Chương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm…
Chương 59
Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 59: Làm ầm ĩ về nhà mẹ đẻDiệp Tĩnh Gia muốn về nhà tổ chức sinhnhật, vậy thì anh về cùng với cô.Cô sửng sốt trước lời nói của Hoắc MinhDương.Cô đã kết hôn với anh lâu như vậy màchưa bao giờ cho người nhà nhìn thấy anh,nghĩ đến đây Diệp Tĩnh Gia có chút suy nghĩ.Chỉ là chồng cô có vẻ hơi khác so vớichồng của người khác.“Tôi…nếu tiện thì được, nếu không tiện thìquên đi.” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nói vớiHoắc Minh Dương.Cô không đoán ra được Hoắc MinhDương nghĩ gì, tự nhiên lại chủ động cùng côvề nhà, đã hai ba ngày nay không gặp nhaurồi, khi gặp lại thì cứ như không có chuyện gìxảy ra.Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.“Tôi… tôi nhớ anh không thích ra ngoàigặp gỡ mọi người cho lắm mà” Diệp Tĩnh Gianhìn Hoắc Minh Dương, nhìn thẳng vào mắtanh.Không biết là nhiều ngày như vậy rồi, anhcó còn giận nữa không.“Không sao, lâu rồi tôi cũng không gặpbố mẹ vợ”Cô sợ mẹ cô sẽ cảm thấy không thoảimái khi nhìn thấy Hoắc Minh Dương, con gáingoan của bà đã kết hôn với một người tàntật, thì đã bắt cô về nhà từ lâu rồi, buộc côphải ly hôn, bất mãn của bà đối với HoắcMinh Dương cũng không thấp.“Minh Dương, con muốn cùng con bé vềđấy sao?” Mẹ Hoắc nhìn con trai mình,Hoắc ˆMinh Dương đã lâu không tự ý ra ngoài gặpai, bây giờ lại muốn gặp bố mẹ của Diệp TĩnhGia.Gặp bố vợ, chuyện này rất cần thiết, vốntưởng rằng Hoắc Minh Dương chán ghétkhông muốn gặp, hiện tại không ngờ anh lạiđổi ý, cho nên đương nhiên muốn Hoắc MinhDương gặp mặt.“Sao con vấn còn đứng đờ ở đây thế?Mau thu dọn đồ đạc, cùng Minh Dương đi vềnhà xem một tí đi.” Cả hai đều không lêntiếng, mà Hoắc Minh Dương không trả lờichính là đồng ý.Mẹ là người hiểu con nhất.“Vậy con đi chuẩn bị đây.” Diệp Tĩnh Gianói xong liền lên lầu, cô biết mẹ Hoắc nóidọn dẹp là bảo cô trang điểm thật đẹp.Để Hà Thúy Mai cảm thấy thoải mái hơn,cô cũng phải sửa soạn bản thân thoải máihơn một chút.Bởi vì buổi chiều mới về và nên không gọitrước cho Hà Thúy Mai, cho nên vẫn ăn cơmở nhà. Sau khi Diệp Tĩnh Gia nấu ăn, trướctiên cô mang nó đến cho Hoắc Minh Dương.“Cùng nhau ngồi xuống ăn đi.” HoắcMinh Dương đột nhiên nói một câu như vậy,khiến Diệp Tĩnh Gia sửng sốt, không ngờHoắc Minh Dương lại muốn ăn cùng cô.“Tôi không chuẩn bị phần cho tôi.” Cô chỉmang đủ để Hoắc Minh Dương ăn, hoàn toànkhông tính đến cô.“Để chị Tiết mang lên.”Những lời của Hoắc Minh Dương cónghĩa là Diệp Tĩnh Gia phải ăn với anh.“Được rồi.” Diệp Tĩnh Gia gật đầu, cô biếtlà Hoắc Minh Dương đã nói ra là không thểtừ chối.“Ăn nhiều đi. Gần đây tôi thấy cô bị sụtcân. Lúc đó, cô đừng nói với mẹ cô rằng nhàhọ Hoắc chúng tôi không tốt với cô.” HoắcMinh Dương đặt một miếng cá lớn vào bátcủa Diệp Tĩnh Gia.Gầy hay không gầy cũng không có liênquan đến ăn nhiều hay ăn ít, nhưng nhìndáng vẻ của Hoắc Minh Dương, Diệp TĩnhGia không thể nói được điều gì, thật hiếm khingười đàn ông này đột ngột thay đổi tínhcách và đối xử tốt với cô như vậy: “Anh cũngnên ăn nhiều hơn đi. Mấy ngày nay anh ăn rấtít rồi” Nói xong liền gắp nửa con cá còn lạiđưa cho Hoắc Minh Dương.Nhìn Hoắc Minh Dương ăn từng miếngmột, cô cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, có lẽcô thực sự phát điên rồi.Sau khi phản ứng lại, Diệp Tĩnh Gianhanh chóng đổi chủ đề: “Thực xin lỗi…trướcđó tôi không nên làm như vậy.”“Đừng nói chuyện khi ăn, sẽ ảnh hưởngđến cảm giác ngon miệng.” Một câu nói đơngiản khiến Diệp Tĩnh Gia không nói gì đượcnữa, cô biết Hoắc Minh Dương có quan tâmđến chuyện này, nhưng thật may, anh khôngmuốn cô nhắc đến.“Tôi vẫn không thể bỏ qua được.” DiệpTĩnh Gia cảm thấy đau khổ, cô thực sự cảmthấy có lỗi với Hoắc Minh Dương, và côkhông biết tại sao Tô Thanh Anh lại làm tổnthương anh như thế này.“Thật ra cô không làm gì sai, nhưng tôikhông muốn nhìn thấy cô ấy như thế này.”Hoắc Minh Dương rất rõ ràng, anh khôngmuốn như thế này mà đi gặp Tô Thanh Anh,cho dù biết Tô Thanh Anh có thể không quan†âm đến anh nhiều như vậy, nhưng khi xảy ra†rước mặt anh, trái tim anh cũng rất đau.“Tôi xin lỗi.” Diệp Tĩnh Gia yếu ớt bỏ bátđũa xuống, đồ ăn có vẻ không còn ngon nữa.Cho đến khi Hoắc Minh Dương ăn xong,nửa bát cơm còn lại của Diệp Tĩnh Gia vẫnkhông nhúc nhích.“Cô đến nhà họ Hoắc để giảm cân à?”Hoắc Minh Dương nói với Diệp Tĩnh Gia saukhi nhìn thấy cô ăn uống như vậy.“Tôi…không phải.” Diệp Tĩnh Gia liếc nhìnbộ dạng của Hoắc Minh Dương, nếu khôngăn bữa cơm này, có lẽ là không được.Cô đang ăn cơm ở đây, Hoắc MinhDương đang ngồi ở đó, hai người tựa nhưtranh vẽ, thật ra trong lòng anh quan tâm đếnDiệp Tĩnh Gia, nhưng anh chưa từng cảmnhận được: “Ăn chậm thôi.”Dưới cái nhìn của anh, Diệp Tĩnh Gia ănnhanh chóng ăn cơm, khiến Hoắc MinhDương sửng sốt.“Ăn xong rồi.” Cuối cùng, sau khi ăn xongmột bát cơm, Diệp Tĩnh Gia cầm bát đũa đi rangoài, sau khi rời khỏi cửa phòng Hoắc MinhDương, cô dựa vào tường thở phào, tronglòng nhẹ nhõm, cô không biết mình có thậtsự muốn đưa anh đi gặp bố mẹ không,không biết là có tạo ra chuyện gì không?Không biết tại sao Hoắc Minh Dương lạiđồng ý về nhà cùng cô?Gọi cho Hà Thúy Mai, bà trả lời: “Sao vậy,Tĩnh Gia?”“Mẹ, tối nay con sẽ về nhà.” Diệp Tĩnh Gianói vào điện thoại.“Tối nay về sao?” Hà Thúy Mai còn tưởngchuyện gì, con gái thì đương nhiên phải vềnhà rồi.“Con không về một mình.” Diệp Tĩnh Gianhanh chóng nói với mẹ: “Con sẽ về với HoắcMinh Dương” Lời nói của Diệp Tĩnh Gia rấtcó sức mạnh. Cô biết mẹ của mình lúc nàychắc hẳn đang rất sợ hãi và bà sẽ không baogiờ nghĩ đến việc mình sẽ về nhà với ai.“Thật sao?” Hà Thúy Mai giật mình vànhanh chóng ngồi dậy.Trước đây bà chưa từng nhìn thấy HoắcMinh Dương, người đàn ông đó rất nổi tiếng,nhưng bà chưa từng nhìn thấy anh.“Vâng, lát nữa chúng con trở về, mẹ nhớnấu thêm cơm nhé.” Diệp Tĩnh Gia nhắc nhở.“Đi nhà hàng bên ngoài ăn cơm đi.” DiệpBách Nhiên cũng chưa nhìn thấy Hoắc MinhDương cũng có chút xấu hổ, dù sao ngườiđàn ông này cũng rất có tiếng, làm sao cóthể tùy tiện nấu cơm ở nhà được.“Anh ấy không thích ăn những thứ bênngoài cho lắm, mẹ cứ làm đồ ăn ở nhà đi.”Mẹ luôn nghĩ ngợi các thứ, cô không biếttại sao Hà Thúy Mai lại đột nhiên nghĩ đếnviệc tìm một nhà hàng để ăn, những thứ ởnhà không giống nhau sao?“Hoắc Minh Dương có thể ăn đồ ăn củamẹ nấu sao?” Hà Thúy Mai có chút không tự†in, bà không biết Hoắc Minh Dương đã ănnhững gì trước đây, nên muốn để cho ngườikhác.“Ăn được mà, anh ấy đều ăn món connấu” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nói với HàThúy Mai.Hai mẹ con trao đổi một lúc trước khi HàThúy Mai cúp điện thoại, bà ra ngoài mua raumua thịt, định làm món gì đó ngon một chút.Hôm nay là sinh nhật của Diệp Tĩnh Gia,bà nghĩ đến việc mua một cái bánh kemkhông quá lớn, dù sao cũng không ai thíchăn, nhưng hôm nay là sinh nhật con gái bà.Bà luôn muốn những điều tốt đẹp đếnvới cô.Bà mua một cái bánh nhỏ, nhưng giákhông hề thấp; sau đó mua một ít thịt và rau,hỏi Diệp Tĩnh Gia về khẩu vị của Hoắc MinhDương.Về đến nhà, bà chuẩn bị đồ và nấu cơm.Khi Diệp Tĩnh Gia và Hoắc Minh Dương đira ngoài, trời còn sớm nên cũng không vộivàng, nhưng Diệp Tĩnh Gia đều suy nghĩ đếnmẹ Hoắc, bà ta đột nhiên yêu cầu Hoắc MinhDương đi cùng, về nhà gặp bố mẹ cô, khôngbiết nên nói với mẹ là cô ở nhà họ Hoắc nhưthế nào.Ngồi trên xe, Hoắc Minh Dương đã lâukhông đi ra ngoài, dọc đường cũng khôngngẩng đầu nhìn phong cảnh ven đường, cũngkhông biết đang suy nghĩ gì.Xe cũng không đi về hướng nhà cô: “LýVân, em có đi nhầm không?”“Không có, cậu chủ muốn mua ít đồ” Tớinơi Diệp Tĩnh Gia mới biết Hoắc Minh Dươngđã mua rất nhiều thuốc bổ và chất dinhdưỡng, để hết lên xe.“Lần đầu tiên đến gặp gia đình cô, tôiphải chuẩn bị một số quà biếu.” Hoắc MinhDương nói, chỉ là phép lịch sự cơ bản, đối vớiDiệp Tĩnh Gia là đã đủ rồi.“Đừng phiền phức như vậy, bọn họ khôngthiếu thứ gì.” Diệp Tĩnh Gia nói, nhưng điềunày có chút phụ lòng tốt của Hoắc MinhDương: “Dù sao cũng cảm ơn anh đã cho tôithể diện.”Hoắc Minh Dương lần này không nói gì,thực ra anh cũng không cần phải hỏi DiệpTĩnh Gia ai đúng ai sai, dù sao thì Diệp TĩnhGia thường xuyên không biết đâu là đúngđâu là sai.Diệp Bách Nhiên và Hà Thúy Mai đón họở cửa khi nghe thấy tiếng xe.Diệp Tĩnh Gia có chút hoảng sợ, con rểđến mà làm lớn chuyện như vậy, khiến chocô có chút choáng ngợp.”Chú, mẹ, sao haingười lại ở bên ngoài.”Khi xe mở cửa, Diệp Tĩnh Gia bước xuốngxe, cả hai đều không nhìn thấy Hoắc MinhDương.“Con đã nói là sẽ về mà, bố mẹ còn đangsốt ruột muốn gặp con, vậy mà con lại nóinhư vậy.” Hà Thúy Mai liếc nhìn Diệp Tĩnh Gia.Lý Vân đi xuống, đầu tiên đem xe lăn rakhỏi thùng xe, sau đó đặt xuống đất, lại giúpHoắc Minh Dương ra ngoài.Người đàn ông ngồi trên xe lăn, dungmạo rất ưa nhìn, thân hình bình thường, nếuchân không có vấn đề gì, nhất định là mộtngười con rể rất tốt.”Chú, mẹ…đây là chồng con.Câu nói của Diệp Tĩnh Gia, làm cho HoắcMinh Dương dễ chịu.“Ừm, lần đầu tiên gặp con, Diệp Tĩnh Gianhà bố mẹ có làm sai cái gì, cứ nói cho mẹbiết, mẹ sẽ trừng phạt nó.” Hà Thúy Mai vừanói vừa nhìn Hoắc Minh Dương.“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Chúng tamau vào đi. Mẹ đã đợi ở bên ngoài lâu nhưvậy rồi” Diệp Tĩnh Gia bất mãn liếc nhìn HàThúy Mai.“Trở về là được rồi, sao lại bỏ tiền ra muanhiều thứ như vậy?”Hà Thúy Mai khác mẹ của anh, tronglòng Hoắc Minh Dương có nhận thức mới.“Lần đầu tiên anh ấy đến, nên mua chútđồ cho mọi người, cũng không biết nên muagì” Để Hà Thúy Mai không nói nhiều nữa, cônhanh chóng giải thích.“Lần này thôi đấy, lần sau đừng lãng phínữa.” Con gái về nhà không phải là chuyệnbình thường sao, cần gì phải mua các thứchứ.“Con biết rồi, lần sau không cho anh ấymua nữa.”Hoắc Minh Dương sửng sốt trong, còncó lần sau cùng cô trở về sao? Chỉ là anhkhông nói gì.Chính xác mà nói, từ đầu đến cuối HoắcMinh Dương chưa bao giờ gọi điện thoại choai trong số họ, thật ra lúc chuẩn bị đi anh rấtháo hức, nhưng khi lên đường, anh có chúthối hận, và rất xấu hổ: “Anh làm sao vậy?Không thoải mái sao?”Nếu Hoắc Minh Dương không thoải mái,cô phải vê sớm, có thể thấy Hoắc MinhDương có chút không thoải mái.“Không, chỉ là hơi tụt huyết áp thôi.”Hoắc Minh Dương nói với ánh mắt quan tâmcủa Diệp Tĩnh Gia.
Chương 59: Làm ầm ĩ về nhà mẹ đẻ
Diệp Tĩnh Gia muốn về nhà tổ chức sinh
nhật, vậy thì anh về cùng với cô.
Cô sửng sốt trước lời nói của Hoắc Minh
Dương.
Cô đã kết hôn với anh lâu như vậy mà
chưa bao giờ cho người nhà nhìn thấy anh,
nghĩ đến đây Diệp Tĩnh Gia có chút suy nghĩ.
Chỉ là chồng cô có vẻ hơi khác so với
chồng của người khác.
“Tôi…nếu tiện thì được, nếu không tiện thì
quên đi.” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nói với
Hoắc Minh Dương.
Cô không đoán ra được Hoắc Minh
Dương nghĩ gì, tự nhiên lại chủ động cùng cô
về nhà, đã hai ba ngày nay không gặp nhau
rồi, khi gặp lại thì cứ như không có chuyện gì
xảy ra.
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
“Tôi… tôi nhớ anh không thích ra ngoài
gặp gỡ mọi người cho lắm mà” Diệp Tĩnh Gia
nhìn Hoắc Minh Dương, nhìn thẳng vào mắt
anh.
Không biết là nhiều ngày như vậy rồi, anh
có còn giận nữa không.
“Không sao, lâu rồi tôi cũng không gặp
bố mẹ vợ”
Cô sợ mẹ cô sẽ cảm thấy không thoải
mái khi nhìn thấy Hoắc Minh Dương, con gái
ngoan của bà đã kết hôn với một người tàn
tật, thì đã bắt cô về nhà từ lâu rồi, buộc cô
phải ly hôn, bất mãn của bà đối với Hoắc
Minh Dương cũng không thấp.
“Minh Dương, con muốn cùng con bé về
đấy sao?” Mẹ Hoắc nhìn con trai mình,Hoắc ˆ
Minh Dương đã lâu không tự ý ra ngoài gặp
ai, bây giờ lại muốn gặp bố mẹ của Diệp Tĩnh
Gia.
Gặp bố vợ, chuyện này rất cần thiết, vốn
tưởng rằng Hoắc Minh Dương chán ghét
không muốn gặp, hiện tại không ngờ anh lại
đổi ý, cho nên đương nhiên muốn Hoắc Minh
Dương gặp mặt.
“Sao con vấn còn đứng đờ ở đây thế?
Mau thu dọn đồ đạc, cùng Minh Dương đi về
nhà xem một tí đi.” Cả hai đều không lên
tiếng, mà Hoắc Minh Dương không trả lời
chính là đồng ý.
Mẹ là người hiểu con nhất.
“Vậy con đi chuẩn bị đây.” Diệp Tĩnh Gia
nói xong liền lên lầu, cô biết mẹ Hoắc nói
dọn dẹp là bảo cô trang điểm thật đẹp.
Để Hà Thúy Mai cảm thấy thoải mái hơn,
cô cũng phải sửa soạn bản thân thoải mái
hơn một chút.
Bởi vì buổi chiều mới về và nên không gọi
trước cho Hà Thúy Mai, cho nên vẫn ăn cơm
ở nhà. Sau khi Diệp Tĩnh Gia nấu ăn, trước
tiên cô mang nó đến cho Hoắc Minh Dương.
“Cùng nhau ngồi xuống ăn đi.” Hoắc
Minh Dương đột nhiên nói một câu như vậy,
khiến Diệp Tĩnh Gia sửng sốt, không ngờ
Hoắc Minh Dương lại muốn ăn cùng cô.
“Tôi không chuẩn bị phần cho tôi.” Cô chỉ
mang đủ để Hoắc Minh Dương ăn, hoàn toàn
không tính đến cô.
“Để chị Tiết mang lên.”
Những lời của Hoắc Minh Dương có
nghĩa là Diệp Tĩnh Gia phải ăn với anh.
“Được rồi.” Diệp Tĩnh Gia gật đầu, cô biết
là Hoắc Minh Dương đã nói ra là không thể
từ chối.
“Ăn nhiều đi. Gần đây tôi thấy cô bị sụt
cân. Lúc đó, cô đừng nói với mẹ cô rằng nhà
họ Hoắc chúng tôi không tốt với cô.” Hoắc
Minh Dương đặt một miếng cá lớn vào bát
của Diệp Tĩnh Gia.
Gầy hay không gầy cũng không có liên
quan đến ăn nhiều hay ăn ít, nhưng nhìn
dáng vẻ của Hoắc Minh Dương, Diệp Tĩnh
Gia không thể nói được điều gì, thật hiếm khi
người đàn ông này đột ngột thay đổi tính
cách và đối xử tốt với cô như vậy: “Anh cũng
nên ăn nhiều hơn đi. Mấy ngày nay anh ăn rất
ít rồi” Nói xong liền gắp nửa con cá còn lại
đưa cho Hoắc Minh Dương.
Nhìn Hoắc Minh Dương ăn từng miếng
một, cô cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, có lẽ
cô thực sự phát điên rồi.
Sau khi phản ứng lại, Diệp Tĩnh Gia
nhanh chóng đổi chủ đề: “Thực xin lỗi…trước
đó tôi không nên làm như vậy.”
“Đừng nói chuyện khi ăn, sẽ ảnh hưởng
đến cảm giác ngon miệng.” Một câu nói đơn
giản khiến Diệp Tĩnh Gia không nói gì được
nữa, cô biết Hoắc Minh Dương có quan tâm
đến chuyện này, nhưng thật may, anh không
muốn cô nhắc đến.
“Tôi vẫn không thể bỏ qua được.” Diệp
Tĩnh Gia cảm thấy đau khổ, cô thực sự cảm
thấy có lỗi với Hoắc Minh Dương, và cô
không biết tại sao Tô Thanh Anh lại làm tổn
thương anh như thế này.
“Thật ra cô không làm gì sai, nhưng tôi
không muốn nhìn thấy cô ấy như thế này.”
Hoắc Minh Dương rất rõ ràng, anh không
muốn như thế này mà đi gặp Tô Thanh Anh,
cho dù biết Tô Thanh Anh có thể không quan
†âm đến anh nhiều như vậy, nhưng khi xảy ra
†rước mặt anh, trái tim anh cũng rất đau.
“Tôi xin lỗi.” Diệp Tĩnh Gia yếu ớt bỏ bát
đũa xuống, đồ ăn có vẻ không còn ngon nữa.
Cho đến khi Hoắc Minh Dương ăn xong,
nửa bát cơm còn lại của Diệp Tĩnh Gia vẫn
không nhúc nhích.
“Cô đến nhà họ Hoắc để giảm cân à?”
Hoắc Minh Dương nói với Diệp Tĩnh Gia sau
khi nhìn thấy cô ăn uống như vậy.
“Tôi…không phải.” Diệp Tĩnh Gia liếc nhìn
bộ dạng của Hoắc Minh Dương, nếu không
ăn bữa cơm này, có lẽ là không được.
Cô đang ăn cơm ở đây, Hoắc Minh
Dương đang ngồi ở đó, hai người tựa như
tranh vẽ, thật ra trong lòng anh quan tâm đến
Diệp Tĩnh Gia, nhưng anh chưa từng cảm
nhận được: “Ăn chậm thôi.”
Dưới cái nhìn của anh, Diệp Tĩnh Gia ăn
nhanh chóng ăn cơm, khiến Hoắc Minh
Dương sửng sốt.
“Ăn xong rồi.” Cuối cùng, sau khi ăn xong
một bát cơm, Diệp Tĩnh Gia cầm bát đũa đi ra
ngoài, sau khi rời khỏi cửa phòng Hoắc Minh
Dương, cô dựa vào tường thở phào, trong
lòng nhẹ nhõm, cô không biết mình có thật
sự muốn đưa anh đi gặp bố mẹ không,
không biết là có tạo ra chuyện gì không?
Không biết tại sao Hoắc Minh Dương lại
đồng ý về nhà cùng cô?
Gọi cho Hà Thúy Mai, bà trả lời: “Sao vậy,
Tĩnh Gia?”
“Mẹ, tối nay con sẽ về nhà.” Diệp Tĩnh Gia
nói vào điện thoại.
“Tối nay về sao?” Hà Thúy Mai còn tưởng
chuyện gì, con gái thì đương nhiên phải về
nhà rồi.
“Con không về một mình.” Diệp Tĩnh Gia
nhanh chóng nói với mẹ: “Con sẽ về với Hoắc
Minh Dương” Lời nói của Diệp Tĩnh Gia rất
có sức mạnh. Cô biết mẹ của mình lúc này
chắc hẳn đang rất sợ hãi và bà sẽ không bao
giờ nghĩ đến việc mình sẽ về nhà với ai.
“Thật sao?” Hà Thúy Mai giật mình và
nhanh chóng ngồi dậy.
Trước đây bà chưa từng nhìn thấy Hoắc
Minh Dương, người đàn ông đó rất nổi tiếng,
nhưng bà chưa từng nhìn thấy anh.
“Vâng, lát nữa chúng con trở về, mẹ nhớ
nấu thêm cơm nhé.” Diệp Tĩnh Gia nhắc nhở.
“Đi nhà hàng bên ngoài ăn cơm đi.” Diệp
Bách Nhiên cũng chưa nhìn thấy Hoắc Minh
Dương cũng có chút xấu hổ, dù sao người
đàn ông này cũng rất có tiếng, làm sao có
thể tùy tiện nấu cơm ở nhà được.
“Anh ấy không thích ăn những thứ bên
ngoài cho lắm, mẹ cứ làm đồ ăn ở nhà đi.”
Mẹ luôn nghĩ ngợi các thứ, cô không biết
tại sao Hà Thúy Mai lại đột nhiên nghĩ đến
việc tìm một nhà hàng để ăn, những thứ ở
nhà không giống nhau sao?
“Hoắc Minh Dương có thể ăn đồ ăn của
mẹ nấu sao?” Hà Thúy Mai có chút không tự
†in, bà không biết Hoắc Minh Dương đã ăn
những gì trước đây, nên muốn để cho người
khác.
“Ăn được mà, anh ấy đều ăn món con
nấu” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nói với Hà
Thúy Mai.
Hai mẹ con trao đổi một lúc trước khi Hà
Thúy Mai cúp điện thoại, bà ra ngoài mua rau
mua thịt, định làm món gì đó ngon một chút.
Hôm nay là sinh nhật của Diệp Tĩnh Gia,
bà nghĩ đến việc mua một cái bánh kem
không quá lớn, dù sao cũng không ai thích
ăn, nhưng hôm nay là sinh nhật con gái bà.
Bà luôn muốn những điều tốt đẹp đến
với cô.
Bà mua một cái bánh nhỏ, nhưng giá
không hề thấp; sau đó mua một ít thịt và rau,
hỏi Diệp Tĩnh Gia về khẩu vị của Hoắc Minh
Dương.
Về đến nhà, bà chuẩn bị đồ và nấu cơm.
Khi Diệp Tĩnh Gia và Hoắc Minh Dương đi
ra ngoài, trời còn sớm nên cũng không vội
vàng, nhưng Diệp Tĩnh Gia đều suy nghĩ đến
mẹ Hoắc, bà ta đột nhiên yêu cầu Hoắc Minh
Dương đi cùng, về nhà gặp bố mẹ cô, không
biết nên nói với mẹ là cô ở nhà họ Hoắc như
thế nào.
Ngồi trên xe, Hoắc Minh Dương đã lâu
không đi ra ngoài, dọc đường cũng không
ngẩng đầu nhìn phong cảnh ven đường, cũng
không biết đang suy nghĩ gì.
Xe cũng không đi về hướng nhà cô: “Lý
Vân, em có đi nhầm không?”
“Không có, cậu chủ muốn mua ít đồ” Tới
nơi Diệp Tĩnh Gia mới biết Hoắc Minh Dương
đã mua rất nhiều thuốc bổ và chất dinh
dưỡng, để hết lên xe.
“Lần đầu tiên đến gặp gia đình cô, tôi
phải chuẩn bị một số quà biếu.” Hoắc Minh
Dương nói, chỉ là phép lịch sự cơ bản, đối với
Diệp Tĩnh Gia là đã đủ rồi.
“Đừng phiền phức như vậy, bọn họ không
thiếu thứ gì.” Diệp Tĩnh Gia nói, nhưng điều
này có chút phụ lòng tốt của Hoắc Minh
Dương: “Dù sao cũng cảm ơn anh đã cho tôi
thể diện.”
Hoắc Minh Dương lần này không nói gì,
thực ra anh cũng không cần phải hỏi Diệp
Tĩnh Gia ai đúng ai sai, dù sao thì Diệp Tĩnh
Gia thường xuyên không biết đâu là đúng
đâu là sai.
Diệp Bách Nhiên và Hà Thúy Mai đón họ
ở cửa khi nghe thấy tiếng xe.
Diệp Tĩnh Gia có chút hoảng sợ, con rể
đến mà làm lớn chuyện như vậy, khiến cho
cô có chút choáng ngợp.”Chú, mẹ, sao hai
người lại ở bên ngoài.”
Khi xe mở cửa, Diệp Tĩnh Gia bước xuống
xe, cả hai đều không nhìn thấy Hoắc Minh
Dương.
“Con đã nói là sẽ về mà, bố mẹ còn đang
sốt ruột muốn gặp con, vậy mà con lại nói
như vậy.” Hà Thúy Mai liếc nhìn Diệp Tĩnh Gia.
Lý Vân đi xuống, đầu tiên đem xe lăn ra
khỏi thùng xe, sau đó đặt xuống đất, lại giúp
Hoắc Minh Dương ra ngoài.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, dung
mạo rất ưa nhìn, thân hình bình thường, nếu
chân không có vấn đề gì, nhất định là một
người con rể rất tốt.”Chú, mẹ…đây là chồng con.
Câu nói của Diệp Tĩnh Gia, làm cho Hoắc
Minh Dương dễ chịu.
“Ừm, lần đầu tiên gặp con, Diệp Tĩnh Gia
nhà bố mẹ có làm sai cái gì, cứ nói cho mẹ
biết, mẹ sẽ trừng phạt nó.” Hà Thúy Mai vừa
nói vừa nhìn Hoắc Minh Dương.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Chúng ta
mau vào đi. Mẹ đã đợi ở bên ngoài lâu như
vậy rồi” Diệp Tĩnh Gia bất mãn liếc nhìn Hà
Thúy Mai.
“Trở về là được rồi, sao lại bỏ tiền ra mua
nhiều thứ như vậy?”
Hà Thúy Mai khác mẹ của anh, trong
lòng Hoắc Minh Dương có nhận thức mới.
“Lần đầu tiên anh ấy đến, nên mua chút
đồ cho mọi người, cũng không biết nên mua
gì” Để Hà Thúy Mai không nói nhiều nữa, cô
nhanh chóng giải thích.
“Lần này thôi đấy, lần sau đừng lãng phí
nữa.” Con gái về nhà không phải là chuyện
bình thường sao, cần gì phải mua các thứ
chứ.
“Con biết rồi, lần sau không cho anh ấy
mua nữa.”
Hoắc Minh Dương sửng sốt trong, còn
có lần sau cùng cô trở về sao? Chỉ là anh
không nói gì.
Chính xác mà nói, từ đầu đến cuối Hoắc
Minh Dương chưa bao giờ gọi điện thoại cho
ai trong số họ, thật ra lúc chuẩn bị đi anh rất
háo hức, nhưng khi lên đường, anh có chút
hối hận, và rất xấu hổ: “Anh làm sao vậy?
Không thoải mái sao?”
Nếu Hoắc Minh Dương không thoải mái,
cô phải vê sớm, có thể thấy Hoắc Minh
Dương có chút không thoải mái.
“Không, chỉ là hơi tụt huyết áp thôi.”
Hoắc Minh Dương nói với ánh mắt quan tâm
của Diệp Tĩnh Gia.
Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 59: Làm ầm ĩ về nhà mẹ đẻDiệp Tĩnh Gia muốn về nhà tổ chức sinhnhật, vậy thì anh về cùng với cô.Cô sửng sốt trước lời nói của Hoắc MinhDương.Cô đã kết hôn với anh lâu như vậy màchưa bao giờ cho người nhà nhìn thấy anh,nghĩ đến đây Diệp Tĩnh Gia có chút suy nghĩ.Chỉ là chồng cô có vẻ hơi khác so vớichồng của người khác.“Tôi…nếu tiện thì được, nếu không tiện thìquên đi.” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nói vớiHoắc Minh Dương.Cô không đoán ra được Hoắc MinhDương nghĩ gì, tự nhiên lại chủ động cùng côvề nhà, đã hai ba ngày nay không gặp nhaurồi, khi gặp lại thì cứ như không có chuyện gìxảy ra.Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.“Tôi… tôi nhớ anh không thích ra ngoàigặp gỡ mọi người cho lắm mà” Diệp Tĩnh Gianhìn Hoắc Minh Dương, nhìn thẳng vào mắtanh.Không biết là nhiều ngày như vậy rồi, anhcó còn giận nữa không.“Không sao, lâu rồi tôi cũng không gặpbố mẹ vợ”Cô sợ mẹ cô sẽ cảm thấy không thoảimái khi nhìn thấy Hoắc Minh Dương, con gáingoan của bà đã kết hôn với một người tàntật, thì đã bắt cô về nhà từ lâu rồi, buộc côphải ly hôn, bất mãn của bà đối với HoắcMinh Dương cũng không thấp.“Minh Dương, con muốn cùng con bé vềđấy sao?” Mẹ Hoắc nhìn con trai mình,Hoắc ˆMinh Dương đã lâu không tự ý ra ngoài gặpai, bây giờ lại muốn gặp bố mẹ của Diệp TĩnhGia.Gặp bố vợ, chuyện này rất cần thiết, vốntưởng rằng Hoắc Minh Dương chán ghétkhông muốn gặp, hiện tại không ngờ anh lạiđổi ý, cho nên đương nhiên muốn Hoắc MinhDương gặp mặt.“Sao con vấn còn đứng đờ ở đây thế?Mau thu dọn đồ đạc, cùng Minh Dương đi vềnhà xem một tí đi.” Cả hai đều không lêntiếng, mà Hoắc Minh Dương không trả lờichính là đồng ý.Mẹ là người hiểu con nhất.“Vậy con đi chuẩn bị đây.” Diệp Tĩnh Gianói xong liền lên lầu, cô biết mẹ Hoắc nóidọn dẹp là bảo cô trang điểm thật đẹp.Để Hà Thúy Mai cảm thấy thoải mái hơn,cô cũng phải sửa soạn bản thân thoải máihơn một chút.Bởi vì buổi chiều mới về và nên không gọitrước cho Hà Thúy Mai, cho nên vẫn ăn cơmở nhà. Sau khi Diệp Tĩnh Gia nấu ăn, trướctiên cô mang nó đến cho Hoắc Minh Dương.“Cùng nhau ngồi xuống ăn đi.” HoắcMinh Dương đột nhiên nói một câu như vậy,khiến Diệp Tĩnh Gia sửng sốt, không ngờHoắc Minh Dương lại muốn ăn cùng cô.“Tôi không chuẩn bị phần cho tôi.” Cô chỉmang đủ để Hoắc Minh Dương ăn, hoàn toànkhông tính đến cô.“Để chị Tiết mang lên.”Những lời của Hoắc Minh Dương cónghĩa là Diệp Tĩnh Gia phải ăn với anh.“Được rồi.” Diệp Tĩnh Gia gật đầu, cô biếtlà Hoắc Minh Dương đã nói ra là không thểtừ chối.“Ăn nhiều đi. Gần đây tôi thấy cô bị sụtcân. Lúc đó, cô đừng nói với mẹ cô rằng nhàhọ Hoắc chúng tôi không tốt với cô.” HoắcMinh Dương đặt một miếng cá lớn vào bátcủa Diệp Tĩnh Gia.Gầy hay không gầy cũng không có liênquan đến ăn nhiều hay ăn ít, nhưng nhìndáng vẻ của Hoắc Minh Dương, Diệp TĩnhGia không thể nói được điều gì, thật hiếm khingười đàn ông này đột ngột thay đổi tínhcách và đối xử tốt với cô như vậy: “Anh cũngnên ăn nhiều hơn đi. Mấy ngày nay anh ăn rấtít rồi” Nói xong liền gắp nửa con cá còn lạiđưa cho Hoắc Minh Dương.Nhìn Hoắc Minh Dương ăn từng miếngmột, cô cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, có lẽcô thực sự phát điên rồi.Sau khi phản ứng lại, Diệp Tĩnh Gianhanh chóng đổi chủ đề: “Thực xin lỗi…trướcđó tôi không nên làm như vậy.”“Đừng nói chuyện khi ăn, sẽ ảnh hưởngđến cảm giác ngon miệng.” Một câu nói đơngiản khiến Diệp Tĩnh Gia không nói gì đượcnữa, cô biết Hoắc Minh Dương có quan tâmđến chuyện này, nhưng thật may, anh khôngmuốn cô nhắc đến.“Tôi vẫn không thể bỏ qua được.” DiệpTĩnh Gia cảm thấy đau khổ, cô thực sự cảmthấy có lỗi với Hoắc Minh Dương, và côkhông biết tại sao Tô Thanh Anh lại làm tổnthương anh như thế này.“Thật ra cô không làm gì sai, nhưng tôikhông muốn nhìn thấy cô ấy như thế này.”Hoắc Minh Dương rất rõ ràng, anh khôngmuốn như thế này mà đi gặp Tô Thanh Anh,cho dù biết Tô Thanh Anh có thể không quan†âm đến anh nhiều như vậy, nhưng khi xảy ra†rước mặt anh, trái tim anh cũng rất đau.“Tôi xin lỗi.” Diệp Tĩnh Gia yếu ớt bỏ bátđũa xuống, đồ ăn có vẻ không còn ngon nữa.Cho đến khi Hoắc Minh Dương ăn xong,nửa bát cơm còn lại của Diệp Tĩnh Gia vẫnkhông nhúc nhích.“Cô đến nhà họ Hoắc để giảm cân à?”Hoắc Minh Dương nói với Diệp Tĩnh Gia saukhi nhìn thấy cô ăn uống như vậy.“Tôi…không phải.” Diệp Tĩnh Gia liếc nhìnbộ dạng của Hoắc Minh Dương, nếu khôngăn bữa cơm này, có lẽ là không được.Cô đang ăn cơm ở đây, Hoắc MinhDương đang ngồi ở đó, hai người tựa nhưtranh vẽ, thật ra trong lòng anh quan tâm đếnDiệp Tĩnh Gia, nhưng anh chưa từng cảmnhận được: “Ăn chậm thôi.”Dưới cái nhìn của anh, Diệp Tĩnh Gia ănnhanh chóng ăn cơm, khiến Hoắc MinhDương sửng sốt.“Ăn xong rồi.” Cuối cùng, sau khi ăn xongmột bát cơm, Diệp Tĩnh Gia cầm bát đũa đi rangoài, sau khi rời khỏi cửa phòng Hoắc MinhDương, cô dựa vào tường thở phào, tronglòng nhẹ nhõm, cô không biết mình có thậtsự muốn đưa anh đi gặp bố mẹ không,không biết là có tạo ra chuyện gì không?Không biết tại sao Hoắc Minh Dương lạiđồng ý về nhà cùng cô?Gọi cho Hà Thúy Mai, bà trả lời: “Sao vậy,Tĩnh Gia?”“Mẹ, tối nay con sẽ về nhà.” Diệp Tĩnh Gianói vào điện thoại.“Tối nay về sao?” Hà Thúy Mai còn tưởngchuyện gì, con gái thì đương nhiên phải vềnhà rồi.“Con không về một mình.” Diệp Tĩnh Gianhanh chóng nói với mẹ: “Con sẽ về với HoắcMinh Dương” Lời nói của Diệp Tĩnh Gia rấtcó sức mạnh. Cô biết mẹ của mình lúc nàychắc hẳn đang rất sợ hãi và bà sẽ không baogiờ nghĩ đến việc mình sẽ về nhà với ai.“Thật sao?” Hà Thúy Mai giật mình vànhanh chóng ngồi dậy.Trước đây bà chưa từng nhìn thấy HoắcMinh Dương, người đàn ông đó rất nổi tiếng,nhưng bà chưa từng nhìn thấy anh.“Vâng, lát nữa chúng con trở về, mẹ nhớnấu thêm cơm nhé.” Diệp Tĩnh Gia nhắc nhở.“Đi nhà hàng bên ngoài ăn cơm đi.” DiệpBách Nhiên cũng chưa nhìn thấy Hoắc MinhDương cũng có chút xấu hổ, dù sao ngườiđàn ông này cũng rất có tiếng, làm sao cóthể tùy tiện nấu cơm ở nhà được.“Anh ấy không thích ăn những thứ bênngoài cho lắm, mẹ cứ làm đồ ăn ở nhà đi.”Mẹ luôn nghĩ ngợi các thứ, cô không biếttại sao Hà Thúy Mai lại đột nhiên nghĩ đếnviệc tìm một nhà hàng để ăn, những thứ ởnhà không giống nhau sao?“Hoắc Minh Dương có thể ăn đồ ăn củamẹ nấu sao?” Hà Thúy Mai có chút không tự†in, bà không biết Hoắc Minh Dương đã ănnhững gì trước đây, nên muốn để cho ngườikhác.“Ăn được mà, anh ấy đều ăn món connấu” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nói với HàThúy Mai.Hai mẹ con trao đổi một lúc trước khi HàThúy Mai cúp điện thoại, bà ra ngoài mua raumua thịt, định làm món gì đó ngon một chút.Hôm nay là sinh nhật của Diệp Tĩnh Gia,bà nghĩ đến việc mua một cái bánh kemkhông quá lớn, dù sao cũng không ai thíchăn, nhưng hôm nay là sinh nhật con gái bà.Bà luôn muốn những điều tốt đẹp đếnvới cô.Bà mua một cái bánh nhỏ, nhưng giákhông hề thấp; sau đó mua một ít thịt và rau,hỏi Diệp Tĩnh Gia về khẩu vị của Hoắc MinhDương.Về đến nhà, bà chuẩn bị đồ và nấu cơm.Khi Diệp Tĩnh Gia và Hoắc Minh Dương đira ngoài, trời còn sớm nên cũng không vộivàng, nhưng Diệp Tĩnh Gia đều suy nghĩ đếnmẹ Hoắc, bà ta đột nhiên yêu cầu Hoắc MinhDương đi cùng, về nhà gặp bố mẹ cô, khôngbiết nên nói với mẹ là cô ở nhà họ Hoắc nhưthế nào.Ngồi trên xe, Hoắc Minh Dương đã lâukhông đi ra ngoài, dọc đường cũng khôngngẩng đầu nhìn phong cảnh ven đường, cũngkhông biết đang suy nghĩ gì.Xe cũng không đi về hướng nhà cô: “LýVân, em có đi nhầm không?”“Không có, cậu chủ muốn mua ít đồ” Tớinơi Diệp Tĩnh Gia mới biết Hoắc Minh Dươngđã mua rất nhiều thuốc bổ và chất dinhdưỡng, để hết lên xe.“Lần đầu tiên đến gặp gia đình cô, tôiphải chuẩn bị một số quà biếu.” Hoắc MinhDương nói, chỉ là phép lịch sự cơ bản, đối vớiDiệp Tĩnh Gia là đã đủ rồi.“Đừng phiền phức như vậy, bọn họ khôngthiếu thứ gì.” Diệp Tĩnh Gia nói, nhưng điềunày có chút phụ lòng tốt của Hoắc MinhDương: “Dù sao cũng cảm ơn anh đã cho tôithể diện.”Hoắc Minh Dương lần này không nói gì,thực ra anh cũng không cần phải hỏi DiệpTĩnh Gia ai đúng ai sai, dù sao thì Diệp TĩnhGia thường xuyên không biết đâu là đúngđâu là sai.Diệp Bách Nhiên và Hà Thúy Mai đón họở cửa khi nghe thấy tiếng xe.Diệp Tĩnh Gia có chút hoảng sợ, con rểđến mà làm lớn chuyện như vậy, khiến chocô có chút choáng ngợp.”Chú, mẹ, sao haingười lại ở bên ngoài.”Khi xe mở cửa, Diệp Tĩnh Gia bước xuốngxe, cả hai đều không nhìn thấy Hoắc MinhDương.“Con đã nói là sẽ về mà, bố mẹ còn đangsốt ruột muốn gặp con, vậy mà con lại nóinhư vậy.” Hà Thúy Mai liếc nhìn Diệp Tĩnh Gia.Lý Vân đi xuống, đầu tiên đem xe lăn rakhỏi thùng xe, sau đó đặt xuống đất, lại giúpHoắc Minh Dương ra ngoài.Người đàn ông ngồi trên xe lăn, dungmạo rất ưa nhìn, thân hình bình thường, nếuchân không có vấn đề gì, nhất định là mộtngười con rể rất tốt.”Chú, mẹ…đây là chồng con.Câu nói của Diệp Tĩnh Gia, làm cho HoắcMinh Dương dễ chịu.“Ừm, lần đầu tiên gặp con, Diệp Tĩnh Gianhà bố mẹ có làm sai cái gì, cứ nói cho mẹbiết, mẹ sẽ trừng phạt nó.” Hà Thúy Mai vừanói vừa nhìn Hoắc Minh Dương.“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Chúng tamau vào đi. Mẹ đã đợi ở bên ngoài lâu nhưvậy rồi” Diệp Tĩnh Gia bất mãn liếc nhìn HàThúy Mai.“Trở về là được rồi, sao lại bỏ tiền ra muanhiều thứ như vậy?”Hà Thúy Mai khác mẹ của anh, tronglòng Hoắc Minh Dương có nhận thức mới.“Lần đầu tiên anh ấy đến, nên mua chútđồ cho mọi người, cũng không biết nên muagì” Để Hà Thúy Mai không nói nhiều nữa, cônhanh chóng giải thích.“Lần này thôi đấy, lần sau đừng lãng phínữa.” Con gái về nhà không phải là chuyệnbình thường sao, cần gì phải mua các thứchứ.“Con biết rồi, lần sau không cho anh ấymua nữa.”Hoắc Minh Dương sửng sốt trong, còncó lần sau cùng cô trở về sao? Chỉ là anhkhông nói gì.Chính xác mà nói, từ đầu đến cuối HoắcMinh Dương chưa bao giờ gọi điện thoại choai trong số họ, thật ra lúc chuẩn bị đi anh rấtháo hức, nhưng khi lên đường, anh có chúthối hận, và rất xấu hổ: “Anh làm sao vậy?Không thoải mái sao?”Nếu Hoắc Minh Dương không thoải mái,cô phải vê sớm, có thể thấy Hoắc MinhDương có chút không thoải mái.“Không, chỉ là hơi tụt huyết áp thôi.”Hoắc Minh Dương nói với ánh mắt quan tâmcủa Diệp Tĩnh Gia.