Chương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm…

Chương 35

Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 35: Nhắc nhở cô sau này cách xa bà ấy một chútBác sĩ gia đình đến khám cho Hà ThúyMai, thấy không có vấn đề gì lớn thì cho bàuống một thang thuốc rồi rời đi.Buổi tối, Hà Thúy Mai tỉnh lại, nhưng đầuóc bà vẫn còn chưa được tỉnh táo lắm, DiệpBách Nhiên vội vàng tiến đến hỏi thăm bàcảm thấy thế nào, có muốn gì không, kết quảcâu đầu tiên mà Hà Thúy Mai nói ra chính là.“Tĩnh Gia sống dễ dàng lắm à?”“Anh biết, anh hiểu.” Diệp Bách Nhiên,cũng không rảnh mà để ý đến những cáikhác, vội vàng trấn an Hà Thúy Mai, ông tarất sợ bà tức giận, sẽ ảnh hưởng không tốtcho sức khỏe.“Anh thì biết cái gì chứ, bây giờ em cũngkhông nói thêm cái gì khác với anh nữa, emkhông quan tâm, dù sao thì chuyện cũng đãgần xong rồi, em sẽ làm cho Tĩnh Gia rời khỏicái nơi hại người đó.”Đây không phải là dốc lòng dốc dạ mà đilừa con gái của bà sao.“Được, được, được. Em chỉ cần ăn uống,nghỉ ngơi cho thật tốt để nhanh chóng khôiphục sức khỏe là được rồi, mọi việc rồi đềusẽ ổn cả thôi.”Bây giờ ông chỉ lo lắng cho sức khỏe củaHà Thúy Mai, ngộ nhỡ sức khỏe trở nên xấuđi, bác sĩ nói nếu lại tiếp tục như vậy nữa thìsẽ rất nguy hiểm.Hà Thúy Mai có vẻ như vẫn chưa hếtgiận, nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được bènngồi dậy.Từ mai truy cập vào truyen.one để đọc truyện này nhé“Em nói cho anh biết, Diệp Bách Nhiên,em chỉ có một đứa con gái này thôi, nếu nhưcon bé mà có chuyện gì thì em cũng sẽkhông thể sống nổi nữa.” Kể từ khi Hà ThúyMai biết được chuyện của Diệp Tĩnh Gia thìcứ luôn ăn không ngon, ngủ không yên.Thực ra nhà họ Hoắc cái khác thì khôngnói, Hoắc Minh Dương đối xử với Diệp TĩnhGia cũng còn được xem như là tốt.Bất kể Diệp Tĩnh Gia muốn cái gì, chỉ cầnlà Hoắc Minh Dương có thì đều sẵn sangcho, cho một cách vô điều kiện, hơn nữa lạicòn giúp đỡ thêm, cho thêm rất nhiều.Bà Hoắc suýt chút nữa thì bùng nổ rồi.Người quản gia thấp thỏm bất an, nơmnớp lo sợ mà đứng ở trước mặt bà Hoäc: “Bàchủ, việc này, chúng tôi đã cố gắng hết sứcrồi. Nhưng mà cậu chủ…”Ông ấy có chút khó xử, tiền của cậu chủ,cũng không thể cứ hoang phí một cách vôích như vậy được, cứ tiếp tục như vậy, thì sẽgiống như đang đổ tiền vào một cái độngkhông đáy, ai lại cầm tiền của mình đi làmloại chuyện mua bán lỗ vốn này chứ.“Thôi, quên đi, dạy cho con bé một bàihọc là được rồi.” Bà ta có chút mệt mỏi, cũngkhông thể nói toạc ra là con bé đã động tayđộng chân được, ai bảo đó chính là con traicủa mình cơ chứ, chỉ đành phải ngậm đắngnuốt cay.“Gọi mợ chủ ra đây.”Bà Hoắc nghĩ một chút, vẫn chưa từ bỏ ýđịnh, gọi Diệp Tĩnh Gia lại đây. Bây giờ, dù bấtkể Diệp Tĩnh Gia làm cái gì thì bà ta cũng đềukhông nhịn được mà lo lắng, sợ hãi là con béđang xúi bẩy, làm hư hỏng Hoắc Minh Dương.“Bà chủ gọi mợ qua đó một chuyến.” ChịTiết gõ cửa phòng của Diệp Tĩnh Gia, đem lờidặn của bà Hoäc nói cho Diệp Tĩnh Gia.Ở trong nhà này, không ai dám đụng đếnbà Hoắc là có đạo lý của nó.Ông chủ không dám, cậu cả và cậu haicũng không ai dám. Đây chính là sự lợi hạicủa bà Hoäc, có thể chỉnh đốn những ngườitrong nhà từ trên xuống dưới, từ lớn đến béđều ngoan ngoãn, nghe lời.“Chị đi xuống trước đi, tôi muốn sửasang lại một chút.”Diệp Tĩnh Gia không biết có phải bảnthân lại làm sai cái gì nữa hay không, nhưngmà chỉ cần bà Hoắc nói cô sai, vậy thì chínhlà cô đã sai rồi.“Không biết nữa, nhưng mà tính khí củabà chủ, mợ cũng biết rồi đấy.” Ý tứ không cầnnói cũng biết, những người tôi tớ bọn họcũng là không dám nói bà chủ có chỗ nàokhông đúng.Tính khí của bà Hoắc cô hiểu rất rõ ràng,nên đương nhiên là không dám chọc.Sửa sang một chút, cũng không có hơiđâu mà để ý cái gì nữa, trực tiếp đi xuốngtầng tìm bà Hoắc.Hoắc Minh Dương mở cửa, liền nhìn thấydáng vẻ Diệp Tĩnh Gia đang hấp tấp, vội vàngđi xuống tầng. Nhìn thấy cô đã xuống đếntầng dưới mới biết đã xảy ra chuyện gì.Lúc trước nếu như không phải là nhìnthấy Diệp Tĩnh Gia thật thà, ngoan ngoãn,hiền lành thì bà ta cũng sẽ không để choDiệp Tĩnh Gia gả vào đây, kết quả thì sao,người con dâu này đã làm cho bà ta quákhông hài lòng rồi.“Quỳ xuống.” Bà Hoắc nói với Diệp TĩnhGia.Diệp Tĩnh Gia sững sốt, cô còn chưa cólàm cái gì cả mà: “Con, con đã làm sai cái gì”Cô ở nhà họ Hoäc lâu như vậy rồi, cho dùcô còn chưa có làm cái gì thì vẫn cứ độngmột tí là bắt cô quỳ xuống.“Cô vẫn còn chưa từ bỏ ý định, ai cho côbảo Minh Dương đi giúp nhà họ Diệp, lầntrước tôi đã cảnh cáo cô rồi, sao cô vẫnkhông chịu nghe lời cơ chứ.” Bà ta không hàilòng với Diệp Tĩnh Gia cũng là bởi vì chuyệnnày.“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, nếu nhưchỉ cần một người chăm sóc cho MinhDương thì tôi đã không cần người con dâu là có.Diệp Tĩnh Gia đã biết rõ tính khí của bàHoắc nên chỉ khẽ cắn răng, không có nói gì.“Nếu đã gả đến nhà họ Hoắc, thì chính làcon dâu của nhà họ Hoắc, đừng có lúc nàocũng chỉ nghĩ đến nhà mẹ đẻ của cô.”“Con xin lỗi mẹ ạ.”“Việc gì tôi cũng đều không có bảo côlàm có đúng không, cô đến xin tôi giúp,chẳng lẽ tôi sẽ không giúp cô sao? Còn cứphải khăng khăng đi nhờ Minh Dương?”Ở trong mắt bà Hoắc, việc làm của DiệpTĩnh Gia chính là cố ý phá hỏng mối quan hệcủa bà ta với Hoắc Minh Dương.“Sao tôi lại tìm một người con dâu nhưcô chứ?” Sự hài lòng, vừa ý của lúc trước đếnbây giờ đều đã trở thành không vừa lòng.“Cô đừng nghĩ là sẽ chiếm được lợi ích gìcủa nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc không cầnmột người con dâu như cô.”Không sinh được con, chỉ có thể chămsóc cho Hoắc Minh Dương, bà ta không cầnthiết phải bỏ ra một cái giá cao như thế đểtìm về một người con dâu như thế này.“Cô đi đi, lúc nào rời khỏi nhà họ Hoắc,tự cô nghĩ đi.”Diệp Tĩnh Gia đứng ở nơi đó, mặc cho bàHoắc chỉ trích, trách mắng mà không chịunói một câu nào.“Mẹ, mẹ sao vậy, tức giận vì chuyện gìvậy?” Hoắc Minh Vũ đúng lúc đi ngang qua,nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đang đứng ở nơi đó,giống như một học sinh tiểu học đang nghengười khác dạy dõ, trong lòng cảm thấykhông dễ chịu, không biết Diệp Tĩnh Gia làmthế nào mà chịu đựng được.Tính tình của mẹ anh ta từ trước đến naylà như thế nào, anh ta còn không biết hay Sao.Coi như là vì Hoắc Minh Dương, anh liềnđi đến, có thể giúp Diệp Tĩnh Gia được baonhiêu thì liền giúp bấy nhiêu.“Mẹ để cho chị ấy đi về phòng trước đi,con có chuyện muốn nói với mẹ.” Hoäc MinhVũ nhìn Diệp Tĩnh Gia một chút rồi đưa mắtra hiệu mới mẹ.Cho rằng Hoắc Minh Vũ có chuyện gì,mẹ Hoắc để cho Diệp Tĩnh Gia đi về phòngtrước.“Cô đi về phòng trước đi.”Liếc mắt nhìn Hoắc Minh Vũ một cái,Diệp Tĩnh Gia cũng không có nói gì cả, chỉgật đầu rồi rời đi. Cô thậm chí không biếtphải làm thế nào mới có thể tiếp tục sinhsống ở trong nhà họ Hoắc.Lúc đi đến tầng trên thì liền nhìn thấyHoắc Minh Dương đang nhìn cô với vẻ mặtnghiêm túc, giống như là có chuyện gì.“Sau này cô cách xa bà ấy một chút.”Diệp Tĩnh Gia đương nhiên biết bà ấy ởtrong miệng anh là ai, chỉ là mẹ Hoắc lạikhông phải là người mà cô có thể chọc nổi.“Bà ấy gọi tôi, tôi không có cách nào cả.”Cô có sự bất đắc dĩ của cô, giống nhưHoắc Minh Dương có nỗi đau xót, bi thươngcủa anh vậy.“Tôi đi nấu cơm cho anh, anh trở vèphòng nghỉ ngơi trước đi.”Lúc Hoắc Minh Dương không có gainhọn thì đúng là một lựa chọn tốt, bất kểnhìn từ phương diện nào, anh đều thực sự làmột người chồng tốt.“Cảm ơn anh đã luôn giúp đỡ tôi.” Tronglòng cô luôn biết rõ, nhớ kỹ sự tốt bụng củaHoắc Minh Dương, cô sẽ ghi lòng, tạc dạ,không bao giờ quên.“Đã nói rồi, chúng ta đều là người mộtnhà cả, không cần phải khách khí.”Lúc ban đầu Diệp Tĩnh Gia có oán hậnHoắc Minh Dương, nhưng sau khi ở cùngnhau một thời gian dài, thì đột nhiên khôngcòn oán hận anh nữa.Cô chuẩn bị các thứ để đi nấu ăn, bây giờchăm sóc Hoắc Minh Dương cho thật tốtmới là việc cô nên làm.Hoắc Minh Dương ngồi đọc sách ở trongthư phòng, cứ luôn hồi tưởng lại sự việc củaDiệp Tĩnh Gia, trong lòng liền cảm thấy bựcbội, không biết người phụ nữ đó rốt cuộc đãdùng cách gì mà lại có thể khiến cho HoắcMinh Vũ đối xử tốt với cô như vậy.Lúc mà Từ Thanh Lam gọi điện thoạiDiệp Tĩnh Gia thì cũng là lúc cô vừa nấu cơm xong.“Alo, là chị Diệp Tĩnh Gia sao ạ?” Cô gáitrong điện thoại nói xong thì im lặng, khôngbiết tại sao lại gọi cho mình, Diệp Tĩnh Gia cóchút tò mò hỏi.“Cô là ai vậy?”Cô không nghe ra giọng của Từ Thanh Lam.Từ Thanh Lam ở đầu bên kia đang làmmóng tay, tùy ý gọi điện thoại buôn chuyện,từ sau chuyện lần trước, cô đã không cònghét Diệp Tĩnh Gia nữa.“Chị, bây giờ chị đang làm gì?” Cô ta tùytiện hỏi, bây giờ đang mang thai nên cơ thểcó chút không không thoải mái, nghĩ rằng cóthể Diệp Tĩnh Gia có cách gì đó nên liền vộivàng gọi điện thoại hỏi xem Diệp Tĩnh Giađang làm gì.“Tôi đang nấu cơm, cô có chuyện gì sao?”Cô không tin loại chuyện đang yên đanglành lại đến tỏ vẻ xun xoe, lấy lòng, đặc biệtlà người như Từ Thanh Lam, dù thế nào cũngđều không giống một người không cóchuyện gì sẽ gọi điện đến để nói chuyện.“Tôi thì có thể có chuyện gì.” Thật ra, côta cũng không có chuyện gì cả, nhưng mà cóchút chuyện của nhà họ Hoắc cô ta cần phảihỏi.“Vậy thì tôi cúp máy trước đây.” Nếu đãkhông có chuyện gì, thì Diệp Tĩnh Gia liềnmuốn cúp máy để đi làm việc của cô.Từ Thanh Lam vừa nghe nói như vậy thìội gọi cô lại, sợ cô cúp máy thật: “Đừng tắtmáy.“Có chuyện gì vậy? Cô nói nhanh lên, tôiphải đi làm việc.” Thời gian của cô eo hẹp, rấtnhiều việc cần phải làm, làm gì có thời gianđể quan tâm đến cô ta.Diệp Tĩnh Gia đang lau tay thì điện thoạiđang được kẹp ở bên tai suýt chút nữa thì rơixuống, cô phải dùng tay chỉnh lại một chút.“Dù có làm thế nào thì bà Hoäc cũng đềukhông chịu nhả ra, ở trong lòng của bà ấy, tôikhông phải là người được chọn cho vị trí condâu của bà ấy.”Lời nói này của Từ Thanh Lam khiến choDiệp Tĩnh Gia không nhịn được mà muốnbắn tim cho cô ta. Người quý ở chỗ tự mìnhbiết mình, cô vẫn là có chút không nỡ chia rẽcặp đôi đang yêu nhau.“Là việc này thì cô không cần phải gọiđiện thoại cho tôi, bất kể tôi nói cái gì cũngđều không có tác dụng, tương tự, bà Hoắc cónói cái gì thì cũng đều không có tác dụng,mấu chốt là phải xem ở Hoắc Minh Vũ, nếucô có thể túm chặt được trái tim của cậu tavậy thì mọi chuyện đều dễ xử lý rồi.”Không phải là EQ của Diệp Tĩnh Gia cao,mà là nhìn chú nhỏ bị Từ Thanh Lam mêhoặc đến thất điên bát đảo, thì cô đã biếtchuyện này chắc chắn sẽ được.“Cho dù Hoắc Minh Vũ có thích tôi thếnào đi nữa thì tôi vẫn không thể tiến vào cửacủa nhà họ Hoắc được.” Từ Thanh Lam đanglàm móng tay, vẫn không nhịn được mà tiếptục hỏi Diệp Tĩnh Gia xem cô ta nên làm nhưthế nào.Nhà họ Hoäc, cô cũng đang ở trong nhàhọ Hoắc, bước vào cánh cửa này cũng đâucó hạnh phúc gì.“Nhưng mà chỉ cần Hoắc Minh Vũ thíchcô thì anh ta sẽ không bao giờ cưới ngườikhác vào cửa, khi đó dù cô có ngồi ở vị trí bàHoắc hay không thì cũng đâu có gì khác biệtđâu?” Thực ra cô thà không làm bà Hoắc, chỉlà không có lựa chọn nào khác, bây giờ, bấtkể cô có làm bà Hoắc hay không thì cũng làđã rất hạnh phúc rồi.“Thật không?”“Người sống ở trong nhà giàu sang,quyền thế thì có rất nhiều việc là bắt đắc dĩphải làm, giống như bất kể tôi có bao nhiêukhông thích ở nơi đây đi chăng nữa, nhưngđến cuối cùng vẫn là phải giả vờ là mình rấtVui Vẻ.”“Diệp Tĩnh Gia, bây giờ cô có hạnh phúckhông?”Ở đầu bên kia, đột nhiên im ắng, khôngcó âm thanh, Diệp Tĩnh Gia đứng yên tại chỗ,suy nghĩ thật kỹ, cô rốt cuộc có hạnh phúckhông?“Hạnh phúc.”Diệp Tĩnh Gia nghĩ nửa ngày, thì đưa ramột câu trả lời chắc chắn, thực ra Hoắc MinhDương đối xử với cô vần là rất tốt, ít nhất làcô cảm thấy như vậy.Bất kể có bao nhiêu điều không vừa lòng,thì vẫn phải thừa nhận rằng những thứ màHoắc Minh Dương cho cô vẫn là rất nhiều.“Nếu như có thể được tự do lựa chọn, thìtôi cảm thấy tôi sẽ còn hạnh phúc hơn.”Cô thật sự là nghĩ như vậy, Hoäc MinhDương dù có tốt đến thế nào thì cũng vẫnkhông có cách nào thay đổi được sự thật làcô không có tình yêu.“Thực ra tôi cũng rất hạnh phúc, thậtlòng mà nói Hoắc Minh Vũ vẫn rất thích tôi.”Về điều này, Từ Thanh Lam rất tin tưởng,không hề nghỉ ngờ một chút nào, Hoặc MinhVũ yêu cô ta, hơn nữa còn là rất yêu.“Cô nói với tôi điều này để làm gì, tôi vẫncòn phải bận làm việc nữa đấy, chồng tôimuốn ăn cơm tôi nấu.” Nói xong cô liênmuốn tắt điện thoại, cô thừa nhận là cô cóchút ghen tị với Từ Thanh Lam.Dấu sao thì người có thể có được hạnhphúc như vậy cũng không nhiều lắm, đối mặtvới tình yêu cuồng nhiệt, nóng bỏng củaHoắc Minh Vũ, cô hoàn toàn không nghĩ rađược còn có người phụ nữ sẽ từ chối.“Tối nay có thể cùng đi ăn một bữa cơmkhông? Tôi đợi…”Từ Thanh Lam còn muốn nói gì đó, giốngnhư là show ân ái hoàn toàn không thểngừng lại được.“Thật ngại quá, chồng tôi sẽ không ăncơm khi tôi không ngồi ăn cùng anh ấy.” DiệpTĩnh Gia trực tiếp từ chối lời mời của TừThanh Lam, ở trong lòng cô, Hoắc MinhDương vẫn rất quan trọng, cho dù có so sánhvới ai thì không hề nghi ngờ một chút nào,Hoắc Minh Dương mới là người đứng thứ nhất.“Thế thôi vậy, tôi biết rồi.” Nói xong, TừThanh Lam liền tắt máy luôn. 

Chương 35: Nhắc nhở cô sau này cách xa bà ấy một chút

Bác sĩ gia đình đến khám cho Hà Thúy

Mai, thấy không có vấn đề gì lớn thì cho bà

uống một thang thuốc rồi rời đi.

Buổi tối, Hà Thúy Mai tỉnh lại, nhưng đầu

óc bà vẫn còn chưa được tỉnh táo lắm, Diệp

Bách Nhiên vội vàng tiến đến hỏi thăm bà

cảm thấy thế nào, có muốn gì không, kết quả

câu đầu tiên mà Hà Thúy Mai nói ra chính là.

“Tĩnh Gia sống dễ dàng lắm à?”

“Anh biết, anh hiểu.” Diệp Bách Nhiên,

cũng không rảnh mà để ý đến những cái

khác, vội vàng trấn an Hà Thúy Mai, ông ta

rất sợ bà tức giận, sẽ ảnh hưởng không tốt

cho sức khỏe.

“Anh thì biết cái gì chứ, bây giờ em cũng

không nói thêm cái gì khác với anh nữa, em

không quan tâm, dù sao thì chuyện cũng đã

gần xong rồi, em sẽ làm cho Tĩnh Gia rời khỏi

cái nơi hại người đó.”

Đây không phải là dốc lòng dốc dạ mà đi

lừa con gái của bà sao.

“Được, được, được. Em chỉ cần ăn uống,

nghỉ ngơi cho thật tốt để nhanh chóng khôi

phục sức khỏe là được rồi, mọi việc rồi đều

sẽ ổn cả thôi.”

Bây giờ ông chỉ lo lắng cho sức khỏe của

Hà Thúy Mai, ngộ nhỡ sức khỏe trở nên xấu

đi, bác sĩ nói nếu lại tiếp tục như vậy nữa thì

sẽ rất nguy hiểm.

Hà Thúy Mai có vẻ như vẫn chưa hết

giận, nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được bèn

ngồi dậy.

Từ mai truy cập vào truyen.one để đọc truyện này nhé

“Em nói cho anh biết, Diệp Bách Nhiên,

em chỉ có một đứa con gái này thôi, nếu như

con bé mà có chuyện gì thì em cũng sẽ

không thể sống nổi nữa.” Kể từ khi Hà Thúy

Mai biết được chuyện của Diệp Tĩnh Gia thì

cứ luôn ăn không ngon, ngủ không yên.

Thực ra nhà họ Hoắc cái khác thì không

nói, Hoắc Minh Dương đối xử với Diệp Tĩnh

Gia cũng còn được xem như là tốt.

Bất kể Diệp Tĩnh Gia muốn cái gì, chỉ cần

là Hoắc Minh Dương có thì đều sẵn sang

cho, cho một cách vô điều kiện, hơn nữa lại

còn giúp đỡ thêm, cho thêm rất nhiều.

Bà Hoắc suýt chút nữa thì bùng nổ rồi.

Người quản gia thấp thỏm bất an, nơm

nớp lo sợ mà đứng ở trước mặt bà Hoäc: “Bà

chủ, việc này, chúng tôi đã cố gắng hết sức

rồi. Nhưng mà cậu chủ…”

Ông ấy có chút khó xử, tiền của cậu chủ,

cũng không thể cứ hoang phí một cách vô

ích như vậy được, cứ tiếp tục như vậy, thì sẽ

giống như đang đổ tiền vào một cái động

không đáy, ai lại cầm tiền của mình đi làm

loại chuyện mua bán lỗ vốn này chứ.

“Thôi, quên đi, dạy cho con bé một bài

học là được rồi.” Bà ta có chút mệt mỏi, cũng

không thể nói toạc ra là con bé đã động tay

động chân được, ai bảo đó chính là con trai

của mình cơ chứ, chỉ đành phải ngậm đắng

nuốt cay.

“Gọi mợ chủ ra đây.”

Bà Hoắc nghĩ một chút, vẫn chưa từ bỏ ý

định, gọi Diệp Tĩnh Gia lại đây. Bây giờ, dù bất

kể Diệp Tĩnh Gia làm cái gì thì bà ta cũng đều

không nhịn được mà lo lắng, sợ hãi là con bé

đang xúi bẩy, làm hư hỏng Hoắc Minh Dương.

“Bà chủ gọi mợ qua đó một chuyến.” Chị

Tiết gõ cửa phòng của Diệp Tĩnh Gia, đem lời

dặn của bà Hoäc nói cho Diệp Tĩnh Gia.

Ở trong nhà này, không ai dám đụng đến

bà Hoắc là có đạo lý của nó.

Ông chủ không dám, cậu cả và cậu hai

cũng không ai dám. Đây chính là sự lợi hại

của bà Hoäc, có thể chỉnh đốn những người

trong nhà từ trên xuống dưới, từ lớn đến bé

đều ngoan ngoãn, nghe lời.

“Chị đi xuống trước đi, tôi muốn sửa

sang lại một chút.”

Diệp Tĩnh Gia không biết có phải bản

thân lại làm sai cái gì nữa hay không, nhưng

mà chỉ cần bà Hoắc nói cô sai, vậy thì chính

là cô đã sai rồi.

“Không biết nữa, nhưng mà tính khí của

bà chủ, mợ cũng biết rồi đấy.” Ý tứ không cần

nói cũng biết, những người tôi tớ bọn họ

cũng là không dám nói bà chủ có chỗ nào

không đúng.

Tính khí của bà Hoắc cô hiểu rất rõ ràng,

nên đương nhiên là không dám chọc.

Sửa sang một chút, cũng không có hơi

đâu mà để ý cái gì nữa, trực tiếp đi xuống

tầng tìm bà Hoắc.

Hoắc Minh Dương mở cửa, liền nhìn thấy

dáng vẻ Diệp Tĩnh Gia đang hấp tấp, vội vàng

đi xuống tầng. Nhìn thấy cô đã xuống đến

tầng dưới mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc trước nếu như không phải là nhìn

thấy Diệp Tĩnh Gia thật thà, ngoan ngoãn,

hiền lành thì bà ta cũng sẽ không để cho

Diệp Tĩnh Gia gả vào đây, kết quả thì sao,

người con dâu này đã làm cho bà ta quá

không hài lòng rồi.

“Quỳ xuống.” Bà Hoắc nói với Diệp Tĩnh

Gia.

Diệp Tĩnh Gia sững sốt, cô còn chưa có

làm cái gì cả mà: “Con, con đã làm sai cái gì”

Cô ở nhà họ Hoäc lâu như vậy rồi, cho dù

cô còn chưa có làm cái gì thì vẫn cứ động

một tí là bắt cô quỳ xuống.

“Cô vẫn còn chưa từ bỏ ý định, ai cho cô

bảo Minh Dương đi giúp nhà họ Diệp, lần

trước tôi đã cảnh cáo cô rồi, sao cô vẫn

không chịu nghe lời cơ chứ.” Bà ta không hài

lòng với Diệp Tĩnh Gia cũng là bởi vì chuyện

này.

“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, nếu như

chỉ cần một người chăm sóc cho Minh

Dương thì tôi đã không cần người con dâu là có.

Diệp Tĩnh Gia đã biết rõ tính khí của bà

Hoắc nên chỉ khẽ cắn răng, không có nói gì.

“Nếu đã gả đến nhà họ Hoắc, thì chính là

con dâu của nhà họ Hoắc, đừng có lúc nào

cũng chỉ nghĩ đến nhà mẹ đẻ của cô.”

“Con xin lỗi mẹ ạ.”

“Việc gì tôi cũng đều không có bảo cô

làm có đúng không, cô đến xin tôi giúp,

chẳng lẽ tôi sẽ không giúp cô sao? Còn cứ

phải khăng khăng đi nhờ Minh Dương?”

Ở trong mắt bà Hoắc, việc làm của Diệp

Tĩnh Gia chính là cố ý phá hỏng mối quan hệ

của bà ta với Hoắc Minh Dương.

“Sao tôi lại tìm một người con dâu như

cô chứ?” Sự hài lòng, vừa ý của lúc trước đến

bây giờ đều đã trở thành không vừa lòng.

“Cô đừng nghĩ là sẽ chiếm được lợi ích gì

của nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc không cần

một người con dâu như cô.”

Không sinh được con, chỉ có thể chăm

sóc cho Hoắc Minh Dương, bà ta không cần

thiết phải bỏ ra một cái giá cao như thế để

tìm về một người con dâu như thế này.

“Cô đi đi, lúc nào rời khỏi nhà họ Hoắc,

tự cô nghĩ đi.”

Diệp Tĩnh Gia đứng ở nơi đó, mặc cho bà

Hoắc chỉ trích, trách mắng mà không chịu

nói một câu nào.

“Mẹ, mẹ sao vậy, tức giận vì chuyện gì

vậy?” Hoắc Minh Vũ đúng lúc đi ngang qua,

nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đang đứng ở nơi đó,

giống như một học sinh tiểu học đang nghe

người khác dạy dõ, trong lòng cảm thấy

không dễ chịu, không biết Diệp Tĩnh Gia làm

thế nào mà chịu đựng được.

Tính tình của mẹ anh ta từ trước đến nay

là như thế nào, anh ta còn không biết hay Sao.

Coi như là vì Hoắc Minh Dương, anh liền

đi đến, có thể giúp Diệp Tĩnh Gia được bao

nhiêu thì liền giúp bấy nhiêu.

“Mẹ để cho chị ấy đi về phòng trước đi,

con có chuyện muốn nói với mẹ.” Hoäc Minh

Vũ nhìn Diệp Tĩnh Gia một chút rồi đưa mắt

ra hiệu mới mẹ.

Cho rằng Hoắc Minh Vũ có chuyện gì,

mẹ Hoắc để cho Diệp Tĩnh Gia đi về phòng

trước.

“Cô đi về phòng trước đi.”

Liếc mắt nhìn Hoắc Minh Vũ một cái,

Diệp Tĩnh Gia cũng không có nói gì cả, chỉ

gật đầu rồi rời đi. Cô thậm chí không biết

phải làm thế nào mới có thể tiếp tục sinh

sống ở trong nhà họ Hoắc.

Lúc đi đến tầng trên thì liền nhìn thấy

Hoắc Minh Dương đang nhìn cô với vẻ mặt

nghiêm túc, giống như là có chuyện gì.

“Sau này cô cách xa bà ấy một chút.”

Diệp Tĩnh Gia đương nhiên biết bà ấy ở

trong miệng anh là ai, chỉ là mẹ Hoắc lại

không phải là người mà cô có thể chọc nổi.

“Bà ấy gọi tôi, tôi không có cách nào cả.”

Cô có sự bất đắc dĩ của cô, giống như

Hoắc Minh Dương có nỗi đau xót, bi thương

của anh vậy.

“Tôi đi nấu cơm cho anh, anh trở vè

phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Lúc Hoắc Minh Dương không có gai

nhọn thì đúng là một lựa chọn tốt, bất kể

nhìn từ phương diện nào, anh đều thực sự là

một người chồng tốt.

“Cảm ơn anh đã luôn giúp đỡ tôi.” Trong

lòng cô luôn biết rõ, nhớ kỹ sự tốt bụng của

Hoắc Minh Dương, cô sẽ ghi lòng, tạc dạ,

không bao giờ quên.

“Đã nói rồi, chúng ta đều là người một

nhà cả, không cần phải khách khí.”

Lúc ban đầu Diệp Tĩnh Gia có oán hận

Hoắc Minh Dương, nhưng sau khi ở cùng

nhau một thời gian dài, thì đột nhiên không

còn oán hận anh nữa.

Cô chuẩn bị các thứ để đi nấu ăn, bây giờ

chăm sóc Hoắc Minh Dương cho thật tốt

mới là việc cô nên làm.

Hoắc Minh Dương ngồi đọc sách ở trong

thư phòng, cứ luôn hồi tưởng lại sự việc của

Diệp Tĩnh Gia, trong lòng liền cảm thấy bực

bội, không biết người phụ nữ đó rốt cuộc đã

dùng cách gì mà lại có thể khiến cho Hoắc

Minh Vũ đối xử tốt với cô như vậy.

Lúc mà Từ Thanh Lam gọi điện thoại

Diệp Tĩnh Gia thì cũng là lúc cô vừa nấu cơm xong.

“Alo, là chị Diệp Tĩnh Gia sao ạ?” Cô gái

trong điện thoại nói xong thì im lặng, không

biết tại sao lại gọi cho mình, Diệp Tĩnh Gia có

chút tò mò hỏi.

“Cô là ai vậy?”

Cô không nghe ra giọng của Từ Thanh Lam.

Từ Thanh Lam ở đầu bên kia đang làm

móng tay, tùy ý gọi điện thoại buôn chuyện,

từ sau chuyện lần trước, cô đã không còn

ghét Diệp Tĩnh Gia nữa.

“Chị, bây giờ chị đang làm gì?” Cô ta tùy

tiện hỏi, bây giờ đang mang thai nên cơ thể

có chút không không thoải mái, nghĩ rằng có

thể Diệp Tĩnh Gia có cách gì đó nên liền vội

vàng gọi điện thoại hỏi xem Diệp Tĩnh Gia

đang làm gì.

“Tôi đang nấu cơm, cô có chuyện gì sao?”

Cô không tin loại chuyện đang yên đang

lành lại đến tỏ vẻ xun xoe, lấy lòng, đặc biệt

là người như Từ Thanh Lam, dù thế nào cũng

đều không giống một người không có

chuyện gì sẽ gọi điện đến để nói chuyện.

“Tôi thì có thể có chuyện gì.” Thật ra, cô

ta cũng không có chuyện gì cả, nhưng mà có

chút chuyện của nhà họ Hoắc cô ta cần phải

hỏi.

“Vậy thì tôi cúp máy trước đây.” Nếu đã

không có chuyện gì, thì Diệp Tĩnh Gia liền

muốn cúp máy để đi làm việc của cô.

Từ Thanh Lam vừa nghe nói như vậy thì

ội gọi cô lại, sợ cô cúp máy thật: “Đừng tắt

máy.

“Có chuyện gì vậy? Cô nói nhanh lên, tôi

phải đi làm việc.” Thời gian của cô eo hẹp, rất

nhiều việc cần phải làm, làm gì có thời gian

để quan tâm đến cô ta.

Diệp Tĩnh Gia đang lau tay thì điện thoại

đang được kẹp ở bên tai suýt chút nữa thì rơi

xuống, cô phải dùng tay chỉnh lại một chút.

“Dù có làm thế nào thì bà Hoäc cũng đều

không chịu nhả ra, ở trong lòng của bà ấy, tôi

không phải là người được chọn cho vị trí con

dâu của bà ấy.”

Lời nói này của Từ Thanh Lam khiến cho

Diệp Tĩnh Gia không nhịn được mà muốn

bắn tim cho cô ta. Người quý ở chỗ tự mình

biết mình, cô vẫn là có chút không nỡ chia rẽ

cặp đôi đang yêu nhau.

“Là việc này thì cô không cần phải gọi

điện thoại cho tôi, bất kể tôi nói cái gì cũng

đều không có tác dụng, tương tự, bà Hoắc có

nói cái gì thì cũng đều không có tác dụng,

mấu chốt là phải xem ở Hoắc Minh Vũ, nếu

cô có thể túm chặt được trái tim của cậu ta

vậy thì mọi chuyện đều dễ xử lý rồi.”

Không phải là EQ của Diệp Tĩnh Gia cao,

mà là nhìn chú nhỏ bị Từ Thanh Lam mê

hoặc đến thất điên bát đảo, thì cô đã biết

chuyện này chắc chắn sẽ được.

“Cho dù Hoắc Minh Vũ có thích tôi thế

nào đi nữa thì tôi vẫn không thể tiến vào cửa

của nhà họ Hoắc được.” Từ Thanh Lam đang

làm móng tay, vẫn không nhịn được mà tiếp

tục hỏi Diệp Tĩnh Gia xem cô ta nên làm như

thế nào.

Nhà họ Hoäc, cô cũng đang ở trong nhà

họ Hoắc, bước vào cánh cửa này cũng đâu

có hạnh phúc gì.

“Nhưng mà chỉ cần Hoắc Minh Vũ thích

cô thì anh ta sẽ không bao giờ cưới người

khác vào cửa, khi đó dù cô có ngồi ở vị trí bà

Hoắc hay không thì cũng đâu có gì khác biệt

đâu?” Thực ra cô thà không làm bà Hoắc, chỉ

là không có lựa chọn nào khác, bây giờ, bất

kể cô có làm bà Hoắc hay không thì cũng là

đã rất hạnh phúc rồi.

“Thật không?”

“Người sống ở trong nhà giàu sang,

quyền thế thì có rất nhiều việc là bắt đắc dĩ

phải làm, giống như bất kể tôi có bao nhiêu

không thích ở nơi đây đi chăng nữa, nhưng

đến cuối cùng vẫn là phải giả vờ là mình rất

Vui Vẻ.”

“Diệp Tĩnh Gia, bây giờ cô có hạnh phúc

không?”

Ở đầu bên kia, đột nhiên im ắng, không

có âm thanh, Diệp Tĩnh Gia đứng yên tại chỗ,

suy nghĩ thật kỹ, cô rốt cuộc có hạnh phúc

không?

“Hạnh phúc.”

Diệp Tĩnh Gia nghĩ nửa ngày, thì đưa ra

một câu trả lời chắc chắn, thực ra Hoắc Minh

Dương đối xử với cô vần là rất tốt, ít nhất là

cô cảm thấy như vậy.

Bất kể có bao nhiêu điều không vừa lòng,

thì vẫn phải thừa nhận rằng những thứ mà

Hoắc Minh Dương cho cô vẫn là rất nhiều.

“Nếu như có thể được tự do lựa chọn, thì

tôi cảm thấy tôi sẽ còn hạnh phúc hơn.”

Cô thật sự là nghĩ như vậy, Hoäc Minh

Dương dù có tốt đến thế nào thì cũng vẫn

không có cách nào thay đổi được sự thật là

cô không có tình yêu.

“Thực ra tôi cũng rất hạnh phúc, thật

lòng mà nói Hoắc Minh Vũ vẫn rất thích tôi.”

Về điều này, Từ Thanh Lam rất tin tưởng,

không hề nghỉ ngờ một chút nào, Hoặc Minh

Vũ yêu cô ta, hơn nữa còn là rất yêu.

“Cô nói với tôi điều này để làm gì, tôi vẫn

còn phải bận làm việc nữa đấy, chồng tôi

muốn ăn cơm tôi nấu.” Nói xong cô liên

muốn tắt điện thoại, cô thừa nhận là cô có

chút ghen tị với Từ Thanh Lam.

Dấu sao thì người có thể có được hạnh

phúc như vậy cũng không nhiều lắm, đối mặt

với tình yêu cuồng nhiệt, nóng bỏng của

Hoắc Minh Vũ, cô hoàn toàn không nghĩ ra

được còn có người phụ nữ sẽ từ chối.

“Tối nay có thể cùng đi ăn một bữa cơm

không? Tôi đợi…”

Từ Thanh Lam còn muốn nói gì đó, giống

như là show ân ái hoàn toàn không thể

ngừng lại được.

“Thật ngại quá, chồng tôi sẽ không ăn

cơm khi tôi không ngồi ăn cùng anh ấy.” Diệp

Tĩnh Gia trực tiếp từ chối lời mời của Từ

Thanh Lam, ở trong lòng cô, Hoắc Minh

Dương vẫn rất quan trọng, cho dù có so sánh

với ai thì không hề nghi ngờ một chút nào,

Hoắc Minh Dương mới là người đứng thứ nhất.

“Thế thôi vậy, tôi biết rồi.” Nói xong, Từ

Thanh Lam liền tắt máy luôn.

 

Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 35: Nhắc nhở cô sau này cách xa bà ấy một chútBác sĩ gia đình đến khám cho Hà ThúyMai, thấy không có vấn đề gì lớn thì cho bàuống một thang thuốc rồi rời đi.Buổi tối, Hà Thúy Mai tỉnh lại, nhưng đầuóc bà vẫn còn chưa được tỉnh táo lắm, DiệpBách Nhiên vội vàng tiến đến hỏi thăm bàcảm thấy thế nào, có muốn gì không, kết quảcâu đầu tiên mà Hà Thúy Mai nói ra chính là.“Tĩnh Gia sống dễ dàng lắm à?”“Anh biết, anh hiểu.” Diệp Bách Nhiên,cũng không rảnh mà để ý đến những cáikhác, vội vàng trấn an Hà Thúy Mai, ông tarất sợ bà tức giận, sẽ ảnh hưởng không tốtcho sức khỏe.“Anh thì biết cái gì chứ, bây giờ em cũngkhông nói thêm cái gì khác với anh nữa, emkhông quan tâm, dù sao thì chuyện cũng đãgần xong rồi, em sẽ làm cho Tĩnh Gia rời khỏicái nơi hại người đó.”Đây không phải là dốc lòng dốc dạ mà đilừa con gái của bà sao.“Được, được, được. Em chỉ cần ăn uống,nghỉ ngơi cho thật tốt để nhanh chóng khôiphục sức khỏe là được rồi, mọi việc rồi đềusẽ ổn cả thôi.”Bây giờ ông chỉ lo lắng cho sức khỏe củaHà Thúy Mai, ngộ nhỡ sức khỏe trở nên xấuđi, bác sĩ nói nếu lại tiếp tục như vậy nữa thìsẽ rất nguy hiểm.Hà Thúy Mai có vẻ như vẫn chưa hếtgiận, nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được bènngồi dậy.Từ mai truy cập vào truyen.one để đọc truyện này nhé“Em nói cho anh biết, Diệp Bách Nhiên,em chỉ có một đứa con gái này thôi, nếu nhưcon bé mà có chuyện gì thì em cũng sẽkhông thể sống nổi nữa.” Kể từ khi Hà ThúyMai biết được chuyện của Diệp Tĩnh Gia thìcứ luôn ăn không ngon, ngủ không yên.Thực ra nhà họ Hoắc cái khác thì khôngnói, Hoắc Minh Dương đối xử với Diệp TĩnhGia cũng còn được xem như là tốt.Bất kể Diệp Tĩnh Gia muốn cái gì, chỉ cầnlà Hoắc Minh Dương có thì đều sẵn sangcho, cho một cách vô điều kiện, hơn nữa lạicòn giúp đỡ thêm, cho thêm rất nhiều.Bà Hoắc suýt chút nữa thì bùng nổ rồi.Người quản gia thấp thỏm bất an, nơmnớp lo sợ mà đứng ở trước mặt bà Hoäc: “Bàchủ, việc này, chúng tôi đã cố gắng hết sứcrồi. Nhưng mà cậu chủ…”Ông ấy có chút khó xử, tiền của cậu chủ,cũng không thể cứ hoang phí một cách vôích như vậy được, cứ tiếp tục như vậy, thì sẽgiống như đang đổ tiền vào một cái độngkhông đáy, ai lại cầm tiền của mình đi làmloại chuyện mua bán lỗ vốn này chứ.“Thôi, quên đi, dạy cho con bé một bàihọc là được rồi.” Bà ta có chút mệt mỏi, cũngkhông thể nói toạc ra là con bé đã động tayđộng chân được, ai bảo đó chính là con traicủa mình cơ chứ, chỉ đành phải ngậm đắngnuốt cay.“Gọi mợ chủ ra đây.”Bà Hoắc nghĩ một chút, vẫn chưa từ bỏ ýđịnh, gọi Diệp Tĩnh Gia lại đây. Bây giờ, dù bấtkể Diệp Tĩnh Gia làm cái gì thì bà ta cũng đềukhông nhịn được mà lo lắng, sợ hãi là con béđang xúi bẩy, làm hư hỏng Hoắc Minh Dương.“Bà chủ gọi mợ qua đó một chuyến.” ChịTiết gõ cửa phòng của Diệp Tĩnh Gia, đem lờidặn của bà Hoäc nói cho Diệp Tĩnh Gia.Ở trong nhà này, không ai dám đụng đếnbà Hoắc là có đạo lý của nó.Ông chủ không dám, cậu cả và cậu haicũng không ai dám. Đây chính là sự lợi hạicủa bà Hoäc, có thể chỉnh đốn những ngườitrong nhà từ trên xuống dưới, từ lớn đến béđều ngoan ngoãn, nghe lời.“Chị đi xuống trước đi, tôi muốn sửasang lại một chút.”Diệp Tĩnh Gia không biết có phải bảnthân lại làm sai cái gì nữa hay không, nhưngmà chỉ cần bà Hoắc nói cô sai, vậy thì chínhlà cô đã sai rồi.“Không biết nữa, nhưng mà tính khí củabà chủ, mợ cũng biết rồi đấy.” Ý tứ không cầnnói cũng biết, những người tôi tớ bọn họcũng là không dám nói bà chủ có chỗ nàokhông đúng.Tính khí của bà Hoắc cô hiểu rất rõ ràng,nên đương nhiên là không dám chọc.Sửa sang một chút, cũng không có hơiđâu mà để ý cái gì nữa, trực tiếp đi xuốngtầng tìm bà Hoắc.Hoắc Minh Dương mở cửa, liền nhìn thấydáng vẻ Diệp Tĩnh Gia đang hấp tấp, vội vàngđi xuống tầng. Nhìn thấy cô đã xuống đếntầng dưới mới biết đã xảy ra chuyện gì.Lúc trước nếu như không phải là nhìnthấy Diệp Tĩnh Gia thật thà, ngoan ngoãn,hiền lành thì bà ta cũng sẽ không để choDiệp Tĩnh Gia gả vào đây, kết quả thì sao,người con dâu này đã làm cho bà ta quákhông hài lòng rồi.“Quỳ xuống.” Bà Hoắc nói với Diệp TĩnhGia.Diệp Tĩnh Gia sững sốt, cô còn chưa cólàm cái gì cả mà: “Con, con đã làm sai cái gì”Cô ở nhà họ Hoäc lâu như vậy rồi, cho dùcô còn chưa có làm cái gì thì vẫn cứ độngmột tí là bắt cô quỳ xuống.“Cô vẫn còn chưa từ bỏ ý định, ai cho côbảo Minh Dương đi giúp nhà họ Diệp, lầntrước tôi đã cảnh cáo cô rồi, sao cô vẫnkhông chịu nghe lời cơ chứ.” Bà ta không hàilòng với Diệp Tĩnh Gia cũng là bởi vì chuyệnnày.“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, nếu nhưchỉ cần một người chăm sóc cho MinhDương thì tôi đã không cần người con dâu là có.Diệp Tĩnh Gia đã biết rõ tính khí của bàHoắc nên chỉ khẽ cắn răng, không có nói gì.“Nếu đã gả đến nhà họ Hoắc, thì chính làcon dâu của nhà họ Hoắc, đừng có lúc nàocũng chỉ nghĩ đến nhà mẹ đẻ của cô.”“Con xin lỗi mẹ ạ.”“Việc gì tôi cũng đều không có bảo côlàm có đúng không, cô đến xin tôi giúp,chẳng lẽ tôi sẽ không giúp cô sao? Còn cứphải khăng khăng đi nhờ Minh Dương?”Ở trong mắt bà Hoắc, việc làm của DiệpTĩnh Gia chính là cố ý phá hỏng mối quan hệcủa bà ta với Hoắc Minh Dương.“Sao tôi lại tìm một người con dâu nhưcô chứ?” Sự hài lòng, vừa ý của lúc trước đếnbây giờ đều đã trở thành không vừa lòng.“Cô đừng nghĩ là sẽ chiếm được lợi ích gìcủa nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc không cầnmột người con dâu như cô.”Không sinh được con, chỉ có thể chămsóc cho Hoắc Minh Dương, bà ta không cầnthiết phải bỏ ra một cái giá cao như thế đểtìm về một người con dâu như thế này.“Cô đi đi, lúc nào rời khỏi nhà họ Hoắc,tự cô nghĩ đi.”Diệp Tĩnh Gia đứng ở nơi đó, mặc cho bàHoắc chỉ trích, trách mắng mà không chịunói một câu nào.“Mẹ, mẹ sao vậy, tức giận vì chuyện gìvậy?” Hoắc Minh Vũ đúng lúc đi ngang qua,nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đang đứng ở nơi đó,giống như một học sinh tiểu học đang nghengười khác dạy dõ, trong lòng cảm thấykhông dễ chịu, không biết Diệp Tĩnh Gia làmthế nào mà chịu đựng được.Tính tình của mẹ anh ta từ trước đến naylà như thế nào, anh ta còn không biết hay Sao.Coi như là vì Hoắc Minh Dương, anh liềnđi đến, có thể giúp Diệp Tĩnh Gia được baonhiêu thì liền giúp bấy nhiêu.“Mẹ để cho chị ấy đi về phòng trước đi,con có chuyện muốn nói với mẹ.” Hoäc MinhVũ nhìn Diệp Tĩnh Gia một chút rồi đưa mắtra hiệu mới mẹ.Cho rằng Hoắc Minh Vũ có chuyện gì,mẹ Hoắc để cho Diệp Tĩnh Gia đi về phòngtrước.“Cô đi về phòng trước đi.”Liếc mắt nhìn Hoắc Minh Vũ một cái,Diệp Tĩnh Gia cũng không có nói gì cả, chỉgật đầu rồi rời đi. Cô thậm chí không biếtphải làm thế nào mới có thể tiếp tục sinhsống ở trong nhà họ Hoắc.Lúc đi đến tầng trên thì liền nhìn thấyHoắc Minh Dương đang nhìn cô với vẻ mặtnghiêm túc, giống như là có chuyện gì.“Sau này cô cách xa bà ấy một chút.”Diệp Tĩnh Gia đương nhiên biết bà ấy ởtrong miệng anh là ai, chỉ là mẹ Hoắc lạikhông phải là người mà cô có thể chọc nổi.“Bà ấy gọi tôi, tôi không có cách nào cả.”Cô có sự bất đắc dĩ của cô, giống nhưHoắc Minh Dương có nỗi đau xót, bi thươngcủa anh vậy.“Tôi đi nấu cơm cho anh, anh trở vèphòng nghỉ ngơi trước đi.”Lúc Hoắc Minh Dương không có gainhọn thì đúng là một lựa chọn tốt, bất kểnhìn từ phương diện nào, anh đều thực sự làmột người chồng tốt.“Cảm ơn anh đã luôn giúp đỡ tôi.” Tronglòng cô luôn biết rõ, nhớ kỹ sự tốt bụng củaHoắc Minh Dương, cô sẽ ghi lòng, tạc dạ,không bao giờ quên.“Đã nói rồi, chúng ta đều là người mộtnhà cả, không cần phải khách khí.”Lúc ban đầu Diệp Tĩnh Gia có oán hậnHoắc Minh Dương, nhưng sau khi ở cùngnhau một thời gian dài, thì đột nhiên khôngcòn oán hận anh nữa.Cô chuẩn bị các thứ để đi nấu ăn, bây giờchăm sóc Hoắc Minh Dương cho thật tốtmới là việc cô nên làm.Hoắc Minh Dương ngồi đọc sách ở trongthư phòng, cứ luôn hồi tưởng lại sự việc củaDiệp Tĩnh Gia, trong lòng liền cảm thấy bựcbội, không biết người phụ nữ đó rốt cuộc đãdùng cách gì mà lại có thể khiến cho HoắcMinh Vũ đối xử tốt với cô như vậy.Lúc mà Từ Thanh Lam gọi điện thoạiDiệp Tĩnh Gia thì cũng là lúc cô vừa nấu cơm xong.“Alo, là chị Diệp Tĩnh Gia sao ạ?” Cô gáitrong điện thoại nói xong thì im lặng, khôngbiết tại sao lại gọi cho mình, Diệp Tĩnh Gia cóchút tò mò hỏi.“Cô là ai vậy?”Cô không nghe ra giọng của Từ Thanh Lam.Từ Thanh Lam ở đầu bên kia đang làmmóng tay, tùy ý gọi điện thoại buôn chuyện,từ sau chuyện lần trước, cô đã không cònghét Diệp Tĩnh Gia nữa.“Chị, bây giờ chị đang làm gì?” Cô ta tùytiện hỏi, bây giờ đang mang thai nên cơ thểcó chút không không thoải mái, nghĩ rằng cóthể Diệp Tĩnh Gia có cách gì đó nên liền vộivàng gọi điện thoại hỏi xem Diệp Tĩnh Giađang làm gì.“Tôi đang nấu cơm, cô có chuyện gì sao?”Cô không tin loại chuyện đang yên đanglành lại đến tỏ vẻ xun xoe, lấy lòng, đặc biệtlà người như Từ Thanh Lam, dù thế nào cũngđều không giống một người không cóchuyện gì sẽ gọi điện đến để nói chuyện.“Tôi thì có thể có chuyện gì.” Thật ra, côta cũng không có chuyện gì cả, nhưng mà cóchút chuyện của nhà họ Hoắc cô ta cần phảihỏi.“Vậy thì tôi cúp máy trước đây.” Nếu đãkhông có chuyện gì, thì Diệp Tĩnh Gia liềnmuốn cúp máy để đi làm việc của cô.Từ Thanh Lam vừa nghe nói như vậy thìội gọi cô lại, sợ cô cúp máy thật: “Đừng tắtmáy.“Có chuyện gì vậy? Cô nói nhanh lên, tôiphải đi làm việc.” Thời gian của cô eo hẹp, rấtnhiều việc cần phải làm, làm gì có thời gianđể quan tâm đến cô ta.Diệp Tĩnh Gia đang lau tay thì điện thoạiđang được kẹp ở bên tai suýt chút nữa thì rơixuống, cô phải dùng tay chỉnh lại một chút.“Dù có làm thế nào thì bà Hoäc cũng đềukhông chịu nhả ra, ở trong lòng của bà ấy, tôikhông phải là người được chọn cho vị trí condâu của bà ấy.”Lời nói này của Từ Thanh Lam khiến choDiệp Tĩnh Gia không nhịn được mà muốnbắn tim cho cô ta. Người quý ở chỗ tự mìnhbiết mình, cô vẫn là có chút không nỡ chia rẽcặp đôi đang yêu nhau.“Là việc này thì cô không cần phải gọiđiện thoại cho tôi, bất kể tôi nói cái gì cũngđều không có tác dụng, tương tự, bà Hoắc cónói cái gì thì cũng đều không có tác dụng,mấu chốt là phải xem ở Hoắc Minh Vũ, nếucô có thể túm chặt được trái tim của cậu tavậy thì mọi chuyện đều dễ xử lý rồi.”Không phải là EQ của Diệp Tĩnh Gia cao,mà là nhìn chú nhỏ bị Từ Thanh Lam mêhoặc đến thất điên bát đảo, thì cô đã biếtchuyện này chắc chắn sẽ được.“Cho dù Hoắc Minh Vũ có thích tôi thếnào đi nữa thì tôi vẫn không thể tiến vào cửacủa nhà họ Hoắc được.” Từ Thanh Lam đanglàm móng tay, vẫn không nhịn được mà tiếptục hỏi Diệp Tĩnh Gia xem cô ta nên làm nhưthế nào.Nhà họ Hoäc, cô cũng đang ở trong nhàhọ Hoắc, bước vào cánh cửa này cũng đâucó hạnh phúc gì.“Nhưng mà chỉ cần Hoắc Minh Vũ thíchcô thì anh ta sẽ không bao giờ cưới ngườikhác vào cửa, khi đó dù cô có ngồi ở vị trí bàHoắc hay không thì cũng đâu có gì khác biệtđâu?” Thực ra cô thà không làm bà Hoắc, chỉlà không có lựa chọn nào khác, bây giờ, bấtkể cô có làm bà Hoắc hay không thì cũng làđã rất hạnh phúc rồi.“Thật không?”“Người sống ở trong nhà giàu sang,quyền thế thì có rất nhiều việc là bắt đắc dĩphải làm, giống như bất kể tôi có bao nhiêukhông thích ở nơi đây đi chăng nữa, nhưngđến cuối cùng vẫn là phải giả vờ là mình rấtVui Vẻ.”“Diệp Tĩnh Gia, bây giờ cô có hạnh phúckhông?”Ở đầu bên kia, đột nhiên im ắng, khôngcó âm thanh, Diệp Tĩnh Gia đứng yên tại chỗ,suy nghĩ thật kỹ, cô rốt cuộc có hạnh phúckhông?“Hạnh phúc.”Diệp Tĩnh Gia nghĩ nửa ngày, thì đưa ramột câu trả lời chắc chắn, thực ra Hoắc MinhDương đối xử với cô vần là rất tốt, ít nhất làcô cảm thấy như vậy.Bất kể có bao nhiêu điều không vừa lòng,thì vẫn phải thừa nhận rằng những thứ màHoắc Minh Dương cho cô vẫn là rất nhiều.“Nếu như có thể được tự do lựa chọn, thìtôi cảm thấy tôi sẽ còn hạnh phúc hơn.”Cô thật sự là nghĩ như vậy, Hoäc MinhDương dù có tốt đến thế nào thì cũng vẫnkhông có cách nào thay đổi được sự thật làcô không có tình yêu.“Thực ra tôi cũng rất hạnh phúc, thậtlòng mà nói Hoắc Minh Vũ vẫn rất thích tôi.”Về điều này, Từ Thanh Lam rất tin tưởng,không hề nghỉ ngờ một chút nào, Hoặc MinhVũ yêu cô ta, hơn nữa còn là rất yêu.“Cô nói với tôi điều này để làm gì, tôi vẫncòn phải bận làm việc nữa đấy, chồng tôimuốn ăn cơm tôi nấu.” Nói xong cô liênmuốn tắt điện thoại, cô thừa nhận là cô cóchút ghen tị với Từ Thanh Lam.Dấu sao thì người có thể có được hạnhphúc như vậy cũng không nhiều lắm, đối mặtvới tình yêu cuồng nhiệt, nóng bỏng củaHoắc Minh Vũ, cô hoàn toàn không nghĩ rađược còn có người phụ nữ sẽ từ chối.“Tối nay có thể cùng đi ăn một bữa cơmkhông? Tôi đợi…”Từ Thanh Lam còn muốn nói gì đó, giốngnhư là show ân ái hoàn toàn không thểngừng lại được.“Thật ngại quá, chồng tôi sẽ không ăncơm khi tôi không ngồi ăn cùng anh ấy.” DiệpTĩnh Gia trực tiếp từ chối lời mời của TừThanh Lam, ở trong lòng cô, Hoắc MinhDương vẫn rất quan trọng, cho dù có so sánhvới ai thì không hề nghi ngờ một chút nào,Hoắc Minh Dương mới là người đứng thứ nhất.“Thế thôi vậy, tôi biết rồi.” Nói xong, TừThanh Lam liền tắt máy luôn. 

Chương 35