Tác giả:

Một lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô…

Chương 118: Tiền bối

[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… Tin tức này không ngừng lan tỏa, và nó càng nóng hổi hơn khi giờ ra chơi, Fuu đến tìm Nigi và hai người cùng đi dạo quanh với nhau. “Lát nữa em ghé sang nhà trọ anh dọn đồ cùng nhé?” “Nếu em muốn”. Uống một ngụm nước trong chai nước mà Fuu vừa đưa, Nigi hỏi tiếp “Cơ mà, đồ anh nhiều không?” “Cũng kha khá” “Uh!” Gương mặt Nigi tươi rói hẳn ra. Fuu không hỏi, vì anh hiểu, anh cũng đang tràn dâng hạnh phúc đến nơi rồi. Còn gì tuyệt hơn, là được ở chung với người mình yêu, có thể chăm sóc cho họ bất cứ lúc nào.Cũng đã đến giờ ra về rồi, Gin một mình ngồi trong lớp để soạn xấp bài tập của lớp. “Ồ, cậu đây rồi” cô khẽ kêu lên khi Shita đột ngột xuất hiện đằng sau chiếc cửa ra vào kia. Bước vào, cậu hỏi “Chị chưa về à?” “Ừ, quả thật là nhiều việc ah” “Thế mà chị vẫn có thời gian làm việc xấu nhỉ?” Vừa nói, cậu vừa chống tay lên chiếc bàn mà Gin ngồi đó, đứng nghiêng người nhìn cô. Hai đôi mắt lại đấu với nhau, nhoẻn miệng cười, Gin lên tiếng “Mạnh miệng nhỉ? Thế cậu đến tìm tôi là có ý gì?” Cúi người thấp xuống, gần hơn, Shita trả lời với gương mặt nghiêm túc “Vì lời đề nghị của chị hôm qua” “Thế, cậu định...” Chưa kịp nói hết, Shita đã chen vào lời Gin “Nhưng với điều kiện, chị không được làm Nigi khóc” Nghe lời đề nghị ấy, Gin bật cười “Cậu ngộ nhỉ, làm chuyện xấu mà còn cố tỏ ra lương thiện.” Đập bàn, Shita chau mày “Nói chung, tôi mà nhìn thấy cô ấy khóc, chị sẽ không yên đâu” Nói xong, cậu liền quay lưng bỏ đi thì lại bị câu nói của cô ta làm khựng lại “Nếu con bé ấy không khóc, thì làm sao cậu có thể làm người hùng đến bên người đẹp được?” Shita hoàn toàn im lặng trước câu nói đó. Gấp đống giấy lộn xộn trên bàn lại, cô bước tới chỗ Shita, nhẹ tay chạm vào người cậu “Cậu thấy sao nhỉ?” Những ngón tay mỏng manh ấy lướt trên bờ ngực săn chắc của cậu. “Chị thật là, ma hiểm hơn tôi nghĩ nhiều” Nụ cười cô bừng sáng đầy huyền bí dưới ánh hoàng hôn chiếu vào căn phòng “Tôi là tiền bối cậu đấy!” Quá đẹp, quá nham hiểm, Shita cũng chẳng biết nên nói gì trước người con gái này. Âm thầm chấp nhận, cậu nhếch môi “Thế tiền bối, tôi nên làm gì đây?”

Tin tức này không ngừng lan tỏa, và nó càng nóng hổi hơn khi giờ ra chơi, Fuu đến tìm Nigi và hai người cùng đi dạo quanh với nhau. “Lát nữa em ghé sang nhà trọ anh dọn đồ cùng nhé?” “Nếu em muốn”. Uống một ngụm nước trong chai nước mà Fuu vừa đưa, Nigi hỏi tiếp “Cơ mà, đồ anh nhiều không?” “Cũng kha khá” “Uh!” Gương mặt Nigi tươi rói hẳn ra. Fuu không hỏi, vì anh hiểu, anh cũng đang tràn dâng hạnh phúc đến nơi rồi. Còn gì tuyệt hơn, là được ở chung với người mình yêu, có thể chăm sóc cho họ bất cứ lúc nào.

Cũng đã đến giờ ra về rồi, Gin một mình ngồi trong lớp để soạn xấp bài tập của lớp. “Ồ, cậu đây rồi” cô khẽ kêu lên khi Shita đột ngột xuất hiện đằng sau chiếc cửa ra vào kia. Bước vào, cậu hỏi “Chị chưa về à?” “Ừ, quả thật là nhiều việc ah” “Thế mà chị vẫn có thời gian làm việc xấu nhỉ?” Vừa nói, cậu vừa chống tay lên chiếc bàn mà Gin ngồi đó, đứng nghiêng người nhìn cô. Hai đôi mắt lại đấu với nhau, nhoẻn miệng cười, Gin lên tiếng “Mạnh miệng nhỉ? Thế cậu đến tìm tôi là có ý gì?” Cúi người thấp xuống, gần hơn, Shita trả lời với gương mặt nghiêm túc “Vì lời đề nghị của chị hôm qua” “Thế, cậu định...” Chưa kịp nói hết, Shita đã chen vào lời Gin “Nhưng với điều kiện, chị không được làm Nigi khóc” Nghe lời đề nghị ấy, Gin bật cười “Cậu ngộ nhỉ, làm chuyện xấu mà còn cố tỏ ra lương thiện.” Đập bàn, Shita chau mày “Nói chung, tôi mà nhìn thấy cô ấy khóc, chị sẽ không yên đâu” Nói xong, cậu liền quay lưng bỏ đi thì lại bị câu nói của cô ta làm khựng lại “Nếu con bé ấy không khóc, thì làm sao cậu có thể làm người hùng đến bên người đẹp được?” Shita hoàn toàn im lặng trước câu nói đó. Gấp đống giấy lộn xộn trên bàn lại, cô bước tới chỗ Shita, nhẹ tay chạm vào người cậu “Cậu thấy sao nhỉ?” Những ngón tay mỏng manh ấy lướt trên bờ ngực săn chắc của cậu. “Chị thật là, ma hiểm hơn tôi nghĩ nhiều” Nụ cười cô bừng sáng đầy huyền bí dưới ánh hoàng hôn chiếu vào căn phòng “Tôi là tiền bối cậu đấy!” Quá đẹp, quá nham hiểm, Shita cũng chẳng biết nên nói gì trước người con gái này. Âm thầm chấp nhận, cậu nhếch môi “Thế tiền bối, tôi nên làm gì đây?”

[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… Tin tức này không ngừng lan tỏa, và nó càng nóng hổi hơn khi giờ ra chơi, Fuu đến tìm Nigi và hai người cùng đi dạo quanh với nhau. “Lát nữa em ghé sang nhà trọ anh dọn đồ cùng nhé?” “Nếu em muốn”. Uống một ngụm nước trong chai nước mà Fuu vừa đưa, Nigi hỏi tiếp “Cơ mà, đồ anh nhiều không?” “Cũng kha khá” “Uh!” Gương mặt Nigi tươi rói hẳn ra. Fuu không hỏi, vì anh hiểu, anh cũng đang tràn dâng hạnh phúc đến nơi rồi. Còn gì tuyệt hơn, là được ở chung với người mình yêu, có thể chăm sóc cho họ bất cứ lúc nào.Cũng đã đến giờ ra về rồi, Gin một mình ngồi trong lớp để soạn xấp bài tập của lớp. “Ồ, cậu đây rồi” cô khẽ kêu lên khi Shita đột ngột xuất hiện đằng sau chiếc cửa ra vào kia. Bước vào, cậu hỏi “Chị chưa về à?” “Ừ, quả thật là nhiều việc ah” “Thế mà chị vẫn có thời gian làm việc xấu nhỉ?” Vừa nói, cậu vừa chống tay lên chiếc bàn mà Gin ngồi đó, đứng nghiêng người nhìn cô. Hai đôi mắt lại đấu với nhau, nhoẻn miệng cười, Gin lên tiếng “Mạnh miệng nhỉ? Thế cậu đến tìm tôi là có ý gì?” Cúi người thấp xuống, gần hơn, Shita trả lời với gương mặt nghiêm túc “Vì lời đề nghị của chị hôm qua” “Thế, cậu định...” Chưa kịp nói hết, Shita đã chen vào lời Gin “Nhưng với điều kiện, chị không được làm Nigi khóc” Nghe lời đề nghị ấy, Gin bật cười “Cậu ngộ nhỉ, làm chuyện xấu mà còn cố tỏ ra lương thiện.” Đập bàn, Shita chau mày “Nói chung, tôi mà nhìn thấy cô ấy khóc, chị sẽ không yên đâu” Nói xong, cậu liền quay lưng bỏ đi thì lại bị câu nói của cô ta làm khựng lại “Nếu con bé ấy không khóc, thì làm sao cậu có thể làm người hùng đến bên người đẹp được?” Shita hoàn toàn im lặng trước câu nói đó. Gấp đống giấy lộn xộn trên bàn lại, cô bước tới chỗ Shita, nhẹ tay chạm vào người cậu “Cậu thấy sao nhỉ?” Những ngón tay mỏng manh ấy lướt trên bờ ngực săn chắc của cậu. “Chị thật là, ma hiểm hơn tôi nghĩ nhiều” Nụ cười cô bừng sáng đầy huyền bí dưới ánh hoàng hôn chiếu vào căn phòng “Tôi là tiền bối cậu đấy!” Quá đẹp, quá nham hiểm, Shita cũng chẳng biết nên nói gì trước người con gái này. Âm thầm chấp nhận, cậu nhếch môi “Thế tiền bối, tôi nên làm gì đây?”

Chương 118: Tiền bối