Một lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô…
Chương 145: Đối thoại
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… So...He is Fuu, your boyfriend, isn’t he?”* Joyce quay lại với vẻ nghiêm túc của mình, hai tay đặt lên lưng ghế phía sau. “Ba mẹ nói anh rồi à?” “Ừm” “Thật là!” Nigi phồng má lên. Cô biết chắc là khi mà Joyce biết được cô đang chung sống với một người con trai khác, thế nào anh cũng sẽ tra hỏi này nọ đủ kiểu. Ai dè, còn hơn thế nữa, anh lại đến tận đây mà không hề báo trước một tiếng. “Nít nôi” Joyce hừ rõ tiếng rồi liếc mắt nhìn chỗ khác. Fuu nãy giờ đứng rửa chén bát, vẫn im lặng không nói gì. “Ở chung bao lâu rồi?” “Cũng...gần đây thôi...” “Bọn bây đã làm gì rồi?” Giọng Joyce cứng rắn khiến Nigi có chút bối rối “Etou...à thì...” Bất giác, Fuu lại gần Nigi, ôm eo cô kéo sát lại mình rồi nhẹ hôn lên cổ cô thật kích thích “Đã làm những gì anh thấy sáng nay” Lúc này, Joyce mới nhớ lại, sáng sớm lúc bình minh, trong khi rượu còn say trong người, anh bước vào nhà mà không nói không rằng vì tính gây bất ngờ với Nigi. Nhưng quả thật, Nigi bất ngờ, và anh cũng bị một phen lóe mắt không kém. Đỏ mặt, cắn môi với vẻ mặt khá tức tối, Joyce đứng bật dậy, cầm chiếc áo khoác và bước đi. “Anh đi đâu đấy?”, Nigi hỏi khi thấy phản ứng của anh mình. “Chơi”, Anh trả lời lạnh lùng. “Giờ này cơ đấy?” Đồng hồ đã tích tắc điểm chín giờ hơn. Vừa mang giày vào, anh bảo “Có ai đi bar vào buổi sáng?” “Hừ! Em khóa cửa khỏi cho vào, ple!” “Anh mày vẫn còn giữ chìa khóa nhé!” Lúc này Nigi mới chợt nhớ ra, mỗi thành viên trong gia đình cô đều có chìa khóa ở mỗi căn nhà, có thể tự do ra vào. Bị đáp trả, Nigi hậm hực “Uống cho nhiều vào rồi lát nằm ì ra rồi bắt người ta bế lên nữa nha!” Vừa mở cửa tính đi thì câu nói của Nigi khiến Joyce phải khựng lại “Gì cơ? Ai bế ai?” Sự thắc mắc của anh khiến Nigi bật cười “Thế anh không nhớ à? Sáng nay anh say như chết nằm ườn ra trên ghế sofa này, chính Fuu đã bế anh lên phòng đấy!” Người Joyce như hóa đá. Fuu đứng bên trong nghe Nigi nhắc lại cảnh tượng ấy, cơ thể cũng đơ cả ra. Joyce tưởng tượng ra viễn cảnh ấy, chính anh là người say sướt mướt, nằm ngủ ì ra trông đã không ra gì rồi, vậy mà còn...bị một thằng bé...nhỏ tuổi hơn mình...lại còn là bạn trai của em gái mình,...bế lên phòng ngủ??? Gương mặt điển trai của anh liền tái xanh, da gà da vịt nổi rợn lên. “Stop kidding me. It’s not fun.”Vừa dứt câu, anh liền đóng rầm cửa bỏ đi trong sự khoái chí của Nigi. Cô ôm bụng cười khôn nguôi. “Thật sự là chẳng vui đâu” Fuu từ trong bếp bước ra, khuôn mặt anh cũng nhợt nhạt đi khi nhớ lại hành động ấy của mình. Một mình bước đi trên con đường vắng. Được một khoảng xa rồi, Joyce dừng chân, thở dài. Khuôn mặt do lâu ngày ở bên nước ngoài nên cũng bị thay đổi giống họ bởi thời tiết và khí hậu nhưng vẫn không thể phai mờ đi vẻ đẹp trai thuần hậu ấy. Joyce cũng khá giống Fuu, lạnh lùng, nhưng với anh chàng này thì, có lẽ vẫn có một tí khiếu hài hước. Họ quan tâm cho người họ yêu một cách thầm lặng. Quan tâm từ phía xa, không hay thể hiện tình cảm trước mặt, luôn phớt lờ ra vẻ ta đây nhưng trong lòng luôn mong muốn đem lại hạnh phúc cho người mà họ quan trọng ấy. Khoác chiếc áo vào, anh tiếp tục bước đi mà trong đầu không ngừng suy nghĩ. * "Vậy...cậu ta là Fuu, bạn trai em, đúng chứ?"* Trong câu này tác giả sử dụng câu tag question nhé!
So...He is Fuu, your boyfriend, isn’t he?”* Joyce quay lại với vẻ nghiêm túc của mình, hai tay đặt lên lưng ghế phía sau. “Ba mẹ nói anh rồi à?” “Ừm” “Thật là!” Nigi phồng má lên. Cô biết chắc là khi mà Joyce biết được cô đang chung sống với một người con trai khác, thế nào anh cũng sẽ tra hỏi này nọ đủ kiểu. Ai dè, còn hơn thế nữa, anh lại đến tận đây mà không hề báo trước một tiếng. “Nít nôi” Joyce hừ rõ tiếng rồi liếc mắt nhìn chỗ khác. Fuu nãy giờ đứng rửa chén bát, vẫn im lặng không nói gì. “Ở chung bao lâu rồi?” “Cũng...gần đây thôi...” “Bọn bây đã làm gì rồi?” Giọng Joyce cứng rắn khiến Nigi có chút bối rối “Etou...à thì...” Bất giác, Fuu lại gần Nigi, ôm eo cô kéo sát lại mình rồi nhẹ hôn lên cổ cô thật kích thích “Đã làm những gì anh thấy sáng nay” Lúc này, Joyce mới nhớ lại, sáng sớm lúc bình minh, trong khi rượu còn say trong người, anh bước vào nhà mà không nói không rằng vì tính gây bất ngờ với Nigi. Nhưng quả thật, Nigi bất ngờ, và anh cũng bị một phen lóe mắt không kém. Đỏ mặt, cắn môi với vẻ mặt khá tức tối, Joyce đứng bật dậy, cầm chiếc áo khoác và bước đi. “Anh đi đâu đấy?”, Nigi hỏi khi thấy phản ứng của anh mình. “Chơi”, Anh trả lời lạnh lùng. “Giờ này cơ đấy?” Đồng hồ đã tích tắc điểm chín giờ hơn. Vừa mang giày vào, anh bảo “Có ai đi bar vào buổi sáng?” “Hừ! Em khóa cửa khỏi cho vào, ple!” “Anh mày vẫn còn giữ chìa khóa nhé!” Lúc này Nigi mới chợt nhớ ra, mỗi thành viên trong gia đình cô đều có chìa khóa ở mỗi căn nhà, có thể tự do ra vào. Bị đáp trả, Nigi hậm hực “Uống cho nhiều vào rồi lát nằm ì ra rồi bắt người ta bế lên nữa nha!” Vừa mở cửa tính đi thì câu nói của Nigi khiến Joyce phải khựng lại “Gì cơ? Ai bế ai?” Sự thắc mắc của anh khiến Nigi bật cười “Thế anh không nhớ à? Sáng nay anh say như chết nằm ườn ra trên ghế sofa này, chính Fuu đã bế anh lên phòng đấy!” Người Joyce như hóa đá. Fuu đứng bên trong nghe Nigi nhắc lại cảnh tượng ấy, cơ thể cũng đơ cả ra. Joyce tưởng tượng ra viễn cảnh ấy, chính anh là người say sướt mướt, nằm ngủ ì ra trông đã không ra gì rồi, vậy mà còn...bị một thằng bé...nhỏ tuổi hơn mình...lại còn là bạn trai của em gái mình,...bế lên phòng ngủ??? Gương mặt điển trai của anh liền tái xanh, da gà da vịt nổi rợn lên. “Stop kidding me. It’s not fun.”Vừa dứt câu, anh liền đóng rầm cửa bỏ đi trong sự khoái chí của Nigi. Cô ôm bụng cười khôn nguôi. “Thật sự là chẳng vui đâu” Fuu từ trong bếp bước ra, khuôn mặt anh cũng nhợt nhạt đi khi nhớ lại hành động ấy của mình.
Một mình bước đi trên con đường vắng. Được một khoảng xa rồi, Joyce dừng chân, thở dài. Khuôn mặt do lâu ngày ở bên nước ngoài nên cũng bị thay đổi giống họ bởi thời tiết và khí hậu nhưng vẫn không thể phai mờ đi vẻ đẹp trai thuần hậu ấy. Joyce cũng khá giống Fuu, lạnh lùng, nhưng với anh chàng này thì, có lẽ vẫn có một tí khiếu hài hước. Họ quan tâm cho người họ yêu một cách thầm lặng. Quan tâm từ phía xa, không hay thể hiện tình cảm trước mặt, luôn phớt lờ ra vẻ ta đây nhưng trong lòng luôn mong muốn đem lại hạnh phúc cho người mà họ quan trọng ấy. Khoác chiếc áo vào, anh tiếp tục bước đi mà trong đầu không ngừng suy nghĩ.
* "Vậy...cậu ta là Fuu, bạn trai em, đúng chứ?"* Trong câu này tác giả sử dụng câu tag question nhé!
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… So...He is Fuu, your boyfriend, isn’t he?”* Joyce quay lại với vẻ nghiêm túc của mình, hai tay đặt lên lưng ghế phía sau. “Ba mẹ nói anh rồi à?” “Ừm” “Thật là!” Nigi phồng má lên. Cô biết chắc là khi mà Joyce biết được cô đang chung sống với một người con trai khác, thế nào anh cũng sẽ tra hỏi này nọ đủ kiểu. Ai dè, còn hơn thế nữa, anh lại đến tận đây mà không hề báo trước một tiếng. “Nít nôi” Joyce hừ rõ tiếng rồi liếc mắt nhìn chỗ khác. Fuu nãy giờ đứng rửa chén bát, vẫn im lặng không nói gì. “Ở chung bao lâu rồi?” “Cũng...gần đây thôi...” “Bọn bây đã làm gì rồi?” Giọng Joyce cứng rắn khiến Nigi có chút bối rối “Etou...à thì...” Bất giác, Fuu lại gần Nigi, ôm eo cô kéo sát lại mình rồi nhẹ hôn lên cổ cô thật kích thích “Đã làm những gì anh thấy sáng nay” Lúc này, Joyce mới nhớ lại, sáng sớm lúc bình minh, trong khi rượu còn say trong người, anh bước vào nhà mà không nói không rằng vì tính gây bất ngờ với Nigi. Nhưng quả thật, Nigi bất ngờ, và anh cũng bị một phen lóe mắt không kém. Đỏ mặt, cắn môi với vẻ mặt khá tức tối, Joyce đứng bật dậy, cầm chiếc áo khoác và bước đi. “Anh đi đâu đấy?”, Nigi hỏi khi thấy phản ứng của anh mình. “Chơi”, Anh trả lời lạnh lùng. “Giờ này cơ đấy?” Đồng hồ đã tích tắc điểm chín giờ hơn. Vừa mang giày vào, anh bảo “Có ai đi bar vào buổi sáng?” “Hừ! Em khóa cửa khỏi cho vào, ple!” “Anh mày vẫn còn giữ chìa khóa nhé!” Lúc này Nigi mới chợt nhớ ra, mỗi thành viên trong gia đình cô đều có chìa khóa ở mỗi căn nhà, có thể tự do ra vào. Bị đáp trả, Nigi hậm hực “Uống cho nhiều vào rồi lát nằm ì ra rồi bắt người ta bế lên nữa nha!” Vừa mở cửa tính đi thì câu nói của Nigi khiến Joyce phải khựng lại “Gì cơ? Ai bế ai?” Sự thắc mắc của anh khiến Nigi bật cười “Thế anh không nhớ à? Sáng nay anh say như chết nằm ườn ra trên ghế sofa này, chính Fuu đã bế anh lên phòng đấy!” Người Joyce như hóa đá. Fuu đứng bên trong nghe Nigi nhắc lại cảnh tượng ấy, cơ thể cũng đơ cả ra. Joyce tưởng tượng ra viễn cảnh ấy, chính anh là người say sướt mướt, nằm ngủ ì ra trông đã không ra gì rồi, vậy mà còn...bị một thằng bé...nhỏ tuổi hơn mình...lại còn là bạn trai của em gái mình,...bế lên phòng ngủ??? Gương mặt điển trai của anh liền tái xanh, da gà da vịt nổi rợn lên. “Stop kidding me. It’s not fun.”Vừa dứt câu, anh liền đóng rầm cửa bỏ đi trong sự khoái chí của Nigi. Cô ôm bụng cười khôn nguôi. “Thật sự là chẳng vui đâu” Fuu từ trong bếp bước ra, khuôn mặt anh cũng nhợt nhạt đi khi nhớ lại hành động ấy của mình. Một mình bước đi trên con đường vắng. Được một khoảng xa rồi, Joyce dừng chân, thở dài. Khuôn mặt do lâu ngày ở bên nước ngoài nên cũng bị thay đổi giống họ bởi thời tiết và khí hậu nhưng vẫn không thể phai mờ đi vẻ đẹp trai thuần hậu ấy. Joyce cũng khá giống Fuu, lạnh lùng, nhưng với anh chàng này thì, có lẽ vẫn có một tí khiếu hài hước. Họ quan tâm cho người họ yêu một cách thầm lặng. Quan tâm từ phía xa, không hay thể hiện tình cảm trước mặt, luôn phớt lờ ra vẻ ta đây nhưng trong lòng luôn mong muốn đem lại hạnh phúc cho người mà họ quan trọng ấy. Khoác chiếc áo vào, anh tiếp tục bước đi mà trong đầu không ngừng suy nghĩ. * "Vậy...cậu ta là Fuu, bạn trai em, đúng chứ?"* Trong câu này tác giả sử dụng câu tag question nhé!