Một lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô…
Chương 72: Rượu say
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… Lúc đó, Ayman cúi xuống dưới chân “Cậu ta đi rồi.” Nigi nãy giờ trốn dưới đó, tim cô đập loạn lên cả thôi “Cảm...cảm ơn anh...” “Em không sao chứ?”, Ayman lo lắng, ngồi xuống hỏi. “Anh...cho em một chai rượu Whiskey Green đi... Em... xin nghỉ ngơi một chút...” Gật đầu, Ayman đưa cô chai rượu, rồi dìu cô vào trong phòng nghỉ của nhân viên “Nghỉ ngơi em gái!” Nigi một mình trong căn phòng, cô tắt hết đèn, chỉ để lại vài tia ánh sáng lập lòe bên ngoài chiếu vào. Mở nắp chai rượu, cô không ngừng nốc lấy từng ngụm rượu cay nồng. Tại sao... tại sao anh ta lại ở đây được chứ. Tâm trạng Nigi rối loạn quá. Chắc là, lại đến để trêu đùa với cô đây mà. Rượu thấm dần cơ thể cô, Nigi dường như mất đi lý trí. Cả đầu óc choáng cả lên, mọi thứ trước mắt cô trở nên quay cuồng, quay cuồng. Nhức đầu quá, Nigi không còn có thể đứng vững được nữa, cô ngã xuống. Chợt, có một đôi tay đỡ cô lại. Người ấy, lập tức ôm cô vào lòng, hét to “ĐỒ NGỐC, LÀM GÌ THẾ HẢ!?” Giọng nói này, Nigi cố mở đôi mắt trĩu nặng của mình để nhìn rõ hơn khuôn mặt của người con trai thân thương ấy. Là Fuu kìa, đúng là Fuu rồi. Mệt mỏi, Nigi dựa đầu vào lòng ngực ấm áp của anh “Tại sao...tại sao...” “Nigi à...” “Tại sao...anh lại ở đây cơ chứ... Anh đến đây...hức... để làm gì...?”Bất thình lình, Nigi đẩy Fuu ra xa. Nước mắt từ hai hàng mi cô bắt đầu rơi xuống. “Nigi này...” Fuu kéo tay Nigi lại “ANH TRÁNH XA TÔI RA!” “Không!” Anh không bỏ cuộc, ôm chặt Nigi vào lòng. Cô dùng mọi sức để đẩy ra nhưng hoàn toàn vô dụng. Nigi tức tối đánh tay vào ngực anh pịch pịch “Bỏ tôi ra...” Đã lâu rồi, Fuu không được ôm lấy cơ thể bé nhỏ này. Không kìm chế được lòng mình nữa, anh đè cô vào tường, lập tức khóa môi cô thật nồng nàn. Nigi nắm chặt lấy áo anh, nước mắt tuôn xuống, cảm nhận cái nụ hôn này. Tại sao lại đến tìm cô, rõ ràng là anh đã có Gin bên cạnh rồi mà, tại sao cứ muốn làm cô đau khổ vậy. Fuu nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của Nigi đang cúi rập đầu xuống đất. “Tại sao... anh tới đây làm gì...Anh đi đi...” “Nigi này, tại sao em cứ luôn từ chối anh vậy hả?” “Tôi nào từ chối anh!?” Nigi hét lên giận dữ, đoạn tay đẩy anh ra xa. Fuu nghe như sét đánh bên tai, cô không từ chối anh? Nhưng vì sao hôm đó, cô ấy lại không tới? Nigi lảo đảo, dường như rượu đã khiến cô chìm vào cơn say cuồng rồi. Một lần nữa, cô gục vào vòng tay Fuu “Đồ ngốc, sao lại uống nhiều thế này!?” “KỆ TÔI! Không cần anh quan tâm đâu!” “Này...” “Anh mau đi đi... tôi...” Nigi nấc lên một cái. Đầu óc choáng voáng quá, cô không giữ vững được bản thân nữa, cả cơ thể như tan rã ra vậy. “Hức...hức...” Fuu nghe có tiếng khóc, anh liền cúi xuống, đúng vậy, Nigi đang nức nở, hai hàng nước mắt tuôn ra không ngừng thấm vào áo anh.
Lúc đó, Ayman cúi xuống dưới chân “Cậu ta đi rồi.” Nigi nãy giờ trốn dưới đó, tim cô đập loạn lên cả thôi “Cảm...cảm ơn anh...” “Em không sao chứ?”, Ayman lo lắng, ngồi xuống hỏi. “Anh...cho em một chai rượu Whiskey Green đi... Em... xin nghỉ ngơi một chút...” Gật đầu, Ayman đưa cô chai rượu, rồi dìu cô vào trong phòng nghỉ của nhân viên “Nghỉ ngơi em gái!” Nigi một mình trong căn phòng, cô tắt hết đèn, chỉ để lại vài tia ánh sáng lập lòe bên ngoài chiếu vào. Mở nắp chai rượu, cô không ngừng nốc lấy từng ngụm rượu cay nồng. Tại sao... tại sao anh ta lại ở đây được chứ. Tâm trạng Nigi rối loạn quá. Chắc là, lại đến để trêu đùa với cô đây mà. Rượu thấm dần cơ thể cô, Nigi dường như mất đi lý trí. Cả đầu óc choáng cả lên, mọi thứ trước mắt cô trở nên quay cuồng, quay cuồng. Nhức đầu quá, Nigi không còn có thể đứng vững được nữa, cô ngã xuống. Chợt, có một đôi tay đỡ cô lại. Người ấy, lập tức ôm cô vào lòng, hét to “ĐỒ NGỐC, LÀM GÌ THẾ HẢ!?” Giọng nói này, Nigi cố mở đôi mắt trĩu nặng của mình để nhìn rõ hơn khuôn mặt của người con trai thân thương ấy. Là Fuu kìa, đúng là Fuu rồi. Mệt mỏi, Nigi dựa đầu vào lòng ngực ấm áp của anh “Tại sao...tại sao...” “Nigi à...” “Tại sao...anh lại ở đây cơ chứ... Anh đến đây...hức... để làm gì...?”
Bất thình lình, Nigi đẩy Fuu ra xa. Nước mắt từ hai hàng mi cô bắt đầu rơi xuống. “Nigi này...” Fuu kéo tay Nigi lại “ANH TRÁNH XA TÔI RA!” “Không!” Anh không bỏ cuộc, ôm chặt Nigi vào lòng. Cô dùng mọi sức để đẩy ra nhưng hoàn toàn vô dụng. Nigi tức tối đánh tay vào ngực anh pịch pịch “Bỏ tôi ra...” Đã lâu rồi, Fuu không được ôm lấy cơ thể bé nhỏ này. Không kìm chế được lòng mình nữa, anh đè cô vào tường, lập tức khóa môi cô thật nồng nàn. Nigi nắm chặt lấy áo anh, nước mắt tuôn xuống, cảm nhận cái nụ hôn này. Tại sao lại đến tìm cô, rõ ràng là anh đã có Gin bên cạnh rồi mà, tại sao cứ muốn làm cô đau khổ vậy. Fuu nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của Nigi đang cúi rập đầu xuống đất. “Tại sao... anh tới đây làm gì...Anh đi đi...” “Nigi này, tại sao em cứ luôn từ chối anh vậy hả?” “Tôi nào từ chối anh!?” Nigi hét lên giận dữ, đoạn tay đẩy anh ra xa. Fuu nghe như sét đánh bên tai, cô không từ chối anh? Nhưng vì sao hôm đó, cô ấy lại không tới? Nigi lảo đảo, dường như rượu đã khiến cô chìm vào cơn say cuồng rồi. Một lần nữa, cô gục vào vòng tay Fuu “Đồ ngốc, sao lại uống nhiều thế này!?” “KỆ TÔI! Không cần anh quan tâm đâu!” “Này...” “Anh mau đi đi... tôi...” Nigi nấc lên một cái. Đầu óc choáng voáng quá, cô không giữ vững được bản thân nữa, cả cơ thể như tan rã ra vậy. “Hức...hức...” Fuu nghe có tiếng khóc, anh liền cúi xuống, đúng vậy, Nigi đang nức nở, hai hàng nước mắt tuôn ra không ngừng thấm vào áo anh.
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… Lúc đó, Ayman cúi xuống dưới chân “Cậu ta đi rồi.” Nigi nãy giờ trốn dưới đó, tim cô đập loạn lên cả thôi “Cảm...cảm ơn anh...” “Em không sao chứ?”, Ayman lo lắng, ngồi xuống hỏi. “Anh...cho em một chai rượu Whiskey Green đi... Em... xin nghỉ ngơi một chút...” Gật đầu, Ayman đưa cô chai rượu, rồi dìu cô vào trong phòng nghỉ của nhân viên “Nghỉ ngơi em gái!” Nigi một mình trong căn phòng, cô tắt hết đèn, chỉ để lại vài tia ánh sáng lập lòe bên ngoài chiếu vào. Mở nắp chai rượu, cô không ngừng nốc lấy từng ngụm rượu cay nồng. Tại sao... tại sao anh ta lại ở đây được chứ. Tâm trạng Nigi rối loạn quá. Chắc là, lại đến để trêu đùa với cô đây mà. Rượu thấm dần cơ thể cô, Nigi dường như mất đi lý trí. Cả đầu óc choáng cả lên, mọi thứ trước mắt cô trở nên quay cuồng, quay cuồng. Nhức đầu quá, Nigi không còn có thể đứng vững được nữa, cô ngã xuống. Chợt, có một đôi tay đỡ cô lại. Người ấy, lập tức ôm cô vào lòng, hét to “ĐỒ NGỐC, LÀM GÌ THẾ HẢ!?” Giọng nói này, Nigi cố mở đôi mắt trĩu nặng của mình để nhìn rõ hơn khuôn mặt của người con trai thân thương ấy. Là Fuu kìa, đúng là Fuu rồi. Mệt mỏi, Nigi dựa đầu vào lòng ngực ấm áp của anh “Tại sao...tại sao...” “Nigi à...” “Tại sao...anh lại ở đây cơ chứ... Anh đến đây...hức... để làm gì...?”Bất thình lình, Nigi đẩy Fuu ra xa. Nước mắt từ hai hàng mi cô bắt đầu rơi xuống. “Nigi này...” Fuu kéo tay Nigi lại “ANH TRÁNH XA TÔI RA!” “Không!” Anh không bỏ cuộc, ôm chặt Nigi vào lòng. Cô dùng mọi sức để đẩy ra nhưng hoàn toàn vô dụng. Nigi tức tối đánh tay vào ngực anh pịch pịch “Bỏ tôi ra...” Đã lâu rồi, Fuu không được ôm lấy cơ thể bé nhỏ này. Không kìm chế được lòng mình nữa, anh đè cô vào tường, lập tức khóa môi cô thật nồng nàn. Nigi nắm chặt lấy áo anh, nước mắt tuôn xuống, cảm nhận cái nụ hôn này. Tại sao lại đến tìm cô, rõ ràng là anh đã có Gin bên cạnh rồi mà, tại sao cứ muốn làm cô đau khổ vậy. Fuu nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của Nigi đang cúi rập đầu xuống đất. “Tại sao... anh tới đây làm gì...Anh đi đi...” “Nigi này, tại sao em cứ luôn từ chối anh vậy hả?” “Tôi nào từ chối anh!?” Nigi hét lên giận dữ, đoạn tay đẩy anh ra xa. Fuu nghe như sét đánh bên tai, cô không từ chối anh? Nhưng vì sao hôm đó, cô ấy lại không tới? Nigi lảo đảo, dường như rượu đã khiến cô chìm vào cơn say cuồng rồi. Một lần nữa, cô gục vào vòng tay Fuu “Đồ ngốc, sao lại uống nhiều thế này!?” “KỆ TÔI! Không cần anh quan tâm đâu!” “Này...” “Anh mau đi đi... tôi...” Nigi nấc lên một cái. Đầu óc choáng voáng quá, cô không giữ vững được bản thân nữa, cả cơ thể như tan rã ra vậy. “Hức...hức...” Fuu nghe có tiếng khóc, anh liền cúi xuống, đúng vậy, Nigi đang nức nở, hai hàng nước mắt tuôn ra không ngừng thấm vào áo anh.