Một lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô…
Chương 150: Phát hiện
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… “Ưm...là chỗ nào nhỉ?” Nigi loay hoay giữa chốn đông người để tìm nơi Fuu làm việc. Joyce – người bày đầu chuyện này cũng tò mò không kém, nhưng sắc mặt anh lúc nào cũng tỏ vẻ như không thèm quan tâm. “Sao hai người lại ở đây?” Bất ngờ, giọng Fuu xuất hiện từ phía sau. “Ơ, anh?” Nigi giật mình quay sang nhìn Fuu “Anh...Ủa, anh tan ca rồi à?” “Ừ” “Haizzz...” Nigi thở dài khi ý định rình rập xem anh chàng của mình làm việc gì lần này đã không thành công rồi. “Hai người đi đâu à?” Fuu hỏi. “Đi rình cậu đấy”, câu trả lời thẳng thắn của Joyce khiến Nigi trở nên bối rối “A...anh...”. Fuu liền đưa mắt nhìn sang Nigi, lộ vẻ như muốn hỏi “Thật ư?”. Đến nước này rồi, bị phát hiện rồi, biết chối thế nào đây, cô đành ngậm ngùi gật gật đầu. Sắp rồi, Fuu có lẽ sắp nổi trận giận dữ lên cô. Anh sẽ nghĩ rằng cô không tin tưởng anh, anh sẽ nghĩ rằng cô nghi ngờ anh làm chuyện sau lưng cô. Chết chắc rồi. Nhưng, trái lại với những suy nghĩ lo sợ của Nigi, thì Fuu lại nắm tay cô kéo đi một mạch. “Ơ...anh...kéo em đi đâu vậy?” “Không phải muốn đến xem chỗ anh làm à?” Mọi nỗi lo lúc nãy trong lòng cô đột nhiên tan biến hết. Sao anh, có thể dịu dàng như vậy chứ. Joyce nhìn bọn họ tình tứ bên nhau, không nói gì, không một tí cảm xúc, hiển nhiên bước theo. Họ dừng lại trước một cửa hàng bánh ngọt nhỏ nhưng rất đáng yêu. Trang trí bên ngoài vô cùng thu hút giới trẻ bây giờ, màu sắc tươi sáng không hề buồn tẻ chút nào. Bước vào bên trong là cả một không gian bánh ngọt hiện ra. Bánh ở khắp nơi, chiếc bánh nào bánh nấy đều toát lên một vị ngon không tưởng được. Nigi không thể nào rời đôi mắt lấp lánh ra khỏi dàn bánh ngọt được bày trong tủ kính. “Ý, có cái hôm bữa anh mua cho em nè! Ra là ở đây à?” “Ừ, cái đó là loại mới của quán đấy” Một niềm hạnh phúc dâng tràn trong cô.
“Ưm...là chỗ nào nhỉ?” Nigi loay hoay giữa chốn đông người để tìm nơi Fuu làm việc. Joyce – người bày đầu chuyện này cũng tò mò không kém, nhưng sắc mặt anh lúc nào cũng tỏ vẻ như không thèm quan tâm. “Sao hai người lại ở đây?” Bất ngờ, giọng Fuu xuất hiện từ phía sau. “Ơ, anh?” Nigi giật mình quay sang nhìn Fuu “Anh...Ủa, anh tan ca rồi à?” “Ừ” “Haizzz...” Nigi thở dài khi ý định rình rập xem anh chàng của mình làm việc gì lần này đã không thành công rồi. “Hai người đi đâu à?” Fuu hỏi. “Đi rình cậu đấy”, câu trả lời thẳng thắn của Joyce khiến Nigi trở nên bối rối “A...anh...”. Fuu liền đưa mắt nhìn sang Nigi, lộ vẻ như muốn hỏi “Thật ư?”. Đến nước này rồi, bị phát hiện rồi, biết chối thế nào đây, cô đành ngậm ngùi gật gật đầu. Sắp rồi, Fuu có lẽ sắp nổi trận giận dữ lên cô. Anh sẽ nghĩ rằng cô không tin tưởng anh, anh sẽ nghĩ rằng cô nghi ngờ anh làm chuyện sau lưng cô. Chết chắc rồi. Nhưng, trái lại với những suy nghĩ lo sợ của Nigi, thì Fuu lại nắm tay cô kéo đi một mạch. “Ơ...anh...kéo em đi đâu vậy?” “Không phải muốn đến xem chỗ anh làm à?” Mọi nỗi lo lúc nãy trong lòng cô đột nhiên tan biến hết. Sao anh, có thể dịu dàng như vậy chứ.
Joyce nhìn bọn họ tình tứ bên nhau, không nói gì, không một tí cảm xúc, hiển nhiên bước theo.
Họ dừng lại trước một cửa hàng bánh ngọt nhỏ nhưng rất đáng yêu. Trang trí bên ngoài vô cùng thu hút giới trẻ bây giờ, màu sắc tươi sáng không hề buồn tẻ chút nào. Bước vào bên trong là cả một không gian bánh ngọt hiện ra. Bánh ở khắp nơi, chiếc bánh nào bánh nấy đều toát lên một vị ngon không tưởng được. Nigi không thể nào rời đôi mắt lấp lánh ra khỏi dàn bánh ngọt được bày trong tủ kính. “Ý, có cái hôm bữa anh mua cho em nè! Ra là ở đây à?” “Ừ, cái đó là loại mới của quán đấy” Một niềm hạnh phúc dâng tràn trong cô.
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… “Ưm...là chỗ nào nhỉ?” Nigi loay hoay giữa chốn đông người để tìm nơi Fuu làm việc. Joyce – người bày đầu chuyện này cũng tò mò không kém, nhưng sắc mặt anh lúc nào cũng tỏ vẻ như không thèm quan tâm. “Sao hai người lại ở đây?” Bất ngờ, giọng Fuu xuất hiện từ phía sau. “Ơ, anh?” Nigi giật mình quay sang nhìn Fuu “Anh...Ủa, anh tan ca rồi à?” “Ừ” “Haizzz...” Nigi thở dài khi ý định rình rập xem anh chàng của mình làm việc gì lần này đã không thành công rồi. “Hai người đi đâu à?” Fuu hỏi. “Đi rình cậu đấy”, câu trả lời thẳng thắn của Joyce khiến Nigi trở nên bối rối “A...anh...”. Fuu liền đưa mắt nhìn sang Nigi, lộ vẻ như muốn hỏi “Thật ư?”. Đến nước này rồi, bị phát hiện rồi, biết chối thế nào đây, cô đành ngậm ngùi gật gật đầu. Sắp rồi, Fuu có lẽ sắp nổi trận giận dữ lên cô. Anh sẽ nghĩ rằng cô không tin tưởng anh, anh sẽ nghĩ rằng cô nghi ngờ anh làm chuyện sau lưng cô. Chết chắc rồi. Nhưng, trái lại với những suy nghĩ lo sợ của Nigi, thì Fuu lại nắm tay cô kéo đi một mạch. “Ơ...anh...kéo em đi đâu vậy?” “Không phải muốn đến xem chỗ anh làm à?” Mọi nỗi lo lúc nãy trong lòng cô đột nhiên tan biến hết. Sao anh, có thể dịu dàng như vậy chứ. Joyce nhìn bọn họ tình tứ bên nhau, không nói gì, không một tí cảm xúc, hiển nhiên bước theo. Họ dừng lại trước một cửa hàng bánh ngọt nhỏ nhưng rất đáng yêu. Trang trí bên ngoài vô cùng thu hút giới trẻ bây giờ, màu sắc tươi sáng không hề buồn tẻ chút nào. Bước vào bên trong là cả một không gian bánh ngọt hiện ra. Bánh ở khắp nơi, chiếc bánh nào bánh nấy đều toát lên một vị ngon không tưởng được. Nigi không thể nào rời đôi mắt lấp lánh ra khỏi dàn bánh ngọt được bày trong tủ kính. “Ý, có cái hôm bữa anh mua cho em nè! Ra là ở đây à?” “Ừ, cái đó là loại mới của quán đấy” Một niềm hạnh phúc dâng tràn trong cô.