hiện giờ. Chỉ một cái thoáng nhìn thôi đã xé tim cô tan nát ra từng mảnh. Hóa ra anh ta bảo mình đến đó là để xem những cảnh đó à. Hóa ra anh ta bảo mình phải đến là để cho mình biết mình chỉ là món đồ chơi của anh ta thôi à. Cũng đúng thôi, người đó đẹp và quyến rũ như vậy, cô còn chẳng xứng là đối thủ. Hai người lúc nãy trông đẹp đôi quá, chẳng bù cho cô, một thân một mình, xấu xí ngu dốt, đã vậy còn, không giữ được tấm thân mình. Trông cô bây giờ thật thảm hại, dáng vẻ đầy sức sống đáng yêu mà chỉ sau vài giờ đã trông như một nhỏ quê mùa ướt sũng như chuột lột. Nigi bóp chặt lấy tim mình, nước mắt không ngừng tuôn ra, hòa với nước mưa cay đắng. Chết tiệt, đau quá, nó còn đau hơn chuyện tình giữa cô và Shita. Cô thấy mình quả thật là quá ngu ngốc mà, ngốc đến mức bị lừa mãi mà vẫn đâm đầu vào tin tưởng chuyện yêu đương. Tim đau, đứng cô cũng không trụ nổi, cô dựa vào tường, từ từ tụt xuống, ngồi trên cái bậc thang dưới chân cô. Nigi ôm người run lên vì lạnh, vì đau, vì xót, vì quá thất vọng. Nước mắt muốn ngừng cũng không được, nó cứ tự động tuôn ra, trực trào. Không một ai bên cạnh, không ai cả, cô đã nghĩ, Fuu sẽ là người tiếp thêm sức mạnh và động lực cho cô, mang lại cho cô niềm vui, một cuộc sống đầy cảm xúc. Vâng, đúng là đầy cảm xúc, chính anh là người làm cô cười tươi, là người làm cô cảm thấy ngượng thật nhiều nhưng cũng muốn ở bên thật nhiều. Và cũng chính anh, là người đã đẩy cô xuống vực thẳm chỉ trong tích tắc. Chợt, cô nghe có tiếng bước đi tới. Dáng một người con trai đang cầm ô che mưa đang bước lại gần cô. Nigi ngước mắt lên nhìn, là ai vậy, Fuu ư?
Nigi sau khi thấy cảnh đó, cô chạy bỏ đi dưới mưa. Trời lúc đó vừa tối vừa âm u, không gian lại tĩnh lặng. Cô thở hồng hộc dừng lại trước một con phố mà chính bản thân mình còn chẳng biết là ở đâu. Mưa lớn quá, tiếng mưa vang vọng khắp nơi. Cô có thể cảm nhận được cơn ran rát của những giọt mưa nặng hạt rơi trên cơ thể mình. Nhưng, cái cảm giác đó, sao có thể đem ra so sánh với cái đau trong tim cô hiện giờ. Chỉ một cái thoáng nhìn thôi đã xé tim cô tan nát ra từng mảnh. Hóa ra anh ta bảo mình đến đó là để xem những cảnh đó à. Hóa ra anh ta bảo mình phải đến là để cho mình biết mình chỉ là món đồ chơi của anh ta thôi à. Cũng đúng thôi, người đó đẹp và quyến rũ như vậy, cô còn chẳng xứng là đối thủ. Hai người lúc nãy trông đẹp đôi quá, chẳng bù cho cô, một thân một mình, xấu xí ngu dốt, đã vậy còn, không giữ được tấm thân mình. Trông cô bây giờ thật thảm hại, dáng vẻ đầy sức sống đáng yêu mà chỉ sau vài giờ đã trông như một nhỏ quê mùa ướt sũng như chuột lột. Nigi bóp chặt lấy tim mình, nước mắt không ngừng tuôn ra, hòa với nước mưa cay đắng. Chết tiệt, đau quá, nó còn đau hơn chuyện tình giữa cô và Shita. Cô thấy mình quả thật là quá ngu ngốc mà, ngốc đến mức bị lừa mãi mà vẫn đâm đầu vào tin tưởng chuyện yêu đương.
Tim đau, đứng cô cũng không trụ nổi, cô dựa vào tường, từ từ tụt xuống, ngồi trên cái bậc thang dưới chân cô. Nigi ôm người run lên vì lạnh, vì đau, vì xót, vì quá thất vọng. Nước mắt muốn ngừng cũng không được, nó cứ tự động tuôn ra, trực trào. Không một ai bên cạnh, không ai cả, cô đã nghĩ, Fuu sẽ là người tiếp thêm sức mạnh và động lực cho cô, mang lại cho cô niềm vui, một cuộc sống đầy cảm xúc. Vâng, đúng là đầy cảm xúc, chính anh là người làm cô cười tươi, là người làm cô cảm thấy ngượng thật nhiều nhưng cũng muốn ở bên thật nhiều. Và cũng chính anh, là người đã đẩy cô xuống vực thẳm chỉ trong tích tắc. Chợt, cô nghe có tiếng bước đi tới. Dáng một người con trai đang cầm ô che mưa đang bước lại gần cô. Nigi ngước mắt lên nhìn, là ai vậy, Fuu ư?
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… Nigi sau khi thấy cảnh đó, cô chạy bỏ đi dưới mưa. Trời lúc đó vừa tối vừa âm u, không gian lại tĩnh lặng. Cô thở hồng hộc dừng lại trước một con phố mà chính bản thân mình còn chẳng biết là ở đâu. Mưa lớn quá, tiếng mưa vang vọng khắp nơi. Cô có thể cảm nhận được cơn ran rát của những giọt mưa nặng hạt rơi trên cơ thể mình. Nhưng, cái cảm giác đó, sao có thể đem ra so sánh với cái đau trong tim cô hiện giờ. Chỉ một cái thoáng nhìn thôi đã xé tim cô tan nát ra từng mảnh. Hóa ra anh ta bảo mình đến đó là để xem những cảnh đó à. Hóa ra anh ta bảo mình phải đến là để cho mình biết mình chỉ là món đồ chơi của anh ta thôi à. Cũng đúng thôi, người đó đẹp và quyến rũ như vậy, cô còn chẳng xứng là đối thủ. Hai người lúc nãy trông đẹp đôi quá, chẳng bù cho cô, một thân một mình, xấu xí ngu dốt, đã vậy còn, không giữ được tấm thân mình. Trông cô bây giờ thật thảm hại, dáng vẻ đầy sức sống đáng yêu mà chỉ sau vài giờ đã trông như một nhỏ quê mùa ướt sũng như chuột lột. Nigi bóp chặt lấy tim mình, nước mắt không ngừng tuôn ra, hòa với nước mưa cay đắng. Chết tiệt, đau quá, nó còn đau hơn chuyện tình giữa cô và Shita. Cô thấy mình quả thật là quá ngu ngốc mà, ngốc đến mức bị lừa mãi mà vẫn đâm đầu vào tin tưởng chuyện yêu đương. Tim đau, đứng cô cũng không trụ nổi, cô dựa vào tường, từ từ tụt xuống, ngồi trên cái bậc thang dưới chân cô. Nigi ôm người run lên vì lạnh, vì đau, vì xót, vì quá thất vọng. Nước mắt muốn ngừng cũng không được, nó cứ tự động tuôn ra, trực trào. Không một ai bên cạnh, không ai cả, cô đã nghĩ, Fuu sẽ là người tiếp thêm sức mạnh và động lực cho cô, mang lại cho cô niềm vui, một cuộc sống đầy cảm xúc. Vâng, đúng là đầy cảm xúc, chính anh là người làm cô cười tươi, là người làm cô cảm thấy ngượng thật nhiều nhưng cũng muốn ở bên thật nhiều. Và cũng chính anh, là người đã đẩy cô xuống vực thẳm chỉ trong tích tắc. Chợt, cô nghe có tiếng bước đi tới. Dáng một người con trai đang cầm ô che mưa đang bước lại gần cô. Nigi ngước mắt lên nhìn, là ai vậy, Fuu ư?