Một lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô…
Chương 167: Tiếp tục
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… “Thôi, em về trước đây!” Gin khẽ nói tạm biệt. “Về sớm vậy, để ôn thi đại học nhỉ?” Joyce trông có chút luyến tiếc. Bị đoán trúng, cô nàng tỏ ra khá bất ngờ “Sao anh biết?” “Hì, bạn em nói” Nghe tới đây, Gin chợt hiểu ra, chắc có thể là Ayman đã nói, vì cậu ta đi làm ở đây mà. “À, vậy thôi, em về đây” “Hay để anh đưa em về?” “Phiền anh chứ?” “Không hề, đi nào!” Nói rồi, Joyce liền dịu dàng nắm tay Gin dắt đi.Trên một con đường khác, Nigi tay trong tay Fuu, cô nàng lắng nghe chăm chú lời anh nói. Giọng Fuu trầm ấm “May mắn thay, hiện tại, cậu con trai đó gặp được một cô nàng, hai người yêu nhau rất sâu đậm. Họ dành trọn vẹn tình cảm ấy cho nhau.” Nghe Fuu nói, Nigi vừa đỏ mặt, vừa cảm thấy hạnh phúc trong lòng. Tiếp tục lời nói ấy “Rồi một hôm, cậu ta nhận được một tin, ba cậu có một cổ phiếu trong một công ty lớn, và cậu là người thân duy nhất được thừa hưởng nó. Nhưng, cậu đã tính sẽ đi theo y học, với lại, cậu lại có ác cảm với kinh doanh, vì, đó là nghề mà khiến một thân cậu khuất đi...” Giọng Fuu ngày càng nhỏ dần. Nigi nãy giờ im lặng mới thốt lên “Fuu này, anh...số cổ phiếu đó...” “Là thuộc tập đoàn của ba em” Câu ngắt lời của Fuu khiến Nigi thật quá bất ngờ. Hóa ra là, gia đình của anh từ trước đã từng cùng hợp tác với gia đình của cô. Sao lại trùng hợp thế này. “Fuu này! Anh còn chần chừ gì nữa, kế tục gia sản của ba mẹ anh, là việc anh cần phải làm đấy! Tuy rằng anh đã bỏ một thời gian dài để theo ngành y, nhưng mà, số cổ phiếu đó, là dành cho anh!” Nigi cố gắng động viên anh. Nhưng, gương mặt Fuu chợt trở nên khó chịu, anh chau mày “Nhưng, nếu như vậy, anh sẽ phải đi du học, phải rời xa em!” Hóa ra, đó cũng là lí do mà anh chần chừ ư? Nigi cũng im lặng.
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… “Thôi, em về trước đây!” Gin khẽ nói tạm biệt. “Về sớm vậy, để ôn thi đại học nhỉ?” Joyce trông có chút luyến tiếc. Bị đoán trúng, cô nàng tỏ ra khá bất ngờ “Sao anh biết?” “Hì, bạn em nói” Nghe tới đây, Gin chợt hiểu ra, chắc có thể là Ayman đã nói, vì cậu ta đi làm ở đây mà. “À, vậy thôi, em về đây” “Hay để anh đưa em về?” “Phiền anh chứ?” “Không hề, đi nào!” Nói rồi, Joyce liền dịu dàng nắm tay Gin dắt đi.Trên một con đường khác, Nigi tay trong tay Fuu, cô nàng lắng nghe chăm chú lời anh nói. Giọng Fuu trầm ấm “May mắn thay, hiện tại, cậu con trai đó gặp được một cô nàng, hai người yêu nhau rất sâu đậm. Họ dành trọn vẹn tình cảm ấy cho nhau.” Nghe Fuu nói, Nigi vừa đỏ mặt, vừa cảm thấy hạnh phúc trong lòng. Tiếp tục lời nói ấy “Rồi một hôm, cậu ta nhận được một tin, ba cậu có một cổ phiếu trong một công ty lớn, và cậu là người thân duy nhất được thừa hưởng nó. Nhưng, cậu đã tính sẽ đi theo y học, với lại, cậu lại có ác cảm với kinh doanh, vì, đó là nghề mà khiến một thân cậu khuất đi...” Giọng Fuu ngày càng nhỏ dần. Nigi nãy giờ im lặng mới thốt lên “Fuu này, anh...số cổ phiếu đó...” “Là thuộc tập đoàn của ba em” Câu ngắt lời của Fuu khiến Nigi thật quá bất ngờ. Hóa ra là, gia đình của anh từ trước đã từng cùng hợp tác với gia đình của cô. Sao lại trùng hợp thế này. “Fuu này! Anh còn chần chừ gì nữa, kế tục gia sản của ba mẹ anh, là việc anh cần phải làm đấy! Tuy rằng anh đã bỏ một thời gian dài để theo ngành y, nhưng mà, số cổ phiếu đó, là dành cho anh!” Nigi cố gắng động viên anh. Nhưng, gương mặt Fuu chợt trở nên khó chịu, anh chau mày “Nhưng, nếu như vậy, anh sẽ phải đi du học, phải rời xa em!” Hóa ra, đó cũng là lí do mà anh chần chừ ư? Nigi cũng im lặng.
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… “Thôi, em về trước đây!” Gin khẽ nói tạm biệt. “Về sớm vậy, để ôn thi đại học nhỉ?” Joyce trông có chút luyến tiếc. Bị đoán trúng, cô nàng tỏ ra khá bất ngờ “Sao anh biết?” “Hì, bạn em nói” Nghe tới đây, Gin chợt hiểu ra, chắc có thể là Ayman đã nói, vì cậu ta đi làm ở đây mà. “À, vậy thôi, em về đây” “Hay để anh đưa em về?” “Phiền anh chứ?” “Không hề, đi nào!” Nói rồi, Joyce liền dịu dàng nắm tay Gin dắt đi.Trên một con đường khác, Nigi tay trong tay Fuu, cô nàng lắng nghe chăm chú lời anh nói. Giọng Fuu trầm ấm “May mắn thay, hiện tại, cậu con trai đó gặp được một cô nàng, hai người yêu nhau rất sâu đậm. Họ dành trọn vẹn tình cảm ấy cho nhau.” Nghe Fuu nói, Nigi vừa đỏ mặt, vừa cảm thấy hạnh phúc trong lòng. Tiếp tục lời nói ấy “Rồi một hôm, cậu ta nhận được một tin, ba cậu có một cổ phiếu trong một công ty lớn, và cậu là người thân duy nhất được thừa hưởng nó. Nhưng, cậu đã tính sẽ đi theo y học, với lại, cậu lại có ác cảm với kinh doanh, vì, đó là nghề mà khiến một thân cậu khuất đi...” Giọng Fuu ngày càng nhỏ dần. Nigi nãy giờ im lặng mới thốt lên “Fuu này, anh...số cổ phiếu đó...” “Là thuộc tập đoàn của ba em” Câu ngắt lời của Fuu khiến Nigi thật quá bất ngờ. Hóa ra là, gia đình của anh từ trước đã từng cùng hợp tác với gia đình của cô. Sao lại trùng hợp thế này. “Fuu này! Anh còn chần chừ gì nữa, kế tục gia sản của ba mẹ anh, là việc anh cần phải làm đấy! Tuy rằng anh đã bỏ một thời gian dài để theo ngành y, nhưng mà, số cổ phiếu đó, là dành cho anh!” Nigi cố gắng động viên anh. Nhưng, gương mặt Fuu chợt trở nên khó chịu, anh chau mày “Nhưng, nếu như vậy, anh sẽ phải đi du học, phải rời xa em!” Hóa ra, đó cũng là lí do mà anh chần chừ ư? Nigi cũng im lặng.