1 Hoắc Thừa Diệp và tôi là bạn thân thời thơ ấu và gia đình chúng tôi có giao tình qua nhiều thế hệ. Sau 7 năm hẹn hò, hắn đã chuẩn bị kỹ càng và cầu hôn tôi trước mặt mọi người, điều này khiến tôi vô cùng bất ngờ. "Nhược Tuyết, cuộc sống tương lai sau này, chúng ta hãy có trách nhiệm với nhau." Tôi nhìn hắn từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình, cảm động rơi nước mắt. Kể từ ngày đó, việc chuẩn bị cho đám cưới bắt đầu rầm rộ. Chúng tôi đặt lễ phục, muốn đi mặc thử, trên đường di động Hoắc Thừa Diệp bỗng nhiên vang lên. "Trở về lúc nào?" "Hạ cánh rồi mới nói cho tôi biết?" "Chặn người lại, tôi sẽ đến đó ngay!" Hắn sốt ruột cúp điện thoại, yêu cầu tài xế dừng xe, mở cửa bước xuống. Chỉ là lúc đóng cửa xe nhìn thấy tôi, hắn hơi sửng sốt: "Nhược Tuyết, anh..." “Không sao." Tôi dịu dàng cười với hắn: "Anh có việc thì đi làm đi, một mình em cũng được.” Sự ảo não, áy náy, rối rắm ở trên mặt hắn hiển lộ không bỏ biểu hiện không thiếu cái gì, cuối cùng biến thành sự nhẹ nhõm. Hắn đóng cửa lại…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...