Chương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm…

Chương 33

Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 33: Kết quả này thật là đau xót!Hoäc Minh Dương cầm điện thoại didộng lên và nhìn Diệp Tĩnh Gia đang tạodáng trong vườn hoa muôn màu muốn sắc,mỗi khi cô dừng lại một động tác thì anh lạibấm nút chụp hình một cái.Diệp Tĩnh Gia chụp được một lúc với đủloại dáng vẻ, Hoắc Minh Dương nhìn ngườiphụ nữ xinh đẹp trước mặt cười rạng rỡ màkhông biết tại sao cô hầu như rất dễ dàng đểtrở nên vui vẻ.“AI” Sắc mặt của cô bỗng nhiên thay đổivà hét lên một tiếng.Cô đứng bằng một chân cao một chânthấp, bùn đất dưới chân có chút nhão, hìnhnhư chân cô bị trẹo rồi: “Hình như chân tôi bịtrẹo rồi.”“Cô đừng lo lắng.”Dáng vẻ của Diệp Tĩnh Gia rất khó coi,bùn đất quá dày nên tình trạng của cô khôngđược tốt cho lắm, Hoắc Minh Dương rất lolắng: “Cô đừng vội, đừng nhúc nhích chờ tôiđi gọi người.”Chân của anh không thể vận động mạnh,nhìn thấy cô cũng chỉ có thể lo lắng suôngsau đó vội vàng gọi điện về nhà họ Hoắc.Điện thoại vang lên Hoắc Minh Vũ nghemáy: “Gọi một người đến vườn hoa nhanhlên.” Hoắc Minh Dương trực tiếp nói màkhông thèm hỏi là ai đang nghe điện thoại.Hoắc Minh Vũ cúp máy rồi vội vàng chạyra vườn hoa vì sợ đã có chuyện gì xảy ra với anh.Mấy phút sau anh ta đã chạy vào trongvườn hoa, khu vườn này của nhà họ Hoắc hơilớn một chút, Hoắc Minh Dương và Diệp TĩnhGia đã đi dạo máy vòng rồi hôm nay tìmđược một nơi mới và có chút hẻo lánh, HoắcMinh Vũ cầm di động và gọi đi, đầu bên kiacủa điện thoại vừa mới “tút” một tiếng thì đãcó người nghe máy: “Anh ơi, anh đang ở đâuvậy?”“Vườn hoa cầu vồng.”Ở phía bên kia, Diệp Tĩnh Gia đã đau đếnmức trán toát mồ hôi lạnh, ngồi trên mặt đấtvà không dám động hai chân.Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.“Tôi không sao anh đừng lo lắng” Cô cốgắng chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân và anủi Hoắc Minh Dương, cô có thể thấy anh vẫnluôn lo lắng nhìn cô.Hoắc Minh Vũ tưởng rằng anh trai mìnhbị làm sao nên giọng nói mới gấp gáp nhưvậy, vội vàng chạy đến vườn hoa cầu vồng.Bộ dáng của Diệp Tĩnh Gia không đượctốt cho lắm, Hoắc Minh Dương nóng lòngmuốn kéo cô ra khỏi đó, người đến quá chậmmà mặt đất lại lạnh còn có côn trùng trên cỏnữa.Anh đẩy xe lăn về phía cô: “Cô đi xuốngđó làm gì cơ chứ?”Kết cục một người ham chơi của cô đãrất đáng thương rồi, anh còn đi xuống càngkhông có cách nào để nhấc anh lên được.“Anh ơi” Hoắc Minh Vũ nhanh chóngbước tới đỡ xe lăn của anh: “Sao vậy? Anhđừng để mình bị ngã đấy.”Sao anh ta có thể ngờ tới người anh traitrước giờ vẫn luôn điềm tĩnh của anh ta lại sẽlàm ra chuyện bốc đồng như vậy.“Diệp Tĩnh Gia bị treo chân rồi em đỡ côấy lên đi.” Nhìn thấy Hoắc Minh Vũ vội vãchạy đến anh mới yên tâm một chút.Như vậy anh cũng không khăng khăngphải đi xuống cứu cô lên nữa.Hoắc Minh Vũ chỉ cần hai ba bước đã tớitrước mặt của Diệp Tĩnh Gia: “Chị có thểđứng lên được không?” Từ góc độ này ngườiđàn ông chính là sự tồn tại trên cao khôngthể với tới đối với Diệp Tĩnh Gia.“Thực ra tôi không sao.” Mặc dù nói nhưvậy nhưng khi cô thử đứng dậy thì suýt chútnữa đã ngã xuống, Hoắc Minh Vũ nhanhchóng ôm lấy cơ thể cô để tránh cho cô bịngã.Cô ngây người đứng yên tại chỗ vàkhông dám tin nhìn vào bàn tay của anh tađang đặt trên eo cô.Sau đó anh ta thay đổi tư thế, cánh taydùng sức trực tiếp bế cô lên theo kiểu ômcông chúa vào trong lòng: “Như vậy sẽnhanh hơn một chút.”Diệp Tĩnh Gia không nói gì cả, đường cóchút trơn trượt khiến mỗi bước đi đều lắc lư,cô vội vàng ôm lấy cổ của anh ta.Lúc bấy giờ mới ổn định lại được khôngcó bị ngã xuống.Ra khỏi ruộng hoa hai người vẫn chưakịp nói gì, Hoắc Minh Dương đã vươn tay kéocô vào lòng, suýt chút nữa khiến cô rơixuống đất.Anh vừa làm vậy đột nhiên khiến côhoảng sợ: “Anh” Lời nói còn chưa thoát rakhỏi miệng đã nhìn thấy đôi mày mất kiênnhãn của anh.Nghĩ tới dáng vẻ lo lắng vừa rồi của anhbỗng chốc cô không nói lên lời: “Tôi khôngsao anh đừng lo lăng.”Hoắc Minh Vũ đẩy xe lăn ở phía sau cònHoắc Minh Dương ôm lấy Diệp Tĩnh Gia.“Ôi trời ơi sao lại biến thành cái dạng nàyvậy?” Chị Tiết đi tới lập tức nhìn thấy vết bùnđất trên người của Diệp Tĩnh Gia, ngay cảHoắc Minh Dương cũng vậy.“Không có chuyện gì đâu ạ.” Cô nở nụcười nhợt nhạt; thực ra cô cũng không biếttại sao khi nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc MinhDương như vậy cô đã không còn cảm thấybuồn bực như khi vừa bị ngã lúc nấy nữa.Vết thương trên chân cô cũng không cònđau nữa.“Chị nói không có chuyện gì là không saoà, ngay cả đi đường cũng không đi nổi.” Trênngười của Hoắc Minh Vũ cũng bị lây dínhbùn đất của cô khi cọ phải, anh ta có chútkhông hài lòng lên tiếng.“Gọi bác sĩ đi” Đôi mày của Hoắc MinhDương đã nhăn chặt lại, anh hoàn toànkhông có ý trách cứ Diệp Tĩnh Gia mà ngượclại hơi lo lắng cho cô.Lữ Hoàng Trung đã đến và băng bó vếtthương cho cô trước sau đó lại bôi một ítthuốc.Vết thương ngoài da sẽ chóng khỏinhưng gần đây sẽ không được xuống giườngđi lại.Cô ngây ngẩn nhìn Lữ Hoàng Trung, tạisao khuôn mặt này lại đẹp đến vậy nhìn baonhiêu lần cũng không chán.Hoắc Minh Dương ở bên cạnh nhìn thấycô như vậy và phát hiện cô ngay cả đầu cũngkhông thèm xoay đến một chút.“Lữ Hoàng Trung tôi phải làm kiểm trarồi, thời gian rất eo hẹp.” Anh nói xong lậptức lăn bánh xe trở về phòng của mình trước.“Anh đi xem cho anh ấy trước đi.” DiệpTĩnh Gia hơi lo lắng cho đôi chân của anh.“Lần trước tôi đã nói với cô rồi cô đã nóivới cậu ấy chưa vậy?” Cho dù Lữ HoàngTrung có thuyết phục như thế nào đi chăngnữa thì Hoắc Minh Dương đều không chịutiến hành việc điều trị.Việc không hợp tác của anh khiến choviệc hồi phục trở nên khó khăn hơn, vốn cơhội bình phục là 99% nhưng anh lại cố tình trìhoãn qua thời gian điều trị tốt nhất.“Tôi đang có gắng hết sức, anh cũng biếttính cách của anh ấy đấy.” Diệp Tĩnh Gia nóixong lập tức cúi đầu, đã bao nhiêu lần cômuốn nói nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ củaanh cô biết mình nên im lặng: “Tôi sẽ cốgắng khuyên nhủ để anh ấy nhanh chóngphối hợp.”“Thực ra Hoắc Minh Dương sẽ khôngchấp nhận đi điều trị nhưng dù có thế nào đichăng nữa thì cô cũng là vợ của cậu ấy nênphải khuyên nhủ cậu ấy, đây là việc lớn củacả đời đó.”Lữ Hoàng Trung biết muốn thuyết phụcanh làm phẫu thuật khó đến mức nào.Tô Thanh Anh chỉ tùy ý nói một câu màanh đã có thể cái gì cũng không cần vàkhông làm gì cả.Còn anh ấy có nói gì hay thuyết phụcnhư thế nào đi chăng nữa anh đều khôngđáp ứng, đây chính là sự khác biệt giữa haingười.Sau khi dặn dò Diệp Tĩnh Gia xong xuôi anh ta vội vàng đi làm một cuộc kiểm tra chỉtiết hơn cho Hoắc Minh Dương.Lữ Hoàng Trung giúp anh bóp chân, tìnhtrạng của anh càng ngày càng tồi tệ hơn, độxơ cứng của chân đã nghiêm trọng hơn mộtchút.“Minh Dương nếu như lại không tiếnhành phẩu thuật thì rất có thể sẽ không còncơ hội nữa, cậu không thể tiếp tục trì hoãnđược nữa”Anh ta ghi lại kết quả kiểm tra lần nàysau đó vẫn không bỏ cuộc mà nói.“Nếu như không có chuyện gì cậu vềtrước đi.” Hoắc Minh Dương ra lệnh đuổikhách.Ánh mắt Diệp Tĩnh Gia nhìn anh ta làmanh rất khó chịu, bây giờ anh muốn đi thămcô thì phải để anh ta rời khỏi đây trước đã.“Cậu có biết việc Tô Thanh Anh muốnquay trở lại chưa?”Hoắc Minh Dương không lên tiếng ngầmthừa nhận, đúng vậy anh đã đợi Tô ThanhAnh lâu như vậy nên bất cứ động tĩnh gì củacô ấy anh đều rõ như lòng bàn tay.Ngay cả khi anh không nói gì thì cũngkhông có cách nào phủ nhận tất cả nhữngthứ đã cho đi và nhận được, giống như việcanh biết Tô Thanh Anh quay về chỉ là vì côngviệc.Nhưng vẫn mong chờ cô ấy có thể đếnmời anh đi xem buổi biểu diễn của cô ấy nênđến tận bây giờ anh vẫn đang đợi.“Tôi biết rồi.”Diệp Tĩnh Gia bị thương nên phải nằmtrên giường dưỡng bệnh, cô đang nhàm chánnhìn trần nhà thì đột nhiên tiếng chuông điệnthoại vang lên, cô nhìn số điện trên đó vàcảm thấy có chút đau đầu.Hà Thúy Mai thấy Diệp Bách Nhiên gọiđiện nên nhanh chóng gây sự với ông.“Ông đừng lại đi nhờ vả Tĩnh Gia nữa, bâygiờ nó đã đủ khổ rồi đều là tại ông nhất địnhphải đẩy nó xuống cái hố lửa.”Cho dù cậu cả nhà họ Hoắc đối xử tốtvới Diệp Tĩnh Gia nhưng cũng là người tàn tậtnên bà vẫn không hề yên lòng.Ngay cả việc nói ra cũng không dám thìlàm sao có thể có được cuộc sống tốt đây,con bé phải giấu tất cả mọi người kết hôn vớicậu hai nhà họ Hoắc, cuối cùng thì sao?“Tĩnh Gia đã kết hôn với cậu cả nhà họHoắc rồi nên muốn kiếm một chút vốn đầutư còn không phải rất dễ dàng hay sao?”Diệp Bách Nhiên cũng là không còn cáchnào khác, bây giờ chỉ có cô mới cứu đượcông, một gia đình lớn như vậy ăn uống đềucần phải dùng đến tiền, nếu công ty phá sảnthì ông cũng không còn tiền sau này khôngbiết phải sống thế nào đây.“Ông cũng biết nó gả cho cậu cả nhàHoắc à, tôi sẽ không để nó không ngẩng nổiđầu trong nhà bọn họ nên đừng có làm phiềnnó nữa.” Hà Thúy Mai nói đầy dứt khoát.Không ai có thể lay chuyển được bà, aimà biết được những khó khăn của Tĩnh Giachứ, bà là một người mẹ nên cảm thấy rấtđau lòng vì vậy không muốn để ý đến DiệpBách Nhiên.Đúng lúc Diệp Thiến Nhi vừa về đến nhàvà nghe thấy rõ mồn một.Cô ta vẫn luôn ngưỡng mộ cậu cả nổitiếng nhà họ Hoäc của Diệp Tĩnh Gia khôngngờ lại là một người tàn tật.Diệp Tĩnh Gia gọi điện đến, là Diệp BáchNhiên nghe máy: “Alo?”“Có chuyện gì vậy ạ?”“Chú…Tĩnh Gia, công ty của chú xảy ramột chút vấn đề, con xem con thể nói mấylời hay để nhà họ Hoắc đầu tư vốn cho chúđược không nếu không công ty sẽ không thểtiếp tục hoạt động được nữa.”Ông cũng hết cách rồi không thì sẽkhông bao giờ tìm cô để nhờ giúp đỡ loạichuyện này.Diệp Tĩnh Gia suy nghĩ một chút: “Đợi látnữa con hỏi giúp chú.”Hà Thúy Mai vội vàng nói với cô ở đầubên kia của điện thoại: “Không cần, khôngcần đâu, con đừng có đi hỏi.”Diệp Bách Nhiên nhìn bà có chút quyếtđịnh không được.“Con gái tôi ở nhà họ Hoắc cứ hai bangày lại cầm tiền về cho nhà mẹ đẻ như vậycó phải sẽ khiến người ta chê cười hay khôngchứ?”Tất cả đau khổ đều để con gái mình phảichịu đựng, sao ông _ ấy không kêu Diệp ThiếnNhi đi đi.“Có chết tôi cũng không đồng ý.”“Con biết rồi đến lúc đó con sẽ hỏi thửhộ chú.”Cô nói xong và không muốn nghe thêmbất cứ điều gì nữa nên đã trực tiếp cúp máy.Vừa mới cúp điện thoại cô liền thở dài,bây giờ cô có thể tìm ai đây, có thể tìm aitrong nhà họ Hoắc đây?Bụng cô vẫn chưa hề có động tĩnh gì, vìvậy bây giờ cô đều phải trốn tránh bà Hoắcmà không dám gặp.Cũng không phải là lần đầu tiên cô cầuxin Hoặc Minh Dương, nếu như đổi sangngười khác thì còn có thể tìm ai được đây.Cô hạ quyết tâm cố chịu đựng cơn đaunhức ở chân đi đến phòng làm việc của anh.Trên đùi anh đặt một quyển sách khôngbiết đang xem cái gì.Hình như cô cũng không còn cách nàotốt hơn nữa rồi.“Vết thương trên chân đã khỏi rồi à?”Anh nhìn bộ dáng của cô cũng không có vẻgì là đã lành, cô còn đến gặp anh để làm gì?“Ừ, đỡ hơn nhiều rồi, anh đừng lo lắngTân Phê hương 33: Kết quá này thậtlà đau Xót!buổi tối anh muốn ăn gì?”Cô vẫn chưa nói ra và hoàn toàn khôngbiết nên nói như thế nào cho phải.“Để chị Tiết làm đi, buổi tối cô qua ăncơm với tôi, bây giờ quay về nghỉ ngơi đi, bácsĩ dặn dò cô không được xuống đất đi lạinhiều đâu.”Nói xong anh lại tiếp tục xem sách củamình, anh rất thích nội dung của quyển sáchnày.“Ừ, vậy tôi đi nghỉ ngơi trước.”Cô không có nói ra nhưng những lờiquan tâm của anh đối với cô càng khiến chocô nói không ra việc mượn tiền.Đây đã không phải là lần đầu tiên cô nhờvà anh vì chuyện này, bây giờ như thế nàocũng đều rất khó mở miệng nhờ anh.Lúc ăn cơm cô đều ủ rũ không vui vìchuyện này.Bây giờ chân bị thương rồi cô càngkhông dám đi gặp mẹ Hoắc, sợ bà sẽ nói ranhững lời càng cay nghiệt hơn.“Cô đang nghĩ gì vậy? Sao lại không ăncơm đi?”Trước kia cô đều là ăn từng ngụm to, bâygiờ trông dáng vẻ như cái gì cũng ăn khôngvô khiến anh có chút lo lắng.Vì vậy anh buột miệng hỏi.“Hả? Không…”Vừa nghe thấy anh hỏi Diệp Tĩnh Gia mớiphản ứng lại được, cô chỉ ăn cơm không màkhông hề động tới thức ăn một chút nào cả.    

Chương 33: Kết quả này thật là đau xót!

Hoäc Minh Dương cầm điện thoại di

dộng lên và nhìn Diệp Tĩnh Gia đang tạo

dáng trong vườn hoa muôn màu muốn sắc,

mỗi khi cô dừng lại một động tác thì anh lại

bấm nút chụp hình một cái.

Diệp Tĩnh Gia chụp được một lúc với đủ

loại dáng vẻ, Hoắc Minh Dương nhìn người

phụ nữ xinh đẹp trước mặt cười rạng rỡ mà

không biết tại sao cô hầu như rất dễ dàng để

trở nên vui vẻ.

“AI” Sắc mặt của cô bỗng nhiên thay đổi

và hét lên một tiếng.

Cô đứng bằng một chân cao một chân

thấp, bùn đất dưới chân có chút nhão, hình

như chân cô bị trẹo rồi: “Hình như chân tôi bị

trẹo rồi.”

“Cô đừng lo lắng.”

Dáng vẻ của Diệp Tĩnh Gia rất khó coi,

bùn đất quá dày nên tình trạng của cô không

được tốt cho lắm, Hoắc Minh Dương rất lo

lắng: “Cô đừng vội, đừng nhúc nhích chờ tôi

đi gọi người.”

Chân của anh không thể vận động mạnh,

nhìn thấy cô cũng chỉ có thể lo lắng suông

sau đó vội vàng gọi điện về nhà họ Hoắc.

Điện thoại vang lên Hoắc Minh Vũ nghe

máy: “Gọi một người đến vườn hoa nhanh

lên.” Hoắc Minh Dương trực tiếp nói mà

không thèm hỏi là ai đang nghe điện thoại.

Hoắc Minh Vũ cúp máy rồi vội vàng chạy

ra vườn hoa vì sợ đã có chuyện gì xảy ra với anh.

Mấy phút sau anh ta đã chạy vào trong

vườn hoa, khu vườn này của nhà họ Hoắc hơi

lớn một chút, Hoắc Minh Dương và Diệp Tĩnh

Gia đã đi dạo máy vòng rồi hôm nay tìm

được một nơi mới và có chút hẻo lánh, Hoắc

Minh Vũ cầm di động và gọi đi, đầu bên kia

của điện thoại vừa mới “tút” một tiếng thì đã

có người nghe máy: “Anh ơi, anh đang ở đâu

vậy?”

“Vườn hoa cầu vồng.”

Ở phía bên kia, Diệp Tĩnh Gia đã đau đến

mức trán toát mồ hôi lạnh, ngồi trên mặt đất

và không dám động hai chân.

Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

“Tôi không sao anh đừng lo lắng” Cô cố

gắng chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân và an

ủi Hoắc Minh Dương, cô có thể thấy anh vẫn

luôn lo lắng nhìn cô.

Hoắc Minh Vũ tưởng rằng anh trai mình

bị làm sao nên giọng nói mới gấp gáp như

vậy, vội vàng chạy đến vườn hoa cầu vồng.

Bộ dáng của Diệp Tĩnh Gia không được

tốt cho lắm, Hoắc Minh Dương nóng lòng

muốn kéo cô ra khỏi đó, người đến quá chậm

mà mặt đất lại lạnh còn có côn trùng trên cỏ

nữa.

Anh đẩy xe lăn về phía cô: “Cô đi xuống

đó làm gì cơ chứ?”

Kết cục một người ham chơi của cô đã

rất đáng thương rồi, anh còn đi xuống càng

không có cách nào để nhấc anh lên được.

“Anh ơi” Hoắc Minh Vũ nhanh chóng

bước tới đỡ xe lăn của anh: “Sao vậy? Anh

đừng để mình bị ngã đấy.”

Sao anh ta có thể ngờ tới người anh trai

trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh của anh ta lại sẽ

làm ra chuyện bốc đồng như vậy.

“Diệp Tĩnh Gia bị treo chân rồi em đỡ cô

ấy lên đi.” Nhìn thấy Hoắc Minh Vũ vội vã

chạy đến anh mới yên tâm một chút.

Như vậy anh cũng không khăng khăng

phải đi xuống cứu cô lên nữa.

Hoắc Minh Vũ chỉ cần hai ba bước đã tới

trước mặt của Diệp Tĩnh Gia: “Chị có thể

đứng lên được không?” Từ góc độ này người

đàn ông chính là sự tồn tại trên cao không

thể với tới đối với Diệp Tĩnh Gia.

“Thực ra tôi không sao.” Mặc dù nói như

vậy nhưng khi cô thử đứng dậy thì suýt chút

nữa đã ngã xuống, Hoắc Minh Vũ nhanh

chóng ôm lấy cơ thể cô để tránh cho cô bị

ngã.

Cô ngây người đứng yên tại chỗ và

không dám tin nhìn vào bàn tay của anh ta

đang đặt trên eo cô.

Sau đó anh ta thay đổi tư thế, cánh tay

dùng sức trực tiếp bế cô lên theo kiểu ôm

công chúa vào trong lòng: “Như vậy sẽ

nhanh hơn một chút.”

Diệp Tĩnh Gia không nói gì cả, đường có

chút trơn trượt khiến mỗi bước đi đều lắc lư,

cô vội vàng ôm lấy cổ của anh ta.

Lúc bấy giờ mới ổn định lại được không

có bị ngã xuống.

Ra khỏi ruộng hoa hai người vẫn chưa

kịp nói gì, Hoắc Minh Dương đã vươn tay kéo

cô vào lòng, suýt chút nữa khiến cô rơi

xuống đất.

Anh vừa làm vậy đột nhiên khiến cô

hoảng sợ: “Anh” Lời nói còn chưa thoát ra

khỏi miệng đã nhìn thấy đôi mày mất kiên

nhãn của anh.

Nghĩ tới dáng vẻ lo lắng vừa rồi của anh

bỗng chốc cô không nói lên lời: “Tôi không

sao anh đừng lo lăng.”

Hoắc Minh Vũ đẩy xe lăn ở phía sau còn

Hoắc Minh Dương ôm lấy Diệp Tĩnh Gia.

“Ôi trời ơi sao lại biến thành cái dạng này

vậy?” Chị Tiết đi tới lập tức nhìn thấy vết bùn

đất trên người của Diệp Tĩnh Gia, ngay cả

Hoắc Minh Dương cũng vậy.

“Không có chuyện gì đâu ạ.” Cô nở nụ

cười nhợt nhạt; thực ra cô cũng không biết

tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Minh

Dương như vậy cô đã không còn cảm thấy

buồn bực như khi vừa bị ngã lúc nấy nữa.

Vết thương trên chân cô cũng không còn

đau nữa.

“Chị nói không có chuyện gì là không sao

à, ngay cả đi đường cũng không đi nổi.” Trên

người của Hoắc Minh Vũ cũng bị lây dính

bùn đất của cô khi cọ phải, anh ta có chút

không hài lòng lên tiếng.

“Gọi bác sĩ đi” Đôi mày của Hoắc Minh

Dương đã nhăn chặt lại, anh hoàn toàn

không có ý trách cứ Diệp Tĩnh Gia mà ngược

lại hơi lo lắng cho cô.

Lữ Hoàng Trung đã đến và băng bó vết

thương cho cô trước sau đó lại bôi một ít

thuốc.

Vết thương ngoài da sẽ chóng khỏi

nhưng gần đây sẽ không được xuống giường

đi lại.

Cô ngây ngẩn nhìn Lữ Hoàng Trung, tại

sao khuôn mặt này lại đẹp đến vậy nhìn bao

nhiêu lần cũng không chán.

Hoắc Minh Dương ở bên cạnh nhìn thấy

cô như vậy và phát hiện cô ngay cả đầu cũng

không thèm xoay đến một chút.

“Lữ Hoàng Trung tôi phải làm kiểm tra

rồi, thời gian rất eo hẹp.” Anh nói xong lập

tức lăn bánh xe trở về phòng của mình trước.

“Anh đi xem cho anh ấy trước đi.” Diệp

Tĩnh Gia hơi lo lắng cho đôi chân của anh.

“Lần trước tôi đã nói với cô rồi cô đã nói

với cậu ấy chưa vậy?” Cho dù Lữ Hoàng

Trung có thuyết phục như thế nào đi chăng

nữa thì Hoắc Minh Dương đều không chịu

tiến hành việc điều trị.

Việc không hợp tác của anh khiến cho

việc hồi phục trở nên khó khăn hơn, vốn cơ

hội bình phục là 99% nhưng anh lại cố tình trì

hoãn qua thời gian điều trị tốt nhất.

“Tôi đang có gắng hết sức, anh cũng biết

tính cách của anh ấy đấy.” Diệp Tĩnh Gia nói

xong lập tức cúi đầu, đã bao nhiêu lần cô

muốn nói nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của

anh cô biết mình nên im lặng: “Tôi sẽ cố

gắng khuyên nhủ để anh ấy nhanh chóng

phối hợp.”

“Thực ra Hoắc Minh Dương sẽ không

chấp nhận đi điều trị nhưng dù có thế nào đi

chăng nữa thì cô cũng là vợ của cậu ấy nên

phải khuyên nhủ cậu ấy, đây là việc lớn của

cả đời đó.”

Lữ Hoàng Trung biết muốn thuyết phục

anh làm phẫu thuật khó đến mức nào.

Tô Thanh Anh chỉ tùy ý nói một câu mà

anh đã có thể cái gì cũng không cần và

không làm gì cả.

Còn anh ấy có nói gì hay thuyết phục

như thế nào đi chăng nữa anh đều không

đáp ứng, đây chính là sự khác biệt giữa hai

người.

Sau khi dặn dò Diệp Tĩnh Gia xong xuôi

 

anh ta vội vàng đi làm một cuộc kiểm tra chỉ

tiết hơn cho Hoắc Minh Dương.

Lữ Hoàng Trung giúp anh bóp chân, tình

trạng của anh càng ngày càng tồi tệ hơn, độ

xơ cứng của chân đã nghiêm trọng hơn một

chút.

“Minh Dương nếu như lại không tiến

hành phẩu thuật thì rất có thể sẽ không còn

cơ hội nữa, cậu không thể tiếp tục trì hoãn

được nữa”

Anh ta ghi lại kết quả kiểm tra lần này

sau đó vẫn không bỏ cuộc mà nói.

“Nếu như không có chuyện gì cậu về

trước đi.” Hoắc Minh Dương ra lệnh đuổi

khách.

Ánh mắt Diệp Tĩnh Gia nhìn anh ta làm

anh rất khó chịu, bây giờ anh muốn đi thăm

cô thì phải để anh ta rời khỏi đây trước đã.

“Cậu có biết việc Tô Thanh Anh muốn

quay trở lại chưa?”

Hoắc Minh Dương không lên tiếng ngầm

thừa nhận, đúng vậy anh đã đợi Tô Thanh

Anh lâu như vậy nên bất cứ động tĩnh gì của

cô ấy anh đều rõ như lòng bàn tay.

Ngay cả khi anh không nói gì thì cũng

không có cách nào phủ nhận tất cả những

thứ đã cho đi và nhận được, giống như việc

anh biết Tô Thanh Anh quay về chỉ là vì công

việc.

Nhưng vẫn mong chờ cô ấy có thể đến

mời anh đi xem buổi biểu diễn của cô ấy nên

đến tận bây giờ anh vẫn đang đợi.

“Tôi biết rồi.”

Diệp Tĩnh Gia bị thương nên phải nằm

trên giường dưỡng bệnh, cô đang nhàm chán

nhìn trần nhà thì đột nhiên tiếng chuông điện

thoại vang lên, cô nhìn số điện trên đó và

cảm thấy có chút đau đầu.

Hà Thúy Mai thấy Diệp Bách Nhiên gọi

điện nên nhanh chóng gây sự với ông.

“Ông đừng lại đi nhờ vả Tĩnh Gia nữa, bây

giờ nó đã đủ khổ rồi đều là tại ông nhất định

phải đẩy nó xuống cái hố lửa.”

Cho dù cậu cả nhà họ Hoắc đối xử tốt

với Diệp Tĩnh Gia nhưng cũng là người tàn tật

nên bà vẫn không hề yên lòng.

Ngay cả việc nói ra cũng không dám thì

làm sao có thể có được cuộc sống tốt đây,

con bé phải giấu tất cả mọi người kết hôn với

cậu hai nhà họ Hoắc, cuối cùng thì sao?

“Tĩnh Gia đã kết hôn với cậu cả nhà họ

Hoắc rồi nên muốn kiếm một chút vốn đầu

tư còn không phải rất dễ dàng hay sao?”

Diệp Bách Nhiên cũng là không còn cách

nào khác, bây giờ chỉ có cô mới cứu được

ông, một gia đình lớn như vậy ăn uống đều

cần phải dùng đến tiền, nếu công ty phá sản

thì ông cũng không còn tiền sau này không

biết phải sống thế nào đây.

“Ông cũng biết nó gả cho cậu cả nhà

Hoắc à, tôi sẽ không để nó không ngẩng nổi

đầu trong nhà bọn họ nên đừng có làm phiền

nó nữa.” Hà Thúy Mai nói đầy dứt khoát.

Không ai có thể lay chuyển được bà, ai

mà biết được những khó khăn của Tĩnh Gia

chứ, bà là một người mẹ nên cảm thấy rất

đau lòng vì vậy không muốn để ý đến Diệp

Bách Nhiên.

Đúng lúc Diệp Thiến Nhi vừa về đến nhà

và nghe thấy rõ mồn một.

Cô ta vẫn luôn ngưỡng mộ cậu cả nổi

tiếng nhà họ Hoäc của Diệp Tĩnh Gia không

ngờ lại là một người tàn tật.

Diệp Tĩnh Gia gọi điện đến, là Diệp Bách

Nhiên nghe máy: “Alo?”

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Chú…Tĩnh Gia, công ty của chú xảy ra

một chút vấn đề, con xem con thể nói mấy

lời hay để nhà họ Hoắc đầu tư vốn cho chú

được không nếu không công ty sẽ không thể

tiếp tục hoạt động được nữa.”

Ông cũng hết cách rồi không thì sẽ

không bao giờ tìm cô để nhờ giúp đỡ loại

chuyện này.

Diệp Tĩnh Gia suy nghĩ một chút: “Đợi lát

nữa con hỏi giúp chú.”

Hà Thúy Mai vội vàng nói với cô ở đầu

bên kia của điện thoại: “Không cần, không

cần đâu, con đừng có đi hỏi.”

Diệp Bách Nhiên nhìn bà có chút quyết

định không được.

“Con gái tôi ở nhà họ Hoắc cứ hai ba

ngày lại cầm tiền về cho nhà mẹ đẻ như vậy

có phải sẽ khiến người ta chê cười hay không

chứ?”

Tất cả đau khổ đều để con gái mình phải

chịu đựng, sao ông _ ấy không kêu Diệp Thiến

Nhi đi đi.

“Có chết tôi cũng không đồng ý.”

“Con biết rồi đến lúc đó con sẽ hỏi thử

hộ chú.”

Cô nói xong và không muốn nghe thêm

bất cứ điều gì nữa nên đã trực tiếp cúp máy.

Vừa mới cúp điện thoại cô liền thở dài,

bây giờ cô có thể tìm ai đây, có thể tìm ai

trong nhà họ Hoắc đây?

Bụng cô vẫn chưa hề có động tĩnh gì, vì

vậy bây giờ cô đều phải trốn tránh bà Hoắc

mà không dám gặp.

Cũng không phải là lần đầu tiên cô cầu

xin Hoặc Minh Dương, nếu như đổi sang

người khác thì còn có thể tìm ai được đây.

Cô hạ quyết tâm cố chịu đựng cơn đau

nhức ở chân đi đến phòng làm việc của anh.

Trên đùi anh đặt một quyển sách không

biết đang xem cái gì.

Hình như cô cũng không còn cách nào

tốt hơn nữa rồi.

“Vết thương trên chân đã khỏi rồi à?”

Anh nhìn bộ dáng của cô cũng không có vẻ

gì là đã lành, cô còn đến gặp anh để làm gì?

“Ừ, đỡ hơn nhiều rồi, anh đừng lo lắng

Tân Phê hương 33: Kết quá này thậtlà đau Xót!

buổi tối anh muốn ăn gì?”

Cô vẫn chưa nói ra và hoàn toàn không

biết nên nói như thế nào cho phải.

“Để chị Tiết làm đi, buổi tối cô qua ăn

cơm với tôi, bây giờ quay về nghỉ ngơi đi, bác

sĩ dặn dò cô không được xuống đất đi lại

nhiều đâu.”

Nói xong anh lại tiếp tục xem sách của

mình, anh rất thích nội dung của quyển sách

này.

“Ừ, vậy tôi đi nghỉ ngơi trước.”

Cô không có nói ra nhưng những lời

quan tâm của anh đối với cô càng khiến cho

cô nói không ra việc mượn tiền.

Đây đã không phải là lần đầu tiên cô nhờ

và anh vì chuyện này, bây giờ như thế nào

cũng đều rất khó mở miệng nhờ anh.

Lúc ăn cơm cô đều ủ rũ không vui vì

chuyện này.

Bây giờ chân bị thương rồi cô càng

không dám đi gặp mẹ Hoắc, sợ bà sẽ nói ra

những lời càng cay nghiệt hơn.

“Cô đang nghĩ gì vậy? Sao lại không ăn

cơm đi?”

Trước kia cô đều là ăn từng ngụm to, bây

giờ trông dáng vẻ như cái gì cũng ăn không

vô khiến anh có chút lo lắng.

Vì vậy anh buột miệng hỏi.

“Hả? Không…”

Vừa nghe thấy anh hỏi Diệp Tĩnh Gia mới

phản ứng lại được, cô chỉ ăn cơm không mà

không hề động tới thức ăn một chút nào cả.

 

 

 

 

Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 33: Kết quả này thật là đau xót!Hoäc Minh Dương cầm điện thoại didộng lên và nhìn Diệp Tĩnh Gia đang tạodáng trong vườn hoa muôn màu muốn sắc,mỗi khi cô dừng lại một động tác thì anh lạibấm nút chụp hình một cái.Diệp Tĩnh Gia chụp được một lúc với đủloại dáng vẻ, Hoắc Minh Dương nhìn ngườiphụ nữ xinh đẹp trước mặt cười rạng rỡ màkhông biết tại sao cô hầu như rất dễ dàng đểtrở nên vui vẻ.“AI” Sắc mặt của cô bỗng nhiên thay đổivà hét lên một tiếng.Cô đứng bằng một chân cao một chânthấp, bùn đất dưới chân có chút nhão, hìnhnhư chân cô bị trẹo rồi: “Hình như chân tôi bịtrẹo rồi.”“Cô đừng lo lắng.”Dáng vẻ của Diệp Tĩnh Gia rất khó coi,bùn đất quá dày nên tình trạng của cô khôngđược tốt cho lắm, Hoắc Minh Dương rất lolắng: “Cô đừng vội, đừng nhúc nhích chờ tôiđi gọi người.”Chân của anh không thể vận động mạnh,nhìn thấy cô cũng chỉ có thể lo lắng suôngsau đó vội vàng gọi điện về nhà họ Hoắc.Điện thoại vang lên Hoắc Minh Vũ nghemáy: “Gọi một người đến vườn hoa nhanhlên.” Hoắc Minh Dương trực tiếp nói màkhông thèm hỏi là ai đang nghe điện thoại.Hoắc Minh Vũ cúp máy rồi vội vàng chạyra vườn hoa vì sợ đã có chuyện gì xảy ra với anh.Mấy phút sau anh ta đã chạy vào trongvườn hoa, khu vườn này của nhà họ Hoắc hơilớn một chút, Hoắc Minh Dương và Diệp TĩnhGia đã đi dạo máy vòng rồi hôm nay tìmđược một nơi mới và có chút hẻo lánh, HoắcMinh Vũ cầm di động và gọi đi, đầu bên kiacủa điện thoại vừa mới “tút” một tiếng thì đãcó người nghe máy: “Anh ơi, anh đang ở đâuvậy?”“Vườn hoa cầu vồng.”Ở phía bên kia, Diệp Tĩnh Gia đã đau đếnmức trán toát mồ hôi lạnh, ngồi trên mặt đấtvà không dám động hai chân.Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.“Tôi không sao anh đừng lo lắng” Cô cốgắng chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân và anủi Hoắc Minh Dương, cô có thể thấy anh vẫnluôn lo lắng nhìn cô.Hoắc Minh Vũ tưởng rằng anh trai mìnhbị làm sao nên giọng nói mới gấp gáp nhưvậy, vội vàng chạy đến vườn hoa cầu vồng.Bộ dáng của Diệp Tĩnh Gia không đượctốt cho lắm, Hoắc Minh Dương nóng lòngmuốn kéo cô ra khỏi đó, người đến quá chậmmà mặt đất lại lạnh còn có côn trùng trên cỏnữa.Anh đẩy xe lăn về phía cô: “Cô đi xuốngđó làm gì cơ chứ?”Kết cục một người ham chơi của cô đãrất đáng thương rồi, anh còn đi xuống càngkhông có cách nào để nhấc anh lên được.“Anh ơi” Hoắc Minh Vũ nhanh chóngbước tới đỡ xe lăn của anh: “Sao vậy? Anhđừng để mình bị ngã đấy.”Sao anh ta có thể ngờ tới người anh traitrước giờ vẫn luôn điềm tĩnh của anh ta lại sẽlàm ra chuyện bốc đồng như vậy.“Diệp Tĩnh Gia bị treo chân rồi em đỡ côấy lên đi.” Nhìn thấy Hoắc Minh Vũ vội vãchạy đến anh mới yên tâm một chút.Như vậy anh cũng không khăng khăngphải đi xuống cứu cô lên nữa.Hoắc Minh Vũ chỉ cần hai ba bước đã tớitrước mặt của Diệp Tĩnh Gia: “Chị có thểđứng lên được không?” Từ góc độ này ngườiđàn ông chính là sự tồn tại trên cao khôngthể với tới đối với Diệp Tĩnh Gia.“Thực ra tôi không sao.” Mặc dù nói nhưvậy nhưng khi cô thử đứng dậy thì suýt chútnữa đã ngã xuống, Hoắc Minh Vũ nhanhchóng ôm lấy cơ thể cô để tránh cho cô bịngã.Cô ngây người đứng yên tại chỗ vàkhông dám tin nhìn vào bàn tay của anh tađang đặt trên eo cô.Sau đó anh ta thay đổi tư thế, cánh taydùng sức trực tiếp bế cô lên theo kiểu ômcông chúa vào trong lòng: “Như vậy sẽnhanh hơn một chút.”Diệp Tĩnh Gia không nói gì cả, đường cóchút trơn trượt khiến mỗi bước đi đều lắc lư,cô vội vàng ôm lấy cổ của anh ta.Lúc bấy giờ mới ổn định lại được khôngcó bị ngã xuống.Ra khỏi ruộng hoa hai người vẫn chưakịp nói gì, Hoắc Minh Dương đã vươn tay kéocô vào lòng, suýt chút nữa khiến cô rơixuống đất.Anh vừa làm vậy đột nhiên khiến côhoảng sợ: “Anh” Lời nói còn chưa thoát rakhỏi miệng đã nhìn thấy đôi mày mất kiênnhãn của anh.Nghĩ tới dáng vẻ lo lắng vừa rồi của anhbỗng chốc cô không nói lên lời: “Tôi khôngsao anh đừng lo lăng.”Hoắc Minh Vũ đẩy xe lăn ở phía sau cònHoắc Minh Dương ôm lấy Diệp Tĩnh Gia.“Ôi trời ơi sao lại biến thành cái dạng nàyvậy?” Chị Tiết đi tới lập tức nhìn thấy vết bùnđất trên người của Diệp Tĩnh Gia, ngay cảHoắc Minh Dương cũng vậy.“Không có chuyện gì đâu ạ.” Cô nở nụcười nhợt nhạt; thực ra cô cũng không biếttại sao khi nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc MinhDương như vậy cô đã không còn cảm thấybuồn bực như khi vừa bị ngã lúc nấy nữa.Vết thương trên chân cô cũng không cònđau nữa.“Chị nói không có chuyện gì là không saoà, ngay cả đi đường cũng không đi nổi.” Trênngười của Hoắc Minh Vũ cũng bị lây dínhbùn đất của cô khi cọ phải, anh ta có chútkhông hài lòng lên tiếng.“Gọi bác sĩ đi” Đôi mày của Hoắc MinhDương đã nhăn chặt lại, anh hoàn toànkhông có ý trách cứ Diệp Tĩnh Gia mà ngượclại hơi lo lắng cho cô.Lữ Hoàng Trung đã đến và băng bó vếtthương cho cô trước sau đó lại bôi một ítthuốc.Vết thương ngoài da sẽ chóng khỏinhưng gần đây sẽ không được xuống giườngđi lại.Cô ngây ngẩn nhìn Lữ Hoàng Trung, tạisao khuôn mặt này lại đẹp đến vậy nhìn baonhiêu lần cũng không chán.Hoắc Minh Dương ở bên cạnh nhìn thấycô như vậy và phát hiện cô ngay cả đầu cũngkhông thèm xoay đến một chút.“Lữ Hoàng Trung tôi phải làm kiểm trarồi, thời gian rất eo hẹp.” Anh nói xong lậptức lăn bánh xe trở về phòng của mình trước.“Anh đi xem cho anh ấy trước đi.” DiệpTĩnh Gia hơi lo lắng cho đôi chân của anh.“Lần trước tôi đã nói với cô rồi cô đã nóivới cậu ấy chưa vậy?” Cho dù Lữ HoàngTrung có thuyết phục như thế nào đi chăngnữa thì Hoắc Minh Dương đều không chịutiến hành việc điều trị.Việc không hợp tác của anh khiến choviệc hồi phục trở nên khó khăn hơn, vốn cơhội bình phục là 99% nhưng anh lại cố tình trìhoãn qua thời gian điều trị tốt nhất.“Tôi đang có gắng hết sức, anh cũng biếttính cách của anh ấy đấy.” Diệp Tĩnh Gia nóixong lập tức cúi đầu, đã bao nhiêu lần cômuốn nói nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ củaanh cô biết mình nên im lặng: “Tôi sẽ cốgắng khuyên nhủ để anh ấy nhanh chóngphối hợp.”“Thực ra Hoắc Minh Dương sẽ khôngchấp nhận đi điều trị nhưng dù có thế nào đichăng nữa thì cô cũng là vợ của cậu ấy nênphải khuyên nhủ cậu ấy, đây là việc lớn củacả đời đó.”Lữ Hoàng Trung biết muốn thuyết phụcanh làm phẫu thuật khó đến mức nào.Tô Thanh Anh chỉ tùy ý nói một câu màanh đã có thể cái gì cũng không cần vàkhông làm gì cả.Còn anh ấy có nói gì hay thuyết phụcnhư thế nào đi chăng nữa anh đều khôngđáp ứng, đây chính là sự khác biệt giữa haingười.Sau khi dặn dò Diệp Tĩnh Gia xong xuôi anh ta vội vàng đi làm một cuộc kiểm tra chỉtiết hơn cho Hoắc Minh Dương.Lữ Hoàng Trung giúp anh bóp chân, tìnhtrạng của anh càng ngày càng tồi tệ hơn, độxơ cứng của chân đã nghiêm trọng hơn mộtchút.“Minh Dương nếu như lại không tiếnhành phẩu thuật thì rất có thể sẽ không còncơ hội nữa, cậu không thể tiếp tục trì hoãnđược nữa”Anh ta ghi lại kết quả kiểm tra lần nàysau đó vẫn không bỏ cuộc mà nói.“Nếu như không có chuyện gì cậu vềtrước đi.” Hoắc Minh Dương ra lệnh đuổikhách.Ánh mắt Diệp Tĩnh Gia nhìn anh ta làmanh rất khó chịu, bây giờ anh muốn đi thămcô thì phải để anh ta rời khỏi đây trước đã.“Cậu có biết việc Tô Thanh Anh muốnquay trở lại chưa?”Hoắc Minh Dương không lên tiếng ngầmthừa nhận, đúng vậy anh đã đợi Tô ThanhAnh lâu như vậy nên bất cứ động tĩnh gì củacô ấy anh đều rõ như lòng bàn tay.Ngay cả khi anh không nói gì thì cũngkhông có cách nào phủ nhận tất cả nhữngthứ đã cho đi và nhận được, giống như việcanh biết Tô Thanh Anh quay về chỉ là vì côngviệc.Nhưng vẫn mong chờ cô ấy có thể đếnmời anh đi xem buổi biểu diễn của cô ấy nênđến tận bây giờ anh vẫn đang đợi.“Tôi biết rồi.”Diệp Tĩnh Gia bị thương nên phải nằmtrên giường dưỡng bệnh, cô đang nhàm chánnhìn trần nhà thì đột nhiên tiếng chuông điệnthoại vang lên, cô nhìn số điện trên đó vàcảm thấy có chút đau đầu.Hà Thúy Mai thấy Diệp Bách Nhiên gọiđiện nên nhanh chóng gây sự với ông.“Ông đừng lại đi nhờ vả Tĩnh Gia nữa, bâygiờ nó đã đủ khổ rồi đều là tại ông nhất địnhphải đẩy nó xuống cái hố lửa.”Cho dù cậu cả nhà họ Hoắc đối xử tốtvới Diệp Tĩnh Gia nhưng cũng là người tàn tậtnên bà vẫn không hề yên lòng.Ngay cả việc nói ra cũng không dám thìlàm sao có thể có được cuộc sống tốt đây,con bé phải giấu tất cả mọi người kết hôn vớicậu hai nhà họ Hoắc, cuối cùng thì sao?“Tĩnh Gia đã kết hôn với cậu cả nhà họHoắc rồi nên muốn kiếm một chút vốn đầutư còn không phải rất dễ dàng hay sao?”Diệp Bách Nhiên cũng là không còn cáchnào khác, bây giờ chỉ có cô mới cứu đượcông, một gia đình lớn như vậy ăn uống đềucần phải dùng đến tiền, nếu công ty phá sảnthì ông cũng không còn tiền sau này khôngbiết phải sống thế nào đây.“Ông cũng biết nó gả cho cậu cả nhàHoắc à, tôi sẽ không để nó không ngẩng nổiđầu trong nhà bọn họ nên đừng có làm phiềnnó nữa.” Hà Thúy Mai nói đầy dứt khoát.Không ai có thể lay chuyển được bà, aimà biết được những khó khăn của Tĩnh Giachứ, bà là một người mẹ nên cảm thấy rấtđau lòng vì vậy không muốn để ý đến DiệpBách Nhiên.Đúng lúc Diệp Thiến Nhi vừa về đến nhàvà nghe thấy rõ mồn một.Cô ta vẫn luôn ngưỡng mộ cậu cả nổitiếng nhà họ Hoäc của Diệp Tĩnh Gia khôngngờ lại là một người tàn tật.Diệp Tĩnh Gia gọi điện đến, là Diệp BáchNhiên nghe máy: “Alo?”“Có chuyện gì vậy ạ?”“Chú…Tĩnh Gia, công ty của chú xảy ramột chút vấn đề, con xem con thể nói mấylời hay để nhà họ Hoắc đầu tư vốn cho chúđược không nếu không công ty sẽ không thểtiếp tục hoạt động được nữa.”Ông cũng hết cách rồi không thì sẽkhông bao giờ tìm cô để nhờ giúp đỡ loạichuyện này.Diệp Tĩnh Gia suy nghĩ một chút: “Đợi látnữa con hỏi giúp chú.”Hà Thúy Mai vội vàng nói với cô ở đầubên kia của điện thoại: “Không cần, khôngcần đâu, con đừng có đi hỏi.”Diệp Bách Nhiên nhìn bà có chút quyếtđịnh không được.“Con gái tôi ở nhà họ Hoắc cứ hai bangày lại cầm tiền về cho nhà mẹ đẻ như vậycó phải sẽ khiến người ta chê cười hay khôngchứ?”Tất cả đau khổ đều để con gái mình phảichịu đựng, sao ông _ ấy không kêu Diệp ThiếnNhi đi đi.“Có chết tôi cũng không đồng ý.”“Con biết rồi đến lúc đó con sẽ hỏi thửhộ chú.”Cô nói xong và không muốn nghe thêmbất cứ điều gì nữa nên đã trực tiếp cúp máy.Vừa mới cúp điện thoại cô liền thở dài,bây giờ cô có thể tìm ai đây, có thể tìm aitrong nhà họ Hoắc đây?Bụng cô vẫn chưa hề có động tĩnh gì, vìvậy bây giờ cô đều phải trốn tránh bà Hoắcmà không dám gặp.Cũng không phải là lần đầu tiên cô cầuxin Hoặc Minh Dương, nếu như đổi sangngười khác thì còn có thể tìm ai được đây.Cô hạ quyết tâm cố chịu đựng cơn đaunhức ở chân đi đến phòng làm việc của anh.Trên đùi anh đặt một quyển sách khôngbiết đang xem cái gì.Hình như cô cũng không còn cách nàotốt hơn nữa rồi.“Vết thương trên chân đã khỏi rồi à?”Anh nhìn bộ dáng của cô cũng không có vẻgì là đã lành, cô còn đến gặp anh để làm gì?“Ừ, đỡ hơn nhiều rồi, anh đừng lo lắngTân Phê hương 33: Kết quá này thậtlà đau Xót!buổi tối anh muốn ăn gì?”Cô vẫn chưa nói ra và hoàn toàn khôngbiết nên nói như thế nào cho phải.“Để chị Tiết làm đi, buổi tối cô qua ăncơm với tôi, bây giờ quay về nghỉ ngơi đi, bácsĩ dặn dò cô không được xuống đất đi lạinhiều đâu.”Nói xong anh lại tiếp tục xem sách củamình, anh rất thích nội dung của quyển sáchnày.“Ừ, vậy tôi đi nghỉ ngơi trước.”Cô không có nói ra nhưng những lờiquan tâm của anh đối với cô càng khiến chocô nói không ra việc mượn tiền.Đây đã không phải là lần đầu tiên cô nhờvà anh vì chuyện này, bây giờ như thế nàocũng đều rất khó mở miệng nhờ anh.Lúc ăn cơm cô đều ủ rũ không vui vìchuyện này.Bây giờ chân bị thương rồi cô càngkhông dám đi gặp mẹ Hoắc, sợ bà sẽ nói ranhững lời càng cay nghiệt hơn.“Cô đang nghĩ gì vậy? Sao lại không ăncơm đi?”Trước kia cô đều là ăn từng ngụm to, bâygiờ trông dáng vẻ như cái gì cũng ăn khôngvô khiến anh có chút lo lắng.Vì vậy anh buột miệng hỏi.“Hả? Không…”Vừa nghe thấy anh hỏi Diệp Tĩnh Gia mớiphản ứng lại được, cô chỉ ăn cơm không màkhông hề động tới thức ăn một chút nào cả.    

Chương 33