Chương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm…
Chương 5
Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 5: Hồi môn“Qua vài ngày nữa sẽ tốt thôi, nếu conthật sự không thoải mái có thể thương lượngvới Minh Vũ về nhà mẹ ở một hai ngày làđược rồi”.Cô vội vàng từ chối: “Không cần đâu mẹ,Minh Vũ gần đây rất bận”.Sau khi nói chuyện điện thoại với mẹxong, Diệp Tĩnh Gia điều chỉnh lại tâm trạngcủa mình, đi tìm hộp thuốc xử lý vết thương ởtrên trán.Từ trong phòng đi ra, mẹ Hoắc đột nhiênxuất hiện trước mặt cô, vẻ mặt lạnh lùng:“Mẹ nhờ con chăm sóc cho Minh Dương làđể cho con ngủ ở trong phòng sao?”“Mẹ, con không có ngủ”. Cô nhỏ giọnggiải thích.“Con cứ nói thẳng với mẹ, có phải conlàm cho Minh Dương tức giận rồi không?”Diệp Tĩnh Gia gật đầu: “Vâng ”.“Con nên hiểu rõ thân phận của con, chodù con có là con gái ruột của Diệp BáchNhiên thì cũng không xứng với Minh Dương,có phải con ghét bỏ chân của nó không? Cóphải con nghĩ rằng nhà họ Hoắc lừa hôn con,khiến cho con phải ở góa không?”Đối mặt với sự hung hăng chất vấn củamẹ Hoắc, Diệp Tĩnh Gia đứng thẳng lưng nói:“Con không có ạ! Con không hề ghét bỏ MinhDương! Con là thật lòng muốn được gả vàonhà họ Hoắc, con cũng muốn chăm sóc choMinh Dương. Cảm ơn mẹ đã chọn con gảvào đây, còn lo lắng cho thể diện của nhàcon, khiến cho mọi người nghĩ rằng là chúnhỏ muốn cưới con, cảm ơn mẹ đã đưa taygiúp đỡ cho nhà họ Diệp”. Biết đền đáp ơnnghĩa, lại thông minh tốt bụng những điểmnày chính là điều mà mẹ Hoắc vừa ý, ngheDiệp Tĩnh Gia nói lời này, vẻ tức giận trên mặtmẹ Hoắc cũng bớt đi vài phần.“Đi đi, rót một cốc nước đem qua choMinh Dương”.Diệp Tĩnh Gia gật đầu, trả lời: “Vâng ạ”.Bắt đầu từ bây giờ, cô hạ quyết tâm sẽ ởlại nhà họ Hoắc. Cô không thể làm khó mẹcô, nhất định phải báo đáp nhà họ Diệp. Nếucô muốn chăm sóc tốt Hoắc Minh Dương, thìtrước hết cô phải hiểu tính khí của anh, hiểurõ tâm tư của anh và không được xúc phạmanh. Diệp Tĩnh Gia bưng cốc nước ấm vừarót xong bước vào thư phòng.“Mẹ bảo tôi rót cho anh cốc nước”. Giọngnói của cô rất nhẹ, như là sợ làm phiền đếnanh đọc sách.Hai lần Hoắc Minh Dương nổi giận côđều nhớ rõ, một là chống nạng, hai là nhìnthấy ánh sáng. Hoắc Minh Dương vừa rồicó nghe thấy cô nói chuyện với Hoắc mẹ,không cần biết cô ta có giở trò gì để lấy lòngmẹ Hoắc hay không, nhưng quả thật cô cónói không ghét bỏ anh.Nhận lấy cốc nước của cô mang đến,Hoắc Minh Dương nheo mắt nhìn cô: “Cô tênlà gì?”Hoắc Minh Dương đến cả vợ của mìnhcũng không biết tên. Diệp Tĩnh Gia có chútkinh ngạc, cô nghĩ rằng chỉ có cô không biếtngười cô phải gả là Hoắc Minh Dương.“Diệp Tĩnh Gia, Diệp nghĩa là lá cây, Tĩnhtrong tĩnh lặng, Gia nghĩa là cỏ lau”. Nhữnglời này là thuật lại những gì mà mẹ cô giảithích ý nghĩa tên của cô.Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, HoắcMinh Dương nghe rất xuôi tai, anh cẩn thậnnghe cô giải thích ý nghĩa tên của mình lạinhìn cô quả thật rất hợp với cái tên này. HoắcMinh Dương nhận lấy cốc nước uống mộtngụm, cau mày nói: “Nước nóng quá”.Nước là do cô rót, cô cũng đã kiểm traqua rồi, vừa đủ độ ấm liền nheo mày đưa taythử sờ mép cốc nước thấy một chút cũngkhông nóng: “Nước đâu có nóng đâu”.Mấy năm nay không ai dám ở trước mặtanh làm ra hành động tùy ý như vậy. HoắcMinh Dương lạnh lùng nhìn cô, cau mày nói:“Rót lại cốc nước khác”.Nhìn thấy anh như vậy trong lòng DiệpTĩnh Gia có chút do dự, anh quá dễ nổi nóng,cô không thể tùy tiện làm trái ý của anhnhưng vẫn nhẹ giọng nói: ‘Độ ấm của cốcnước này vừa đủ, rất có lợi cho sức khỏe.”Hoắc Minh Dương rõ ràng nhìn thấy vẻsợ hãi trên gương mặt cô, nếu như đã sợanh, tại sao vẫn muốn làm trái ý anh?Diệp Tĩnh Gia nín thở, chuẩn bị sẵn tâm líđợi anh nổi giận nhưng mãi một lúc sau vẫnkhông thấy anh nói gì, chỉ uống hết ly nướcđang cầm trên tay.Sau khi anh uống xong, Diệp Tĩnh Gialiền vội vàng nhận lấy ly nước trong tay anh:“Tôi cảm thấy thư phòng có hơi lạnh, anhthấy sao?” Cô cẩn thận hỏi, ý muốn điềuchỉnh lại nhiệt độ trong phòng.Hoắc Minh Dương không nói gì mà chỉlấy điều khiển điều hòa ra tăng nhiệt độ lên,nói: Sau này ở chung phòng với tôi thì mặcthêm nhiều quần áo vào”.Diệp Tĩnh Gia tự mình hiểu lấy rằng đâykhông phải là anh đang quan tâm cô mà chỉlà anh không thích nhiệt độ ấm áp mà thôi.
Chương 5: Hồi môn
“Qua vài ngày nữa sẽ tốt thôi, nếu con
thật sự không thoải mái có thể thương lượng
với Minh Vũ về nhà mẹ ở một hai ngày là
được rồi”.
Cô vội vàng từ chối: “Không cần đâu mẹ,
Minh Vũ gần đây rất bận”.
Sau khi nói chuyện điện thoại với mẹ
xong, Diệp Tĩnh Gia điều chỉnh lại tâm trạng
của mình, đi tìm hộp thuốc xử lý vết thương ở
trên trán.
Từ trong phòng đi ra, mẹ Hoắc đột nhiên
xuất hiện trước mặt cô, vẻ mặt lạnh lùng:
“Mẹ nhờ con chăm sóc cho Minh Dương là
để cho con ngủ ở trong phòng sao?”
“Mẹ, con không có ngủ”. Cô nhỏ giọng
giải thích.
“Con cứ nói thẳng với mẹ, có phải con
làm cho Minh Dương tức giận rồi không?”
Diệp Tĩnh Gia gật đầu: “Vâng ”.
“Con nên hiểu rõ thân phận của con, cho
dù con có là con gái ruột của Diệp Bách
Nhiên thì cũng không xứng với Minh Dương,
có phải con ghét bỏ chân của nó không? Có
phải con nghĩ rằng nhà họ Hoắc lừa hôn con,
khiến cho con phải ở góa không?”
Đối mặt với sự hung hăng chất vấn của
mẹ Hoắc, Diệp Tĩnh Gia đứng thẳng lưng nói:
“Con không có ạ! Con không hề ghét bỏ Minh
Dương! Con là thật lòng muốn được gả vào
nhà họ Hoắc, con cũng muốn chăm sóc cho
Minh Dương. Cảm ơn mẹ đã chọn con gả
vào đây, còn lo lắng cho thể diện của nhà
con, khiến cho mọi người nghĩ rằng là chú
nhỏ muốn cưới con, cảm ơn mẹ đã đưa tay
giúp đỡ cho nhà họ Diệp”. Biết đền đáp ơn
nghĩa, lại thông minh tốt bụng những điểm
này chính là điều mà mẹ Hoắc vừa ý, nghe
Diệp Tĩnh Gia nói lời này, vẻ tức giận trên mặt
mẹ Hoắc cũng bớt đi vài phần.
“Đi đi, rót một cốc nước đem qua cho
Minh Dương”.
Diệp Tĩnh Gia gật đầu, trả lời: “Vâng ạ”.
Bắt đầu từ bây giờ, cô hạ quyết tâm sẽ ở
lại nhà họ Hoắc. Cô không thể làm khó mẹ
cô, nhất định phải báo đáp nhà họ Diệp. Nếu
cô muốn chăm sóc tốt Hoắc Minh Dương, thì
trước hết cô phải hiểu tính khí của anh, hiểu
rõ tâm tư của anh và không được xúc phạm
anh. Diệp Tĩnh Gia bưng cốc nước ấm vừa
rót xong bước vào thư phòng.
“Mẹ bảo tôi rót cho anh cốc nước”. Giọng
nói của cô rất nhẹ, như là sợ làm phiền đến
anh đọc sách.
Hai lần Hoắc Minh Dương nổi giận cô
đều nhớ rõ, một là chống nạng, hai là nhìn
thấy ánh sáng. Hoắc Minh Dương vừa rồi
có nghe thấy cô nói chuyện với Hoắc mẹ,
không cần biết cô ta có giở trò gì để lấy lòng
mẹ Hoắc hay không, nhưng quả thật cô có
nói không ghét bỏ anh.
Nhận lấy cốc nước của cô mang đến,
Hoắc Minh Dương nheo mắt nhìn cô: “Cô tên
là gì?”
Hoắc Minh Dương đến cả vợ của mình
cũng không biết tên. Diệp Tĩnh Gia có chút
kinh ngạc, cô nghĩ rằng chỉ có cô không biết
người cô phải gả là Hoắc Minh Dương.
“Diệp Tĩnh Gia, Diệp nghĩa là lá cây, Tĩnh
trong tĩnh lặng, Gia nghĩa là cỏ lau”. Những
lời này là thuật lại những gì mà mẹ cô giải
thích ý nghĩa tên của cô.
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, Hoắc
Minh Dương nghe rất xuôi tai, anh cẩn thận
nghe cô giải thích ý nghĩa tên của mình lại
nhìn cô quả thật rất hợp với cái tên này. Hoắc
Minh Dương nhận lấy cốc nước uống một
ngụm, cau mày nói: “Nước nóng quá”.
Nước là do cô rót, cô cũng đã kiểm tra
qua rồi, vừa đủ độ ấm liền nheo mày đưa tay
thử sờ mép cốc nước thấy một chút cũng
không nóng: “Nước đâu có nóng đâu”.
Mấy năm nay không ai dám ở trước mặt
anh làm ra hành động tùy ý như vậy. Hoắc
Minh Dương lạnh lùng nhìn cô, cau mày nói:
“Rót lại cốc nước khác”.
Nhìn thấy anh như vậy trong lòng Diệp
Tĩnh Gia có chút do dự, anh quá dễ nổi nóng,
cô không thể tùy tiện làm trái ý của anh
nhưng vẫn nhẹ giọng nói: ‘Độ ấm của cốc
nước này vừa đủ, rất có lợi cho sức khỏe.”
Hoắc Minh Dương rõ ràng nhìn thấy vẻ
sợ hãi trên gương mặt cô, nếu như đã sợ
anh, tại sao vẫn muốn làm trái ý anh?
Diệp Tĩnh Gia nín thở, chuẩn bị sẵn tâm lí
đợi anh nổi giận nhưng mãi một lúc sau vẫn
không thấy anh nói gì, chỉ uống hết ly nước
đang cầm trên tay.
Sau khi anh uống xong, Diệp Tĩnh Gia
liền vội vàng nhận lấy ly nước trong tay anh:
“Tôi cảm thấy thư phòng có hơi lạnh, anh
thấy sao?” Cô cẩn thận hỏi, ý muốn điều
chỉnh lại nhiệt độ trong phòng.
Hoắc Minh Dương không nói gì mà chỉ
lấy điều khiển điều hòa ra tăng nhiệt độ lên,
nói: Sau này ở chung phòng với tôi thì mặc
thêm nhiều quần áo vào”.
Diệp Tĩnh Gia tự mình hiểu lấy rằng đây
không phải là anh đang quan tâm cô mà chỉ
là anh không thích nhiệt độ ấm áp mà thôi.
Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 5: Hồi môn“Qua vài ngày nữa sẽ tốt thôi, nếu conthật sự không thoải mái có thể thương lượngvới Minh Vũ về nhà mẹ ở một hai ngày làđược rồi”.Cô vội vàng từ chối: “Không cần đâu mẹ,Minh Vũ gần đây rất bận”.Sau khi nói chuyện điện thoại với mẹxong, Diệp Tĩnh Gia điều chỉnh lại tâm trạngcủa mình, đi tìm hộp thuốc xử lý vết thương ởtrên trán.Từ trong phòng đi ra, mẹ Hoắc đột nhiênxuất hiện trước mặt cô, vẻ mặt lạnh lùng:“Mẹ nhờ con chăm sóc cho Minh Dương làđể cho con ngủ ở trong phòng sao?”“Mẹ, con không có ngủ”. Cô nhỏ giọnggiải thích.“Con cứ nói thẳng với mẹ, có phải conlàm cho Minh Dương tức giận rồi không?”Diệp Tĩnh Gia gật đầu: “Vâng ”.“Con nên hiểu rõ thân phận của con, chodù con có là con gái ruột của Diệp BáchNhiên thì cũng không xứng với Minh Dương,có phải con ghét bỏ chân của nó không? Cóphải con nghĩ rằng nhà họ Hoắc lừa hôn con,khiến cho con phải ở góa không?”Đối mặt với sự hung hăng chất vấn củamẹ Hoắc, Diệp Tĩnh Gia đứng thẳng lưng nói:“Con không có ạ! Con không hề ghét bỏ MinhDương! Con là thật lòng muốn được gả vàonhà họ Hoắc, con cũng muốn chăm sóc choMinh Dương. Cảm ơn mẹ đã chọn con gảvào đây, còn lo lắng cho thể diện của nhàcon, khiến cho mọi người nghĩ rằng là chúnhỏ muốn cưới con, cảm ơn mẹ đã đưa taygiúp đỡ cho nhà họ Diệp”. Biết đền đáp ơnnghĩa, lại thông minh tốt bụng những điểmnày chính là điều mà mẹ Hoắc vừa ý, ngheDiệp Tĩnh Gia nói lời này, vẻ tức giận trên mặtmẹ Hoắc cũng bớt đi vài phần.“Đi đi, rót một cốc nước đem qua choMinh Dương”.Diệp Tĩnh Gia gật đầu, trả lời: “Vâng ạ”.Bắt đầu từ bây giờ, cô hạ quyết tâm sẽ ởlại nhà họ Hoắc. Cô không thể làm khó mẹcô, nhất định phải báo đáp nhà họ Diệp. Nếucô muốn chăm sóc tốt Hoắc Minh Dương, thìtrước hết cô phải hiểu tính khí của anh, hiểurõ tâm tư của anh và không được xúc phạmanh. Diệp Tĩnh Gia bưng cốc nước ấm vừarót xong bước vào thư phòng.“Mẹ bảo tôi rót cho anh cốc nước”. Giọngnói của cô rất nhẹ, như là sợ làm phiền đếnanh đọc sách.Hai lần Hoắc Minh Dương nổi giận côđều nhớ rõ, một là chống nạng, hai là nhìnthấy ánh sáng. Hoắc Minh Dương vừa rồicó nghe thấy cô nói chuyện với Hoắc mẹ,không cần biết cô ta có giở trò gì để lấy lòngmẹ Hoắc hay không, nhưng quả thật cô cónói không ghét bỏ anh.Nhận lấy cốc nước của cô mang đến,Hoắc Minh Dương nheo mắt nhìn cô: “Cô tênlà gì?”Hoắc Minh Dương đến cả vợ của mìnhcũng không biết tên. Diệp Tĩnh Gia có chútkinh ngạc, cô nghĩ rằng chỉ có cô không biếtngười cô phải gả là Hoắc Minh Dương.“Diệp Tĩnh Gia, Diệp nghĩa là lá cây, Tĩnhtrong tĩnh lặng, Gia nghĩa là cỏ lau”. Nhữnglời này là thuật lại những gì mà mẹ cô giảithích ý nghĩa tên của cô.Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, HoắcMinh Dương nghe rất xuôi tai, anh cẩn thậnnghe cô giải thích ý nghĩa tên của mình lạinhìn cô quả thật rất hợp với cái tên này. HoắcMinh Dương nhận lấy cốc nước uống mộtngụm, cau mày nói: “Nước nóng quá”.Nước là do cô rót, cô cũng đã kiểm traqua rồi, vừa đủ độ ấm liền nheo mày đưa taythử sờ mép cốc nước thấy một chút cũngkhông nóng: “Nước đâu có nóng đâu”.Mấy năm nay không ai dám ở trước mặtanh làm ra hành động tùy ý như vậy. HoắcMinh Dương lạnh lùng nhìn cô, cau mày nói:“Rót lại cốc nước khác”.Nhìn thấy anh như vậy trong lòng DiệpTĩnh Gia có chút do dự, anh quá dễ nổi nóng,cô không thể tùy tiện làm trái ý của anhnhưng vẫn nhẹ giọng nói: ‘Độ ấm của cốcnước này vừa đủ, rất có lợi cho sức khỏe.”Hoắc Minh Dương rõ ràng nhìn thấy vẻsợ hãi trên gương mặt cô, nếu như đã sợanh, tại sao vẫn muốn làm trái ý anh?Diệp Tĩnh Gia nín thở, chuẩn bị sẵn tâm líđợi anh nổi giận nhưng mãi một lúc sau vẫnkhông thấy anh nói gì, chỉ uống hết ly nướcđang cầm trên tay.Sau khi anh uống xong, Diệp Tĩnh Gialiền vội vàng nhận lấy ly nước trong tay anh:“Tôi cảm thấy thư phòng có hơi lạnh, anhthấy sao?” Cô cẩn thận hỏi, ý muốn điềuchỉnh lại nhiệt độ trong phòng.Hoắc Minh Dương không nói gì mà chỉlấy điều khiển điều hòa ra tăng nhiệt độ lên,nói: Sau này ở chung phòng với tôi thì mặcthêm nhiều quần áo vào”.Diệp Tĩnh Gia tự mình hiểu lấy rằng đâykhông phải là anh đang quan tâm cô mà chỉlà anh không thích nhiệt độ ấm áp mà thôi.