Chương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm…
Chương 21
Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 21: Lần đầu gặp bác sĩ LữĐối với Hoắc Minh Dương mà nói, cô làngười ở thành phố Giang Ninh, cho nên côđương nhiên nghe được rất nhiều lời đồn đạivề Hoắc Minh Dương. Nhà họ Hoắc ở thànhphố Giang Ninh, bố Hoắc là chủ tịch củangân hàng, mẹ Hoắc là chủ tịch của tập đoànHoắc Thiên, nhưng từ khi Hoắc Minh Dươngmười sáu tuổi đã bắt đầu tiếp nhận tập đoànHoắc Thiên, về việc liên quan đến quá khứcủa anh, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy có chúthoang đường, người như thế này không đượcđộng vào. Một người ưu tú như vậy chỉ cóđiều đáng tiếc duy nhất là hai chân bị tàn tật,cô đột nhiên cảm thấy điều này, ánh mắtkhông khỏi nhiều lần dừng lại trên đôi châncủa anh. Cô rất đồng cảm với anh, vì anhgiúp cô, cô cũng hy vọng chân anh có thể tốtlên, có thể đứng dậy được. Tuy nhiên, điều côcó thể làm bây giờ là chăm lo cho anh trongcuộc sống, và cô cũng muốn làm một điều gìđó, ít nhất là được ở bên anh, để anh khôngrơi vào cảnh cô đơn tăm tối.Diệp Tĩnh Gia lấy ra bàn cờ đặt ở trênbàn: “Anh có thể cùng tôi chơi cờ đượckhông?”“Nếu cô buồn chán có thể đi xem TV”.Đây là lời đề nghị của cô cho anh, anhbây giờ lại trả ngược lại cho cô, cô nhẹ nhàngnở ra nụ cười, nói: “TV cũng không phải làmỗi ngày đều xem, xem chán rồi thỉnhthoảng chơi cờ cũng có ích cho thể xác vàtỉnh thần”.Đối với lí do từ chối này, Hoắc MinhDương cũng không có cách nào phủ địnhđược, đẩy chiếc xe lăn đến bàn nhìn vào bàncờ: “Chơi cờ vây hay cờ tướng?”Diệp Tĩnh Gia gãi gãi đầu, có chútngượng ngùng nói: “Đầu không biết chơi, tôichỉ biết hạ bốn đường, chúng ta hạ bốnđường đi”. Vừa rồi chỉ là muốn giúp anh giảitỏa nổi buồn chán, lại quên mất cô khôngbiết đánh cờ, cờ tướng còn biết được mộtchút, đi được vài đường liền chết rồi.“Bốn đường là gì?’ Hoäc Minh Vũ hơinhíu mày. Đây là lần đầu tiên anh nghe nóiđến thứ này, Diệp Tĩnh Gia nỗi lên cảm giáctự hào, cười nói: “Tôi dạy cho anh”.Hạ bốn đường chính là bốn quân cờ,cách chơi vô cùng đơn giản, cô chỉ cần chỉcho Hoắc Minh Dương một lần anh liền hiểurồi, chơi rất nhiều ván nhưng cô chỉ thắngđược một lần hơn nữa còn là thắng ván đầutiên. Trước đây cô chưa từng cảm thấy mìnhngu ngốc như vậy, hiện tại cô thật sự cảmthấy xấu hổ, chỉ số thông minh là do gene ditruyền quyết định, còn đầu thai là do địnhmệnh quyết định. Chơi hơn mười hiệp, côkhông có hứng thú nữa nên chỉ có thể kiếmcớ đi rót cho Hoäc Minh Dương một ly nướcrồi đi ra ngoài. Hoắäc Minh Dương nhìn bốnquân cờ, sau đó nhìn vẻ mặt thất thần củacô, hiếm thấy trong mắt anh hiện lên ý cườimà ngay cả chính anh cũng không để ý.Ra khỏi phòng làm việc, cô nhìn thấyHoắc Minh Vũ ở hành lang tầng hai. Ngườiđàn ông biết lợi dụng cô, châm biếm cô, chếnhạo cô, không cho cô một sắt mặt tốt này,cô lại cảm thấy có chút may mắn, cô gả choHoặc Minh Dương ít nhất anh còn có thểgiúp cô. Tuy nhiên, nhà họ Hoäc của bọn họdường như có yếu tố bạo lực di truyền, ngoạitrừ ba Hoắc thì có thể là hai anh em họ đềuthừa kế từ mẹ Hoäc.Hoắc Minh Vũ cũng nhìn thấy Diệp TĩnhGia, sắc mặt anh vô cùng xấu, mạng theo lệkhí, khóe miệng mang theo một tia tràophúng: “Vì tiền mà gả vào nhà họ Hoắc quảnhiên sẽ không nỡ rời khỏi đây. Khẩu vị củanhà họ Diệp cũng chỉ có nhà họ Hoắc chúngtôi mới thỏa mãn được thôi. Một loại hànghóa như chị ở đâu cũng có thì phải đi đếnđâu mới bán ra được cái giá tốt như vậy?”Lời anh ta nói có chút khó nghe, nhưngDiệp Tĩnh Gia cũng không buồn chút nào bởivì việc này cũng không khác gì cô bị bán vàonhà họ Hoắc, những gì Hoắc Minh Vũ nóichẳng qua cũng chỉ là sự thật mà thôi. DiệpTĩnh Gia không hề tức giận, vẻ mặt bình tĩnh,tiếp tục đi về phía trước, đi ngang qua HoắcMinh Vũ.“Sao vậy? Chị câm rồi sao? Sao lại khôngtranh luận với tôi nữa?” Anh ta dường nhưmuốn thấy Diệp Tĩnh Gia buồn bã thì mới tìmđược một chút an ủi vậy.Diệp Tĩnh Gia có thể nhìn ra cả người anhta như là muốn suy sụp rồi nên chỉ đoánđược một chút, cô dừng chân, đưa cho anhta một lời gợi ý: “Về phòng ngủ một giấc đi,ngủ dậy sẽ cảm thấy tốt hơn”.Buổi sáng Diệp Tĩnh Gia nhờ chị Tiết gọiđiện cho các sĩ gia đình. Mẹ Hoắc và nhữngngười khác đều đã đi làm rồi, trong nhà chỉcó cô, Hoắc Minh Dương và người hầu. Chỉcần mẹ Hoắc và Hoắc Minh Vũ không có ởnhà thì tốt rồi, bọn họ ở nhà không giễu cợtthì cũng là khiển trách, cô thật sự chịu khôngnổi nữa rồi. Hoắc Minh Dương rất hiếm khimở miệng nói chuyện, chỉ cần cô không nóigì thì sẽ bình yên vô sự.Cô biết Hoắc Minh Dương không thíchnhìn thấy người khác nên đã xuống dưới nhàtrước chờ bác sĩ đến. Bác sĩ của nhà họHoắc họ Lữ, lúc cô gặp bác sĩ Lữ không nghĩrằng anh ta lại trẻ như vậy, mặc một bộ quầnáo ở nhà giản dị, trên tay mang theo một hộpthuốc, đeo kính trông rất nho nhã và lịch sự.Khi còn đi học, hình mẫu mơ ước của côlà trông giống bác sĩ Lữ, ngoài ra, là một y tá,cô vẫn có chút đam mê về việc trở thành bácSĩ và cô có ấn tượng tốt về nghề bác sĩ.Nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đứng ngẩn ra đókhông tập trung, bác sĩ Lữ cười nói: “Trênmặt tôi có dính gì à?”Khi nghe thấy anh ta lên tiếng, Diệp TĩnhGia nhận ra cô đã nhìn chằm chằm ngườikhác rất lâu, rất mất lịch sự nên hơi xấu hổ:“Không có, mặt của anh rất sạch sẽ.” Dừnglại một chút liền nhanh chóng đưa tay ra:“Bác sĩ Lữ ngồi xuống trước đi, phiền anhgiúp tôi xem qua cái tay một chút”.Bác sĩ Lữ nhìn sơ qua tay phải của DiệpTĩnh Gia: “Không nghiêm trọng lắm. Tôi sẽ kêcho cô một ít thuốc giảm đau, sau một tuầnsẽ ổn thôi”.Vết bầm tím rất đáng sợ nên anh ta bìnhtĩnh nói không nghiêm trọng và kê đơn thuốcgiảm đau, trong lòng Diệp Nghiên có chútxúc động, có lẽ khi làm bác sĩ nhìn thấy nhiềungười chết hơn, tính tình cũng sẽ lãnh đạmhơn. Bác sĩ Lữ mở hộp thuốc ra, lấy ít thuốcđưa cho Diệp Tĩnh Gia. Chị Tiết dọn dẹp nhàbếp xong đi ra nhìn thấy bác sĩ Lữ liền cườihỏi: “Sao lại là anh đến đây?”“Chú của tôi có việc đột xuất, vừa hay tôicũng muốn đến thăm Minh Dương cho nênđã đến đây”.Bác sĩ Lữ đổi chủ đề: “Minh Dương ởphòng đọc sách sao? Bây giờ tôi đi lên đógặp cậu ta”.Anh ta gọi Hoắc Minh Dương thân mậtnhư vậy bọn họ có lẽ là bạn thân.“Vâng, để tôi chuẩn bị cà phê mà anhthích”.Diệp Tĩnh Gia nghi ngờ nhìn chằm chằmvào bác sĩ Lữ đang đi lên lầu, chị Tiết dườngnhư hiểu nghi ngờ của cô, mỉm cười: “Anh ấylà cháu trai của bác sĩ Lữ, tên là Lữ HoàngTrung, một người bạn chơi với cậu chủ củachúng tôi từ khi còn nhỏ. Anh ta đi nướcngoài học ngành y mấy năm rồi, tôi cũng đãmấy năm không gặp anh ta rồi”.Khi nghe chị Tiết nói như vậy, Diệp TĩnhGia gật đầu: “Vậy anh ta có biết chân củaMinh Dương…” Cô nói một nữa cũng khôngcó ý định tiếp tục nói, chị Tiết cũng đoánđược cô muốn hỏi gì: “Chắc là biết rồi, anh tađích thân đến đây, nói không chừng châncủa cậu cả có hi vọng sẽ đứng lên được. Cậucả không chịu phối hợp điều trị, các bác sĩcũng hết cách, nếu không thì bây giờ có thểđã đứng lên được rồi”.Nói như vậy Hoắc Minh Dương vẫn còncơ hội đứng lên được? Trong lòng Diệp TĩnhGia có chút vui vẻ, cô là vì anh mà vui vẻ.Nhưng cô không hiểu, Hoắc Minh Dương vìsao lại không phối hợp điều trị? Lúc cô địnhmở lời hỏi thì chị Tiết đã trở về phòng bếppha cà phê. Ở trong nhà cũng chỉ có mình chịTiết dám nói chuyện với cô nhiều như vậy,cho dù cô rất muốn kéo một người lại hỏichuyện nhưng nhìn thấy những người hầu kialàm việc như một người máy cô liền từ bỏviệc đó.Diệp Tĩnh Gia đợi chị Tiết pha cà phêxong, nhận lấy cái khay nói: “Để tôi mang lêntrên cho.” Cô muốn đi lên đó nghe xem bọnhọ đang nói gì, muốn biết Lữ Hoàng Trungđó có khuyên Hoắc Minh Dương đi gặp bácsĩ hay không. Cô đi lên lầu, bước vào phòngđọc sách, hai người ngồi đối diện nhau, cáchnhau rất xa, không một ai lên tiếng nói gì.Diệp Tĩnh Gia đặt ly cà phê xuống trướcmặt Lữ Hoàng Trung: “Cà phê của anh đây”.“Cảm ơn cô”. Giọng nói của Lữ HoàngTrung rất từ tính và dịu dàng.Loại đàn ông này chính là người có đàohoa nhiều nhất, chỉ mới nhìn thấy anh lầnđầu tiên Diệp Tĩnh Gia đã cảm thấy nghe anhnói sẽ làm tim đập nhanh hơn, cô chưa baogiờ tin vào tình yêu sét đánh, nhưng nhịp timcủa cô bây giờ đang xảy ra chuyện gì vậy?Trên mặt cô bắt đầu ửng hồng, ánh mắtkhông được tự nhiên, toàn bộ những cử chỉhái Tổng Tài Tân Phê hương ?1: Lần đầu gấp bnày đều thu vào tầm mắt của Hoắc MinhDương không sót một cái nào.Lữ Hoàng Trung cầm lấy tách cà phê, taonhã nhấp một ngụm, nhướng mắt nhìn HoắcMinh Dương: “Nhà cậu từ khi nào lại tốt bụngnhư thế? Tay người hầu bị thương cũng đặcbiệt gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình.?Người hầu? Lũ Hoàng Trung tưởng rằngDiệp Tĩnh Gia là người hầu, trên người côđúng thật không có một chút dáng vẻ gì là côchủ cả.Hoắc Minh Dương bất mãn liếc hắn mộtcái: “Cô ấy là vợ của tôi”.Bất kể có nghiêm túc hay không, DiệpTĩnh Gia dường như đã được nhắc nhở, cô ấybây giờ đã là vợ của Hoắäc Minh Dương, vậymà cô lại tỏ ra dáng vẻ thiếu nữ rung độngvới bạn của anhLữ Hoàng Trung nhìn Diệp Tĩnh Gia vàilần rồi nói đầy ẩn ý: “Cậu thay đổi khẩu vị rồià? Còn nữa, khi nào thì kết hôn? Tôi nghe nóiem trai của cậu cũng kết hôn cách đâykhông lâu”.“Cô tên là gì?” Lữ Hoàng Trung nhìn sangDiệp Tĩnh Gia.Diệp Tĩnh Gia vừa chỉnh lý lại tâm lý củamình, vì vậy bây giờ cô ấy có thể nói chuyệnvới anh ta tự nhiên hơn một chút: “Tên tôi làDiệp Tĩnh Gia, Diệp là lá cây, Tĩnh trong tínhlặng, Gia nghĩa là cỏ lau”.“Ngụ ý của cái tên này cũng rất hay.” LữHoàng Trung hơi gật đầu, thu hồi lại ánh mắt,với thẩm mỹ của anh, cô chỉ có thể gọi làthanh thuần mà thôi.Nghe thấy Lữ Hoàng Trung khen DiệpTĩnh Gia, lông mày của Hoắc Minh Dươngnhíu chặt: “Đi lấy cho tôi cốc nước”.Diệp Tĩnh Gia liếc nhìn Hoắc MinhDương, đáp: “Vâng”. Rồi ra khỏi cửa.Thật ra Hoắc Minh Vũ không khát, chỉ làanh không muốn cô đứng đây, một người làbạn của anh, một người là vợ của anh, dù gìthì cũng phải kiêng dè một chút.Như đã đoán được suy nghĩ của HoắcMinh Dương, Lữ Hoàng Trung cong môi,khóe mắt mang theo ý cười: “Tôi còn đangbăn khoăn không biết có phải người vợ nàylà do bác gái ép gả cho cậu hay không,nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phảilà như vậy. Cậu cũng nên nghĩ cho vợ cậumột chút, kể cả cậu không muốn sống mộtcuộc sống của người bình thường nhưng côấy cũng muốn có một người chồng khỏemạnh”.Trong ánh sáng lờ mờ, Lữ Hoàng Trungkhông thể nhìn thấy cảm xúc trên gương mặtcủa Hoắc Minh Dương, anh nói tiếp: “Châncủa cậu không thể kéo dài thêm được nữa.Cậu đã mất quá nhiều thời gian và đã bỏ lỡthời gian điều trị tốt nhất. Cho dù sau nàycậu có muốn đứng lên lại cũng không có cơhội nữa đâu”.Hoắc Minh Dương hiểu được sự lo lắngcủa anh ta. Hoắc Minh Dương híp mắt, đôimôi mỏng cử động, thanh âm trống rỗng,trầm mặc: “Chờ xem sao đã”.Ý nghĩa của bốn từ này rất ít người có thểhiểu được, nhưng vừa hay Lữ Hoàng Trunglại có thể nghe hiểu được. Thời gian và địađiểm Hoắc Minh Dương xảy ra tai nạn xe hơi,cũng như người nên xuất hiện vẫn khôngxuất hiện. Có lẽ, anh còn có thể đánh cược,anh ngồi trên xe lăn đến hôn lễ, đánh cượcngười phụ nữ đó sẽ trở lại, nhưng người vẫnluôn kiêu ngạo như anh không dám cượcthêm nữa, anh đã cược đi đôi chân của mìnhrồi.Hai mắt Lữ Hoàng Trung căng lên, yếu ớtnhìn anh: “Cậu đã có vợ rồi, nên quên cô ấyđi thôi, hiện tại có lẽ cô ấy đã hiện thực hóaước mơ của mình, cùng người khác cổ vũchúc mừng rồi cũng nên. Cậu đối với cô ấykhông quan trọng, tại sao cậu lại không thểnhìn rõ được điều này?”
Chương 21: Lần đầu gặp bác sĩ Lữ
Đối với Hoắc Minh Dương mà nói, cô là
người ở thành phố Giang Ninh, cho nên cô
đương nhiên nghe được rất nhiều lời đồn đại
về Hoắc Minh Dương. Nhà họ Hoắc ở thành
phố Giang Ninh, bố Hoắc là chủ tịch của
ngân hàng, mẹ Hoắc là chủ tịch của tập đoàn
Hoắc Thiên, nhưng từ khi Hoắc Minh Dương
mười sáu tuổi đã bắt đầu tiếp nhận tập đoàn
Hoắc Thiên, về việc liên quan đến quá khứ
của anh, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy có chút
hoang đường, người như thế này không được
động vào. Một người ưu tú như vậy chỉ có
điều đáng tiếc duy nhất là hai chân bị tàn tật,
cô đột nhiên cảm thấy điều này, ánh mắt
không khỏi nhiều lần dừng lại trên đôi chân
của anh. Cô rất đồng cảm với anh, vì anh
giúp cô, cô cũng hy vọng chân anh có thể tốt
lên, có thể đứng dậy được. Tuy nhiên, điều cô
có thể làm bây giờ là chăm lo cho anh trong
cuộc sống, và cô cũng muốn làm một điều gì
đó, ít nhất là được ở bên anh, để anh không
rơi vào cảnh cô đơn tăm tối.
Diệp Tĩnh Gia lấy ra bàn cờ đặt ở trên
bàn: “Anh có thể cùng tôi chơi cờ được
không?”
“Nếu cô buồn chán có thể đi xem TV”.
Đây là lời đề nghị của cô cho anh, anh
bây giờ lại trả ngược lại cho cô, cô nhẹ nhàng
nở ra nụ cười, nói: “TV cũng không phải là
mỗi ngày đều xem, xem chán rồi thỉnh
thoảng chơi cờ cũng có ích cho thể xác và
tỉnh thần”.
Đối với lí do từ chối này, Hoắc Minh
Dương cũng không có cách nào phủ định
được, đẩy chiếc xe lăn đến bàn nhìn vào bàn
cờ: “Chơi cờ vây hay cờ tướng?”
Diệp Tĩnh Gia gãi gãi đầu, có chút
ngượng ngùng nói: “Đầu không biết chơi, tôi
chỉ biết hạ bốn đường, chúng ta hạ bốn
đường đi”. Vừa rồi chỉ là muốn giúp anh giải
tỏa nổi buồn chán, lại quên mất cô không
biết đánh cờ, cờ tướng còn biết được một
chút, đi được vài đường liền chết rồi.
“Bốn đường là gì?’ Hoäc Minh Vũ hơi
nhíu mày. Đây là lần đầu tiên anh nghe nói
đến thứ này, Diệp Tĩnh Gia nỗi lên cảm giác
tự hào, cười nói: “Tôi dạy cho anh”.
Hạ bốn đường chính là bốn quân cờ,
cách chơi vô cùng đơn giản, cô chỉ cần chỉ
cho Hoắc Minh Dương một lần anh liền hiểu
rồi, chơi rất nhiều ván nhưng cô chỉ thắng
được một lần hơn nữa còn là thắng ván đầu
tiên. Trước đây cô chưa từng cảm thấy mình
ngu ngốc như vậy, hiện tại cô thật sự cảm
thấy xấu hổ, chỉ số thông minh là do gene di
truyền quyết định, còn đầu thai là do định
mệnh quyết định. Chơi hơn mười hiệp, cô
không có hứng thú nữa nên chỉ có thể kiếm
cớ đi rót cho Hoäc Minh Dương một ly nước
rồi đi ra ngoài. Hoắäc Minh Dương nhìn bốn
quân cờ, sau đó nhìn vẻ mặt thất thần của
cô, hiếm thấy trong mắt anh hiện lên ý cười
mà ngay cả chính anh cũng không để ý.
Ra khỏi phòng làm việc, cô nhìn thấy
Hoắc Minh Vũ ở hành lang tầng hai. Người
đàn ông biết lợi dụng cô, châm biếm cô, chế
nhạo cô, không cho cô một sắt mặt tốt này,
cô lại cảm thấy có chút may mắn, cô gả cho
Hoặc Minh Dương ít nhất anh còn có thể
giúp cô. Tuy nhiên, nhà họ Hoäc của bọn họ
dường như có yếu tố bạo lực di truyền, ngoại
trừ ba Hoắc thì có thể là hai anh em họ đều
thừa kế từ mẹ Hoäc.
Hoắc Minh Vũ cũng nhìn thấy Diệp Tĩnh
Gia, sắc mặt anh vô cùng xấu, mạng theo lệ
khí, khóe miệng mang theo một tia trào
phúng: “Vì tiền mà gả vào nhà họ Hoắc quả
nhiên sẽ không nỡ rời khỏi đây. Khẩu vị của
nhà họ Diệp cũng chỉ có nhà họ Hoắc chúng
tôi mới thỏa mãn được thôi. Một loại hàng
hóa như chị ở đâu cũng có thì phải đi đến
đâu mới bán ra được cái giá tốt như vậy?”
Lời anh ta nói có chút khó nghe, nhưng
Diệp Tĩnh Gia cũng không buồn chút nào bởi
vì việc này cũng không khác gì cô bị bán vào
nhà họ Hoắc, những gì Hoắc Minh Vũ nói
chẳng qua cũng chỉ là sự thật mà thôi. Diệp
Tĩnh Gia không hề tức giận, vẻ mặt bình tĩnh,
tiếp tục đi về phía trước, đi ngang qua Hoắc
Minh Vũ.
“Sao vậy? Chị câm rồi sao? Sao lại không
tranh luận với tôi nữa?” Anh ta dường như
muốn thấy Diệp Tĩnh Gia buồn bã thì mới tìm
được một chút an ủi vậy.
Diệp Tĩnh Gia có thể nhìn ra cả người anh
ta như là muốn suy sụp rồi nên chỉ đoán
được một chút, cô dừng chân, đưa cho anh
ta một lời gợi ý: “Về phòng ngủ một giấc đi,
ngủ dậy sẽ cảm thấy tốt hơn”.
Buổi sáng Diệp Tĩnh Gia nhờ chị Tiết gọi
điện cho các sĩ gia đình. Mẹ Hoắc và những
người khác đều đã đi làm rồi, trong nhà chỉ
có cô, Hoắc Minh Dương và người hầu. Chỉ
cần mẹ Hoắc và Hoắc Minh Vũ không có ở
nhà thì tốt rồi, bọn họ ở nhà không giễu cợt
thì cũng là khiển trách, cô thật sự chịu không
nổi nữa rồi. Hoắc Minh Dương rất hiếm khi
mở miệng nói chuyện, chỉ cần cô không nói
gì thì sẽ bình yên vô sự.
Cô biết Hoắc Minh Dương không thích
nhìn thấy người khác nên đã xuống dưới nhà
trước chờ bác sĩ đến. Bác sĩ của nhà họ
Hoắc họ Lữ, lúc cô gặp bác sĩ Lữ không nghĩ
rằng anh ta lại trẻ như vậy, mặc một bộ quần
áo ở nhà giản dị, trên tay mang theo một hộp
thuốc, đeo kính trông rất nho nhã và lịch sự.
Khi còn đi học, hình mẫu mơ ước của cô
là trông giống bác sĩ Lữ, ngoài ra, là một y tá,
cô vẫn có chút đam mê về việc trở thành bác
Sĩ và cô có ấn tượng tốt về nghề bác sĩ.
Nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đứng ngẩn ra đó
không tập trung, bác sĩ Lữ cười nói: “Trên
mặt tôi có dính gì à?”
Khi nghe thấy anh ta lên tiếng, Diệp Tĩnh
Gia nhận ra cô đã nhìn chằm chằm người
khác rất lâu, rất mất lịch sự nên hơi xấu hổ:
“Không có, mặt của anh rất sạch sẽ.” Dừng
lại một chút liền nhanh chóng đưa tay ra:
“Bác sĩ Lữ ngồi xuống trước đi, phiền anh
giúp tôi xem qua cái tay một chút”.
Bác sĩ Lữ nhìn sơ qua tay phải của Diệp
Tĩnh Gia: “Không nghiêm trọng lắm. Tôi sẽ kê
cho cô một ít thuốc giảm đau, sau một tuần
sẽ ổn thôi”.
Vết bầm tím rất đáng sợ nên anh ta bình
tĩnh nói không nghiêm trọng và kê đơn thuốc
giảm đau, trong lòng Diệp Nghiên có chút
xúc động, có lẽ khi làm bác sĩ nhìn thấy nhiều
người chết hơn, tính tình cũng sẽ lãnh đạm
hơn. Bác sĩ Lữ mở hộp thuốc ra, lấy ít thuốc
đưa cho Diệp Tĩnh Gia. Chị Tiết dọn dẹp nhà
bếp xong đi ra nhìn thấy bác sĩ Lữ liền cười
hỏi: “Sao lại là anh đến đây?”
“Chú của tôi có việc đột xuất, vừa hay tôi
cũng muốn đến thăm Minh Dương cho nên
đã đến đây”.
Bác sĩ Lữ đổi chủ đề: “Minh Dương ở
phòng đọc sách sao? Bây giờ tôi đi lên đó
gặp cậu ta”.
Anh ta gọi Hoắc Minh Dương thân mật
như vậy bọn họ có lẽ là bạn thân.
“Vâng, để tôi chuẩn bị cà phê mà anh
thích”.
Diệp Tĩnh Gia nghi ngờ nhìn chằm chằm
vào bác sĩ Lữ đang đi lên lầu, chị Tiết dường
như hiểu nghi ngờ của cô, mỉm cười: “Anh ấy
là cháu trai của bác sĩ Lữ, tên là Lữ Hoàng
Trung, một người bạn chơi với cậu chủ của
chúng tôi từ khi còn nhỏ. Anh ta đi nước
ngoài học ngành y mấy năm rồi, tôi cũng đã
mấy năm không gặp anh ta rồi”.
Khi nghe chị Tiết nói như vậy, Diệp Tĩnh
Gia gật đầu: “Vậy anh ta có biết chân của
Minh Dương…” Cô nói một nữa cũng không
có ý định tiếp tục nói, chị Tiết cũng đoán
được cô muốn hỏi gì: “Chắc là biết rồi, anh ta
đích thân đến đây, nói không chừng chân
của cậu cả có hi vọng sẽ đứng lên được. Cậu
cả không chịu phối hợp điều trị, các bác sĩ
cũng hết cách, nếu không thì bây giờ có thể
đã đứng lên được rồi”.
Nói như vậy Hoắc Minh Dương vẫn còn
cơ hội đứng lên được? Trong lòng Diệp Tĩnh
Gia có chút vui vẻ, cô là vì anh mà vui vẻ.
Nhưng cô không hiểu, Hoắc Minh Dương vì
sao lại không phối hợp điều trị? Lúc cô định
mở lời hỏi thì chị Tiết đã trở về phòng bếp
pha cà phê. Ở trong nhà cũng chỉ có mình chị
Tiết dám nói chuyện với cô nhiều như vậy,
cho dù cô rất muốn kéo một người lại hỏi
chuyện nhưng nhìn thấy những người hầu kia
làm việc như một người máy cô liền từ bỏ
việc đó.
Diệp Tĩnh Gia đợi chị Tiết pha cà phê
xong, nhận lấy cái khay nói: “Để tôi mang lên
trên cho.” Cô muốn đi lên đó nghe xem bọn
họ đang nói gì, muốn biết Lữ Hoàng Trung
đó có khuyên Hoắc Minh Dương đi gặp bác
sĩ hay không. Cô đi lên lầu, bước vào phòng
đọc sách, hai người ngồi đối diện nhau, cách
nhau rất xa, không một ai lên tiếng nói gì.
Diệp Tĩnh Gia đặt ly cà phê xuống trước
mặt Lữ Hoàng Trung: “Cà phê của anh đây”.
“Cảm ơn cô”. Giọng nói của Lữ Hoàng
Trung rất từ tính và dịu dàng.
Loại đàn ông này chính là người có đào
hoa nhiều nhất, chỉ mới nhìn thấy anh lần
đầu tiên Diệp Tĩnh Gia đã cảm thấy nghe anh
nói sẽ làm tim đập nhanh hơn, cô chưa bao
giờ tin vào tình yêu sét đánh, nhưng nhịp tim
của cô bây giờ đang xảy ra chuyện gì vậy?
Trên mặt cô bắt đầu ửng hồng, ánh mắt
không được tự nhiên, toàn bộ những cử chỉ
hái Tổng Tài Tân Phê hương ?1: Lần đầu gấp b
này đều thu vào tầm mắt của Hoắc Minh
Dương không sót một cái nào.
Lữ Hoàng Trung cầm lấy tách cà phê, tao
nhã nhấp một ngụm, nhướng mắt nhìn Hoắc
Minh Dương: “Nhà cậu từ khi nào lại tốt bụng
như thế? Tay người hầu bị thương cũng đặc
biệt gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình.?
Người hầu? Lũ Hoàng Trung tưởng rằng
Diệp Tĩnh Gia là người hầu, trên người cô
đúng thật không có một chút dáng vẻ gì là cô
chủ cả.
Hoắc Minh Dương bất mãn liếc hắn một
cái: “Cô ấy là vợ của tôi”.
Bất kể có nghiêm túc hay không, Diệp
Tĩnh Gia dường như đã được nhắc nhở, cô ấy
bây giờ đã là vợ của Hoắäc Minh Dương, vậy
mà cô lại tỏ ra dáng vẻ thiếu nữ rung động
với bạn của anh
Lữ Hoàng Trung nhìn Diệp Tĩnh Gia vài
lần rồi nói đầy ẩn ý: “Cậu thay đổi khẩu vị rồi
à? Còn nữa, khi nào thì kết hôn? Tôi nghe nói
em trai của cậu cũng kết hôn cách đây
không lâu”.
“Cô tên là gì?” Lữ Hoàng Trung nhìn sang
Diệp Tĩnh Gia.
Diệp Tĩnh Gia vừa chỉnh lý lại tâm lý của
mình, vì vậy bây giờ cô ấy có thể nói chuyện
với anh ta tự nhiên hơn một chút: “Tên tôi là
Diệp Tĩnh Gia, Diệp là lá cây, Tĩnh trong tính
lặng, Gia nghĩa là cỏ lau”.
“Ngụ ý của cái tên này cũng rất hay.” Lữ
Hoàng Trung hơi gật đầu, thu hồi lại ánh mắt,
với thẩm mỹ của anh, cô chỉ có thể gọi là
thanh thuần mà thôi.
Nghe thấy Lữ Hoàng Trung khen Diệp
Tĩnh Gia, lông mày của Hoắc Minh Dương
nhíu chặt: “Đi lấy cho tôi cốc nước”.
Diệp Tĩnh Gia liếc nhìn Hoắc Minh
Dương, đáp: “Vâng”. Rồi ra khỏi cửa.
Thật ra Hoắc Minh Vũ không khát, chỉ là
anh không muốn cô đứng đây, một người là
bạn của anh, một người là vợ của anh, dù gì
thì cũng phải kiêng dè một chút.
Như đã đoán được suy nghĩ của Hoắc
Minh Dương, Lữ Hoàng Trung cong môi,
khóe mắt mang theo ý cười: “Tôi còn đang
băn khoăn không biết có phải người vợ này
là do bác gái ép gả cho cậu hay không,
nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải
là như vậy. Cậu cũng nên nghĩ cho vợ cậu
một chút, kể cả cậu không muốn sống một
cuộc sống của người bình thường nhưng cô
ấy cũng muốn có một người chồng khỏe
mạnh”.
Trong ánh sáng lờ mờ, Lữ Hoàng Trung
không thể nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt
của Hoắc Minh Dương, anh nói tiếp: “Chân
của cậu không thể kéo dài thêm được nữa.
Cậu đã mất quá nhiều thời gian và đã bỏ lỡ
thời gian điều trị tốt nhất. Cho dù sau này
cậu có muốn đứng lên lại cũng không có cơ
hội nữa đâu”.
Hoắc Minh Dương hiểu được sự lo lắng
của anh ta. Hoắc Minh Dương híp mắt, đôi
môi mỏng cử động, thanh âm trống rỗng,
trầm mặc: “Chờ xem sao đã”.
Ý nghĩa của bốn từ này rất ít người có thể
hiểu được, nhưng vừa hay Lữ Hoàng Trung
lại có thể nghe hiểu được. Thời gian và địa
điểm Hoắc Minh Dương xảy ra tai nạn xe hơi,
cũng như người nên xuất hiện vẫn không
xuất hiện. Có lẽ, anh còn có thể đánh cược,
anh ngồi trên xe lăn đến hôn lễ, đánh cược
người phụ nữ đó sẽ trở lại, nhưng người vẫn
luôn kiêu ngạo như anh không dám cược
thêm nữa, anh đã cược đi đôi chân của mình
rồi.
Hai mắt Lữ Hoàng Trung căng lên, yếu ớt
nhìn anh: “Cậu đã có vợ rồi, nên quên cô ấy
đi thôi, hiện tại có lẽ cô ấy đã hiện thực hóa
ước mơ của mình, cùng người khác cổ vũ
chúc mừng rồi cũng nên. Cậu đối với cô ấy
không quan trọng, tại sao cậu lại không thể
nhìn rõ được điều này?”
Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 21: Lần đầu gặp bác sĩ LữĐối với Hoắc Minh Dương mà nói, cô làngười ở thành phố Giang Ninh, cho nên côđương nhiên nghe được rất nhiều lời đồn đạivề Hoắc Minh Dương. Nhà họ Hoắc ở thànhphố Giang Ninh, bố Hoắc là chủ tịch củangân hàng, mẹ Hoắc là chủ tịch của tập đoànHoắc Thiên, nhưng từ khi Hoắc Minh Dươngmười sáu tuổi đã bắt đầu tiếp nhận tập đoànHoắc Thiên, về việc liên quan đến quá khứcủa anh, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy có chúthoang đường, người như thế này không đượcđộng vào. Một người ưu tú như vậy chỉ cóđiều đáng tiếc duy nhất là hai chân bị tàn tật,cô đột nhiên cảm thấy điều này, ánh mắtkhông khỏi nhiều lần dừng lại trên đôi châncủa anh. Cô rất đồng cảm với anh, vì anhgiúp cô, cô cũng hy vọng chân anh có thể tốtlên, có thể đứng dậy được. Tuy nhiên, điều côcó thể làm bây giờ là chăm lo cho anh trongcuộc sống, và cô cũng muốn làm một điều gìđó, ít nhất là được ở bên anh, để anh khôngrơi vào cảnh cô đơn tăm tối.Diệp Tĩnh Gia lấy ra bàn cờ đặt ở trênbàn: “Anh có thể cùng tôi chơi cờ đượckhông?”“Nếu cô buồn chán có thể đi xem TV”.Đây là lời đề nghị của cô cho anh, anhbây giờ lại trả ngược lại cho cô, cô nhẹ nhàngnở ra nụ cười, nói: “TV cũng không phải làmỗi ngày đều xem, xem chán rồi thỉnhthoảng chơi cờ cũng có ích cho thể xác vàtỉnh thần”.Đối với lí do từ chối này, Hoắc MinhDương cũng không có cách nào phủ địnhđược, đẩy chiếc xe lăn đến bàn nhìn vào bàncờ: “Chơi cờ vây hay cờ tướng?”Diệp Tĩnh Gia gãi gãi đầu, có chútngượng ngùng nói: “Đầu không biết chơi, tôichỉ biết hạ bốn đường, chúng ta hạ bốnđường đi”. Vừa rồi chỉ là muốn giúp anh giảitỏa nổi buồn chán, lại quên mất cô khôngbiết đánh cờ, cờ tướng còn biết được mộtchút, đi được vài đường liền chết rồi.“Bốn đường là gì?’ Hoäc Minh Vũ hơinhíu mày. Đây là lần đầu tiên anh nghe nóiđến thứ này, Diệp Tĩnh Gia nỗi lên cảm giáctự hào, cười nói: “Tôi dạy cho anh”.Hạ bốn đường chính là bốn quân cờ,cách chơi vô cùng đơn giản, cô chỉ cần chỉcho Hoắc Minh Dương một lần anh liền hiểurồi, chơi rất nhiều ván nhưng cô chỉ thắngđược một lần hơn nữa còn là thắng ván đầutiên. Trước đây cô chưa từng cảm thấy mìnhngu ngốc như vậy, hiện tại cô thật sự cảmthấy xấu hổ, chỉ số thông minh là do gene ditruyền quyết định, còn đầu thai là do địnhmệnh quyết định. Chơi hơn mười hiệp, côkhông có hứng thú nữa nên chỉ có thể kiếmcớ đi rót cho Hoäc Minh Dương một ly nướcrồi đi ra ngoài. Hoắäc Minh Dương nhìn bốnquân cờ, sau đó nhìn vẻ mặt thất thần củacô, hiếm thấy trong mắt anh hiện lên ý cườimà ngay cả chính anh cũng không để ý.Ra khỏi phòng làm việc, cô nhìn thấyHoắc Minh Vũ ở hành lang tầng hai. Ngườiđàn ông biết lợi dụng cô, châm biếm cô, chếnhạo cô, không cho cô một sắt mặt tốt này,cô lại cảm thấy có chút may mắn, cô gả choHoặc Minh Dương ít nhất anh còn có thểgiúp cô. Tuy nhiên, nhà họ Hoäc của bọn họdường như có yếu tố bạo lực di truyền, ngoạitrừ ba Hoắc thì có thể là hai anh em họ đềuthừa kế từ mẹ Hoäc.Hoắc Minh Vũ cũng nhìn thấy Diệp TĩnhGia, sắc mặt anh vô cùng xấu, mạng theo lệkhí, khóe miệng mang theo một tia tràophúng: “Vì tiền mà gả vào nhà họ Hoắc quảnhiên sẽ không nỡ rời khỏi đây. Khẩu vị củanhà họ Diệp cũng chỉ có nhà họ Hoắc chúngtôi mới thỏa mãn được thôi. Một loại hànghóa như chị ở đâu cũng có thì phải đi đếnđâu mới bán ra được cái giá tốt như vậy?”Lời anh ta nói có chút khó nghe, nhưngDiệp Tĩnh Gia cũng không buồn chút nào bởivì việc này cũng không khác gì cô bị bán vàonhà họ Hoắc, những gì Hoắc Minh Vũ nóichẳng qua cũng chỉ là sự thật mà thôi. DiệpTĩnh Gia không hề tức giận, vẻ mặt bình tĩnh,tiếp tục đi về phía trước, đi ngang qua HoắcMinh Vũ.“Sao vậy? Chị câm rồi sao? Sao lại khôngtranh luận với tôi nữa?” Anh ta dường nhưmuốn thấy Diệp Tĩnh Gia buồn bã thì mới tìmđược một chút an ủi vậy.Diệp Tĩnh Gia có thể nhìn ra cả người anhta như là muốn suy sụp rồi nên chỉ đoánđược một chút, cô dừng chân, đưa cho anhta một lời gợi ý: “Về phòng ngủ một giấc đi,ngủ dậy sẽ cảm thấy tốt hơn”.Buổi sáng Diệp Tĩnh Gia nhờ chị Tiết gọiđiện cho các sĩ gia đình. Mẹ Hoắc và nhữngngười khác đều đã đi làm rồi, trong nhà chỉcó cô, Hoắc Minh Dương và người hầu. Chỉcần mẹ Hoắc và Hoắc Minh Vũ không có ởnhà thì tốt rồi, bọn họ ở nhà không giễu cợtthì cũng là khiển trách, cô thật sự chịu khôngnổi nữa rồi. Hoắc Minh Dương rất hiếm khimở miệng nói chuyện, chỉ cần cô không nóigì thì sẽ bình yên vô sự.Cô biết Hoắc Minh Dương không thíchnhìn thấy người khác nên đã xuống dưới nhàtrước chờ bác sĩ đến. Bác sĩ của nhà họHoắc họ Lữ, lúc cô gặp bác sĩ Lữ không nghĩrằng anh ta lại trẻ như vậy, mặc một bộ quầnáo ở nhà giản dị, trên tay mang theo một hộpthuốc, đeo kính trông rất nho nhã và lịch sự.Khi còn đi học, hình mẫu mơ ước của côlà trông giống bác sĩ Lữ, ngoài ra, là một y tá,cô vẫn có chút đam mê về việc trở thành bácSĩ và cô có ấn tượng tốt về nghề bác sĩ.Nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đứng ngẩn ra đókhông tập trung, bác sĩ Lữ cười nói: “Trênmặt tôi có dính gì à?”Khi nghe thấy anh ta lên tiếng, Diệp TĩnhGia nhận ra cô đã nhìn chằm chằm ngườikhác rất lâu, rất mất lịch sự nên hơi xấu hổ:“Không có, mặt của anh rất sạch sẽ.” Dừnglại một chút liền nhanh chóng đưa tay ra:“Bác sĩ Lữ ngồi xuống trước đi, phiền anhgiúp tôi xem qua cái tay một chút”.Bác sĩ Lữ nhìn sơ qua tay phải của DiệpTĩnh Gia: “Không nghiêm trọng lắm. Tôi sẽ kêcho cô một ít thuốc giảm đau, sau một tuầnsẽ ổn thôi”.Vết bầm tím rất đáng sợ nên anh ta bìnhtĩnh nói không nghiêm trọng và kê đơn thuốcgiảm đau, trong lòng Diệp Nghiên có chútxúc động, có lẽ khi làm bác sĩ nhìn thấy nhiềungười chết hơn, tính tình cũng sẽ lãnh đạmhơn. Bác sĩ Lữ mở hộp thuốc ra, lấy ít thuốcđưa cho Diệp Tĩnh Gia. Chị Tiết dọn dẹp nhàbếp xong đi ra nhìn thấy bác sĩ Lữ liền cườihỏi: “Sao lại là anh đến đây?”“Chú của tôi có việc đột xuất, vừa hay tôicũng muốn đến thăm Minh Dương cho nênđã đến đây”.Bác sĩ Lữ đổi chủ đề: “Minh Dương ởphòng đọc sách sao? Bây giờ tôi đi lên đógặp cậu ta”.Anh ta gọi Hoắc Minh Dương thân mậtnhư vậy bọn họ có lẽ là bạn thân.“Vâng, để tôi chuẩn bị cà phê mà anhthích”.Diệp Tĩnh Gia nghi ngờ nhìn chằm chằmvào bác sĩ Lữ đang đi lên lầu, chị Tiết dườngnhư hiểu nghi ngờ của cô, mỉm cười: “Anh ấylà cháu trai của bác sĩ Lữ, tên là Lữ HoàngTrung, một người bạn chơi với cậu chủ củachúng tôi từ khi còn nhỏ. Anh ta đi nướcngoài học ngành y mấy năm rồi, tôi cũng đãmấy năm không gặp anh ta rồi”.Khi nghe chị Tiết nói như vậy, Diệp TĩnhGia gật đầu: “Vậy anh ta có biết chân củaMinh Dương…” Cô nói một nữa cũng khôngcó ý định tiếp tục nói, chị Tiết cũng đoánđược cô muốn hỏi gì: “Chắc là biết rồi, anh tađích thân đến đây, nói không chừng châncủa cậu cả có hi vọng sẽ đứng lên được. Cậucả không chịu phối hợp điều trị, các bác sĩcũng hết cách, nếu không thì bây giờ có thểđã đứng lên được rồi”.Nói như vậy Hoắc Minh Dương vẫn còncơ hội đứng lên được? Trong lòng Diệp TĩnhGia có chút vui vẻ, cô là vì anh mà vui vẻ.Nhưng cô không hiểu, Hoắc Minh Dương vìsao lại không phối hợp điều trị? Lúc cô địnhmở lời hỏi thì chị Tiết đã trở về phòng bếppha cà phê. Ở trong nhà cũng chỉ có mình chịTiết dám nói chuyện với cô nhiều như vậy,cho dù cô rất muốn kéo một người lại hỏichuyện nhưng nhìn thấy những người hầu kialàm việc như một người máy cô liền từ bỏviệc đó.Diệp Tĩnh Gia đợi chị Tiết pha cà phêxong, nhận lấy cái khay nói: “Để tôi mang lêntrên cho.” Cô muốn đi lên đó nghe xem bọnhọ đang nói gì, muốn biết Lữ Hoàng Trungđó có khuyên Hoắc Minh Dương đi gặp bácsĩ hay không. Cô đi lên lầu, bước vào phòngđọc sách, hai người ngồi đối diện nhau, cáchnhau rất xa, không một ai lên tiếng nói gì.Diệp Tĩnh Gia đặt ly cà phê xuống trướcmặt Lữ Hoàng Trung: “Cà phê của anh đây”.“Cảm ơn cô”. Giọng nói của Lữ HoàngTrung rất từ tính và dịu dàng.Loại đàn ông này chính là người có đàohoa nhiều nhất, chỉ mới nhìn thấy anh lầnđầu tiên Diệp Tĩnh Gia đã cảm thấy nghe anhnói sẽ làm tim đập nhanh hơn, cô chưa baogiờ tin vào tình yêu sét đánh, nhưng nhịp timcủa cô bây giờ đang xảy ra chuyện gì vậy?Trên mặt cô bắt đầu ửng hồng, ánh mắtkhông được tự nhiên, toàn bộ những cử chỉhái Tổng Tài Tân Phê hương ?1: Lần đầu gấp bnày đều thu vào tầm mắt của Hoắc MinhDương không sót một cái nào.Lữ Hoàng Trung cầm lấy tách cà phê, taonhã nhấp một ngụm, nhướng mắt nhìn HoắcMinh Dương: “Nhà cậu từ khi nào lại tốt bụngnhư thế? Tay người hầu bị thương cũng đặcbiệt gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình.?Người hầu? Lũ Hoàng Trung tưởng rằngDiệp Tĩnh Gia là người hầu, trên người côđúng thật không có một chút dáng vẻ gì là côchủ cả.Hoắc Minh Dương bất mãn liếc hắn mộtcái: “Cô ấy là vợ của tôi”.Bất kể có nghiêm túc hay không, DiệpTĩnh Gia dường như đã được nhắc nhở, cô ấybây giờ đã là vợ của Hoắäc Minh Dương, vậymà cô lại tỏ ra dáng vẻ thiếu nữ rung độngvới bạn của anhLữ Hoàng Trung nhìn Diệp Tĩnh Gia vàilần rồi nói đầy ẩn ý: “Cậu thay đổi khẩu vị rồià? Còn nữa, khi nào thì kết hôn? Tôi nghe nóiem trai của cậu cũng kết hôn cách đâykhông lâu”.“Cô tên là gì?” Lữ Hoàng Trung nhìn sangDiệp Tĩnh Gia.Diệp Tĩnh Gia vừa chỉnh lý lại tâm lý củamình, vì vậy bây giờ cô ấy có thể nói chuyệnvới anh ta tự nhiên hơn một chút: “Tên tôi làDiệp Tĩnh Gia, Diệp là lá cây, Tĩnh trong tínhlặng, Gia nghĩa là cỏ lau”.“Ngụ ý của cái tên này cũng rất hay.” LữHoàng Trung hơi gật đầu, thu hồi lại ánh mắt,với thẩm mỹ của anh, cô chỉ có thể gọi làthanh thuần mà thôi.Nghe thấy Lữ Hoàng Trung khen DiệpTĩnh Gia, lông mày của Hoắc Minh Dươngnhíu chặt: “Đi lấy cho tôi cốc nước”.Diệp Tĩnh Gia liếc nhìn Hoắc MinhDương, đáp: “Vâng”. Rồi ra khỏi cửa.Thật ra Hoắc Minh Vũ không khát, chỉ làanh không muốn cô đứng đây, một người làbạn của anh, một người là vợ của anh, dù gìthì cũng phải kiêng dè một chút.Như đã đoán được suy nghĩ của HoắcMinh Dương, Lữ Hoàng Trung cong môi,khóe mắt mang theo ý cười: “Tôi còn đangbăn khoăn không biết có phải người vợ nàylà do bác gái ép gả cho cậu hay không,nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phảilà như vậy. Cậu cũng nên nghĩ cho vợ cậumột chút, kể cả cậu không muốn sống mộtcuộc sống của người bình thường nhưng côấy cũng muốn có một người chồng khỏemạnh”.Trong ánh sáng lờ mờ, Lữ Hoàng Trungkhông thể nhìn thấy cảm xúc trên gương mặtcủa Hoắc Minh Dương, anh nói tiếp: “Châncủa cậu không thể kéo dài thêm được nữa.Cậu đã mất quá nhiều thời gian và đã bỏ lỡthời gian điều trị tốt nhất. Cho dù sau nàycậu có muốn đứng lên lại cũng không có cơhội nữa đâu”.Hoắc Minh Dương hiểu được sự lo lắngcủa anh ta. Hoắc Minh Dương híp mắt, đôimôi mỏng cử động, thanh âm trống rỗng,trầm mặc: “Chờ xem sao đã”.Ý nghĩa của bốn từ này rất ít người có thểhiểu được, nhưng vừa hay Lữ Hoàng Trunglại có thể nghe hiểu được. Thời gian và địađiểm Hoắc Minh Dương xảy ra tai nạn xe hơi,cũng như người nên xuất hiện vẫn khôngxuất hiện. Có lẽ, anh còn có thể đánh cược,anh ngồi trên xe lăn đến hôn lễ, đánh cượcngười phụ nữ đó sẽ trở lại, nhưng người vẫnluôn kiêu ngạo như anh không dám cượcthêm nữa, anh đã cược đi đôi chân của mìnhrồi.Hai mắt Lữ Hoàng Trung căng lên, yếu ớtnhìn anh: “Cậu đã có vợ rồi, nên quên cô ấyđi thôi, hiện tại có lẽ cô ấy đã hiện thực hóaước mơ của mình, cùng người khác cổ vũchúc mừng rồi cũng nên. Cậu đối với cô ấykhông quan trọng, tại sao cậu lại không thểnhìn rõ được điều này?”