Một lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô…
Chương 173: Quyết định
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… Joyce ghé vào quán tokkboki ngày xưa hay đến, mua ba phần ăn lớn về theo như yêu cầu của cô em gái. Ngoài mặt thế thôi, chứ anh hai vẫn là anh hai, “Trời đất lớn nhất, nhưng muội muội vẫn là số một”. “Cạch”, anh mở cửa bước vào. Ngó từ phóng ngủ xuống, thấy Joyce đang cởi giày ra, liền tươi tắn chạy ra “Ahhh đồ ăn về”. Vừa tính chồm lấy đồ ăn thì Joyce đã kịp giơ lên cao khiến cô hụt chân mém vấp té. “Anh!!!” Nigi phồng má giận dữ. “Tối ngày trong đầu toàn đồ ăn” Joyce lạnh giọng. “Kệ người ta, đưa đồ ăn đây” Nigi nhón nhón chân. “Không, đồ lùn” “Keo kiệt” “...Vậy nhịn ăn đi” “Ơ thôi, thôi mà!!!” Bị dọa, Nigi liền tỏ ra đáng thương. Hai anh em cứ thế mà chọc ghẹo đùa giỡn, để lại mình Fuu đứng dựa vào cầu thang, thở dài.Cuối cùng thì, món ngon cũng được dọn ra. Cả Nigi và Joyce, mắt đều sáng rỡ, lập tức thưởng thức. “À, chuyện gì?” Joyce hỏi khi chợt nhớ ra mục đích về sớm của mình là gì. Nigi và Fuu nhìn nhau. Lát sau, Fuu đành vào vấn đề chính “Tôi quyết định rồi, tôi sẽ đi”. Joyce không mấy gì là ngạc nhiên “Ừ, vậy cậu chuẩn bị đi, thi đại học điểm cho cao vào, rồi đi với tôi sang bên đó luôn” Mọi chuyện được quyết định nhanh vậy ư, Nigi còn chưa kịp... Cô nàng không dám lên tiếng, vì sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn của Fuu. Nhưng mà, sớm vậy ư, Fuu sắp đi rồi ư...
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… Joyce ghé vào quán tokkboki ngày xưa hay đến, mua ba phần ăn lớn về theo như yêu cầu của cô em gái. Ngoài mặt thế thôi, chứ anh hai vẫn là anh hai, “Trời đất lớn nhất, nhưng muội muội vẫn là số một”. “Cạch”, anh mở cửa bước vào. Ngó từ phóng ngủ xuống, thấy Joyce đang cởi giày ra, liền tươi tắn chạy ra “Ahhh đồ ăn về”. Vừa tính chồm lấy đồ ăn thì Joyce đã kịp giơ lên cao khiến cô hụt chân mém vấp té. “Anh!!!” Nigi phồng má giận dữ. “Tối ngày trong đầu toàn đồ ăn” Joyce lạnh giọng. “Kệ người ta, đưa đồ ăn đây” Nigi nhón nhón chân. “Không, đồ lùn” “Keo kiệt” “...Vậy nhịn ăn đi” “Ơ thôi, thôi mà!!!” Bị dọa, Nigi liền tỏ ra đáng thương. Hai anh em cứ thế mà chọc ghẹo đùa giỡn, để lại mình Fuu đứng dựa vào cầu thang, thở dài.Cuối cùng thì, món ngon cũng được dọn ra. Cả Nigi và Joyce, mắt đều sáng rỡ, lập tức thưởng thức. “À, chuyện gì?” Joyce hỏi khi chợt nhớ ra mục đích về sớm của mình là gì. Nigi và Fuu nhìn nhau. Lát sau, Fuu đành vào vấn đề chính “Tôi quyết định rồi, tôi sẽ đi”. Joyce không mấy gì là ngạc nhiên “Ừ, vậy cậu chuẩn bị đi, thi đại học điểm cho cao vào, rồi đi với tôi sang bên đó luôn” Mọi chuyện được quyết định nhanh vậy ư, Nigi còn chưa kịp... Cô nàng không dám lên tiếng, vì sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn của Fuu. Nhưng mà, sớm vậy ư, Fuu sắp đi rồi ư...
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenMột lần về quê chơi, cô diện cho mình một chiếc váy ngắn khá xinh. Cô tung tăng đi khắp lễ hội cùng đám bạn thân cho đến khi bọn họ về hết, còn mình cô ở lại đi vòng vòng do vẫn còn ham chơi. Nhưng cô đâu ngờ, cái quyết định mà cô nghĩ sẽ cho cô thêm nhiều niềm vui lại hại cô thế nào. Nigi cầm quả bóng vải trên tay, đang đưa mắt ngắm những đàn đom đóm bay ra từ bụi cỏ dưới chân thì có ai đó từ phía sau cô, bịt miệng cô lại. Cô cố gắng thế nào cũng không thoát được rồi bị hắn ta đưa đi. Hắn ta đưa cô tới một gốc cây vắng lặng đen tối, không ai. Một tay hắn vẫn bịt kín miệng cô như vẻ có kinh nghiệm từ lâu khiến cô chẳng thể la lên được ngoài tiếng rên nho nhỏ. Tay còn lại, hắn đưa vào trong áo cô, liên tục sờ quanh ngực rồi bóp chúng. Không dừng lại, hắn chuyển xuống vùng dưới của cô, xoa rồi chọc vào. Cô hốt hoảng, vung tay vung chân nhưng đều bị hắn khống chế cả. Không chỉ vậy, hắn còn cất tiếng nghịch ngợm “Chỗ này của nữ sinh trong trắng vẫn là tuyệt nhất nhỉ!” Hắn buông miệng cô… Joyce ghé vào quán tokkboki ngày xưa hay đến, mua ba phần ăn lớn về theo như yêu cầu của cô em gái. Ngoài mặt thế thôi, chứ anh hai vẫn là anh hai, “Trời đất lớn nhất, nhưng muội muội vẫn là số một”. “Cạch”, anh mở cửa bước vào. Ngó từ phóng ngủ xuống, thấy Joyce đang cởi giày ra, liền tươi tắn chạy ra “Ahhh đồ ăn về”. Vừa tính chồm lấy đồ ăn thì Joyce đã kịp giơ lên cao khiến cô hụt chân mém vấp té. “Anh!!!” Nigi phồng má giận dữ. “Tối ngày trong đầu toàn đồ ăn” Joyce lạnh giọng. “Kệ người ta, đưa đồ ăn đây” Nigi nhón nhón chân. “Không, đồ lùn” “Keo kiệt” “...Vậy nhịn ăn đi” “Ơ thôi, thôi mà!!!” Bị dọa, Nigi liền tỏ ra đáng thương. Hai anh em cứ thế mà chọc ghẹo đùa giỡn, để lại mình Fuu đứng dựa vào cầu thang, thở dài.Cuối cùng thì, món ngon cũng được dọn ra. Cả Nigi và Joyce, mắt đều sáng rỡ, lập tức thưởng thức. “À, chuyện gì?” Joyce hỏi khi chợt nhớ ra mục đích về sớm của mình là gì. Nigi và Fuu nhìn nhau. Lát sau, Fuu đành vào vấn đề chính “Tôi quyết định rồi, tôi sẽ đi”. Joyce không mấy gì là ngạc nhiên “Ừ, vậy cậu chuẩn bị đi, thi đại học điểm cho cao vào, rồi đi với tôi sang bên đó luôn” Mọi chuyện được quyết định nhanh vậy ư, Nigi còn chưa kịp... Cô nàng không dám lên tiếng, vì sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn của Fuu. Nhưng mà, sớm vậy ư, Fuu sắp đi rồi ư...