Chương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm…

Chương 58

Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 58: Cô ấy vẫn trốn tránh anh sao?Tô Thanh Anh càng ngồi trên sô pha, cô†a càng nghĩ càng thấy không đúng, HoắcMinh Dương lúc này thái độ rất có vấn đề.Cô ta đã lâu rồi chưa về, nên không biếtlà có chuyện gì xảy ra hay không.Lữ Hoàng Tâm cũng gọi cô ta trở về, bảocô ta không đi nữa, cô ta có chút nghỉ ngờ,có phải là có chuyện gì không. Gọi điện thoạicho Lữ Hoàng Tâm, cô ta không thể cứ ngồivà chờ đợi như thế này.Không có nhiều người biết chuyện củacô ta và Hoắc Minh Dương.Tô Thanh Anh suy nghĩ một chút rồiquyết định hỏi Lữ Hoàng Tâm.“Hoàng Tâm, em đang làm gì vậy?” TôThanh Anh nhẹ nhàng nói vào điện thoại,thật ra cô ta không quan tâm Lữ Hoàng Tâmđang làm gì, hỏi một câu lấy lệ thôi.“Em đang đi mua sắm, chị đang làm gìvậy chị Thanh Anh?”Lữ Hoàng Tâm rất vui khi nhận đượccuộc gọi từ nữ thần này, Tô Thanh Anh nhấtđịnh là nữ thần của cô ấy, cô ấy luôn chủđộng gọi cho Tô Thanh Anh, hiếm khi nàonhận được cuộc gọi của Tô Thanh Anh.“Vậy sao? Ở chỗ nào đấy, chị đi cùng emcó được không?”Nghe có vẻ như chị Thanh Anh đang rấtvui vẻ, Lữ Hoàng Tâm không biết tại sao luôncảm thấy Tô Thanh Anh có chút không tậptrung: “Hay quá, vừa đúng lúc em cần chị cholời khuyên, em đi một mình, nên cũng khôngbiết chọn quần áo như thế nào.”“Được rồi, đợi chị một lát, chị chuẩn bịmột chút rồi sẽ đến ngay.” Tô Thanh Anh saukhi cúp điện thoại, đứng dậy thu dọn đồ đạc,đã lâu không đi mua sắm nên cô ta cũngnghĩ là nên mua một chút quần áo.Hiếm khi có tâm trạng tốt, sau khi ănmặc đơn giản, xịt chút nước hoa, nhìn bảnthân mình trước gương, cô ta đã lâu rồikhông trang điểm.Lấy kính râm, cầm thẻ ngân hàng và đi rangoài.“Cô chủ, cô đi đâu vậy?” Quản gia nhà họTô nhìn thấy Tô Thanh Anh.“Tôi không phải là tù nhân, tôi đi đâu làquyền của tôi.” Cô ta về nhà thì giống nhưmột tù nhân vậy, đi đâu cũng bị kiểm tra.“Không được đâu, ông chủ đã ra lệnh làcô chủ không được đi ra ngoài được.” Quảngia vội vàng nói, không biết nếu cô chủ mà đithì bọn họ sẽ như nào nữa.“Không sao đâu, mọi chuyện đều là dotôi tự ý.” Nói xong Tô Thanh Anh bước rangoài, hai người quyết định đi theo, đề phòng†ai nạn.Lữ Hoàng Tâm đi ra ngoài cũng gây rarất nhiều sóng gió, một đám người khôngbiết là cô có xảy ra gì không.“Hoàng Tâm, chị có đến muộn không?”Tô Thanh Anh đến sau một giờ.“Như này là nhanh lắm rồi, không muộnđâu.” Lữ Hoàng Tâm cười với Tô Thanh Anh:“Không ai đi theo chị sao?”Kể từ lần trước, con gái của người bạn bốcô ấy bị bắt cóc, tất cả những cô chủ ở vùngnày đều mang theo vệ sĩ khi họ ra ngoài. Côấy cũng không ngoại lệ và có một số ngườibạn tốt không thể ra ngoài vì điều này.“Lúc đầu thì có, nhưng chị đã bảo họkhông cần đi theo.” Tô Thanh Anh mỉm cườinhìn Lữ Hoàng Tâm, không biết tại sao, cô taluôn cảm thấy ánh mắt Lữ Hoàng Tâm cóchút kỳ quái.“Ừm, em vừa thấy ở đó có một cửa hàngtốt, chị có muốn đến xem có gì thích hợp vớimình không?” Cô ấy vừa nãy đã thấy một bộváy phù hợp với Tô Thanh Anh, nên gợi ý.“Được rồi, chúng ta xem một chút trướcđã.” Tô Thanh Anh gật đầu, cô ta rất tintưởng ánh mắt của Lữ Hoàng Tâm.Sau khi đi dạo một vòng, Tô Thanh Anhkhông muốn mua quần áo chút nào, LữHoàng Tâm nói rằng cô ấy thấy đẹp nên bảomình mặc thử, cái gì cô mặc vào Lữ HoàngTâm đều mua hết.Mặc kệ cái nhìn của Lữ Hoàng Tâm, cô†a thúc giục Lữ Hoàng Tâm thử xem sao.“Chị Thanh Anh, chị về lâu như vậy rồi,ngoại trừ buổi biểu diễn ngày hôm đó, chị đãgặp anh Minh Dương chưa?” Lữ Hoàng Tâmkhông biết Hoắc Minh Dương đã xảy rachuyện gì với Tô Thanh Anh, nên tò mò hỏi‘Tô Thanh Anh.“Không có, anh ấy thường rất bận, hơnnữa chị cũng có việc phải làm, nên không thểgặp nhau được.” Tô Thanh Anh thầm tínhtoán trong lòng.“Vậy chị có cảm thấy anh Minh Dương cógì khác không?” Lữ Hoàng Tâm vội vàng nóivới Tô Thanh Anh, nếu Diệp Tĩnh Gia thật sựlàm con dâu nhà họ Hoắc, thì sau này cô talàm sao mà có cuộc sống tốt đẹp ở nhà họHoắc chứ?“Không có gì khác cả, chị thấy anh MinhDương của em rất tốt.” Tô Thanh Anh cườivới Lữ Hoàng Tâm, thật ra cô ta muốn hỏicâu này, tại sao Hoắc Minh Dương lại có vẻkhác trước như vậy.Lữ Hoàng Tâm thở dài, có vẻ như chịThanh Anh vẫn chưa biết chuyện, anh MinhDương cũng không nói gì về chuyện này, anhMinh Dương đã kết hôn rồi, sau này chịThanh Anh chẳng lẽ lại xen vào sao?Cô ấy cúi đầu dậm chân, có chút tứcgiận và áy náy. Không biết phải làm sao,nghiến răng nghiến lợi nói: “Em rất mong chịở lại, không đi không được sao? Ở trongnước không thể thành công sao?”“Này, cô nhóc ngốc nghếch, đây là sựnghiệp của chị. Nếu một người phụ nữ khôngcó sự nghiệp, sau này cô ấy sẽ cảm thấy rấtkhông an toàn.” Tô Thanh Anh nóng lòngmuốn biết về Hoắc Minh Dương càng sớm,càng tốt.“Anh Minh Dương giàu có như vậy, anhấy sẽ không để chị phải vất vả đâu.” LữHoàng Tâm thật sự muốn nói về cuộc hônnhân của Hoắc Minh Dương, nhưng cô có lẽsẽ bị anh trai măng chết mất.“Chị biết, nhưng đó không phải là tiền màchị kiếm ra, làm sao có thể thoải mái tiêu xàiđược chứ?” Tô Thanh Anh vội vàng nói, mụcđích là để Lữ Hoàng Tâm yên tâm, nhân tiệnmuốn nghe một số điều mà cô ta không biếttừ miệng Lữ Hoàng Tâm.“Chị Thanh Anh, chị thật ngốc, có baonhiêu người mong được gả cho anh MinhDương đấy, chị lại không biết quý trọng.”Lữ Hoàng Trung có chút áy náy, mọingười đều biết tính tình của Tô Thanh Anh,không biết may mắn như thế nào mà lại quenbiết với anh Minh Dương.“Chị biết điều đó, nhưng sự nghiệp vàtình yêu của chị không thể dễ dàng như vậyđược, có điều anh Minh Dương của em rấtbao dung chị.” Cô ta có thể ra ngoài lâu nhưvậy là bởi vì Hoắc Minh Dương vẫn sẽ quantâm cô, cho nên cho dù cô ta có thế nào,cũng sẽ được Hoắc Minh Dương bao bọc.“Chị thật sự nghĩ như vậy sao?”Nhìn vẻ mặt của chị Thanh Anh, có lẽ cô†a còn không biết về Diệp Tĩnh Gia, chị ThanhAnh thật đáng thương: “Dù sao chị cũng phảicẩn thận, không để cho anh Minh Dương vàotay người khác được.”“Chị biết, Hoàng Tâm, anh Minh Dương bịsao vậy? Tại sao em lại bảo chị ở lại?” TôThanh Anh muốn biết Hoắc Minh Dương đãthay đổi điều gì và chuyện gì đã xảy ra.Lữ Hoàng Tâm hơi sững sờ, cô ấy đã hứavới anh trai mình rồi, trong mắt cô ấy có chútné tránh: “Không…không có gì, chỉ là tốt chochị thôi”Tô Thanh Anh thấy thái độ không đúngcủa Lữ Hoàng Tâm, trong lòng có chút hồihộp, Lữ Hoàng Tâm nhất định có điều muốngiấu cô ta: “Chị coi em như một người em gáithật sự, có gì mau nói cho chị biết đi.”“Chị, chị đừng ép em, em thật sự nghĩ tốtcho chị mà, cứ ở lại thôi.” Lữ Hoàng Tâm nóihết những gì có thể nói, không dám khôngnghe lời anh trai.Nhìn bộ dạng của Lữ Hoàng Tâm, cô tabiết mình không thể hỏi ra kết quả gì, nên chỉcó thể bó tay, trong lòng càng thêm lo lắng.“Chị ơi, chị xem em này có đẹp không.”Lữ Hoàng Tâm bắt đầu chuyển đề tài, thật rachị Tô cũng biết rõ nên cũng yên tâm.Tô Thanh Anh phản ứng lại, quay đầuđồng ý với Lữ Hoàng Tâm: “Ừm, được rồi.”Diệp Tĩnh Gia không biết tại sao nhà họHoắc lại lớn như vậy, vì sợ Hoắc Minh Dươngnhìn thấy, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưagặp Hoắc Minh Dương một lần.Cô đã lo lắng về việc gặp Hoắc MinhDương khi đi ra ngoài, nhưng sau đó cô đãlấy hết can đảm của mình, dù sao thì cô cũngkhông thể gặp được Hoắc Minh Dương. Côbiết thói quen của anh, và anh sẽ không rangoài vào lúc này.Hoắc Minh Dương đang ở trong phòngnhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn rồi, không biếthôm nay ăn gì, anh lại không có cảm giácthèm ăn, không biết tại sao Diệp Tĩnh Giakhông có ở đây thì anh ăn uống không đượcngon miệng.Rõ ràng anh đã sống một mình như thếnày trước khi cô đến, nhưng bây giờ anh lạicảm thấy cô đơn.“Chị Tiết, hôm nay ăn món gì vậy?” HoắcMinh Dương hỏi chị Tiết.“Cái này…tôi không biết, mợ chủ cònchưa nấu.” Bây giờ bữa ăn của Hoắc MinhDương đều là do Diệp Tĩnh Gia làm, chị ấykhông biết gì cả.“Chị không biết tôi ăn gì sao?” HoắcMinh Dương liếc nhìn chị Tiết.“Vâng, mợ chủ còn chưa dậy, nên tôikhông biết.” Chị Tiết vội cúi đầu xuống, cảmthấy có chút hoảng hốt, tự hỏi chuyện gì sẽxảy ra nếu Hoắc Minh Dương nghe được tincủa Diệp Tĩnh Gia.“Sao cô ấy còn chưa dậy.” Hoắc MinhDương cau mày, theo như tính toán thì DiệpTĩnh Gia phải dậy rồi chứ.Chị Tiết không dám nói gì, ai biết DiệpTĩnh Gia muốn làm gì, ngày nào cô cũng trốntránh Hoắc Minh Dương như thế này thậmchí còn không dám ra khỏi cửa: “Vì lần trướcbị thương nên cô ấy không ra ngoài nhiều.”Chị Tiết vội nói, vì sợ Hoắc Minh Dương khóchịu.Chị ấy lúc này chỉ âm thầm cầu nguyện:“Ừm, tôi hiểu rồi, nếu không sao thì đi rangoài trước đi.”Chị Tiết yên tâm, không dám nhìn biểuhiện của Hoắc Minh Dương.Anh nhớ rằng hôm qua Diệp Tĩnh Gia đãđi ra ngoài và có vẻ tốt hơn rất nhiều rồi.Nghĩ tới tối nay là sinh nhật của cô, anhcảm thấy có chút buồn bực, không biết DiệpTĩnh Gia có tránh mặt anh vào buổi tối không.Suy nghĩ của Hoắc Minh Dương khôngmất nhiều thời gian để trở thành hiện thực.Vào buổi chiều, Diệp Tĩnh Gia xin phépmẹ Hoắc, cô muốn về nhà tổ chức sinh nhật.Mẹ Hoăc sao có thể để cho Diệp TĩnhGia rời đi dễ dàng như vậy được?“Con về nhà mẹ đẻ làm gì?” Con dâu nhàhọ Hoắc, mà cứ liên tục chạy về nhà mẹ đẻ làcó ý gì.“Con…không có, mẹ con nhớ con thôi.”Diệp Tĩnh Gia biết tính khí của mẹ Hoắc,nhưng cô không muốn ở trong nhà của Hoắcvào một ngày như thế này, ở lại đây thì khôngkhác gì không có sinh nhật.“Con kết hôn với Minh Dương lâu nhưvậy rồi, con cái còn chưa có, vậy mà con cònmuốn về nhà sao?” Mẹ Hoắc đã không hàilòng với Diệp Tĩnh Gia từ lâu rồi, mặc dù côấy làm tốt những việc khác, nhưng cô ấykhông làm tốt những việc cần làm, điều nàykhiến bà ta không an tâm.“Con sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.” DiệpTĩnh Gia có chút đỏ mặt, cô không ngờ mẹHoäc lại quan tâm đến chuyện đó.“Đừng có chỉ nói cố gắng, cái mẹ cần làkết quả, mẹ chỉ nhìn vào kết quả thôi.” Thấymẹ Hoắc nói như vậy, Diệp Tĩnh Gia khôngdám nói gì nữa, nói vâng rồi quay về phòngHoắc Minh Dương đang ở đầu cầu thang,và Diệp Tĩnh Gia đã nhìn thấy anh ngay khianh quay đầu lại.Anh đã nghe những gì họ nói vừa rồi sao?“Anh…” Diệp Tĩnh Gia không thể kìmđược mà nói ra, không biết tại sao mỗi lầnnhìn thấy Hoắc Minh Dương, cô đều bị kíchđộng.Như thể Hoắc Minh Dương biết điều gìđó, làm cô rất sợ hãi.“Không phải là tôi tính về nhà, thật sự làtôi có việc.” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nóivới Hoắc Minh Dương.“Tôi biết.” Hoắc Minh Dương liếc mắtnhìn Diệp Tĩnh Gia: “Hay là tôi cùng cô trở về?

Chương 58: Cô ấy vẫn trốn tránh anh sao?

Tô Thanh Anh càng ngồi trên sô pha, cô

†a càng nghĩ càng thấy không đúng, Hoắc

Minh Dương lúc này thái độ rất có vấn đề.

Cô ta đã lâu rồi chưa về, nên không biết

là có chuyện gì xảy ra hay không.

Lữ Hoàng Tâm cũng gọi cô ta trở về, bảo

cô ta không đi nữa, cô ta có chút nghỉ ngờ,

có phải là có chuyện gì không. Gọi điện thoại

cho Lữ Hoàng Tâm, cô ta không thể cứ ngồi

và chờ đợi như thế này.

Không có nhiều người biết chuyện của

cô ta và Hoắc Minh Dương.

Tô Thanh Anh suy nghĩ một chút rồi

quyết định hỏi Lữ Hoàng Tâm.

“Hoàng Tâm, em đang làm gì vậy?” Tô

Thanh Anh nhẹ nhàng nói vào điện thoại,

thật ra cô ta không quan tâm Lữ Hoàng Tâm

đang làm gì, hỏi một câu lấy lệ thôi.

“Em đang đi mua sắm, chị đang làm gì

vậy chị Thanh Anh?”

Lữ Hoàng Tâm rất vui khi nhận được

cuộc gọi từ nữ thần này, Tô Thanh Anh nhất

định là nữ thần của cô ấy, cô ấy luôn chủ

động gọi cho Tô Thanh Anh, hiếm khi nào

nhận được cuộc gọi của Tô Thanh Anh.

“Vậy sao? Ở chỗ nào đấy, chị đi cùng em

có được không?”

Nghe có vẻ như chị Thanh Anh đang rất

vui vẻ, Lữ Hoàng Tâm không biết tại sao luôn

cảm thấy Tô Thanh Anh có chút không tập

trung: “Hay quá, vừa đúng lúc em cần chị cho

lời khuyên, em đi một mình, nên cũng không

biết chọn quần áo như thế nào.”

“Được rồi, đợi chị một lát, chị chuẩn bị

một chút rồi sẽ đến ngay.” Tô Thanh Anh sau

khi cúp điện thoại, đứng dậy thu dọn đồ đạc,

đã lâu không đi mua sắm nên cô ta cũng

nghĩ là nên mua một chút quần áo.

Hiếm khi có tâm trạng tốt, sau khi ăn

mặc đơn giản, xịt chút nước hoa, nhìn bản

thân mình trước gương, cô ta đã lâu rồi

không trang điểm.

Lấy kính râm, cầm thẻ ngân hàng và đi ra

ngoài.

“Cô chủ, cô đi đâu vậy?” Quản gia nhà họ

Tô nhìn thấy Tô Thanh Anh.

“Tôi không phải là tù nhân, tôi đi đâu là

quyền của tôi.” Cô ta về nhà thì giống như

một tù nhân vậy, đi đâu cũng bị kiểm tra.

“Không được đâu, ông chủ đã ra lệnh là

cô chủ không được đi ra ngoài được.” Quản

gia vội vàng nói, không biết nếu cô chủ mà đi

thì bọn họ sẽ như nào nữa.

“Không sao đâu, mọi chuyện đều là do

tôi tự ý.” Nói xong Tô Thanh Anh bước ra

ngoài, hai người quyết định đi theo, đề phòng

†ai nạn.

Lữ Hoàng Tâm đi ra ngoài cũng gây ra

rất nhiều sóng gió, một đám người không

biết là cô có xảy ra gì không.

“Hoàng Tâm, chị có đến muộn không?”

Tô Thanh Anh đến sau một giờ.

“Như này là nhanh lắm rồi, không muộn

đâu.” Lữ Hoàng Tâm cười với Tô Thanh Anh:

“Không ai đi theo chị sao?”

Kể từ lần trước, con gái của người bạn bố

cô ấy bị bắt cóc, tất cả những cô chủ ở vùng

này đều mang theo vệ sĩ khi họ ra ngoài. Cô

ấy cũng không ngoại lệ và có một số người

bạn tốt không thể ra ngoài vì điều này.

“Lúc đầu thì có, nhưng chị đã bảo họ

không cần đi theo.” Tô Thanh Anh mỉm cười

nhìn Lữ Hoàng Tâm, không biết tại sao, cô ta

luôn cảm thấy ánh mắt Lữ Hoàng Tâm có

chút kỳ quái.

“Ừm, em vừa thấy ở đó có một cửa hàng

tốt, chị có muốn đến xem có gì thích hợp với

mình không?” Cô ấy vừa nãy đã thấy một bộ

váy phù hợp với Tô Thanh Anh, nên gợi ý.

“Được rồi, chúng ta xem một chút trước

đã.” Tô Thanh Anh gật đầu, cô ta rất tin

tưởng ánh mắt của Lữ Hoàng Tâm.

Sau khi đi dạo một vòng, Tô Thanh Anh

không muốn mua quần áo chút nào, Lữ

Hoàng Tâm nói rằng cô ấy thấy đẹp nên bảo

mình mặc thử, cái gì cô mặc vào Lữ Hoàng

Tâm đều mua hết.

Mặc kệ cái nhìn của Lữ Hoàng Tâm, cô

†a thúc giục Lữ Hoàng Tâm thử xem sao.

“Chị Thanh Anh, chị về lâu như vậy rồi,

ngoại trừ buổi biểu diễn ngày hôm đó, chị đã

gặp anh Minh Dương chưa?” Lữ Hoàng Tâm

không biết Hoắc Minh Dương đã xảy ra

chuyện gì với Tô Thanh Anh, nên tò mò hỏi

‘Tô Thanh Anh.

“Không có, anh ấy thường rất bận, hơn

nữa chị cũng có việc phải làm, nên không thể

gặp nhau được.” Tô Thanh Anh thầm tính

toán trong lòng.

“Vậy chị có cảm thấy anh Minh Dương có

gì khác không?” Lữ Hoàng Tâm vội vàng nói

với Tô Thanh Anh, nếu Diệp Tĩnh Gia thật sự

làm con dâu nhà họ Hoắc, thì sau này cô ta

làm sao mà có cuộc sống tốt đẹp ở nhà họ

Hoắc chứ?

“Không có gì khác cả, chị thấy anh Minh

Dương của em rất tốt.” Tô Thanh Anh cười

với Lữ Hoàng Tâm, thật ra cô ta muốn hỏi

câu này, tại sao Hoắc Minh Dương lại có vẻ

khác trước như vậy.

Lữ Hoàng Tâm thở dài, có vẻ như chị

Thanh Anh vẫn chưa biết chuyện, anh Minh

Dương cũng không nói gì về chuyện này, anh

Minh Dương đã kết hôn rồi, sau này chị

Thanh Anh chẳng lẽ lại xen vào sao?

Cô ấy cúi đầu dậm chân, có chút tức

giận và áy náy. Không biết phải làm sao,

nghiến răng nghiến lợi nói: “Em rất mong chị

ở lại, không đi không được sao? Ở trong

nước không thể thành công sao?”

“Này, cô nhóc ngốc nghếch, đây là sự

nghiệp của chị. Nếu một người phụ nữ không

có sự nghiệp, sau này cô ấy sẽ cảm thấy rất

không an toàn.” Tô Thanh Anh nóng lòng

muốn biết về Hoắc Minh Dương càng sớm,

càng tốt.

“Anh Minh Dương giàu có như vậy, anh

ấy sẽ không để chị phải vất vả đâu.” Lữ

Hoàng Tâm thật sự muốn nói về cuộc hôn

nhân của Hoắc Minh Dương, nhưng cô có lẽ

sẽ bị anh trai măng chết mất.

“Chị biết, nhưng đó không phải là tiền mà

chị kiếm ra, làm sao có thể thoải mái tiêu xài

được chứ?” Tô Thanh Anh vội vàng nói, mục

đích là để Lữ Hoàng Tâm yên tâm, nhân tiện

muốn nghe một số điều mà cô ta không biết

từ miệng Lữ Hoàng Tâm.

“Chị Thanh Anh, chị thật ngốc, có bao

nhiêu người mong được gả cho anh Minh

Dương đấy, chị lại không biết quý trọng.”

Lữ Hoàng Trung có chút áy náy, mọi

người đều biết tính tình của Tô Thanh Anh,

không biết may mắn như thế nào mà lại quen

biết với anh Minh Dương.

“Chị biết điều đó, nhưng sự nghiệp và

tình yêu của chị không thể dễ dàng như vậy

được, có điều anh Minh Dương của em rất

bao dung chị.” Cô ta có thể ra ngoài lâu như

vậy là bởi vì Hoắc Minh Dương vẫn sẽ quan

tâm cô, cho nên cho dù cô ta có thế nào,

cũng sẽ được Hoắc Minh Dương bao bọc.

“Chị thật sự nghĩ như vậy sao?”

Nhìn vẻ mặt của chị Thanh Anh, có lẽ cô

†a còn không biết về Diệp Tĩnh Gia, chị Thanh

Anh thật đáng thương: “Dù sao chị cũng phải

cẩn thận, không để cho anh Minh Dương vào

tay người khác được.”

“Chị biết, Hoàng Tâm, anh Minh Dương bị

sao vậy? Tại sao em lại bảo chị ở lại?” Tô

Thanh Anh muốn biết Hoắc Minh Dương đã

thay đổi điều gì và chuyện gì đã xảy ra.

Lữ Hoàng Tâm hơi sững sờ, cô ấy đã hứa

với anh trai mình rồi, trong mắt cô ấy có chút

né tránh: “Không…không có gì, chỉ là tốt cho

chị thôi”

Tô Thanh Anh thấy thái độ không đúng

của Lữ Hoàng Tâm, trong lòng có chút hồi

hộp, Lữ Hoàng Tâm nhất định có điều muốn

giấu cô ta: “Chị coi em như một người em gái

thật sự, có gì mau nói cho chị biết đi.”

“Chị, chị đừng ép em, em thật sự nghĩ tốt

cho chị mà, cứ ở lại thôi.” Lữ Hoàng Tâm nói

hết những gì có thể nói, không dám không

nghe lời anh trai.

Nhìn bộ dạng của Lữ Hoàng Tâm, cô ta

biết mình không thể hỏi ra kết quả gì, nên chỉ

có thể bó tay, trong lòng càng thêm lo lắng.

“Chị ơi, chị xem em này có đẹp không.”

Lữ Hoàng Tâm bắt đầu chuyển đề tài, thật ra

chị Tô cũng biết rõ nên cũng yên tâm.

Tô Thanh Anh phản ứng lại, quay đầu

đồng ý với Lữ Hoàng Tâm: “Ừm, được rồi.”

Diệp Tĩnh Gia không biết tại sao nhà họ

Hoắc lại lớn như vậy, vì sợ Hoắc Minh Dương

nhìn thấy, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa

gặp Hoắc Minh Dương một lần.

Cô đã lo lắng về việc gặp Hoắc Minh

Dương khi đi ra ngoài, nhưng sau đó cô đã

lấy hết can đảm của mình, dù sao thì cô cũng

không thể gặp được Hoắc Minh Dương. Cô

biết thói quen của anh, và anh sẽ không ra

ngoài vào lúc này.

Hoắc Minh Dương đang ở trong phòng

nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn rồi, không biết

hôm nay ăn gì, anh lại không có cảm giác

thèm ăn, không biết tại sao Diệp Tĩnh Gia

không có ở đây thì anh ăn uống không được

ngon miệng.

Rõ ràng anh đã sống một mình như thế

này trước khi cô đến, nhưng bây giờ anh lại

cảm thấy cô đơn.

“Chị Tiết, hôm nay ăn món gì vậy?” Hoắc

Minh Dương hỏi chị Tiết.

“Cái này…tôi không biết, mợ chủ còn

chưa nấu.” Bây giờ bữa ăn của Hoắc Minh

Dương đều là do Diệp Tĩnh Gia làm, chị ấy

không biết gì cả.

“Chị không biết tôi ăn gì sao?” Hoắc

Minh Dương liếc nhìn chị Tiết.

“Vâng, mợ chủ còn chưa dậy, nên tôi

không biết.” Chị Tiết vội cúi đầu xuống, cảm

thấy có chút hoảng hốt, tự hỏi chuyện gì sẽ

xảy ra nếu Hoắc Minh Dương nghe được tin

của Diệp Tĩnh Gia.

“Sao cô ấy còn chưa dậy.” Hoắc Minh

Dương cau mày, theo như tính toán thì Diệp

Tĩnh Gia phải dậy rồi chứ.

Chị Tiết không dám nói gì, ai biết Diệp

Tĩnh Gia muốn làm gì, ngày nào cô cũng trốn

tránh Hoắc Minh Dương như thế này thậm

chí còn không dám ra khỏi cửa: “Vì lần trước

bị thương nên cô ấy không ra ngoài nhiều.”

Chị Tiết vội nói, vì sợ Hoắc Minh Dương khó

chịu.

Chị ấy lúc này chỉ âm thầm cầu nguyện:

“Ừm, tôi hiểu rồi, nếu không sao thì đi ra

ngoài trước đi.”

Chị Tiết yên tâm, không dám nhìn biểu

hiện của Hoắc Minh Dương.

Anh nhớ rằng hôm qua Diệp Tĩnh Gia đã

đi ra ngoài và có vẻ tốt hơn rất nhiều rồi.

Nghĩ tới tối nay là sinh nhật của cô, anh

cảm thấy có chút buồn bực, không biết Diệp

Tĩnh Gia có tránh mặt anh vào buổi tối không.

Suy nghĩ của Hoắc Minh Dương không

mất nhiều thời gian để trở thành hiện thực.

Vào buổi chiều, Diệp Tĩnh Gia xin phép

mẹ Hoắc, cô muốn về nhà tổ chức sinh nhật.

Mẹ Hoăc sao có thể để cho Diệp Tĩnh

Gia rời đi dễ dàng như vậy được?

“Con về nhà mẹ đẻ làm gì?” Con dâu nhà

họ Hoắc, mà cứ liên tục chạy về nhà mẹ đẻ là

có ý gì.

“Con…không có, mẹ con nhớ con thôi.”

Diệp Tĩnh Gia biết tính khí của mẹ Hoắc,

nhưng cô không muốn ở trong nhà của Hoắc

vào một ngày như thế này, ở lại đây thì không

khác gì không có sinh nhật.

“Con kết hôn với Minh Dương lâu như

vậy rồi, con cái còn chưa có, vậy mà con còn

muốn về nhà sao?” Mẹ Hoắc đã không hài

lòng với Diệp Tĩnh Gia từ lâu rồi, mặc dù cô

ấy làm tốt những việc khác, nhưng cô ấy

không làm tốt những việc cần làm, điều này

khiến bà ta không an tâm.

“Con sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.” Diệp

Tĩnh Gia có chút đỏ mặt, cô không ngờ mẹ

Hoäc lại quan tâm đến chuyện đó.

“Đừng có chỉ nói cố gắng, cái mẹ cần là

kết quả, mẹ chỉ nhìn vào kết quả thôi.” Thấy

mẹ Hoắc nói như vậy, Diệp Tĩnh Gia không

dám nói gì nữa, nói vâng rồi quay về phòng

Hoắc Minh Dương đang ở đầu cầu thang,

và Diệp Tĩnh Gia đã nhìn thấy anh ngay khi

anh quay đầu lại.

Anh đã nghe những gì họ nói vừa rồi sao?

“Anh…” Diệp Tĩnh Gia không thể kìm

được mà nói ra, không biết tại sao mỗi lần

nhìn thấy Hoắc Minh Dương, cô đều bị kích

động.

Như thể Hoắc Minh Dương biết điều gì

đó, làm cô rất sợ hãi.

“Không phải là tôi tính về nhà, thật sự là

tôi có việc.” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nói

với Hoắc Minh Dương.

“Tôi biết.” Hoắc Minh Dương liếc mắt

nhìn Diệp Tĩnh Gia: “Hay là tôi cùng cô trở về?

Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 58: Cô ấy vẫn trốn tránh anh sao?Tô Thanh Anh càng ngồi trên sô pha, cô†a càng nghĩ càng thấy không đúng, HoắcMinh Dương lúc này thái độ rất có vấn đề.Cô ta đã lâu rồi chưa về, nên không biếtlà có chuyện gì xảy ra hay không.Lữ Hoàng Tâm cũng gọi cô ta trở về, bảocô ta không đi nữa, cô ta có chút nghỉ ngờ,có phải là có chuyện gì không. Gọi điện thoạicho Lữ Hoàng Tâm, cô ta không thể cứ ngồivà chờ đợi như thế này.Không có nhiều người biết chuyện củacô ta và Hoắc Minh Dương.Tô Thanh Anh suy nghĩ một chút rồiquyết định hỏi Lữ Hoàng Tâm.“Hoàng Tâm, em đang làm gì vậy?” TôThanh Anh nhẹ nhàng nói vào điện thoại,thật ra cô ta không quan tâm Lữ Hoàng Tâmđang làm gì, hỏi một câu lấy lệ thôi.“Em đang đi mua sắm, chị đang làm gìvậy chị Thanh Anh?”Lữ Hoàng Tâm rất vui khi nhận đượccuộc gọi từ nữ thần này, Tô Thanh Anh nhấtđịnh là nữ thần của cô ấy, cô ấy luôn chủđộng gọi cho Tô Thanh Anh, hiếm khi nàonhận được cuộc gọi của Tô Thanh Anh.“Vậy sao? Ở chỗ nào đấy, chị đi cùng emcó được không?”Nghe có vẻ như chị Thanh Anh đang rấtvui vẻ, Lữ Hoàng Tâm không biết tại sao luôncảm thấy Tô Thanh Anh có chút không tậptrung: “Hay quá, vừa đúng lúc em cần chị cholời khuyên, em đi một mình, nên cũng khôngbiết chọn quần áo như thế nào.”“Được rồi, đợi chị một lát, chị chuẩn bịmột chút rồi sẽ đến ngay.” Tô Thanh Anh saukhi cúp điện thoại, đứng dậy thu dọn đồ đạc,đã lâu không đi mua sắm nên cô ta cũngnghĩ là nên mua một chút quần áo.Hiếm khi có tâm trạng tốt, sau khi ănmặc đơn giản, xịt chút nước hoa, nhìn bảnthân mình trước gương, cô ta đã lâu rồikhông trang điểm.Lấy kính râm, cầm thẻ ngân hàng và đi rangoài.“Cô chủ, cô đi đâu vậy?” Quản gia nhà họTô nhìn thấy Tô Thanh Anh.“Tôi không phải là tù nhân, tôi đi đâu làquyền của tôi.” Cô ta về nhà thì giống nhưmột tù nhân vậy, đi đâu cũng bị kiểm tra.“Không được đâu, ông chủ đã ra lệnh làcô chủ không được đi ra ngoài được.” Quảngia vội vàng nói, không biết nếu cô chủ mà đithì bọn họ sẽ như nào nữa.“Không sao đâu, mọi chuyện đều là dotôi tự ý.” Nói xong Tô Thanh Anh bước rangoài, hai người quyết định đi theo, đề phòng†ai nạn.Lữ Hoàng Tâm đi ra ngoài cũng gây rarất nhiều sóng gió, một đám người khôngbiết là cô có xảy ra gì không.“Hoàng Tâm, chị có đến muộn không?”Tô Thanh Anh đến sau một giờ.“Như này là nhanh lắm rồi, không muộnđâu.” Lữ Hoàng Tâm cười với Tô Thanh Anh:“Không ai đi theo chị sao?”Kể từ lần trước, con gái của người bạn bốcô ấy bị bắt cóc, tất cả những cô chủ ở vùngnày đều mang theo vệ sĩ khi họ ra ngoài. Côấy cũng không ngoại lệ và có một số ngườibạn tốt không thể ra ngoài vì điều này.“Lúc đầu thì có, nhưng chị đã bảo họkhông cần đi theo.” Tô Thanh Anh mỉm cườinhìn Lữ Hoàng Tâm, không biết tại sao, cô taluôn cảm thấy ánh mắt Lữ Hoàng Tâm cóchút kỳ quái.“Ừm, em vừa thấy ở đó có một cửa hàngtốt, chị có muốn đến xem có gì thích hợp vớimình không?” Cô ấy vừa nãy đã thấy một bộváy phù hợp với Tô Thanh Anh, nên gợi ý.“Được rồi, chúng ta xem một chút trướcđã.” Tô Thanh Anh gật đầu, cô ta rất tintưởng ánh mắt của Lữ Hoàng Tâm.Sau khi đi dạo một vòng, Tô Thanh Anhkhông muốn mua quần áo chút nào, LữHoàng Tâm nói rằng cô ấy thấy đẹp nên bảomình mặc thử, cái gì cô mặc vào Lữ HoàngTâm đều mua hết.Mặc kệ cái nhìn của Lữ Hoàng Tâm, cô†a thúc giục Lữ Hoàng Tâm thử xem sao.“Chị Thanh Anh, chị về lâu như vậy rồi,ngoại trừ buổi biểu diễn ngày hôm đó, chị đãgặp anh Minh Dương chưa?” Lữ Hoàng Tâmkhông biết Hoắc Minh Dương đã xảy rachuyện gì với Tô Thanh Anh, nên tò mò hỏi‘Tô Thanh Anh.“Không có, anh ấy thường rất bận, hơnnữa chị cũng có việc phải làm, nên không thểgặp nhau được.” Tô Thanh Anh thầm tínhtoán trong lòng.“Vậy chị có cảm thấy anh Minh Dương cógì khác không?” Lữ Hoàng Tâm vội vàng nóivới Tô Thanh Anh, nếu Diệp Tĩnh Gia thật sựlàm con dâu nhà họ Hoắc, thì sau này cô talàm sao mà có cuộc sống tốt đẹp ở nhà họHoắc chứ?“Không có gì khác cả, chị thấy anh MinhDương của em rất tốt.” Tô Thanh Anh cườivới Lữ Hoàng Tâm, thật ra cô ta muốn hỏicâu này, tại sao Hoắc Minh Dương lại có vẻkhác trước như vậy.Lữ Hoàng Tâm thở dài, có vẻ như chịThanh Anh vẫn chưa biết chuyện, anh MinhDương cũng không nói gì về chuyện này, anhMinh Dương đã kết hôn rồi, sau này chịThanh Anh chẳng lẽ lại xen vào sao?Cô ấy cúi đầu dậm chân, có chút tứcgiận và áy náy. Không biết phải làm sao,nghiến răng nghiến lợi nói: “Em rất mong chịở lại, không đi không được sao? Ở trongnước không thể thành công sao?”“Này, cô nhóc ngốc nghếch, đây là sựnghiệp của chị. Nếu một người phụ nữ khôngcó sự nghiệp, sau này cô ấy sẽ cảm thấy rấtkhông an toàn.” Tô Thanh Anh nóng lòngmuốn biết về Hoắc Minh Dương càng sớm,càng tốt.“Anh Minh Dương giàu có như vậy, anhấy sẽ không để chị phải vất vả đâu.” LữHoàng Tâm thật sự muốn nói về cuộc hônnhân của Hoắc Minh Dương, nhưng cô có lẽsẽ bị anh trai măng chết mất.“Chị biết, nhưng đó không phải là tiền màchị kiếm ra, làm sao có thể thoải mái tiêu xàiđược chứ?” Tô Thanh Anh vội vàng nói, mụcđích là để Lữ Hoàng Tâm yên tâm, nhân tiệnmuốn nghe một số điều mà cô ta không biếttừ miệng Lữ Hoàng Tâm.“Chị Thanh Anh, chị thật ngốc, có baonhiêu người mong được gả cho anh MinhDương đấy, chị lại không biết quý trọng.”Lữ Hoàng Trung có chút áy náy, mọingười đều biết tính tình của Tô Thanh Anh,không biết may mắn như thế nào mà lại quenbiết với anh Minh Dương.“Chị biết điều đó, nhưng sự nghiệp vàtình yêu của chị không thể dễ dàng như vậyđược, có điều anh Minh Dương của em rấtbao dung chị.” Cô ta có thể ra ngoài lâu nhưvậy là bởi vì Hoắc Minh Dương vẫn sẽ quantâm cô, cho nên cho dù cô ta có thế nào,cũng sẽ được Hoắc Minh Dương bao bọc.“Chị thật sự nghĩ như vậy sao?”Nhìn vẻ mặt của chị Thanh Anh, có lẽ cô†a còn không biết về Diệp Tĩnh Gia, chị ThanhAnh thật đáng thương: “Dù sao chị cũng phảicẩn thận, không để cho anh Minh Dương vàotay người khác được.”“Chị biết, Hoàng Tâm, anh Minh Dương bịsao vậy? Tại sao em lại bảo chị ở lại?” TôThanh Anh muốn biết Hoắc Minh Dương đãthay đổi điều gì và chuyện gì đã xảy ra.Lữ Hoàng Tâm hơi sững sờ, cô ấy đã hứavới anh trai mình rồi, trong mắt cô ấy có chútné tránh: “Không…không có gì, chỉ là tốt chochị thôi”Tô Thanh Anh thấy thái độ không đúngcủa Lữ Hoàng Tâm, trong lòng có chút hồihộp, Lữ Hoàng Tâm nhất định có điều muốngiấu cô ta: “Chị coi em như một người em gáithật sự, có gì mau nói cho chị biết đi.”“Chị, chị đừng ép em, em thật sự nghĩ tốtcho chị mà, cứ ở lại thôi.” Lữ Hoàng Tâm nóihết những gì có thể nói, không dám khôngnghe lời anh trai.Nhìn bộ dạng của Lữ Hoàng Tâm, cô tabiết mình không thể hỏi ra kết quả gì, nên chỉcó thể bó tay, trong lòng càng thêm lo lắng.“Chị ơi, chị xem em này có đẹp không.”Lữ Hoàng Tâm bắt đầu chuyển đề tài, thật rachị Tô cũng biết rõ nên cũng yên tâm.Tô Thanh Anh phản ứng lại, quay đầuđồng ý với Lữ Hoàng Tâm: “Ừm, được rồi.”Diệp Tĩnh Gia không biết tại sao nhà họHoắc lại lớn như vậy, vì sợ Hoắc Minh Dươngnhìn thấy, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưagặp Hoắc Minh Dương một lần.Cô đã lo lắng về việc gặp Hoắc MinhDương khi đi ra ngoài, nhưng sau đó cô đãlấy hết can đảm của mình, dù sao thì cô cũngkhông thể gặp được Hoắc Minh Dương. Côbiết thói quen của anh, và anh sẽ không rangoài vào lúc này.Hoắc Minh Dương đang ở trong phòngnhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn rồi, không biếthôm nay ăn gì, anh lại không có cảm giácthèm ăn, không biết tại sao Diệp Tĩnh Giakhông có ở đây thì anh ăn uống không đượcngon miệng.Rõ ràng anh đã sống một mình như thếnày trước khi cô đến, nhưng bây giờ anh lạicảm thấy cô đơn.“Chị Tiết, hôm nay ăn món gì vậy?” HoắcMinh Dương hỏi chị Tiết.“Cái này…tôi không biết, mợ chủ cònchưa nấu.” Bây giờ bữa ăn của Hoắc MinhDương đều là do Diệp Tĩnh Gia làm, chị ấykhông biết gì cả.“Chị không biết tôi ăn gì sao?” HoắcMinh Dương liếc nhìn chị Tiết.“Vâng, mợ chủ còn chưa dậy, nên tôikhông biết.” Chị Tiết vội cúi đầu xuống, cảmthấy có chút hoảng hốt, tự hỏi chuyện gì sẽxảy ra nếu Hoắc Minh Dương nghe được tincủa Diệp Tĩnh Gia.“Sao cô ấy còn chưa dậy.” Hoắc MinhDương cau mày, theo như tính toán thì DiệpTĩnh Gia phải dậy rồi chứ.Chị Tiết không dám nói gì, ai biết DiệpTĩnh Gia muốn làm gì, ngày nào cô cũng trốntránh Hoắc Minh Dương như thế này thậmchí còn không dám ra khỏi cửa: “Vì lần trướcbị thương nên cô ấy không ra ngoài nhiều.”Chị Tiết vội nói, vì sợ Hoắc Minh Dương khóchịu.Chị ấy lúc này chỉ âm thầm cầu nguyện:“Ừm, tôi hiểu rồi, nếu không sao thì đi rangoài trước đi.”Chị Tiết yên tâm, không dám nhìn biểuhiện của Hoắc Minh Dương.Anh nhớ rằng hôm qua Diệp Tĩnh Gia đãđi ra ngoài và có vẻ tốt hơn rất nhiều rồi.Nghĩ tới tối nay là sinh nhật của cô, anhcảm thấy có chút buồn bực, không biết DiệpTĩnh Gia có tránh mặt anh vào buổi tối không.Suy nghĩ của Hoắc Minh Dương khôngmất nhiều thời gian để trở thành hiện thực.Vào buổi chiều, Diệp Tĩnh Gia xin phépmẹ Hoắc, cô muốn về nhà tổ chức sinh nhật.Mẹ Hoăc sao có thể để cho Diệp TĩnhGia rời đi dễ dàng như vậy được?“Con về nhà mẹ đẻ làm gì?” Con dâu nhàhọ Hoắc, mà cứ liên tục chạy về nhà mẹ đẻ làcó ý gì.“Con…không có, mẹ con nhớ con thôi.”Diệp Tĩnh Gia biết tính khí của mẹ Hoắc,nhưng cô không muốn ở trong nhà của Hoắcvào một ngày như thế này, ở lại đây thì khôngkhác gì không có sinh nhật.“Con kết hôn với Minh Dương lâu nhưvậy rồi, con cái còn chưa có, vậy mà con cònmuốn về nhà sao?” Mẹ Hoắc đã không hàilòng với Diệp Tĩnh Gia từ lâu rồi, mặc dù côấy làm tốt những việc khác, nhưng cô ấykhông làm tốt những việc cần làm, điều nàykhiến bà ta không an tâm.“Con sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.” DiệpTĩnh Gia có chút đỏ mặt, cô không ngờ mẹHoäc lại quan tâm đến chuyện đó.“Đừng có chỉ nói cố gắng, cái mẹ cần làkết quả, mẹ chỉ nhìn vào kết quả thôi.” Thấymẹ Hoắc nói như vậy, Diệp Tĩnh Gia khôngdám nói gì nữa, nói vâng rồi quay về phòngHoắc Minh Dương đang ở đầu cầu thang,và Diệp Tĩnh Gia đã nhìn thấy anh ngay khianh quay đầu lại.Anh đã nghe những gì họ nói vừa rồi sao?“Anh…” Diệp Tĩnh Gia không thể kìmđược mà nói ra, không biết tại sao mỗi lầnnhìn thấy Hoắc Minh Dương, cô đều bị kíchđộng.Như thể Hoắc Minh Dương biết điều gìđó, làm cô rất sợ hãi.“Không phải là tôi tính về nhà, thật sự làtôi có việc.” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nóivới Hoắc Minh Dương.“Tôi biết.” Hoắc Minh Dương liếc mắtnhìn Diệp Tĩnh Gia: “Hay là tôi cùng cô trở về?

Chương 58