Chương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm…
Chương 6
Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 06: Học cách sống phù hợp với anh“Buổi tối anh muốn ăn cái gì?” Diệp TĩnhGia mở miệng hỏi.“Tùy thôi”.“Tôi có thể ăn cơm cùng anh không?”“Ừm,Một cuộc nói chuyện không tính là quálâu, nhưng cũng không tệ rồi, chí ít những lờinày cô chưa hề nói gì xúc phạm tới anh, côyên lặng lẽ nghĩ lại mấy lời vừa rồi đã nói. Cóthể nói hay không cô không còn nhớ rõ ràng lắm.Để cho người nhà họ Hoắc không bàixích cô, trong đó cũng chỉ có Hoắc MinhDương, chỉ cần Hoắc Minh Dương không hàilòng, cho dù cô lấy lòng bất kì ai cũng khôngcó ích gì cả.Cách thời gian dùng cơm tối chừngkhoảng hai giờ, cô còn muốn thăm dò chỗngười giúp việc về thời gian làm việc và nghỉngơi của Hoắc Minh Dương.Hoặc Minh Dương đang đọc sách, trướcmặt anh cô cũng không dám tìm chủ đề nóichuyện, cho nên cô vẫn có ý muốn là nói ítnhưng làm nhiều.Trong phòng bếp, nhóm người làm đãbắt đầu chuẩn bị thức ăn, Diệp Tĩnh Gia nhìnmột đống thức ăn bày ra rồi chọn ra một cái.Lúc cô đi học, thứ cô học chính là y tá, trongvấn đề chữa trị bằng thức ăn cô cũng biếtmột ít.Nấu canh nên cần thêm chút thời gian,còn đồ ăn khác đều đã làm xong rồi.Cô thăm dò được từ nhóm người giúpviệc, Hoặc Minh Dương thích ăn đồ có vịnhạt một chút, mà cô lại thích ăn cay, còn làkiểu mà không cay thì không thoả mãn,không cay thì ăn không thấy ngon chút nào.Vừa rồi cô đề nghị cùng ăn cơm với HoắcMinh Dương, nên đồ ăn đều dựa theo khẩu vịcủa anh mà làm, nên không còn cách nàokhác cô chỉ đành chuẩn bị thêm tương ớt, látnữa ăn cơm thì chấm với đồ ăn.Trong nhà bếp người giúp việc đang nấuđồ ăn, Diệp Tĩnh Gia gọi cho chị Tiết, bởi vìtoàn bộ nhà họ Hoắc, cô hỏi chuyện gì liênquan tới Hoắc Minh Dương thì họ đều khôngcó phản ứng chút gì với cô, cũng chỉ có duynhất một mình chị Tiết lớn tuổi hơn mới đồngý trả lời vấn đề của cô.Từ trong miệng chị Tiết cô biết được mộtít chuyện có liên quan tới Hoắc Minh Dương,cũng không tính là gì nhưng cũng có cái đểphòng ngừa chọc giận anh.Chị Tiết nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia làm đồăn, trên mặt lộ ra tươi cười:“Không nghĩ tới cô chủ cả lại có thể biếtlàm đồ ăn. Hiện tại các cô gái biết nấu ăn thìkhông nhiều lắm, càng sinh ra trong chỗ tốtmột chút thì chính là mười ngón tay khôngdính chút nước xuân, bởi tất cả đều muốnlàm móng tay hết”.Nghe chị Tiết nói như vậy, Diệp Tĩnh Giacười cười.Lúc cô bưng thức ăn lên bàn, Diệp TĩnhGia đi ra gọi mẹ Hoắc một tiếng, hôm nay côsẽ cùng ăn cơm với Hoắc Minh Dương.Sắc mặt của mẹ Hoắc tốt hơn rất nhiềurồi, tuy bà ấy chọn ra một cô vợ trẻ cho conmình nhưng cũng may không có chọn lầm người.Trong phòng làm việc, trên đùi HoắcMinh Dương vẫn đặt quyển sách như cũ,Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy quyển sách trên đùianh mở ra, nhưng không nhìn thấy số trangđang lật qua, càng nhìn không rõ anh đangxem sách gì.Ở chung với anh, cô phải thích nghỉ vớikiểu ánh sáng như vậy.Lúc Diệp Tĩnh Gia vào cửa liền bưng đồăn để trên mặt bàn: “Ăn cơm đi”.Đồ ăn trên bàn, Hoắc Minh Dương thấyrất rõ ràng toàn là đồ anh thích. Xe lăn củaanh hơi hoạt động, tiến lại trước bàn.Diệp Tĩnh Gia lấy ra khăn tay ẩm: “Lautay trước đi rồi hãy ăn”.Lúc học cách chăm sóc người khác, côcũng liền được thực tập, nên bây giờ cũng cóchút kinh nghiệm, lúc cô chăm sóc HoắcMinh Dương, tất cả đều rất hoàn hảo.Hoắc Minh Dương hơi nheo nheo lại conngươi, nhận khăn tay ẩm ướt, chà xát xongthì bắt đầu cầm đũa ăn cơm.Ăn rất ngon, nhưng hương vị khônggiống như chị Tiết làm bình thường cho anhăn, trong thức ăn có thêm vị Hồi Hương. Anhnhai nuốt xong thì chỉ ăn đúng một khối nhỏ,sau đó không ăn tiếp nữa.“Không ăn được sao?” Thấy anh khônggắp thức ăn nữa, Diệp Tĩnh Gia có hơi lo âu,có phải anh lại nổi giận không?Chỗ này ánh sáng yếu ớt, cô không thểnhìn rõ cảm xúc trên mặt anh.Thật lâu sau, Hoắc Minh Dương mới mởmiệng nói: “Đồ ăn này là do cô làm?”“Ừm.“Cũng không khó ăn lắm”. Hoắc MinhDương hờ hững nói ra mấy chữ này.Còn đối với Diệp Tĩnh Gia lại như trútđược gánh nặng.Thấy Hoắc Minh Dương lại gắp đồ ănnữa, cô cũng yên tâm cầm bát lên, gắp mộtđồ ăn xong thì chấm một chút vào đĩa nhỏtương ớt mà cô đã chuẩn bị, đưa vào miệng ăn thôi.
Chương 06: Học cách sống phù hợp với anh
“Buổi tối anh muốn ăn cái gì?” Diệp Tĩnh
Gia mở miệng hỏi.
“Tùy thôi”.
“Tôi có thể ăn cơm cùng anh không?”
“Ừm,
Một cuộc nói chuyện không tính là quá
lâu, nhưng cũng không tệ rồi, chí ít những lời
này cô chưa hề nói gì xúc phạm tới anh, cô
yên lặng lẽ nghĩ lại mấy lời vừa rồi đã nói. Có
thể nói hay không cô không còn nhớ rõ ràng lắm.
Để cho người nhà họ Hoắc không bài
xích cô, trong đó cũng chỉ có Hoắc Minh
Dương, chỉ cần Hoắc Minh Dương không hài
lòng, cho dù cô lấy lòng bất kì ai cũng không
có ích gì cả.
Cách thời gian dùng cơm tối chừng
khoảng hai giờ, cô còn muốn thăm dò chỗ
người giúp việc về thời gian làm việc và nghỉ
ngơi của Hoắc Minh Dương.
Hoặc Minh Dương đang đọc sách, trước
mặt anh cô cũng không dám tìm chủ đề nói
chuyện, cho nên cô vẫn có ý muốn là nói ít
nhưng làm nhiều.
Trong phòng bếp, nhóm người làm đã
bắt đầu chuẩn bị thức ăn, Diệp Tĩnh Gia nhìn
một đống thức ăn bày ra rồi chọn ra một cái.
Lúc cô đi học, thứ cô học chính là y tá, trong
vấn đề chữa trị bằng thức ăn cô cũng biết
một ít.
Nấu canh nên cần thêm chút thời gian,
còn đồ ăn khác đều đã làm xong rồi.
Cô thăm dò được từ nhóm người giúp
việc, Hoặc Minh Dương thích ăn đồ có vị
nhạt một chút, mà cô lại thích ăn cay, còn là
kiểu mà không cay thì không thoả mãn,
không cay thì ăn không thấy ngon chút nào.
Vừa rồi cô đề nghị cùng ăn cơm với Hoắc
Minh Dương, nên đồ ăn đều dựa theo khẩu vị
của anh mà làm, nên không còn cách nào
khác cô chỉ đành chuẩn bị thêm tương ớt, lát
nữa ăn cơm thì chấm với đồ ăn.
Trong nhà bếp người giúp việc đang nấu
đồ ăn, Diệp Tĩnh Gia gọi cho chị Tiết, bởi vì
toàn bộ nhà họ Hoắc, cô hỏi chuyện gì liên
quan tới Hoắc Minh Dương thì họ đều không
có phản ứng chút gì với cô, cũng chỉ có duy
nhất một mình chị Tiết lớn tuổi hơn mới đồng
ý trả lời vấn đề của cô.
Từ trong miệng chị Tiết cô biết được một
ít chuyện có liên quan tới Hoắc Minh Dương,
cũng không tính là gì nhưng cũng có cái để
phòng ngừa chọc giận anh.
Chị Tiết nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia làm đồ
ăn, trên mặt lộ ra tươi cười:
“Không nghĩ tới cô chủ cả lại có thể biết
làm đồ ăn. Hiện tại các cô gái biết nấu ăn thì
không nhiều lắm, càng sinh ra trong chỗ tốt
một chút thì chính là mười ngón tay không
dính chút nước xuân, bởi tất cả đều muốn
làm móng tay hết”.
Nghe chị Tiết nói như vậy, Diệp Tĩnh Gia
cười cười.
Lúc cô bưng thức ăn lên bàn, Diệp Tĩnh
Gia đi ra gọi mẹ Hoắc một tiếng, hôm nay cô
sẽ cùng ăn cơm với Hoắc Minh Dương.
Sắc mặt của mẹ Hoắc tốt hơn rất nhiều
rồi, tuy bà ấy chọn ra một cô vợ trẻ cho con
mình nhưng cũng may không có chọn lầm người.
Trong phòng làm việc, trên đùi Hoắc
Minh Dương vẫn đặt quyển sách như cũ,
Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy quyển sách trên đùi
anh mở ra, nhưng không nhìn thấy số trang
đang lật qua, càng nhìn không rõ anh đang
xem sách gì.
Ở chung với anh, cô phải thích nghỉ với
kiểu ánh sáng như vậy.
Lúc Diệp Tĩnh Gia vào cửa liền bưng đồ
ăn để trên mặt bàn: “Ăn cơm đi”.
Đồ ăn trên bàn, Hoắc Minh Dương thấy
rất rõ ràng toàn là đồ anh thích. Xe lăn của
anh hơi hoạt động, tiến lại trước bàn.
Diệp Tĩnh Gia lấy ra khăn tay ẩm: “Lau
tay trước đi rồi hãy ăn”.
Lúc học cách chăm sóc người khác, cô
cũng liền được thực tập, nên bây giờ cũng có
chút kinh nghiệm, lúc cô chăm sóc Hoắc
Minh Dương, tất cả đều rất hoàn hảo.
Hoắc Minh Dương hơi nheo nheo lại con
ngươi, nhận khăn tay ẩm ướt, chà xát xong
thì bắt đầu cầm đũa ăn cơm.
Ăn rất ngon, nhưng hương vị không
giống như chị Tiết làm bình thường cho anh
ăn, trong thức ăn có thêm vị Hồi Hương. Anh
nhai nuốt xong thì chỉ ăn đúng một khối nhỏ,
sau đó không ăn tiếp nữa.
“Không ăn được sao?” Thấy anh không
gắp thức ăn nữa, Diệp Tĩnh Gia có hơi lo âu,
có phải anh lại nổi giận không?
Chỗ này ánh sáng yếu ớt, cô không thể
nhìn rõ cảm xúc trên mặt anh.
Thật lâu sau, Hoắc Minh Dương mới mở
miệng nói: “Đồ ăn này là do cô làm?”
“Ừm.
“Cũng không khó ăn lắm”. Hoắc Minh
Dương hờ hững nói ra mấy chữ này.
Còn đối với Diệp Tĩnh Gia lại như trút
được gánh nặng.
Thấy Hoắc Minh Dương lại gắp đồ ăn
nữa, cô cũng yên tâm cầm bát lên, gắp một
đồ ăn xong thì chấm một chút vào đĩa nhỏ
tương ớt mà cô đã chuẩn bị, đưa vào miệng ăn thôi.
Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 06: Học cách sống phù hợp với anh“Buổi tối anh muốn ăn cái gì?” Diệp TĩnhGia mở miệng hỏi.“Tùy thôi”.“Tôi có thể ăn cơm cùng anh không?”“Ừm,Một cuộc nói chuyện không tính là quálâu, nhưng cũng không tệ rồi, chí ít những lờinày cô chưa hề nói gì xúc phạm tới anh, côyên lặng lẽ nghĩ lại mấy lời vừa rồi đã nói. Cóthể nói hay không cô không còn nhớ rõ ràng lắm.Để cho người nhà họ Hoắc không bàixích cô, trong đó cũng chỉ có Hoắc MinhDương, chỉ cần Hoắc Minh Dương không hàilòng, cho dù cô lấy lòng bất kì ai cũng khôngcó ích gì cả.Cách thời gian dùng cơm tối chừngkhoảng hai giờ, cô còn muốn thăm dò chỗngười giúp việc về thời gian làm việc và nghỉngơi của Hoắc Minh Dương.Hoặc Minh Dương đang đọc sách, trướcmặt anh cô cũng không dám tìm chủ đề nóichuyện, cho nên cô vẫn có ý muốn là nói ítnhưng làm nhiều.Trong phòng bếp, nhóm người làm đãbắt đầu chuẩn bị thức ăn, Diệp Tĩnh Gia nhìnmột đống thức ăn bày ra rồi chọn ra một cái.Lúc cô đi học, thứ cô học chính là y tá, trongvấn đề chữa trị bằng thức ăn cô cũng biếtmột ít.Nấu canh nên cần thêm chút thời gian,còn đồ ăn khác đều đã làm xong rồi.Cô thăm dò được từ nhóm người giúpviệc, Hoặc Minh Dương thích ăn đồ có vịnhạt một chút, mà cô lại thích ăn cay, còn làkiểu mà không cay thì không thoả mãn,không cay thì ăn không thấy ngon chút nào.Vừa rồi cô đề nghị cùng ăn cơm với HoắcMinh Dương, nên đồ ăn đều dựa theo khẩu vịcủa anh mà làm, nên không còn cách nàokhác cô chỉ đành chuẩn bị thêm tương ớt, látnữa ăn cơm thì chấm với đồ ăn.Trong nhà bếp người giúp việc đang nấuđồ ăn, Diệp Tĩnh Gia gọi cho chị Tiết, bởi vìtoàn bộ nhà họ Hoắc, cô hỏi chuyện gì liênquan tới Hoắc Minh Dương thì họ đều khôngcó phản ứng chút gì với cô, cũng chỉ có duynhất một mình chị Tiết lớn tuổi hơn mới đồngý trả lời vấn đề của cô.Từ trong miệng chị Tiết cô biết được mộtít chuyện có liên quan tới Hoắc Minh Dương,cũng không tính là gì nhưng cũng có cái đểphòng ngừa chọc giận anh.Chị Tiết nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia làm đồăn, trên mặt lộ ra tươi cười:“Không nghĩ tới cô chủ cả lại có thể biếtlàm đồ ăn. Hiện tại các cô gái biết nấu ăn thìkhông nhiều lắm, càng sinh ra trong chỗ tốtmột chút thì chính là mười ngón tay khôngdính chút nước xuân, bởi tất cả đều muốnlàm móng tay hết”.Nghe chị Tiết nói như vậy, Diệp Tĩnh Giacười cười.Lúc cô bưng thức ăn lên bàn, Diệp TĩnhGia đi ra gọi mẹ Hoắc một tiếng, hôm nay côsẽ cùng ăn cơm với Hoắc Minh Dương.Sắc mặt của mẹ Hoắc tốt hơn rất nhiềurồi, tuy bà ấy chọn ra một cô vợ trẻ cho conmình nhưng cũng may không có chọn lầm người.Trong phòng làm việc, trên đùi HoắcMinh Dương vẫn đặt quyển sách như cũ,Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy quyển sách trên đùianh mở ra, nhưng không nhìn thấy số trangđang lật qua, càng nhìn không rõ anh đangxem sách gì.Ở chung với anh, cô phải thích nghỉ vớikiểu ánh sáng như vậy.Lúc Diệp Tĩnh Gia vào cửa liền bưng đồăn để trên mặt bàn: “Ăn cơm đi”.Đồ ăn trên bàn, Hoắc Minh Dương thấyrất rõ ràng toàn là đồ anh thích. Xe lăn củaanh hơi hoạt động, tiến lại trước bàn.Diệp Tĩnh Gia lấy ra khăn tay ẩm: “Lautay trước đi rồi hãy ăn”.Lúc học cách chăm sóc người khác, côcũng liền được thực tập, nên bây giờ cũng cóchút kinh nghiệm, lúc cô chăm sóc HoắcMinh Dương, tất cả đều rất hoàn hảo.Hoắc Minh Dương hơi nheo nheo lại conngươi, nhận khăn tay ẩm ướt, chà xát xongthì bắt đầu cầm đũa ăn cơm.Ăn rất ngon, nhưng hương vị khônggiống như chị Tiết làm bình thường cho anhăn, trong thức ăn có thêm vị Hồi Hương. Anhnhai nuốt xong thì chỉ ăn đúng một khối nhỏ,sau đó không ăn tiếp nữa.“Không ăn được sao?” Thấy anh khônggắp thức ăn nữa, Diệp Tĩnh Gia có hơi lo âu,có phải anh lại nổi giận không?Chỗ này ánh sáng yếu ớt, cô không thểnhìn rõ cảm xúc trên mặt anh.Thật lâu sau, Hoắc Minh Dương mới mởmiệng nói: “Đồ ăn này là do cô làm?”“Ừm.“Cũng không khó ăn lắm”. Hoắc MinhDương hờ hững nói ra mấy chữ này.Còn đối với Diệp Tĩnh Gia lại như trútđược gánh nặng.Thấy Hoắc Minh Dương lại gắp đồ ănnữa, cô cũng yên tâm cầm bát lên, gắp mộtđồ ăn xong thì chấm một chút vào đĩa nhỏtương ớt mà cô đã chuẩn bị, đưa vào miệng ăn thôi.