Chương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm…

Chương 22

Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 22: Tình yêu của Hoắc Minh DươngAi mà biết được Hoắc Minh Dương anhấy vậy mà là một kẻ sỉ tình, những lời đồn đạivề anh ở thành phố Giang Ninh đều khôngchắc chắn, nhưng cũng không hề chừađường lui cho anh.Anh không muốn chờ đợi như vậy nữa,nhưng việc đợi cô dường như đã trở thànhthói quen của anh.Từ khi biết cô, dù cô đã đi vòng quanhthế giới nhưng anh cũng chỉ có thể ở thànhphố Giang Ninh chờ cô trở về.Nhưng khi Diệp Tĩnh Gia mang nước trởlại thì Lữ Hoàng Trung lại chuẩn bị rời đi.Diệp Tĩnh Gia đặt cốc nước xuống bàn,không kịp nói với Hoắc Minh Dương mộttiếng đã quay người đuổi theo Lữ HoàngTrung.“Bác sĩ Lữ, chờ một chút.” Cô chạy mộtmạch đến phòng khách, gọi anh ta.Lữ Hoàng Trung quay đầu nhìn cô,nhướng mày nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gìsao?”“À, tôi muốn hỏi cậu về vấn đề của chânMinh Dương…”Cô còn chưa kịp nói hết lời, bác sĩ Lữ đãhíp mắt, trong mắt lỗ ra vẻ bí ẩn nói: “Anh ấycó thể đứng dậy trở lại nhưng lại không chịuphối hợp chữa trị, chính vì vậy cô chỉ cầnkhiến anh ấy chịu hợp tác để điều trị là đượcrồi”.Diệp Tĩnh Gia sửng sốt, ngây người chỉvào chính mình: “Tôi sao?”Trong gia đình này, ngay cả cha mẹ Hoắccũng không thể thuyết phục anh, ngay cả khilớn như thế này, cũng khó có ai có thể thuyếtphục được anh vậy mà anh ta lại bảo cô đithuyết phục, cô cũng không có tài thuyếtphục người khác tốt như vậy đâu.“Mà nghĩ lại nếu cô muốn nửa đời saucủa mình đầy đủ tính phúc, có cuộc sốngbình thường như những người phụ nữ khácthì nhất định phải thuyết phục được MinhDương chịu hợp tác điều trị đấy”.Dù anh ta đang nói chuyện rất nghiêmtúc, nhưng khi nghe những lời đó Diệp TĩnhGia lại đỏ mặt tía tai. Có lẽ cô cũng cónhững suy nghĩ không trong sáng trong đầu.Thấy anh ta nhìn mình, cô có đôi chútngượng ngùng: “Tôi sẽ cố gắng hết sức củamình khuyên anh ấy”.Cô cũng hy vọng Hoắc Minh Dương cóthể dứng dậy, không phải vì tương lai của cômà vì cô muốn anh có thể bước ra ngoài vàsống một cuộc sống bình thường.Khóe miệng Lữ Hoàng Trung nhếch lên,trong mắt hiện lên một nụ cười quyến rũ:“Được, tôi chờ tin tức tốt của cô”.Khi ai đó mỉm cười có thể làm cho mọingười bị mê hoặc, ban đầu cô nghĩ tính từnày chỉ có thể dùng cho phụ nữ, nhưng bâygiờ cô mới nhận ra đàn ông cũng có thểkhiến người đối diện có cảm giác như vậy.Chị Tiết liếc mắt nhìn Diệp Tĩnh Gia nhắcnhở: “Thiếu phu nhân, có nhiều người đangnhìn lắm kìa!”Hôm nay cô thật sự đã thất lễ, Diệp TĩnhGia có chút xấu hổ cười ngượng nói: “Ừ, đểem lên trên tầng chăm sóc cho Minh Dương.Chị Tiết, em muốn uống canh xương hầm,chị làm cho em được không?”“Dạ được”.Sau khi Diệp Tĩnh Gia nói xong mongmuốn của mình, liền xoay người bước lên lầu.Trong phòng bệnh, đôi mắt của HoắcMinh Dương không ngừng nhìn về phía cửasổ. Nên ngay khi nhìn thấy Diệp Tĩnh Giabước vào, hai má liền hiện lên hai rạng ửnghồng, ngại ngùng, anh đột nhiên ném cốcnước trong tay xuống đất.“Bang!” Một tiếng động lớn vang lên,chiếc ly vỡ toang ngay trước mặt cô, nhữngmảnh vỡ và nước bắn tung tóe vào người cô.Đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc, những lờiđang chuẩn bị nói cũng bị nghèn ở cuốnghọng.“Có phải cô muốn tôi dạy cô cách làm bàchủ nhà họ Hoắc nữa đúng không?” Giọngnói Hoắc Minh Dương ớn lạnh cắt ngang bầukhông khí.Cô nghe rõ từng từ từng chữ, nhưng lạikhông thể nhìn thấy rõ anh. Cô muốn nóinhưng tất cả đều nghẹn ở cổ họng mà khôngthể phát ra. Trước khi lên lầu một lần nữa, côvần luôn nghĩ cách thuyết phục anh tiếpnhận điều trị nhưng giờ cô sợ quá nên khôngthể nói ra được lời nào cả.Trong ánh đèn mờ ảo, cô chỉ có thể nhìnthấy bóng dáng của anh mà không thể nhìnrõ mặt. Bây giờ đang là mùa hè, nhưng cô lạicảm thấy lạnh run cả người.Thấy cô không lên tiếng, Hoắc MinhDương hơi nheo mắt lại: “Nếu còn muốn ở lạicô nên suy nghĩ rõ ràng, trở thành thiên kimtiểu thư nhà họ Hoắc, ngoại trừ tiền bạc thìđừng đòi hỏi thêm gì nữa”.Đó chắc chắn là câu dài nhất anh nói vớicô, đúng là người lạnh lùng, lời thì ít mà ý thìnhiều. Cô có thể nói chuyện với anh vài câumà không làm anh tức giận, điều đó đã rấtkhó rồi.Sự tức giận của anh, những lời anh nóivân khiến cô mù mờ.“Tôi biết rồi”. Cô không hề nghĩ thêmđiều gì khác.Giọng cô trầm đến mức cứ như thể anhđang bắt nạt cô vậy.Hoắc Minh Dương không nhìn cô nữa,nếu cô đòi tiền, anh liền đáp ứng, nhưng nếucô lại không chung thủy mà để ý người đànông khác, dám cắm sừng anh, anh sẽ khiếncô đau khổ đến chết!Cô lấy chổi để quét đi những mảnh thủytinh trên mặt đất, do cầm tay trái không quennên cô đành lấy tay nhặt, nhưng vì không cẩnthận nên bị những mảnh thủy tỉnh cứa vàotay.Cảm giác đau nhức khiến cô cau mày vàvô thứ rút tay lại. Cô không hề la hét haykhóc lóc vì đau, mặc dù cô rất sợ đau nhưngvẫn cố chịu đau, vì ngại ngùng nên cô chỉnghiến răng chịu đựng, không chịu rơi nướcmắt.Sau khi quét dọn xong, Diệp Tĩnh Giakhông ngừng nhìn bóng dáng lạnh lùng đangngồi trên xe lăn.Bây giờ Hoắc Minh Dương đang nổi giậnnên cô không dám nói vì sợ mình sẽ nói rađiều gì đó làm phật ý anh. Vì vậy cô liền đứngcách xa anh, cố gắng kiên cường, tập trungcao độ, chỉ cần anh yêu cầu cái gì, cô nhấtđịnh sẽ làm ngay.Bất cứ lúc nào cũng phải nhanh chóngđáp ứng.Cô không tự xem mình là chủ nhân củanhà họ Hoắc, cô chỉ coi mình là người hầuhay như người ở của nhà họ Hoắc mà thôi.Quả thật như vậy, cô cũng chỉ là ngườigiúp việc của nhà họ Hoắc. Anh không xemcô là vợ, cô cũng không có địa vị trong giađình, chồng cô cần cô ngoan ngoãn, cô liềnsẽ nghe lời.Cô lặng lế đứng nhìn bóng dáng đó, từ xacũng có thể nghe thấy rất rõ ràng từng tiếnglật sách của anh.Vì vậy ngay cả khi điện thoại trong túi côrung lên, anh cũng nghe thấy.Diệp Tĩnh Gia lấy điện thoại ra và kiểm traxem số điện thoại của người gọi rồi đi rangoài nghe máy.Cô đi ra ngoài nghe điện thoại mà khônghề nói cho anh biết, Hoắc Minh Dương khóachặt hai mắt vào bóng dáng cô, giống nhưmuốn đục một lỗ thủng trên người cô.Diệp Tĩnh Gia đi ra ngoài trả lời điệnthoại, Hà Thúy Mai gọi cho cô: “Mẹ, cóchuyện gì vậy?”“Tĩnh Gia, không phải con nói nhà họHoắc đồng ý giải quyết chuyện này sao? Tạisao em gái con vẫn chưa được thả, nó chỉđược bồi thường tiền thuốc men mà thôi”.Giọng nói ở đầu dây bên kia rất gấp gáp,Diệp Tĩnh Gia nghe nhưng không hiểu vì sao,ngay lập tức trấn an mẹ: “Mẹ, đợi hai ngàynữa, bây giờ tính tình của giám đốc khôngthích hợp để nói chuyện”.“Có thể sao? Người ở thành phố GiangNinh này ai mà không biết nhà họ Hoắc cóthể một tay che trời chứ? Con mau hỏi MinhDương chuyện gì đang xảy ra đi”.“Mẹ, chúng ta đã gây đủ phiền phức chongười khác rồi, con không muốn hối thúcanh ấy nữa.”“Mẹ biết, mẹ biết chứ, nhưng đây khôngphải là điều không thể đúng không?”Cô không thể nhịn được nữa, Diệp TĩnhGia yếu ớt thở một hơi, ôm đầu tức giận nói:“Thôi, để con hỏi thử xem”.Sau khi cúp máy, một lúc sau Diệp TĩnhGia mới đem điện thoại cất vào túi.Người trong phòng đang tức giận, cô cònkhông dám nói, giờ còn hỏi chuyện này, rốtcuộc là chuyện của người khác nhưng cô lạiphải đi cầu cứu hộ.Cô thở dài, cau mày suy nghĩ những gìhôm nay cô làm xem tại sao lại khiến HoắcMinh Dương tức giận.Sau khi đuổi bác sĩ Lữ xuống tầng dưới,cô lại lên lầu, anh đã rất tức giận và nói mộtlời cảnh cáo với cô.Hôm nay chị Tiết đã nhắc nhở cô, có lẽHoắc Minh Dương cảm thấy mình bị lừa dối?Sau khi bước vào cửa, giọng nói củaHoắc Minh Dương lại vang lên: “Cô phải xinphép khi rời khỏi tâm mắt của tôi.”Nghe những lời này, Diệp Tĩnh Gia cócảm giác nhẹ nhõm, nhưng vẫn có hơi khóhiểu. Cô chỉ nghĩ là anh đang ghen hay cùnglắm không ghen thì cũng là đang quan tâm.Diệp Tĩnh Gia gật đầu nói: “Được”.Cô nói thêm: “Vừa rồi là mẹ tôi gọi”.Lý do vì sao lại đuổi theo bác sĩ Lữ, côkhông có cái gan lớn mà nói ra sẽ anh biết sẽtức giận.Về chân của anh, nó như là một thứ cấmkị không được nhắc tới.Ngay khi mẹ Hoắc trở về vào buổi chiều,bà đã nhờ người hầu gọi Diệp Tĩnh Gia đi.Nhìn thấy mẹ Hoắc đang khó chịu, vẻmặt đầy tức giận, cô lo lắng trong lòng, linhcảm rằng sẽ không phải chuyện gì tốt.Mẹ Hoắc liếc mắt nhìn Diệp Tĩnh Gia cúiđầu, lẳng lặng đứng, lửa giận càng lớn hơn:“Con thật có gan lớn, biết Minh Dương đanguống thuốc, vậy mà còn lấy tiền từ mẹ sao?”“Chẳng qua chỉ là moi tiền, con còn dámđể Minh Dương lợi dụng quan hệ vì con, conđang cho rằng con là chủ nhân của nhà họHoặc tại cái thành phố Giang Ninh này thìmuốn làm gì thì làm sao? Vậy thì con và cảgia đình con có thể một bước lên mây sao?”Sau một hồi mắng mỏ nặng nề, màngnhĩ của cô đau nhức, may mà cô vẫn biết rõmẹ Hoắc đang ám chỉ điều gì.Về chuyện em gái của cô, cô đã nhờHoắc Minh Dương giúp đỡ, bây giờ bà tacũng biết điều đó rồi, vậy là không phải HoắcMinh Dương không muốn giúp mà là do MẹHoắc không đồng ý.Thật vậy, ai gây sự thì người đó phải tựchịu trách nhiệm. Việc cô nhờ Hoắc MinhDương giúp đỡ là cô đã không để luật phápvào mắt mình, nhưng mẹ cô…Cô thật sự đang ở trong tình thế tiếnkhông được mà lùi cũng không xong.Ngừng một chút, có người hầu tới nói vớimẹ Hoắc: “Thưa bà, hôm nay tiểu thư nóichuyện với bác sĩ nam tới nhà rất lâu, sau đómặt mày tiểu thư đều đỏ bừng”.Báo cáo bình thường, cô ta được lệnhphải theo dõi Diệp Tĩnh Gia, nên lúc báo cáođều không đặt chút cảm xúc cá nhân nàovào.Đột nhiên từ trong mắt mẹ Hoắc lộ ra vẻgiận dữ, bà nói một cách sắc bén: “Quỳxuống!”Cô chưa từng quỳ gối vì ai, nhưng rấtnghe lời, khi mẹ Hoắc nói cô quỳ xuống, côlại do dự.Nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia vẫn còn đứng,mẹ Hoắc ra hiệu cho người giúp việc, haingười họ liền tiến lên, đè lên vai Diệp Tĩnh Vaivà đá mạnh vào chân cô. Vì quá đau nên côkhông thể chống cự, liền quỳ rạp trên mặtđất.“Đi nhận sự trừng phạt của gia tộc đi”.Mẹ Hoắc ra lệnh cho Lý Vân.Chị Tiết không đành lòng nhìn cô, nhưngchị vẫn phải nghe theo lệnh cua bà chủ, lấymột cây roi mây rất dài.Diệp Tĩnh Gia toát mồ hôi lạnh nhìn MẹHoắc: “Mẹ, hôm nay con chỉ hỏi anh ta vềvấn đề của chân Minh Dương, nên mới nóithêm vài lời mà thôi.”Lời giải thích này không có sức thuyếtphục, mẹ Hoắc lạnh lùng nhìn chằm chằmcô, lời nói bật ra khế răng, run rẩy nói: “Concòn dám ngụy biện! Mẹ tưởng con ngoanngoãn nghe lời, nhưng không ngờ con còn cótài nói dối nữa cơ đấy”.“Không, mẹ ơi, mẹ phải tin con, con thựcsự chỉ hỏi về vấn đề của chân Minh Dương”.Cô quỳ xuống nói với mẹ Hoäc, cố gắng giảithích.Cây roi mây mà chị Tiết đưa, chỉ nhìn sơqua thôi là đã thấy sợ ròi.Mẹ Hoắc cầm cây roi mây lên, tức giậntrợn mắt nhìn cô: “Khi con vào làm dâu, mẹđã nói rõ cho con phép tắc trong nhà rồi cơmà. Đúng là đồ không có dạy dỗ, con tưởngmẹ chỉ nói đùa thôi sao, lần này phải làm chocon nhớ thật kỹ mới được”.

Chương 22: Tình yêu của Hoắc Minh Dương

Ai mà biết được Hoắc Minh Dương anh

ấy vậy mà là một kẻ sỉ tình, những lời đồn đại

về anh ở thành phố Giang Ninh đều không

chắc chắn, nhưng cũng không hề chừa

đường lui cho anh.

Anh không muốn chờ đợi như vậy nữa,

nhưng việc đợi cô dường như đã trở thành

thói quen của anh.

Từ khi biết cô, dù cô đã đi vòng quanh

thế giới nhưng anh cũng chỉ có thể ở thành

phố Giang Ninh chờ cô trở về.

Nhưng khi Diệp Tĩnh Gia mang nước trở

lại thì Lữ Hoàng Trung lại chuẩn bị rời đi.

Diệp Tĩnh Gia đặt cốc nước xuống bàn,

không kịp nói với Hoắc Minh Dương một

tiếng đã quay người đuổi theo Lữ Hoàng

Trung.

“Bác sĩ Lữ, chờ một chút.” Cô chạy một

mạch đến phòng khách, gọi anh ta.

Lữ Hoàng Trung quay đầu nhìn cô,

nhướng mày nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì

sao?”

“À, tôi muốn hỏi cậu về vấn đề của chân

Minh Dương…”

Cô còn chưa kịp nói hết lời, bác sĩ Lữ đã

híp mắt, trong mắt lỗ ra vẻ bí ẩn nói: “Anh ấy

có thể đứng dậy trở lại nhưng lại không chịu

phối hợp chữa trị, chính vì vậy cô chỉ cần

khiến anh ấy chịu hợp tác để điều trị là được

rồi”.

Diệp Tĩnh Gia sửng sốt, ngây người chỉ

vào chính mình: “Tôi sao?”

Trong gia đình này, ngay cả cha mẹ Hoắc

cũng không thể thuyết phục anh, ngay cả khi

lớn như thế này, cũng khó có ai có thể thuyết

phục được anh vậy mà anh ta lại bảo cô đi

thuyết phục, cô cũng không có tài thuyết

phục người khác tốt như vậy đâu.

“Mà nghĩ lại nếu cô muốn nửa đời sau

của mình đầy đủ tính phúc, có cuộc sống

bình thường như những người phụ nữ khác

thì nhất định phải thuyết phục được Minh

Dương chịu hợp tác điều trị đấy”.

Dù anh ta đang nói chuyện rất nghiêm

túc, nhưng khi nghe những lời đó Diệp Tĩnh

Gia lại đỏ mặt tía tai. Có lẽ cô cũng có

những suy nghĩ không trong sáng trong đầu.

Thấy anh ta nhìn mình, cô có đôi chút

ngượng ngùng: “Tôi sẽ cố gắng hết sức của

mình khuyên anh ấy”.

Cô cũng hy vọng Hoắc Minh Dương có

thể dứng dậy, không phải vì tương lai của cô

mà vì cô muốn anh có thể bước ra ngoài và

sống một cuộc sống bình thường.

Khóe miệng Lữ Hoàng Trung nhếch lên,

trong mắt hiện lên một nụ cười quyến rũ:

“Được, tôi chờ tin tức tốt của cô”.

Khi ai đó mỉm cười có thể làm cho mọi

người bị mê hoặc, ban đầu cô nghĩ tính từ

này chỉ có thể dùng cho phụ nữ, nhưng bây

giờ cô mới nhận ra đàn ông cũng có thể

khiến người đối diện có cảm giác như vậy.

Chị Tiết liếc mắt nhìn Diệp Tĩnh Gia nhắc

nhở: “Thiếu phu nhân, có nhiều người đang

nhìn lắm kìa!”

Hôm nay cô thật sự đã thất lễ, Diệp Tĩnh

Gia có chút xấu hổ cười ngượng nói: “Ừ, để

em lên trên tầng chăm sóc cho Minh Dương.

Chị Tiết, em muốn uống canh xương hầm,

chị làm cho em được không?”

“Dạ được”.

Sau khi Diệp Tĩnh Gia nói xong mong

muốn của mình, liền xoay người bước lên lầu.

Trong phòng bệnh, đôi mắt của Hoắc

Minh Dương không ngừng nhìn về phía cửa

sổ. Nên ngay khi nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia

bước vào, hai má liền hiện lên hai rạng ửng

hồng, ngại ngùng, anh đột nhiên ném cốc

nước trong tay xuống đất.

“Bang!” Một tiếng động lớn vang lên,

chiếc ly vỡ toang ngay trước mặt cô, những

mảnh vỡ và nước bắn tung tóe vào người cô.

Đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc, những lời

đang chuẩn bị nói cũng bị nghèn ở cuống

họng.

“Có phải cô muốn tôi dạy cô cách làm bà

chủ nhà họ Hoắc nữa đúng không?” Giọng

nói Hoắc Minh Dương ớn lạnh cắt ngang bầu

không khí.

Cô nghe rõ từng từ từng chữ, nhưng lại

không thể nhìn thấy rõ anh. Cô muốn nói

nhưng tất cả đều nghẹn ở cổ họng mà không

thể phát ra. Trước khi lên lầu một lần nữa, cô

vần luôn nghĩ cách thuyết phục anh tiếp

nhận điều trị nhưng giờ cô sợ quá nên không

thể nói ra được lời nào cả.

Trong ánh đèn mờ ảo, cô chỉ có thể nhìn

thấy bóng dáng của anh mà không thể nhìn

rõ mặt. Bây giờ đang là mùa hè, nhưng cô lại

cảm thấy lạnh run cả người.

Thấy cô không lên tiếng, Hoắc Minh

Dương hơi nheo mắt lại: “Nếu còn muốn ở lại

cô nên suy nghĩ rõ ràng, trở thành thiên kim

tiểu thư nhà họ Hoắc, ngoại trừ tiền bạc thì

đừng đòi hỏi thêm gì nữa”.

Đó chắc chắn là câu dài nhất anh nói với

cô, đúng là người lạnh lùng, lời thì ít mà ý thì

nhiều. Cô có thể nói chuyện với anh vài câu

mà không làm anh tức giận, điều đó đã rất

khó rồi.

Sự tức giận của anh, những lời anh nói

vân khiến cô mù mờ.

“Tôi biết rồi”. Cô không hề nghĩ thêm

điều gì khác.

Giọng cô trầm đến mức cứ như thể anh

đang bắt nạt cô vậy.

Hoắc Minh Dương không nhìn cô nữa,

nếu cô đòi tiền, anh liền đáp ứng, nhưng nếu

cô lại không chung thủy mà để ý người đàn

ông khác, dám cắm sừng anh, anh sẽ khiến

cô đau khổ đến chết!

Cô lấy chổi để quét đi những mảnh thủy

tinh trên mặt đất, do cầm tay trái không quen

nên cô đành lấy tay nhặt, nhưng vì không cẩn

thận nên bị những mảnh thủy tỉnh cứa vào

tay.

Cảm giác đau nhức khiến cô cau mày và

vô thứ rút tay lại. Cô không hề la hét hay

khóc lóc vì đau, mặc dù cô rất sợ đau nhưng

vẫn cố chịu đau, vì ngại ngùng nên cô chỉ

nghiến răng chịu đựng, không chịu rơi nước

mắt.

Sau khi quét dọn xong, Diệp Tĩnh Gia

không ngừng nhìn bóng dáng lạnh lùng đang

ngồi trên xe lăn.

Bây giờ Hoắc Minh Dương đang nổi giận

nên cô không dám nói vì sợ mình sẽ nói ra

điều gì đó làm phật ý anh. Vì vậy cô liền đứng

cách xa anh, cố gắng kiên cường, tập trung

cao độ, chỉ cần anh yêu cầu cái gì, cô nhất

định sẽ làm ngay.

Bất cứ lúc nào cũng phải nhanh chóng

đáp ứng.

Cô không tự xem mình là chủ nhân của

nhà họ Hoắc, cô chỉ coi mình là người hầu

hay như người ở của nhà họ Hoắc mà thôi.

Quả thật như vậy, cô cũng chỉ là người

giúp việc của nhà họ Hoắc. Anh không xem

cô là vợ, cô cũng không có địa vị trong gia

đình, chồng cô cần cô ngoan ngoãn, cô liền

sẽ nghe lời.

Cô lặng lế đứng nhìn bóng dáng đó, từ xa

cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng từng tiếng

lật sách của anh.

Vì vậy ngay cả khi điện thoại trong túi cô

rung lên, anh cũng nghe thấy.

Diệp Tĩnh Gia lấy điện thoại ra và kiểm tra

xem số điện thoại của người gọi rồi đi ra

ngoài nghe máy.

Cô đi ra ngoài nghe điện thoại mà không

hề nói cho anh biết, Hoắc Minh Dương khóa

chặt hai mắt vào bóng dáng cô, giống như

muốn đục một lỗ thủng trên người cô.

Diệp Tĩnh Gia đi ra ngoài trả lời điện

thoại, Hà Thúy Mai gọi cho cô: “Mẹ, có

chuyện gì vậy?”

“Tĩnh Gia, không phải con nói nhà họ

Hoắc đồng ý giải quyết chuyện này sao? Tại

sao em gái con vẫn chưa được thả, nó chỉ

được bồi thường tiền thuốc men mà thôi”.

Giọng nói ở đầu dây bên kia rất gấp gáp,

Diệp Tĩnh Gia nghe nhưng không hiểu vì sao,

ngay lập tức trấn an mẹ: “Mẹ, đợi hai ngày

nữa, bây giờ tính tình của giám đốc không

thích hợp để nói chuyện”.

“Có thể sao? Người ở thành phố Giang

Ninh này ai mà không biết nhà họ Hoắc có

thể một tay che trời chứ? Con mau hỏi Minh

Dương chuyện gì đang xảy ra đi”.

“Mẹ, chúng ta đã gây đủ phiền phức cho

người khác rồi, con không muốn hối thúc

anh ấy nữa.”

“Mẹ biết, mẹ biết chứ, nhưng đây không

phải là điều không thể đúng không?”

Cô không thể nhịn được nữa, Diệp Tĩnh

Gia yếu ớt thở một hơi, ôm đầu tức giận nói:

“Thôi, để con hỏi thử xem”.

Sau khi cúp máy, một lúc sau Diệp Tĩnh

Gia mới đem điện thoại cất vào túi.

Người trong phòng đang tức giận, cô còn

không dám nói, giờ còn hỏi chuyện này, rốt

cuộc là chuyện của người khác nhưng cô lại

phải đi cầu cứu hộ.

Cô thở dài, cau mày suy nghĩ những gì

hôm nay cô làm xem tại sao lại khiến Hoắc

Minh Dương tức giận.

Sau khi đuổi bác sĩ Lữ xuống tầng dưới,

cô lại lên lầu, anh đã rất tức giận và nói một

lời cảnh cáo với cô.

Hôm nay chị Tiết đã nhắc nhở cô, có lẽ

Hoắc Minh Dương cảm thấy mình bị lừa dối?

Sau khi bước vào cửa, giọng nói của

Hoắc Minh Dương lại vang lên: “Cô phải xin

phép khi rời khỏi tâm mắt của tôi.”

Nghe những lời này, Diệp Tĩnh Gia có

cảm giác nhẹ nhõm, nhưng vẫn có hơi khó

hiểu. Cô chỉ nghĩ là anh đang ghen hay cùng

lắm không ghen thì cũng là đang quan tâm.

Diệp Tĩnh Gia gật đầu nói: “Được”.

Cô nói thêm: “Vừa rồi là mẹ tôi gọi”.

Lý do vì sao lại đuổi theo bác sĩ Lữ, cô

không có cái gan lớn mà nói ra sẽ anh biết sẽ

tức giận.

Về chân của anh, nó như là một thứ cấm

kị không được nhắc tới.

Ngay khi mẹ Hoắc trở về vào buổi chiều,

bà đã nhờ người hầu gọi Diệp Tĩnh Gia đi.

Nhìn thấy mẹ Hoắc đang khó chịu, vẻ

mặt đầy tức giận, cô lo lắng trong lòng, linh

cảm rằng sẽ không phải chuyện gì tốt.

Mẹ Hoắc liếc mắt nhìn Diệp Tĩnh Gia cúi

đầu, lẳng lặng đứng, lửa giận càng lớn hơn:

“Con thật có gan lớn, biết Minh Dương đang

uống thuốc, vậy mà còn lấy tiền từ mẹ sao?”

“Chẳng qua chỉ là moi tiền, con còn dám

để Minh Dương lợi dụng quan hệ vì con, con

đang cho rằng con là chủ nhân của nhà họ

Hoặc tại cái thành phố Giang Ninh này thì

muốn làm gì thì làm sao? Vậy thì con và cả

gia đình con có thể một bước lên mây sao?”

Sau một hồi mắng mỏ nặng nề, màng

nhĩ của cô đau nhức, may mà cô vẫn biết rõ

mẹ Hoắc đang ám chỉ điều gì.

Về chuyện em gái của cô, cô đã nhờ

Hoắc Minh Dương giúp đỡ, bây giờ bà ta

cũng biết điều đó rồi, vậy là không phải Hoắc

Minh Dương không muốn giúp mà là do Mẹ

Hoắc không đồng ý.

Thật vậy, ai gây sự thì người đó phải tự

chịu trách nhiệm. Việc cô nhờ Hoắc Minh

Dương giúp đỡ là cô đã không để luật pháp

vào mắt mình, nhưng mẹ cô…

Cô thật sự đang ở trong tình thế tiến

không được mà lùi cũng không xong.

Ngừng một chút, có người hầu tới nói với

mẹ Hoắc: “Thưa bà, hôm nay tiểu thư nói

chuyện với bác sĩ nam tới nhà rất lâu, sau đó

mặt mày tiểu thư đều đỏ bừng”.

Báo cáo bình thường, cô ta được lệnh

phải theo dõi Diệp Tĩnh Gia, nên lúc báo cáo

đều không đặt chút cảm xúc cá nhân nào

vào.

Đột nhiên từ trong mắt mẹ Hoắc lộ ra vẻ

giận dữ, bà nói một cách sắc bén: “Quỳ

xuống!”

Cô chưa từng quỳ gối vì ai, nhưng rất

nghe lời, khi mẹ Hoắc nói cô quỳ xuống, cô

lại do dự.

Nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia vẫn còn đứng,

mẹ Hoắc ra hiệu cho người giúp việc, hai

người họ liền tiến lên, đè lên vai Diệp Tĩnh Vai

và đá mạnh vào chân cô. Vì quá đau nên cô

không thể chống cự, liền quỳ rạp trên mặt

đất.

“Đi nhận sự trừng phạt của gia tộc đi”.

Mẹ Hoắc ra lệnh cho Lý Vân.

Chị Tiết không đành lòng nhìn cô, nhưng

chị vẫn phải nghe theo lệnh cua bà chủ, lấy

một cây roi mây rất dài.

Diệp Tĩnh Gia toát mồ hôi lạnh nhìn Mẹ

Hoắc: “Mẹ, hôm nay con chỉ hỏi anh ta về

vấn đề của chân Minh Dương, nên mới nói

thêm vài lời mà thôi.”

Lời giải thích này không có sức thuyết

phục, mẹ Hoắc lạnh lùng nhìn chằm chằm

cô, lời nói bật ra khế răng, run rẩy nói: “Con

còn dám ngụy biện! Mẹ tưởng con ngoan

ngoãn nghe lời, nhưng không ngờ con còn có

tài nói dối nữa cơ đấy”.

“Không, mẹ ơi, mẹ phải tin con, con thực

sự chỉ hỏi về vấn đề của chân Minh Dương”.

Cô quỳ xuống nói với mẹ Hoäc, cố gắng giải

thích.

Cây roi mây mà chị Tiết đưa, chỉ nhìn sơ

qua thôi là đã thấy sợ ròi.

Mẹ Hoắc cầm cây roi mây lên, tức giận

trợn mắt nhìn cô: “Khi con vào làm dâu, mẹ

đã nói rõ cho con phép tắc trong nhà rồi cơ

mà. Đúng là đồ không có dạy dỗ, con tưởng

mẹ chỉ nói đùa thôi sao, lần này phải làm cho

con nhớ thật kỹ mới được”.

Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 22: Tình yêu của Hoắc Minh DươngAi mà biết được Hoắc Minh Dương anhấy vậy mà là một kẻ sỉ tình, những lời đồn đạivề anh ở thành phố Giang Ninh đều khôngchắc chắn, nhưng cũng không hề chừađường lui cho anh.Anh không muốn chờ đợi như vậy nữa,nhưng việc đợi cô dường như đã trở thànhthói quen của anh.Từ khi biết cô, dù cô đã đi vòng quanhthế giới nhưng anh cũng chỉ có thể ở thànhphố Giang Ninh chờ cô trở về.Nhưng khi Diệp Tĩnh Gia mang nước trởlại thì Lữ Hoàng Trung lại chuẩn bị rời đi.Diệp Tĩnh Gia đặt cốc nước xuống bàn,không kịp nói với Hoắc Minh Dương mộttiếng đã quay người đuổi theo Lữ HoàngTrung.“Bác sĩ Lữ, chờ một chút.” Cô chạy mộtmạch đến phòng khách, gọi anh ta.Lữ Hoàng Trung quay đầu nhìn cô,nhướng mày nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gìsao?”“À, tôi muốn hỏi cậu về vấn đề của chânMinh Dương…”Cô còn chưa kịp nói hết lời, bác sĩ Lữ đãhíp mắt, trong mắt lỗ ra vẻ bí ẩn nói: “Anh ấycó thể đứng dậy trở lại nhưng lại không chịuphối hợp chữa trị, chính vì vậy cô chỉ cầnkhiến anh ấy chịu hợp tác để điều trị là đượcrồi”.Diệp Tĩnh Gia sửng sốt, ngây người chỉvào chính mình: “Tôi sao?”Trong gia đình này, ngay cả cha mẹ Hoắccũng không thể thuyết phục anh, ngay cả khilớn như thế này, cũng khó có ai có thể thuyếtphục được anh vậy mà anh ta lại bảo cô đithuyết phục, cô cũng không có tài thuyếtphục người khác tốt như vậy đâu.“Mà nghĩ lại nếu cô muốn nửa đời saucủa mình đầy đủ tính phúc, có cuộc sốngbình thường như những người phụ nữ khácthì nhất định phải thuyết phục được MinhDương chịu hợp tác điều trị đấy”.Dù anh ta đang nói chuyện rất nghiêmtúc, nhưng khi nghe những lời đó Diệp TĩnhGia lại đỏ mặt tía tai. Có lẽ cô cũng cónhững suy nghĩ không trong sáng trong đầu.Thấy anh ta nhìn mình, cô có đôi chútngượng ngùng: “Tôi sẽ cố gắng hết sức củamình khuyên anh ấy”.Cô cũng hy vọng Hoắc Minh Dương cóthể dứng dậy, không phải vì tương lai của cômà vì cô muốn anh có thể bước ra ngoài vàsống một cuộc sống bình thường.Khóe miệng Lữ Hoàng Trung nhếch lên,trong mắt hiện lên một nụ cười quyến rũ:“Được, tôi chờ tin tức tốt của cô”.Khi ai đó mỉm cười có thể làm cho mọingười bị mê hoặc, ban đầu cô nghĩ tính từnày chỉ có thể dùng cho phụ nữ, nhưng bâygiờ cô mới nhận ra đàn ông cũng có thểkhiến người đối diện có cảm giác như vậy.Chị Tiết liếc mắt nhìn Diệp Tĩnh Gia nhắcnhở: “Thiếu phu nhân, có nhiều người đangnhìn lắm kìa!”Hôm nay cô thật sự đã thất lễ, Diệp TĩnhGia có chút xấu hổ cười ngượng nói: “Ừ, đểem lên trên tầng chăm sóc cho Minh Dương.Chị Tiết, em muốn uống canh xương hầm,chị làm cho em được không?”“Dạ được”.Sau khi Diệp Tĩnh Gia nói xong mongmuốn của mình, liền xoay người bước lên lầu.Trong phòng bệnh, đôi mắt của HoắcMinh Dương không ngừng nhìn về phía cửasổ. Nên ngay khi nhìn thấy Diệp Tĩnh Giabước vào, hai má liền hiện lên hai rạng ửnghồng, ngại ngùng, anh đột nhiên ném cốcnước trong tay xuống đất.“Bang!” Một tiếng động lớn vang lên,chiếc ly vỡ toang ngay trước mặt cô, nhữngmảnh vỡ và nước bắn tung tóe vào người cô.Đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc, những lờiđang chuẩn bị nói cũng bị nghèn ở cuốnghọng.“Có phải cô muốn tôi dạy cô cách làm bàchủ nhà họ Hoắc nữa đúng không?” Giọngnói Hoắc Minh Dương ớn lạnh cắt ngang bầukhông khí.Cô nghe rõ từng từ từng chữ, nhưng lạikhông thể nhìn thấy rõ anh. Cô muốn nóinhưng tất cả đều nghẹn ở cổ họng mà khôngthể phát ra. Trước khi lên lầu một lần nữa, côvần luôn nghĩ cách thuyết phục anh tiếpnhận điều trị nhưng giờ cô sợ quá nên khôngthể nói ra được lời nào cả.Trong ánh đèn mờ ảo, cô chỉ có thể nhìnthấy bóng dáng của anh mà không thể nhìnrõ mặt. Bây giờ đang là mùa hè, nhưng cô lạicảm thấy lạnh run cả người.Thấy cô không lên tiếng, Hoắc MinhDương hơi nheo mắt lại: “Nếu còn muốn ở lạicô nên suy nghĩ rõ ràng, trở thành thiên kimtiểu thư nhà họ Hoắc, ngoại trừ tiền bạc thìđừng đòi hỏi thêm gì nữa”.Đó chắc chắn là câu dài nhất anh nói vớicô, đúng là người lạnh lùng, lời thì ít mà ý thìnhiều. Cô có thể nói chuyện với anh vài câumà không làm anh tức giận, điều đó đã rấtkhó rồi.Sự tức giận của anh, những lời anh nóivân khiến cô mù mờ.“Tôi biết rồi”. Cô không hề nghĩ thêmđiều gì khác.Giọng cô trầm đến mức cứ như thể anhđang bắt nạt cô vậy.Hoắc Minh Dương không nhìn cô nữa,nếu cô đòi tiền, anh liền đáp ứng, nhưng nếucô lại không chung thủy mà để ý người đànông khác, dám cắm sừng anh, anh sẽ khiếncô đau khổ đến chết!Cô lấy chổi để quét đi những mảnh thủytinh trên mặt đất, do cầm tay trái không quennên cô đành lấy tay nhặt, nhưng vì không cẩnthận nên bị những mảnh thủy tỉnh cứa vàotay.Cảm giác đau nhức khiến cô cau mày vàvô thứ rút tay lại. Cô không hề la hét haykhóc lóc vì đau, mặc dù cô rất sợ đau nhưngvẫn cố chịu đau, vì ngại ngùng nên cô chỉnghiến răng chịu đựng, không chịu rơi nướcmắt.Sau khi quét dọn xong, Diệp Tĩnh Giakhông ngừng nhìn bóng dáng lạnh lùng đangngồi trên xe lăn.Bây giờ Hoắc Minh Dương đang nổi giậnnên cô không dám nói vì sợ mình sẽ nói rađiều gì đó làm phật ý anh. Vì vậy cô liền đứngcách xa anh, cố gắng kiên cường, tập trungcao độ, chỉ cần anh yêu cầu cái gì, cô nhấtđịnh sẽ làm ngay.Bất cứ lúc nào cũng phải nhanh chóngđáp ứng.Cô không tự xem mình là chủ nhân củanhà họ Hoắc, cô chỉ coi mình là người hầuhay như người ở của nhà họ Hoắc mà thôi.Quả thật như vậy, cô cũng chỉ là ngườigiúp việc của nhà họ Hoắc. Anh không xemcô là vợ, cô cũng không có địa vị trong giađình, chồng cô cần cô ngoan ngoãn, cô liềnsẽ nghe lời.Cô lặng lế đứng nhìn bóng dáng đó, từ xacũng có thể nghe thấy rất rõ ràng từng tiếnglật sách của anh.Vì vậy ngay cả khi điện thoại trong túi côrung lên, anh cũng nghe thấy.Diệp Tĩnh Gia lấy điện thoại ra và kiểm traxem số điện thoại của người gọi rồi đi rangoài nghe máy.Cô đi ra ngoài nghe điện thoại mà khônghề nói cho anh biết, Hoắc Minh Dương khóachặt hai mắt vào bóng dáng cô, giống nhưmuốn đục một lỗ thủng trên người cô.Diệp Tĩnh Gia đi ra ngoài trả lời điệnthoại, Hà Thúy Mai gọi cho cô: “Mẹ, cóchuyện gì vậy?”“Tĩnh Gia, không phải con nói nhà họHoắc đồng ý giải quyết chuyện này sao? Tạisao em gái con vẫn chưa được thả, nó chỉđược bồi thường tiền thuốc men mà thôi”.Giọng nói ở đầu dây bên kia rất gấp gáp,Diệp Tĩnh Gia nghe nhưng không hiểu vì sao,ngay lập tức trấn an mẹ: “Mẹ, đợi hai ngàynữa, bây giờ tính tình của giám đốc khôngthích hợp để nói chuyện”.“Có thể sao? Người ở thành phố GiangNinh này ai mà không biết nhà họ Hoắc cóthể một tay che trời chứ? Con mau hỏi MinhDương chuyện gì đang xảy ra đi”.“Mẹ, chúng ta đã gây đủ phiền phức chongười khác rồi, con không muốn hối thúcanh ấy nữa.”“Mẹ biết, mẹ biết chứ, nhưng đây khôngphải là điều không thể đúng không?”Cô không thể nhịn được nữa, Diệp TĩnhGia yếu ớt thở một hơi, ôm đầu tức giận nói:“Thôi, để con hỏi thử xem”.Sau khi cúp máy, một lúc sau Diệp TĩnhGia mới đem điện thoại cất vào túi.Người trong phòng đang tức giận, cô cònkhông dám nói, giờ còn hỏi chuyện này, rốtcuộc là chuyện của người khác nhưng cô lạiphải đi cầu cứu hộ.Cô thở dài, cau mày suy nghĩ những gìhôm nay cô làm xem tại sao lại khiến HoắcMinh Dương tức giận.Sau khi đuổi bác sĩ Lữ xuống tầng dưới,cô lại lên lầu, anh đã rất tức giận và nói mộtlời cảnh cáo với cô.Hôm nay chị Tiết đã nhắc nhở cô, có lẽHoắc Minh Dương cảm thấy mình bị lừa dối?Sau khi bước vào cửa, giọng nói củaHoắc Minh Dương lại vang lên: “Cô phải xinphép khi rời khỏi tâm mắt của tôi.”Nghe những lời này, Diệp Tĩnh Gia cócảm giác nhẹ nhõm, nhưng vẫn có hơi khóhiểu. Cô chỉ nghĩ là anh đang ghen hay cùnglắm không ghen thì cũng là đang quan tâm.Diệp Tĩnh Gia gật đầu nói: “Được”.Cô nói thêm: “Vừa rồi là mẹ tôi gọi”.Lý do vì sao lại đuổi theo bác sĩ Lữ, côkhông có cái gan lớn mà nói ra sẽ anh biết sẽtức giận.Về chân của anh, nó như là một thứ cấmkị không được nhắc tới.Ngay khi mẹ Hoắc trở về vào buổi chiều,bà đã nhờ người hầu gọi Diệp Tĩnh Gia đi.Nhìn thấy mẹ Hoắc đang khó chịu, vẻmặt đầy tức giận, cô lo lắng trong lòng, linhcảm rằng sẽ không phải chuyện gì tốt.Mẹ Hoắc liếc mắt nhìn Diệp Tĩnh Gia cúiđầu, lẳng lặng đứng, lửa giận càng lớn hơn:“Con thật có gan lớn, biết Minh Dương đanguống thuốc, vậy mà còn lấy tiền từ mẹ sao?”“Chẳng qua chỉ là moi tiền, con còn dámđể Minh Dương lợi dụng quan hệ vì con, conđang cho rằng con là chủ nhân của nhà họHoặc tại cái thành phố Giang Ninh này thìmuốn làm gì thì làm sao? Vậy thì con và cảgia đình con có thể một bước lên mây sao?”Sau một hồi mắng mỏ nặng nề, màngnhĩ của cô đau nhức, may mà cô vẫn biết rõmẹ Hoắc đang ám chỉ điều gì.Về chuyện em gái của cô, cô đã nhờHoắc Minh Dương giúp đỡ, bây giờ bà tacũng biết điều đó rồi, vậy là không phải HoắcMinh Dương không muốn giúp mà là do MẹHoắc không đồng ý.Thật vậy, ai gây sự thì người đó phải tựchịu trách nhiệm. Việc cô nhờ Hoắc MinhDương giúp đỡ là cô đã không để luật phápvào mắt mình, nhưng mẹ cô…Cô thật sự đang ở trong tình thế tiếnkhông được mà lùi cũng không xong.Ngừng một chút, có người hầu tới nói vớimẹ Hoắc: “Thưa bà, hôm nay tiểu thư nóichuyện với bác sĩ nam tới nhà rất lâu, sau đómặt mày tiểu thư đều đỏ bừng”.Báo cáo bình thường, cô ta được lệnhphải theo dõi Diệp Tĩnh Gia, nên lúc báo cáođều không đặt chút cảm xúc cá nhân nàovào.Đột nhiên từ trong mắt mẹ Hoắc lộ ra vẻgiận dữ, bà nói một cách sắc bén: “Quỳxuống!”Cô chưa từng quỳ gối vì ai, nhưng rấtnghe lời, khi mẹ Hoắc nói cô quỳ xuống, côlại do dự.Nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia vẫn còn đứng,mẹ Hoắc ra hiệu cho người giúp việc, haingười họ liền tiến lên, đè lên vai Diệp Tĩnh Vaivà đá mạnh vào chân cô. Vì quá đau nên côkhông thể chống cự, liền quỳ rạp trên mặtđất.“Đi nhận sự trừng phạt của gia tộc đi”.Mẹ Hoắc ra lệnh cho Lý Vân.Chị Tiết không đành lòng nhìn cô, nhưngchị vẫn phải nghe theo lệnh cua bà chủ, lấymột cây roi mây rất dài.Diệp Tĩnh Gia toát mồ hôi lạnh nhìn MẹHoắc: “Mẹ, hôm nay con chỉ hỏi anh ta vềvấn đề của chân Minh Dương, nên mới nóithêm vài lời mà thôi.”Lời giải thích này không có sức thuyếtphục, mẹ Hoắc lạnh lùng nhìn chằm chằmcô, lời nói bật ra khế răng, run rẩy nói: “Concòn dám ngụy biện! Mẹ tưởng con ngoanngoãn nghe lời, nhưng không ngờ con còn cótài nói dối nữa cơ đấy”.“Không, mẹ ơi, mẹ phải tin con, con thựcsự chỉ hỏi về vấn đề của chân Minh Dương”.Cô quỳ xuống nói với mẹ Hoäc, cố gắng giảithích.Cây roi mây mà chị Tiết đưa, chỉ nhìn sơqua thôi là đã thấy sợ ròi.Mẹ Hoắc cầm cây roi mây lên, tức giậntrợn mắt nhìn cô: “Khi con vào làm dâu, mẹđã nói rõ cho con phép tắc trong nhà rồi cơmà. Đúng là đồ không có dạy dỗ, con tưởngmẹ chỉ nói đùa thôi sao, lần này phải làm chocon nhớ thật kỹ mới được”.

Chương 22