Chương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm…

Chương 34

Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 34: Hoắc Minh Dương có vẻ thích cô rồi“Tôi…” Nói xong lại gắp một miếng cơmlớn, chấm chút tương ớt, đút thức ăn vào miệng.Ngập ngừng hỏi: “Tôi có thể cầu xin anhmột việc được không.”Nói xong lời, cô liền hối hận muốn cắnđứt lưỡi mình, những việc như vậy nên đểsau khi ăn cơm xong nói sẽ tốt hơn, bớt làmảnh hưởng đến khẩu vị.“Cô cứ nói đi.”Anh không nghĩ ra Diệp Tĩnh Gia ngàyngày ở trong nhà cũ của nhà họ Hoắc thì cóviệc gì phải cầu xin anh.“Anh cứ ăn trước đi đã.”Cô nói xong tự mình xem như có khẩu vịăn cơm, khiến Hoắc Minh Dương ăn khôngnổi nữa.“Ừm.”Cô ăn miếng cơm lớn, tương ớt hôm naycó vẻ không được thơm ngon như mọi khi.Gắp một miếng thịt vào bát của HoắcMinh Dương: “Ăn thêm nữa đi, gần đây anhchỉ ăn rau thôi.”Hoắc Minh Dương làm những gì cô đềubiết, và ghi nhớ tất cả trong mắt, trong tráitim cô.Anh không nói gì, ăn thịt cô gắp cho.Ăn xong hai người mắt to nhìn mắt nhỏ,có chút khó chịu, trong lòng luôn cảm thấythiếu thiếu cái gì đó.“Tôi còn muốn đi ra ngoài đi dạo mộtvòng.”Hoắc Minh Dương có thể nhìn thấy sựkhao khát của cô với bên ngoài, vì vậy anhcũng có thể hiểu những gì cô nói.Nhìn thấy ánh mắt khao khát của cô,Hoäc Minh Dương không đành lòng nói gì.Ai bị gãy chân cũng không thể đi bộ,Hoắc Minh Dương vẫn có cách, tìm mộtchiếc xe lăn nữa, nhờ hai người hầu đẩy đidạo.Ngồi trên xe lăn, Diệp Tĩnh Gia khôngkhỏi muốn cười, cũng có chút tò mò về chiếcxe lăn nên lần mò bên này sờ một cái, bênkia sờ một cái.“Tôi cảm thấy cái này thật thoải mái.”Hoắc Minh Dương không nói gì. Tất cảđều được đặc biệt chế tạo ra. Một chiếc xelăn có thể trị giá hàng triệu đô la, vì vậy tựnhiên có điều gì đó đáng giá về anh.Lần này Diệp Tĩnh Gia không đẩy HoắcMinh Dương, mà để người khác đẩy, rất thoảimái.Người hầu đi dọc theo con đường mà lầnnào Diệp Tĩnh Gia cũng đưa Hoắc MinhDương đi dạo.Thỉnh thoảng đến những nơi đẹp, DiệpTĩnh Gia vẫn nhờ Hoắc Minh Dương chụpảnh cho mình, dù ngồi trên xe lăn cũngkhông cản trở cô ngắm nhìn xung quanh vàhái một vài bông hoa.Khi quay lại, trời đã tối.Bà Hoắc ngồi trên sô pha nhìn hai ngườingồi trên hai chiếc xe lăn, không biết nên nóicái gì: “Làm sao lại xảy ra chuyện này?”Cả con trai và con dâu đều trở thànhngười tàn tật, chuyện mà để người khác ngheđược thì sẽ thành trò cười như thế nào.Diệp Tĩnh Gia thậm chí nói chuyện cũngkhông dám nói, vì sợ bà Hoắc bị chọc giận.Trước đây cô không sợ bà ta, nhưng bâygiờ cô chỉ muốn trốn thật kĩ khi nhìn thấy bà†a, vì sợ bản thân mình bất cẩn mà gây rahậu quả không kiểm soát được.“Tôi muốn đi tắm rồi.”Hoắc Minh Dương nói thẳng với DiệpTĩnh Gia.Sau khi cắt ngang lời nói của mẹ Hoắc,anh muốn đi tắm, Diệp Tĩnh Gia sẽ tắm chocon trai mình ngay cả khi chân cô bị gấy.“Còn ngẩn ra đấy à, có thể đi hay khônghả, mau mau mà đi tắm cho Minh Dương đi.”Hai người thái độ, đối với Hoắc MinhDương, mẹ Hoắc không dám lớn tiếng.Diệp Tĩnh Gia dùng sức đứng lên, mộtchân dùng lực, chân kia thì để chạm đất, cốgắng dùng lực một chút cũng thấy đauMay mắn thay, chị Tiết và hai người hầuđến giúp đỡ, họ cũng hỗ trợ và giúp phanước nóng.“Xin lỗi, đáng lẽ ra là việc tôi nên làm.”Đèn trong phòng rất tối, Diệp Tĩnh Giakhông nhìn thấy bộ dạng của Hoắc MinhDương, nhưng có thể cảm giác được HoặcMinh Dương vẫn chưa hết giận.Hãy nhanh chóng nhận lỗi trước, đểHoắc Minh Dương không tức giận và khôngbuộc tội cô quá nghiêm trọng, đây là điều cônhận thấy sau khi quan sát Hoắc MinhDương một lúc lâu.Quả nhiên, Hoắc Minh Dương không nóigì, còn anh có gật gật đầu không, cô cũngkhông nhìn rõ.“Cô không có việc gì thì vẫn là nên nghỉngơi cho tốt. Tôi lo lắng liệu cô còn sống sótcho đến khi tắm xong hay không đấy.”Diệp Tĩnh Gia hiện tại rất yếu, anh có thểcảm giác được bình thường Diệp Tĩnh Giavẫn là rất có sức lực.Cô xấu hổ cúi đầu, hai má ửng hồng, sựquan tâm của Hoắc Minh Dương khiến cô cóchút cảm động.“Ừm, biết rồi.”Giọng nói nhẹ nhàng bay bổng vangvọng trong phòng, Hoắc Minh Dương khôngbiết Diệp Tĩnh Gia bị làm sao, còn tưởng rằngcô lại phát sốt.Trực tiếp chạm vào đầu cô.Diệp Tĩnh Gia nhận ra rằng họ đang ngồirất gần nhau.Chỉ cần đưa tay ra và chạm vào nhau.“Không sốt.” Câu trả lời của Hoắc MinhDương khiến Diệp Tĩnh Gia bật cười.Sao mà cô yếu thế nhỉ, dạo này có đi tậpthể dục rồi mà.“Đúng rồi, tôi có chuyện muốn cầu xinanh” Một giây sau, Diệp Tĩnh Gia thay đổisắc mặt nghiêm túc, sau khi nghĩ lại, tốt hơnlà nên giải quyết sớm hơn, bằng không DiệpBách Nhiên hẳn là rất lo lắng.“Cô nói đi.” Diệp Tĩnh Gia không hề nghĩngợi gì liền đáp lời.“Gia đình tôi gần đây có chút chuyện xảyra, tôi có thể nhờ anh tài trợ cho bố tôi đượckhông.” Diệp Tĩnh Gia nghiến răng nói.Chuyện này bao giờ cũng cần phải nói, nếubây giờ mà không nói thì sau này cũng sẽphải nói thôi.“Tôi còn tưởng chuyện gì cơ chứ.”Hoắc Minh Dương thở phào nhẹ nhõm,trước khi cô nói như vậy, anh đã lo lắng rấtlâu rồi, nói ra rồi liền một cái cũng không lolắng.Số tiền ít ỏi này đối với nhà họ Hoắckhông phải là vấn đề lớn, thứ mà nhà họHoắc không thiếu nhất chính là tiền.“Tôi cũng là không còn cách nào khác…”Cô thật sự rất xấu hổ khi cầu xin Hoắc MinhDương, nếu bị từ chối, cô không biết phải nóigì đây.“Đồ ngốc nghếch, không sao cả, đều làngười một nhà, số tiền này không thành vấnđề.” Hoắc Minh Dương vươn tay nâng cằmcô lên để mắt cô nhìn vào tâm mắt của anh.Đụng chạm vào xúc cảm tỉnh tế, mượtmà khiến ngón tay anh không ngừng muốnnhiều hơn…Diệp Tĩnh Gia si mê nhìn bóng dáng mìnhtrong ánh sáng yếu ớt phản chiếu trong mắtanh.Anh nói họ là người một nhà…Căn chặt môi, loại hành động này tươngđương với tán tỉnh, Hoăc Minh Dươngnghiêng người về phía trước.Ôm cô vào lòng, đôi môi anh bắt lấy môicô, cảm giác nóng bỏng giữa môi và răngkhiến Diệp Tĩnh Gia run lên: “Minh Dương…”Diệp Tĩnh Gia không biết làm sao, ngơngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.Thật lâu sau, hai người tách ra, đều thởhổn hển.May mắn thay, ánh sáng đủ tối, Diệp TĩnhGia cảm thấy tốt hơn nhiều. “Tôi đi xem xemnước có nóng không…”Nói xong, cô lon ton vào phòng tắm.Cô không nói ra được cảm giác hôn môinhư thế nào, nhưng nhịp tim của cô lại lỡnhịp, thành thật mà nói, cô không ghét cảmgiác đó.Có vẻ như Hoắc Minh Dương thích côrồi…Loại ảo giác này giống như thuốc độc,gây nghiện, càng ngày càng dễ chìm đắm.Cho đến khi Diệp Tĩnh Gia biến mất,Hoắc Minh Dương vẫn đắm chìm trong nụhôn vừa rồi, cứ như từ trước đến nay chưatừng hôn như thế này bao giờ…Nhiệt độ nước vừa phải, vừa hay có thểcho Hoắc Minh Dương tắm, Diệp Tĩnh Gianhanh chóng đẩy Hoắc Minh Dương đi vào.Trong bóng tối, cô sờ sờ quần áo củaanh, cởi từng cái cúc áo, đến quần bên trong,lại có chút chùn bước.Cảm thấy sự khác thường của anh, côđột nhiên thu tay lại.Bình thường không có quá chặt như vậy.“Tôi…” Bầu không khí đột nhiên trở nênkhó xử, Diệp Tĩnh Gia không dám tiếp tụcnữa.“Lẽ nào cô muốn tôi tự cởi sao?”Nụ hôn mãnh liệt vừa rồi nói không cóphản ứng là không thể nào, anh cứ cứng lênnhư vậy cũng không phải là cách.“Cái kia…” Căn cắn răng, cô cũng khôngcần nhăm mắt lại, dù sao ánh đèn cũng mờmịt, liền mở khóa quần ra.Diệp Tĩnh Gia giật mình, đụng chạm nảylửa khiến cô bỏ tay xuống: “Cái kia…”“Cởi…’ Tắm xong liền không có chuyệngì, cô do dự, lưỡng lự lại từ chối.“Được rồi.”Cởi quần ra, trên tay dường như còn sótlại chút xúc cảm bốc lửa, cô vội vàng tranhthủ thời gian tắm rửa sạch sẽ cho anh, rửa†ay kĩ càng.“Cô làm sao vậy?” Nhận thức được độngtác của cô, người đàn ông không quay đầulại nói với Diệp Tĩnh Gia.Diệp Tĩnh Gia sợ hãi run tay, trực tiếp làmrơi khăn tắm xuống đất: “Đừng làm tôi sợ.”Cô không dễ gì mới chấp nhận được cáiviệc kia, chấp nhận vật bỏng tay kia của anh,vẫn là không chịu được mà bị dọa.“Vậy vừa rồi cô khoắng nước làm gìvậy?” Người đàn ông nhìn Diệp Tĩnh Gia rồinhanh chóng mắng cô.“Không… tôi không làm gì cả.”Diệp Tĩnh Gia thận trọng nói, cô thật sựkhông có suy nghĩ gì, chỉ là tự hỏi Hoắc MinhDương đang làm gì.“Đừng luôn bất cẩn như vậy.”Anh còn không biết xấu hổ mà nói nhưvậy, nếu như không có anh làm sao bản thâncô có thể ra nông nỗi này, tuy rằng trong lòngnghĩ thầm như vậy, nhưng Diệp Tĩnh Gia vẫnkhông nói ra, ai biết được Hoắc Minh Dươngsẽ tức giận hay không.“Tôi hiểu rồi.”Dù trong lòng nghĩ thế nào đi nữa, miệngvẫn vội vàng trả lời.Cô lau lưng cho anh. Nhiệt độ cơ thể vàcơ bắp săn chắc của người đàn ông khiến côtự hỏi liệu đây có thực sự là một ngườikhuyết tật cả hai chân hay không.Người hoàn hảo chưa chắc đã có thểhoàn mỹ như vậy.Anh lại có thể rất hoàn mỹ như vậy.“Đang suy nghĩ gì vậy?” Người đàn ôngcảm thấy tay người phụ nữ buông lỏng, thiếusức lực, mềm mại hệt như bông vậy.“Sao dáng người anh lại chuẩn như vậycơ chứ?” Cô trong lòng nghĩ gì thì ngoàimiệng liền nói như vậy, người đàn ông này vôcùng hoàn mỹ.“Cô đang nói bậy cái gì vậy?”Không ngờ rằng trông xương tủy HoắcMinh Dương lại có tư tưởng bảo thủ như vậy,Diệp Tĩnh Gia cố nén cười. “Kỳ thật, dángngười của anh rất đẹp mà, sao lại không để†ôi nói chứ.”Cô làm vậy là có chủ đích, cô rất vui khithấy Hoắc Minh Dương như thế này.Sau khi tắm rửa xong, Diệp Tĩnh Gia trởvề phòng thu dọn đồ đạc, bây giờ dù đi đứngkhông tiện cũng muốn mang đi cùng HoắcMinh Dương.Cô có nói qua muốn làm cho đôi châncủa Hoắc Minh Dương, cô chuẩn bị quần áoanh sẽ mặc vào ngày mai. Là một người vợ,cô thích được phục vụ chồng mình như thế này.Hoắc Minh Dương còn không có nhìnsang chỗ cô, anh đang nói chuyện điện thoại,không biết đang bàn giao cái gì.Ngày hôm sau, Diệp Bách Nhiên độtnhiên nhận được một khoản tài trợ từ nhà họHoắc.“Kết hôn với một người tàn tật cũng thậthữu ích đó chứ” Diệp Thiến Nhi nhìn bộ dạngvui vẻ của bố mình, nhìn Hà Thúy Mai chếnhạo nói.Nói cái gì mà khó nghe quá vậy? Cô tađặc biệt nói cái gì, Hà Thúy Mai lo lắngkhông biết làm sao để Diệp Tĩnh Gia có chútđịa vị nên mới làm ra chuyện như thế này.Có lẽ là lần này Diệp Tĩnh Gia thực sựkhông thể ngẩng đầu lên được và bà cảmthấy có lỗi với con gái mình không thôi. Ainói cũng được, chỉ riêng Diệp Thiến Nhikhông phải bỏ ra cái gì mà lại hưởng thụ tấtcả là không có quyền phát ngôn.“Con… sao con có thể nói như vậy về chịgái mình.”Hà Thúy Mai lần đầu tiên chỉ vào DiệpThiến Nhi mà nói, tại sao ngay từ đầu lại nhìntrúng Diệp Tĩnh Gia.“Chị con có chuyện gì sao, gả vào mộtgia đình giàu có, chuyện đó là nên làm. Cònkhông biết liệu người đàn ông đó có đượchay không, ở góa cả đời không bằng kiếmchút tiền đi.”Nghe Diệp Thiến Nhi nói, Hà Thúy Maihuyết áp tăng cao đột ngột mà ngất đi.“Mày thực sự đủ rồi… Tao sẽ đánh chếtmày.” Diệp Bách Nhiên nhìn Diệp Thiến Nhiôm Hà Thúy Mai tức giận trong lòng, độngmột chút cũng không được.Nhanh chóng lấy thuốc ra và nói với Diệp +Thiến Nhi.Nhìn bộ dạng Hà Thúy Mai, Diệp ThiếnNhi biết rằng cô ta gặp rắc rối rồi, nên liềnchạy ra ngoài.Hà Thúy Mai uống thuốc nhưng một thờigian sau vẫn không thuyên giảm.Bà ngủ thiếp đi và thức dậy vào ban đêm.Bác sĩ đang nói với Diệp Bách Nhiên rằngđừng để Hà Thúy Mai bị kích thích, nếukhông thì không biết còn có thể tỉnh lại đượckhông.Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, đếnnói với Diệp Tĩnh Gia, Diệp Bách Nhiên cũngkhông dám nói.

Chương 34: Hoắc Minh Dương có vẻ thích cô rồi

“Tôi…” Nói xong lại gắp một miếng cơm

lớn, chấm chút tương ớt, đút thức ăn vào miệng.

Ngập ngừng hỏi: “Tôi có thể cầu xin anh

một việc được không.”

Nói xong lời, cô liền hối hận muốn cắn

đứt lưỡi mình, những việc như vậy nên để

sau khi ăn cơm xong nói sẽ tốt hơn, bớt làm

ảnh hưởng đến khẩu vị.

“Cô cứ nói đi.”

Anh không nghĩ ra Diệp Tĩnh Gia ngày

ngày ở trong nhà cũ của nhà họ Hoắc thì có

việc gì phải cầu xin anh.

“Anh cứ ăn trước đi đã.”

Cô nói xong tự mình xem như có khẩu vị

ăn cơm, khiến Hoắc Minh Dương ăn không

nổi nữa.

“Ừm.”

Cô ăn miếng cơm lớn, tương ớt hôm nay

có vẻ không được thơm ngon như mọi khi.

Gắp một miếng thịt vào bát của Hoắc

Minh Dương: “Ăn thêm nữa đi, gần đây anh

chỉ ăn rau thôi.”

Hoắc Minh Dương làm những gì cô đều

biết, và ghi nhớ tất cả trong mắt, trong trái

tim cô.

Anh không nói gì, ăn thịt cô gắp cho.

Ăn xong hai người mắt to nhìn mắt nhỏ,

có chút khó chịu, trong lòng luôn cảm thấy

thiếu thiếu cái gì đó.

“Tôi còn muốn đi ra ngoài đi dạo một

vòng.”

Hoắc Minh Dương có thể nhìn thấy sự

khao khát của cô với bên ngoài, vì vậy anh

cũng có thể hiểu những gì cô nói.

Nhìn thấy ánh mắt khao khát của cô,

Hoäc Minh Dương không đành lòng nói gì.

Ai bị gãy chân cũng không thể đi bộ,

Hoắc Minh Dương vẫn có cách, tìm một

chiếc xe lăn nữa, nhờ hai người hầu đẩy đi

dạo.

Ngồi trên xe lăn, Diệp Tĩnh Gia không

khỏi muốn cười, cũng có chút tò mò về chiếc

xe lăn nên lần mò bên này sờ một cái, bên

kia sờ một cái.

“Tôi cảm thấy cái này thật thoải mái.”

Hoắc Minh Dương không nói gì. Tất cả

đều được đặc biệt chế tạo ra. Một chiếc xe

lăn có thể trị giá hàng triệu đô la, vì vậy tự

nhiên có điều gì đó đáng giá về anh.

Lần này Diệp Tĩnh Gia không đẩy Hoắc

Minh Dương, mà để người khác đẩy, rất thoải

mái.

Người hầu đi dọc theo con đường mà lần

nào Diệp Tĩnh Gia cũng đưa Hoắc Minh

Dương đi dạo.

Thỉnh thoảng đến những nơi đẹp, Diệp

Tĩnh Gia vẫn nhờ Hoắc Minh Dương chụp

ảnh cho mình, dù ngồi trên xe lăn cũng

không cản trở cô ngắm nhìn xung quanh và

hái một vài bông hoa.

Khi quay lại, trời đã tối.

Bà Hoắc ngồi trên sô pha nhìn hai người

ngồi trên hai chiếc xe lăn, không biết nên nói

cái gì: “Làm sao lại xảy ra chuyện này?”

Cả con trai và con dâu đều trở thành

người tàn tật, chuyện mà để người khác nghe

được thì sẽ thành trò cười như thế nào.

Diệp Tĩnh Gia thậm chí nói chuyện cũng

không dám nói, vì sợ bà Hoắc bị chọc giận.

Trước đây cô không sợ bà ta, nhưng bây

giờ cô chỉ muốn trốn thật kĩ khi nhìn thấy bà

†a, vì sợ bản thân mình bất cẩn mà gây ra

hậu quả không kiểm soát được.

“Tôi muốn đi tắm rồi.”

Hoắc Minh Dương nói thẳng với Diệp

Tĩnh Gia.

Sau khi cắt ngang lời nói của mẹ Hoắc,

anh muốn đi tắm, Diệp Tĩnh Gia sẽ tắm cho

con trai mình ngay cả khi chân cô bị gấy.

“Còn ngẩn ra đấy à, có thể đi hay không

hả, mau mau mà đi tắm cho Minh Dương đi.”

Hai người thái độ, đối với Hoắc Minh

Dương, mẹ Hoắc không dám lớn tiếng.

Diệp Tĩnh Gia dùng sức đứng lên, một

chân dùng lực, chân kia thì để chạm đất, cố

gắng dùng lực một chút cũng thấy đau

May mắn thay, chị Tiết và hai người hầu

đến giúp đỡ, họ cũng hỗ trợ và giúp pha

nước nóng.

“Xin lỗi, đáng lẽ ra là việc tôi nên làm.”

Đèn trong phòng rất tối, Diệp Tĩnh Gia

không nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Minh

Dương, nhưng có thể cảm giác được Hoặc

Minh Dương vẫn chưa hết giận.

Hãy nhanh chóng nhận lỗi trước, để

Hoắc Minh Dương không tức giận và không

buộc tội cô quá nghiêm trọng, đây là điều cô

nhận thấy sau khi quan sát Hoắc Minh

Dương một lúc lâu.

Quả nhiên, Hoắc Minh Dương không nói

gì, còn anh có gật gật đầu không, cô cũng

không nhìn rõ.

“Cô không có việc gì thì vẫn là nên nghỉ

ngơi cho tốt. Tôi lo lắng liệu cô còn sống sót

cho đến khi tắm xong hay không đấy.”

Diệp Tĩnh Gia hiện tại rất yếu, anh có thể

cảm giác được bình thường Diệp Tĩnh Gia

vẫn là rất có sức lực.

Cô xấu hổ cúi đầu, hai má ửng hồng, sự

quan tâm của Hoắc Minh Dương khiến cô có

chút cảm động.

“Ừm, biết rồi.”

Giọng nói nhẹ nhàng bay bổng vang

vọng trong phòng, Hoắc Minh Dương không

biết Diệp Tĩnh Gia bị làm sao, còn tưởng rằng

cô lại phát sốt.

Trực tiếp chạm vào đầu cô.

Diệp Tĩnh Gia nhận ra rằng họ đang ngồi

rất gần nhau.

Chỉ cần đưa tay ra và chạm vào nhau.

“Không sốt.” Câu trả lời của Hoắc Minh

Dương khiến Diệp Tĩnh Gia bật cười.

Sao mà cô yếu thế nhỉ, dạo này có đi tập

thể dục rồi mà.

“Đúng rồi, tôi có chuyện muốn cầu xin

anh” Một giây sau, Diệp Tĩnh Gia thay đổi

sắc mặt nghiêm túc, sau khi nghĩ lại, tốt hơn

là nên giải quyết sớm hơn, bằng không Diệp

Bách Nhiên hẳn là rất lo lắng.

“Cô nói đi.” Diệp Tĩnh Gia không hề nghĩ

ngợi gì liền đáp lời.

“Gia đình tôi gần đây có chút chuyện xảy

ra, tôi có thể nhờ anh tài trợ cho bố tôi được

không.” Diệp Tĩnh Gia nghiến răng nói.

Chuyện này bao giờ cũng cần phải nói, nếu

bây giờ mà không nói thì sau này cũng sẽ

phải nói thôi.

“Tôi còn tưởng chuyện gì cơ chứ.”

Hoắc Minh Dương thở phào nhẹ nhõm,

trước khi cô nói như vậy, anh đã lo lắng rất

lâu rồi, nói ra rồi liền một cái cũng không lo

lắng.

Số tiền ít ỏi này đối với nhà họ Hoắc

không phải là vấn đề lớn, thứ mà nhà họ

Hoắc không thiếu nhất chính là tiền.

“Tôi cũng là không còn cách nào khác…”

Cô thật sự rất xấu hổ khi cầu xin Hoắc Minh

Dương, nếu bị từ chối, cô không biết phải nói

gì đây.

“Đồ ngốc nghếch, không sao cả, đều là

người một nhà, số tiền này không thành vấn

đề.” Hoắc Minh Dương vươn tay nâng cằm

cô lên để mắt cô nhìn vào tâm mắt của anh.

Đụng chạm vào xúc cảm tỉnh tế, mượt

mà khiến ngón tay anh không ngừng muốn

nhiều hơn…

Diệp Tĩnh Gia si mê nhìn bóng dáng mình

trong ánh sáng yếu ớt phản chiếu trong mắt

anh.

Anh nói họ là người một nhà…

Căn chặt môi, loại hành động này tương

đương với tán tỉnh, Hoăc Minh Dương

nghiêng người về phía trước.

Ôm cô vào lòng, đôi môi anh bắt lấy môi

cô, cảm giác nóng bỏng giữa môi và răng

khiến Diệp Tĩnh Gia run lên: “Minh Dương…”

Diệp Tĩnh Gia không biết làm sao, ngơ

ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.

Thật lâu sau, hai người tách ra, đều thở

hổn hển.

May mắn thay, ánh sáng đủ tối, Diệp Tĩnh

Gia cảm thấy tốt hơn nhiều. “Tôi đi xem xem

nước có nóng không…”

Nói xong, cô lon ton vào phòng tắm.

Cô không nói ra được cảm giác hôn môi

như thế nào, nhưng nhịp tim của cô lại lỡ

nhịp, thành thật mà nói, cô không ghét cảm

giác đó.

Có vẻ như Hoắc Minh Dương thích cô

rồi…

Loại ảo giác này giống như thuốc độc,

gây nghiện, càng ngày càng dễ chìm đắm.

Cho đến khi Diệp Tĩnh Gia biến mất,

Hoắc Minh Dương vẫn đắm chìm trong nụ

hôn vừa rồi, cứ như từ trước đến nay chưa

từng hôn như thế này bao giờ…

Nhiệt độ nước vừa phải, vừa hay có thể

cho Hoắc Minh Dương tắm, Diệp Tĩnh Gia

nhanh chóng đẩy Hoắc Minh Dương đi vào.

Trong bóng tối, cô sờ sờ quần áo của

anh, cởi từng cái cúc áo, đến quần bên trong,

lại có chút chùn bước.

Cảm thấy sự khác thường của anh, cô

đột nhiên thu tay lại.

Bình thường không có quá chặt như vậy.

“Tôi…” Bầu không khí đột nhiên trở nên

khó xử, Diệp Tĩnh Gia không dám tiếp tục

nữa.

“Lẽ nào cô muốn tôi tự cởi sao?”

Nụ hôn mãnh liệt vừa rồi nói không có

phản ứng là không thể nào, anh cứ cứng lên

như vậy cũng không phải là cách.

“Cái kia…” Căn cắn răng, cô cũng không

cần nhăm mắt lại, dù sao ánh đèn cũng mờ

mịt, liền mở khóa quần ra.

Diệp Tĩnh Gia giật mình, đụng chạm nảy

lửa khiến cô bỏ tay xuống: “Cái kia…”

“Cởi…’ Tắm xong liền không có chuyện

gì, cô do dự, lưỡng lự lại từ chối.

“Được rồi.”

Cởi quần ra, trên tay dường như còn sót

lại chút xúc cảm bốc lửa, cô vội vàng tranh

thủ thời gian tắm rửa sạch sẽ cho anh, rửa

†ay kĩ càng.

“Cô làm sao vậy?” Nhận thức được động

tác của cô, người đàn ông không quay đầu

lại nói với Diệp Tĩnh Gia.

Diệp Tĩnh Gia sợ hãi run tay, trực tiếp làm

rơi khăn tắm xuống đất: “Đừng làm tôi sợ.”

Cô không dễ gì mới chấp nhận được cái

việc kia, chấp nhận vật bỏng tay kia của anh,

vẫn là không chịu được mà bị dọa.

“Vậy vừa rồi cô khoắng nước làm gì

vậy?” Người đàn ông nhìn Diệp Tĩnh Gia rồi

nhanh chóng mắng cô.

“Không… tôi không làm gì cả.”

Diệp Tĩnh Gia thận trọng nói, cô thật sự

không có suy nghĩ gì, chỉ là tự hỏi Hoắc Minh

Dương đang làm gì.

“Đừng luôn bất cẩn như vậy.”

Anh còn không biết xấu hổ mà nói như

vậy, nếu như không có anh làm sao bản thân

cô có thể ra nông nỗi này, tuy rằng trong lòng

nghĩ thầm như vậy, nhưng Diệp Tĩnh Gia vẫn

không nói ra, ai biết được Hoắc Minh Dương

sẽ tức giận hay không.

“Tôi hiểu rồi.”

Dù trong lòng nghĩ thế nào đi nữa, miệng

vẫn vội vàng trả lời.

Cô lau lưng cho anh. Nhiệt độ cơ thể và

cơ bắp săn chắc của người đàn ông khiến cô

tự hỏi liệu đây có thực sự là một người

khuyết tật cả hai chân hay không.

Người hoàn hảo chưa chắc đã có thể

hoàn mỹ như vậy.

Anh lại có thể rất hoàn mỹ như vậy.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Người đàn ông

cảm thấy tay người phụ nữ buông lỏng, thiếu

sức lực, mềm mại hệt như bông vậy.

“Sao dáng người anh lại chuẩn như vậy

cơ chứ?” Cô trong lòng nghĩ gì thì ngoài

miệng liền nói như vậy, người đàn ông này vô

cùng hoàn mỹ.

“Cô đang nói bậy cái gì vậy?”

Không ngờ rằng trông xương tủy Hoắc

Minh Dương lại có tư tưởng bảo thủ như vậy,

Diệp Tĩnh Gia cố nén cười. “Kỳ thật, dáng

người của anh rất đẹp mà, sao lại không để

†ôi nói chứ.”

Cô làm vậy là có chủ đích, cô rất vui khi

thấy Hoắc Minh Dương như thế này.

Sau khi tắm rửa xong, Diệp Tĩnh Gia trở

về phòng thu dọn đồ đạc, bây giờ dù đi đứng

không tiện cũng muốn mang đi cùng Hoắc

Minh Dương.

Cô có nói qua muốn làm cho đôi chân

của Hoắc Minh Dương, cô chuẩn bị quần áo

anh sẽ mặc vào ngày mai. Là một người vợ,

cô thích được phục vụ chồng mình như thế này.

Hoắc Minh Dương còn không có nhìn

sang chỗ cô, anh đang nói chuyện điện thoại,

không biết đang bàn giao cái gì.

Ngày hôm sau, Diệp Bách Nhiên đột

nhiên nhận được một khoản tài trợ từ nhà họ

Hoắc.

“Kết hôn với một người tàn tật cũng thật

hữu ích đó chứ” Diệp Thiến Nhi nhìn bộ dạng

vui vẻ của bố mình, nhìn Hà Thúy Mai chế

nhạo nói.

Nói cái gì mà khó nghe quá vậy? Cô ta

đặc biệt nói cái gì, Hà Thúy Mai lo lắng

không biết làm sao để Diệp Tĩnh Gia có chút

địa vị nên mới làm ra chuyện như thế này.

Có lẽ là lần này Diệp Tĩnh Gia thực sự

không thể ngẩng đầu lên được và bà cảm

thấy có lỗi với con gái mình không thôi. Ai

nói cũng được, chỉ riêng Diệp Thiến Nhi

không phải bỏ ra cái gì mà lại hưởng thụ tất

cả là không có quyền phát ngôn.

“Con… sao con có thể nói như vậy về chị

gái mình.”

Hà Thúy Mai lần đầu tiên chỉ vào Diệp

Thiến Nhi mà nói, tại sao ngay từ đầu lại nhìn

trúng Diệp Tĩnh Gia.

“Chị con có chuyện gì sao, gả vào một

gia đình giàu có, chuyện đó là nên làm. Còn

không biết liệu người đàn ông đó có được

hay không, ở góa cả đời không bằng kiếm

chút tiền đi.”

Nghe Diệp Thiến Nhi nói, Hà Thúy Mai

huyết áp tăng cao đột ngột mà ngất đi.

“Mày thực sự đủ rồi… Tao sẽ đánh chết

mày.” Diệp Bách Nhiên nhìn Diệp Thiến Nhi

ôm Hà Thúy Mai tức giận trong lòng, động

một chút cũng không được.

Nhanh chóng lấy thuốc ra và nói với Diệp +

Thiến Nhi.

Nhìn bộ dạng Hà Thúy Mai, Diệp Thiến

Nhi biết rằng cô ta gặp rắc rối rồi, nên liền

chạy ra ngoài.

Hà Thúy Mai uống thuốc nhưng một thời

gian sau vẫn không thuyên giảm.

Bà ngủ thiếp đi và thức dậy vào ban đêm.

Bác sĩ đang nói với Diệp Bách Nhiên rằng

đừng để Hà Thúy Mai bị kích thích, nếu

không thì không biết còn có thể tỉnh lại được

không.

Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, đến

nói với Diệp Tĩnh Gia, Diệp Bách Nhiên cũng

không dám nói.

Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 34: Hoắc Minh Dương có vẻ thích cô rồi“Tôi…” Nói xong lại gắp một miếng cơmlớn, chấm chút tương ớt, đút thức ăn vào miệng.Ngập ngừng hỏi: “Tôi có thể cầu xin anhmột việc được không.”Nói xong lời, cô liền hối hận muốn cắnđứt lưỡi mình, những việc như vậy nên đểsau khi ăn cơm xong nói sẽ tốt hơn, bớt làmảnh hưởng đến khẩu vị.“Cô cứ nói đi.”Anh không nghĩ ra Diệp Tĩnh Gia ngàyngày ở trong nhà cũ của nhà họ Hoắc thì cóviệc gì phải cầu xin anh.“Anh cứ ăn trước đi đã.”Cô nói xong tự mình xem như có khẩu vịăn cơm, khiến Hoắc Minh Dương ăn khôngnổi nữa.“Ừm.”Cô ăn miếng cơm lớn, tương ớt hôm naycó vẻ không được thơm ngon như mọi khi.Gắp một miếng thịt vào bát của HoắcMinh Dương: “Ăn thêm nữa đi, gần đây anhchỉ ăn rau thôi.”Hoắc Minh Dương làm những gì cô đềubiết, và ghi nhớ tất cả trong mắt, trong tráitim cô.Anh không nói gì, ăn thịt cô gắp cho.Ăn xong hai người mắt to nhìn mắt nhỏ,có chút khó chịu, trong lòng luôn cảm thấythiếu thiếu cái gì đó.“Tôi còn muốn đi ra ngoài đi dạo mộtvòng.”Hoắc Minh Dương có thể nhìn thấy sựkhao khát của cô với bên ngoài, vì vậy anhcũng có thể hiểu những gì cô nói.Nhìn thấy ánh mắt khao khát của cô,Hoäc Minh Dương không đành lòng nói gì.Ai bị gãy chân cũng không thể đi bộ,Hoắc Minh Dương vẫn có cách, tìm mộtchiếc xe lăn nữa, nhờ hai người hầu đẩy đidạo.Ngồi trên xe lăn, Diệp Tĩnh Gia khôngkhỏi muốn cười, cũng có chút tò mò về chiếcxe lăn nên lần mò bên này sờ một cái, bênkia sờ một cái.“Tôi cảm thấy cái này thật thoải mái.”Hoắc Minh Dương không nói gì. Tất cảđều được đặc biệt chế tạo ra. Một chiếc xelăn có thể trị giá hàng triệu đô la, vì vậy tựnhiên có điều gì đó đáng giá về anh.Lần này Diệp Tĩnh Gia không đẩy HoắcMinh Dương, mà để người khác đẩy, rất thoảimái.Người hầu đi dọc theo con đường mà lầnnào Diệp Tĩnh Gia cũng đưa Hoắc MinhDương đi dạo.Thỉnh thoảng đến những nơi đẹp, DiệpTĩnh Gia vẫn nhờ Hoắc Minh Dương chụpảnh cho mình, dù ngồi trên xe lăn cũngkhông cản trở cô ngắm nhìn xung quanh vàhái một vài bông hoa.Khi quay lại, trời đã tối.Bà Hoắc ngồi trên sô pha nhìn hai ngườingồi trên hai chiếc xe lăn, không biết nên nóicái gì: “Làm sao lại xảy ra chuyện này?”Cả con trai và con dâu đều trở thànhngười tàn tật, chuyện mà để người khác ngheđược thì sẽ thành trò cười như thế nào.Diệp Tĩnh Gia thậm chí nói chuyện cũngkhông dám nói, vì sợ bà Hoắc bị chọc giận.Trước đây cô không sợ bà ta, nhưng bâygiờ cô chỉ muốn trốn thật kĩ khi nhìn thấy bà†a, vì sợ bản thân mình bất cẩn mà gây rahậu quả không kiểm soát được.“Tôi muốn đi tắm rồi.”Hoắc Minh Dương nói thẳng với DiệpTĩnh Gia.Sau khi cắt ngang lời nói của mẹ Hoắc,anh muốn đi tắm, Diệp Tĩnh Gia sẽ tắm chocon trai mình ngay cả khi chân cô bị gấy.“Còn ngẩn ra đấy à, có thể đi hay khônghả, mau mau mà đi tắm cho Minh Dương đi.”Hai người thái độ, đối với Hoắc MinhDương, mẹ Hoắc không dám lớn tiếng.Diệp Tĩnh Gia dùng sức đứng lên, mộtchân dùng lực, chân kia thì để chạm đất, cốgắng dùng lực một chút cũng thấy đauMay mắn thay, chị Tiết và hai người hầuđến giúp đỡ, họ cũng hỗ trợ và giúp phanước nóng.“Xin lỗi, đáng lẽ ra là việc tôi nên làm.”Đèn trong phòng rất tối, Diệp Tĩnh Giakhông nhìn thấy bộ dạng của Hoắc MinhDương, nhưng có thể cảm giác được HoặcMinh Dương vẫn chưa hết giận.Hãy nhanh chóng nhận lỗi trước, đểHoắc Minh Dương không tức giận và khôngbuộc tội cô quá nghiêm trọng, đây là điều cônhận thấy sau khi quan sát Hoắc MinhDương một lúc lâu.Quả nhiên, Hoắc Minh Dương không nóigì, còn anh có gật gật đầu không, cô cũngkhông nhìn rõ.“Cô không có việc gì thì vẫn là nên nghỉngơi cho tốt. Tôi lo lắng liệu cô còn sống sótcho đến khi tắm xong hay không đấy.”Diệp Tĩnh Gia hiện tại rất yếu, anh có thểcảm giác được bình thường Diệp Tĩnh Giavẫn là rất có sức lực.Cô xấu hổ cúi đầu, hai má ửng hồng, sựquan tâm của Hoắc Minh Dương khiến cô cóchút cảm động.“Ừm, biết rồi.”Giọng nói nhẹ nhàng bay bổng vangvọng trong phòng, Hoắc Minh Dương khôngbiết Diệp Tĩnh Gia bị làm sao, còn tưởng rằngcô lại phát sốt.Trực tiếp chạm vào đầu cô.Diệp Tĩnh Gia nhận ra rằng họ đang ngồirất gần nhau.Chỉ cần đưa tay ra và chạm vào nhau.“Không sốt.” Câu trả lời của Hoắc MinhDương khiến Diệp Tĩnh Gia bật cười.Sao mà cô yếu thế nhỉ, dạo này có đi tậpthể dục rồi mà.“Đúng rồi, tôi có chuyện muốn cầu xinanh” Một giây sau, Diệp Tĩnh Gia thay đổisắc mặt nghiêm túc, sau khi nghĩ lại, tốt hơnlà nên giải quyết sớm hơn, bằng không DiệpBách Nhiên hẳn là rất lo lắng.“Cô nói đi.” Diệp Tĩnh Gia không hề nghĩngợi gì liền đáp lời.“Gia đình tôi gần đây có chút chuyện xảyra, tôi có thể nhờ anh tài trợ cho bố tôi đượckhông.” Diệp Tĩnh Gia nghiến răng nói.Chuyện này bao giờ cũng cần phải nói, nếubây giờ mà không nói thì sau này cũng sẽphải nói thôi.“Tôi còn tưởng chuyện gì cơ chứ.”Hoắc Minh Dương thở phào nhẹ nhõm,trước khi cô nói như vậy, anh đã lo lắng rấtlâu rồi, nói ra rồi liền một cái cũng không lolắng.Số tiền ít ỏi này đối với nhà họ Hoắckhông phải là vấn đề lớn, thứ mà nhà họHoắc không thiếu nhất chính là tiền.“Tôi cũng là không còn cách nào khác…”Cô thật sự rất xấu hổ khi cầu xin Hoắc MinhDương, nếu bị từ chối, cô không biết phải nóigì đây.“Đồ ngốc nghếch, không sao cả, đều làngười một nhà, số tiền này không thành vấnđề.” Hoắc Minh Dương vươn tay nâng cằmcô lên để mắt cô nhìn vào tâm mắt của anh.Đụng chạm vào xúc cảm tỉnh tế, mượtmà khiến ngón tay anh không ngừng muốnnhiều hơn…Diệp Tĩnh Gia si mê nhìn bóng dáng mìnhtrong ánh sáng yếu ớt phản chiếu trong mắtanh.Anh nói họ là người một nhà…Căn chặt môi, loại hành động này tươngđương với tán tỉnh, Hoăc Minh Dươngnghiêng người về phía trước.Ôm cô vào lòng, đôi môi anh bắt lấy môicô, cảm giác nóng bỏng giữa môi và răngkhiến Diệp Tĩnh Gia run lên: “Minh Dương…”Diệp Tĩnh Gia không biết làm sao, ngơngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.Thật lâu sau, hai người tách ra, đều thởhổn hển.May mắn thay, ánh sáng đủ tối, Diệp TĩnhGia cảm thấy tốt hơn nhiều. “Tôi đi xem xemnước có nóng không…”Nói xong, cô lon ton vào phòng tắm.Cô không nói ra được cảm giác hôn môinhư thế nào, nhưng nhịp tim của cô lại lỡnhịp, thành thật mà nói, cô không ghét cảmgiác đó.Có vẻ như Hoắc Minh Dương thích côrồi…Loại ảo giác này giống như thuốc độc,gây nghiện, càng ngày càng dễ chìm đắm.Cho đến khi Diệp Tĩnh Gia biến mất,Hoắc Minh Dương vẫn đắm chìm trong nụhôn vừa rồi, cứ như từ trước đến nay chưatừng hôn như thế này bao giờ…Nhiệt độ nước vừa phải, vừa hay có thểcho Hoắc Minh Dương tắm, Diệp Tĩnh Gianhanh chóng đẩy Hoắc Minh Dương đi vào.Trong bóng tối, cô sờ sờ quần áo củaanh, cởi từng cái cúc áo, đến quần bên trong,lại có chút chùn bước.Cảm thấy sự khác thường của anh, côđột nhiên thu tay lại.Bình thường không có quá chặt như vậy.“Tôi…” Bầu không khí đột nhiên trở nênkhó xử, Diệp Tĩnh Gia không dám tiếp tụcnữa.“Lẽ nào cô muốn tôi tự cởi sao?”Nụ hôn mãnh liệt vừa rồi nói không cóphản ứng là không thể nào, anh cứ cứng lênnhư vậy cũng không phải là cách.“Cái kia…” Căn cắn răng, cô cũng khôngcần nhăm mắt lại, dù sao ánh đèn cũng mờmịt, liền mở khóa quần ra.Diệp Tĩnh Gia giật mình, đụng chạm nảylửa khiến cô bỏ tay xuống: “Cái kia…”“Cởi…’ Tắm xong liền không có chuyệngì, cô do dự, lưỡng lự lại từ chối.“Được rồi.”Cởi quần ra, trên tay dường như còn sótlại chút xúc cảm bốc lửa, cô vội vàng tranhthủ thời gian tắm rửa sạch sẽ cho anh, rửa†ay kĩ càng.“Cô làm sao vậy?” Nhận thức được độngtác của cô, người đàn ông không quay đầulại nói với Diệp Tĩnh Gia.Diệp Tĩnh Gia sợ hãi run tay, trực tiếp làmrơi khăn tắm xuống đất: “Đừng làm tôi sợ.”Cô không dễ gì mới chấp nhận được cáiviệc kia, chấp nhận vật bỏng tay kia của anh,vẫn là không chịu được mà bị dọa.“Vậy vừa rồi cô khoắng nước làm gìvậy?” Người đàn ông nhìn Diệp Tĩnh Gia rồinhanh chóng mắng cô.“Không… tôi không làm gì cả.”Diệp Tĩnh Gia thận trọng nói, cô thật sựkhông có suy nghĩ gì, chỉ là tự hỏi Hoắc MinhDương đang làm gì.“Đừng luôn bất cẩn như vậy.”Anh còn không biết xấu hổ mà nói nhưvậy, nếu như không có anh làm sao bản thâncô có thể ra nông nỗi này, tuy rằng trong lòngnghĩ thầm như vậy, nhưng Diệp Tĩnh Gia vẫnkhông nói ra, ai biết được Hoắc Minh Dươngsẽ tức giận hay không.“Tôi hiểu rồi.”Dù trong lòng nghĩ thế nào đi nữa, miệngvẫn vội vàng trả lời.Cô lau lưng cho anh. Nhiệt độ cơ thể vàcơ bắp săn chắc của người đàn ông khiến côtự hỏi liệu đây có thực sự là một ngườikhuyết tật cả hai chân hay không.Người hoàn hảo chưa chắc đã có thểhoàn mỹ như vậy.Anh lại có thể rất hoàn mỹ như vậy.“Đang suy nghĩ gì vậy?” Người đàn ôngcảm thấy tay người phụ nữ buông lỏng, thiếusức lực, mềm mại hệt như bông vậy.“Sao dáng người anh lại chuẩn như vậycơ chứ?” Cô trong lòng nghĩ gì thì ngoàimiệng liền nói như vậy, người đàn ông này vôcùng hoàn mỹ.“Cô đang nói bậy cái gì vậy?”Không ngờ rằng trông xương tủy HoắcMinh Dương lại có tư tưởng bảo thủ như vậy,Diệp Tĩnh Gia cố nén cười. “Kỳ thật, dángngười của anh rất đẹp mà, sao lại không để†ôi nói chứ.”Cô làm vậy là có chủ đích, cô rất vui khithấy Hoắc Minh Dương như thế này.Sau khi tắm rửa xong, Diệp Tĩnh Gia trởvề phòng thu dọn đồ đạc, bây giờ dù đi đứngkhông tiện cũng muốn mang đi cùng HoắcMinh Dương.Cô có nói qua muốn làm cho đôi châncủa Hoắc Minh Dương, cô chuẩn bị quần áoanh sẽ mặc vào ngày mai. Là một người vợ,cô thích được phục vụ chồng mình như thế này.Hoắc Minh Dương còn không có nhìnsang chỗ cô, anh đang nói chuyện điện thoại,không biết đang bàn giao cái gì.Ngày hôm sau, Diệp Bách Nhiên độtnhiên nhận được một khoản tài trợ từ nhà họHoắc.“Kết hôn với một người tàn tật cũng thậthữu ích đó chứ” Diệp Thiến Nhi nhìn bộ dạngvui vẻ của bố mình, nhìn Hà Thúy Mai chếnhạo nói.Nói cái gì mà khó nghe quá vậy? Cô tađặc biệt nói cái gì, Hà Thúy Mai lo lắngkhông biết làm sao để Diệp Tĩnh Gia có chútđịa vị nên mới làm ra chuyện như thế này.Có lẽ là lần này Diệp Tĩnh Gia thực sựkhông thể ngẩng đầu lên được và bà cảmthấy có lỗi với con gái mình không thôi. Ainói cũng được, chỉ riêng Diệp Thiến Nhikhông phải bỏ ra cái gì mà lại hưởng thụ tấtcả là không có quyền phát ngôn.“Con… sao con có thể nói như vậy về chịgái mình.”Hà Thúy Mai lần đầu tiên chỉ vào DiệpThiến Nhi mà nói, tại sao ngay từ đầu lại nhìntrúng Diệp Tĩnh Gia.“Chị con có chuyện gì sao, gả vào mộtgia đình giàu có, chuyện đó là nên làm. Cònkhông biết liệu người đàn ông đó có đượchay không, ở góa cả đời không bằng kiếmchút tiền đi.”Nghe Diệp Thiến Nhi nói, Hà Thúy Maihuyết áp tăng cao đột ngột mà ngất đi.“Mày thực sự đủ rồi… Tao sẽ đánh chếtmày.” Diệp Bách Nhiên nhìn Diệp Thiến Nhiôm Hà Thúy Mai tức giận trong lòng, độngmột chút cũng không được.Nhanh chóng lấy thuốc ra và nói với Diệp +Thiến Nhi.Nhìn bộ dạng Hà Thúy Mai, Diệp ThiếnNhi biết rằng cô ta gặp rắc rối rồi, nên liềnchạy ra ngoài.Hà Thúy Mai uống thuốc nhưng một thờigian sau vẫn không thuyên giảm.Bà ngủ thiếp đi và thức dậy vào ban đêm.Bác sĩ đang nói với Diệp Bách Nhiên rằngđừng để Hà Thúy Mai bị kích thích, nếukhông thì không biết còn có thể tỉnh lại đượckhông.Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, đếnnói với Diệp Tĩnh Gia, Diệp Bách Nhiên cũngkhông dám nói.

Chương 34