Một lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô…
Chương 171: Vô tình
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… “Anh có điện thoại, anh xin ra ngoài nghe tí nha” Joyce nói với Gin khi nhận được cuộc điện thoại từ Nigi. Tìm một góc gần bàn pha chế, nơi không bị vang dội bởi âm thanh nhạc sàn, anh bắt máy “Alo?” “Nè nè, khi nào anh mới về?” “Chưa biết, chi?” “Có chuyện cần nói với anh này” “Rồi, sẽ tranh thủ về” “À nè, lát về ghé mua tokkboki đi, em thèm” “Hừ, đường đường ta là chúa tể (Joyce có nghĩa là Chúa tể), sao lại phải mua đồ ăn cho ngươi?” “Kệ chúa tể nhà ngươi, ta không quan tâm” “Ơ hay!?” Bị em gái phũ phàng chọc lại, Joyce phản ứng mạnh. Cô nàng Nigi được nước làm tới “Chúa tể thì chúa tể, nhưng ngươi vẫn là anh trai ta” “ Nói hay lắm. Thế nhân tiện cho ta hỏi, cái tên Nigi của ngươi có nghĩa là gì nhỉ?” Joyce nhếch môi cười, đầy vẻ trêu chọc. “Ple, Nigi là Nigi thôi!” Anh có thể hình dung được khuôn mặt đang lè lưỡi lêu lêu của cô em gái mình. Lạnh lùng nhưng dịu dàng, anh ngắn gọn “Ừ, biết rồi” rồi cúp máy.“Nigi à? Có phải cô ấy sống cùng nhà với bạn trai tên là Fuu? Ba mẹ và anh trai thì đi định cư ở nước ngoài.” Giọng nói của một người con trai đột ngột vang lên khiến Joyce khẽ giật mình. Là Ayman. Hai người nhìn nhau chằm chằm, chau mày. “Xin lỗi, tôi chỉ vô tình nghe được anh gọi tên người quen, nên bất giác hỏi xem có đúng không thôi. Nếu không phải thì cho tôi xin lỗi vì đã làm phiề...” “Sao cậu lại biết?” Joyce cắt ngang câu nói của Ayman. Ayman ngơ người ra, vậy là, đúng là Nigi rồi ư? Người này, người con trai tên Joyce này, là anh trai của em ấy ư. Ôi, sao ông trời lại thích đùa cợt thế này. Lại thêm một cú đau đơn giáng lên trái tim nhau nữa rồi.
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… “Anh có điện thoại, anh xin ra ngoài nghe tí nha” Joyce nói với Gin khi nhận được cuộc điện thoại từ Nigi. Tìm một góc gần bàn pha chế, nơi không bị vang dội bởi âm thanh nhạc sàn, anh bắt máy “Alo?” “Nè nè, khi nào anh mới về?” “Chưa biết, chi?” “Có chuyện cần nói với anh này” “Rồi, sẽ tranh thủ về” “À nè, lát về ghé mua tokkboki đi, em thèm” “Hừ, đường đường ta là chúa tể (Joyce có nghĩa là Chúa tể), sao lại phải mua đồ ăn cho ngươi?” “Kệ chúa tể nhà ngươi, ta không quan tâm” “Ơ hay!?” Bị em gái phũ phàng chọc lại, Joyce phản ứng mạnh. Cô nàng Nigi được nước làm tới “Chúa tể thì chúa tể, nhưng ngươi vẫn là anh trai ta” “ Nói hay lắm. Thế nhân tiện cho ta hỏi, cái tên Nigi của ngươi có nghĩa là gì nhỉ?” Joyce nhếch môi cười, đầy vẻ trêu chọc. “Ple, Nigi là Nigi thôi!” Anh có thể hình dung được khuôn mặt đang lè lưỡi lêu lêu của cô em gái mình. Lạnh lùng nhưng dịu dàng, anh ngắn gọn “Ừ, biết rồi” rồi cúp máy.“Nigi à? Có phải cô ấy sống cùng nhà với bạn trai tên là Fuu? Ba mẹ và anh trai thì đi định cư ở nước ngoài.” Giọng nói của một người con trai đột ngột vang lên khiến Joyce khẽ giật mình. Là Ayman. Hai người nhìn nhau chằm chằm, chau mày. “Xin lỗi, tôi chỉ vô tình nghe được anh gọi tên người quen, nên bất giác hỏi xem có đúng không thôi. Nếu không phải thì cho tôi xin lỗi vì đã làm phiề...” “Sao cậu lại biết?” Joyce cắt ngang câu nói của Ayman. Ayman ngơ người ra, vậy là, đúng là Nigi rồi ư? Người này, người con trai tên Joyce này, là anh trai của em ấy ư. Ôi, sao ông trời lại thích đùa cợt thế này. Lại thêm một cú đau đơn giáng lên trái tim nhau nữa rồi.
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… “Anh có điện thoại, anh xin ra ngoài nghe tí nha” Joyce nói với Gin khi nhận được cuộc điện thoại từ Nigi. Tìm một góc gần bàn pha chế, nơi không bị vang dội bởi âm thanh nhạc sàn, anh bắt máy “Alo?” “Nè nè, khi nào anh mới về?” “Chưa biết, chi?” “Có chuyện cần nói với anh này” “Rồi, sẽ tranh thủ về” “À nè, lát về ghé mua tokkboki đi, em thèm” “Hừ, đường đường ta là chúa tể (Joyce có nghĩa là Chúa tể), sao lại phải mua đồ ăn cho ngươi?” “Kệ chúa tể nhà ngươi, ta không quan tâm” “Ơ hay!?” Bị em gái phũ phàng chọc lại, Joyce phản ứng mạnh. Cô nàng Nigi được nước làm tới “Chúa tể thì chúa tể, nhưng ngươi vẫn là anh trai ta” “ Nói hay lắm. Thế nhân tiện cho ta hỏi, cái tên Nigi của ngươi có nghĩa là gì nhỉ?” Joyce nhếch môi cười, đầy vẻ trêu chọc. “Ple, Nigi là Nigi thôi!” Anh có thể hình dung được khuôn mặt đang lè lưỡi lêu lêu của cô em gái mình. Lạnh lùng nhưng dịu dàng, anh ngắn gọn “Ừ, biết rồi” rồi cúp máy.“Nigi à? Có phải cô ấy sống cùng nhà với bạn trai tên là Fuu? Ba mẹ và anh trai thì đi định cư ở nước ngoài.” Giọng nói của một người con trai đột ngột vang lên khiến Joyce khẽ giật mình. Là Ayman. Hai người nhìn nhau chằm chằm, chau mày. “Xin lỗi, tôi chỉ vô tình nghe được anh gọi tên người quen, nên bất giác hỏi xem có đúng không thôi. Nếu không phải thì cho tôi xin lỗi vì đã làm phiề...” “Sao cậu lại biết?” Joyce cắt ngang câu nói của Ayman. Ayman ngơ người ra, vậy là, đúng là Nigi rồi ư? Người này, người con trai tên Joyce này, là anh trai của em ấy ư. Ôi, sao ông trời lại thích đùa cợt thế này. Lại thêm một cú đau đơn giáng lên trái tim nhau nữa rồi.