Chương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm…
Chương 63
Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 63: Loại phụ nữ như cô ta thật sự khiến tôi phát ốm!Không mất bao lâu thời gian, đồ ăn đãlàm xong.Diệp Tĩnh Gia vội vàng đẩy Hoắc MinhDương đi vào phòng bếp: “Vừa rồi anh ởtrong nhà nói gì với chú vậy?” Diệp Tĩnh Gia†ò mò hỏi Hoắc Minh Dương.“Tôi không nói gì cả, tôi hơi đói rồi, xemcô làm gì rồi nào.” Hoắc Minh Dương nóixong thì cười với Diệp Tĩnh Gia.“Ừm, tôi biết rồi.” Diệp Tĩnh Gia trầmngâm nhìn Hoắc Minh Dương, nói một cáchđầy ẩn ý: “Chắc chắn anh đã nói gì với chúđúng không?”Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.Sau khi rời khỏi nhà họ Hoắc, Diệp TĩnhGia không quá đề phòng, cũng không sợHoắc Minh Dương.Không biết nhà họ Hoắc có ma lực gì màcho phép cô ấy ở trạng thái phòng thủ caonhất ở đó như vậy.“Tôi không có gì để nói xấu cô cả.” Trướcmặt Diệp Tĩnh Gia, mọi chuyện anh đều phảilàm đủ, điều này giống như muốn biểu lộ địavị của Diệp Tĩnh Gia trong nhà họ Hoắc, cũnglà để cho Diệp Thiến Nhi và Diệp Kỳ Hứa cóthể nể mặt Diệp Tĩnh Gia mà đối xử tốt vớiHà Thúy Mai một chút.Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Dươngcảm kích, cô có thể hiểu được ý của anh.“Ăn nhiều hơn đi, nếm thử xem món ăncủa mẹ hay là của tôi ngon hơn.” Diệp TĩnhGia mỉm cười với Hoắc Minh Dương và raSau khi rời khỏi nhà họ Hoắc, Diệp TĩnhGia không quá đề phòng, cũng không sợHoắc Minh Dương.Không biết nhà họ Hoắc có ma lực gì màcho phép cô ấy ở trạng thái phòng thủ caonhất ở đó như vậy.“Tôi không có gì để nói xấu cô cả.” Trướcmặt Diệp Tĩnh Gia, mọi chuyện anh đều phảilàm đủ, điều này giống như muốn biểu lộ địavị của Diệp Tĩnh Gia trong nhà họ Hoắc, cũnglà để cho Diệp Thiến Nhi và Diệp Kỳ Hứa cóthể nể mặt Diệp Tĩnh Gia mà đối xử tốt vớiHà Thúy Mai một chút.Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Dươngcảm kích, cô có thể hiểu được ý của anh.“Ăn nhiều hơn đi, nếm thử xem món ăncủa mẹ hay là của tôi ngon hơn.” Diệp TĩnhGia mỉm cười với Hoắc Minh Dương và rahiệu cho anh mau nếm thử.Phải biết rằng Hoắc Minh Dương chưatừng ăn bữa cơm gia đình nào ở nhà họHoắc, bây giờ anh đã trở lại với cô, cô khôngchắc liệu Hoắc Minh Dương có ăn cơmkhông: “Chờ đã, tôi chia ra một chút để choanh ăn.”Cô không biết Hoắc Minh Dương có để ýđến nước bọt của người khác hay không.“Không cần phiền phức như vậy” Anh chỉcần không ai động đến mặt đó là được rồi.Hoắc Minh Dương không muốn để DiệpTĩnh Gia khiến mọi người mất hứng, nói xongliền đút một miếng cá vào miệng.Không ai trong số các đầu bếp của nhàhọ Hoắc làm tốt như mẹ của Diệp Tĩnh Gia:“Thật ngon.” Hoắc Minh Dương rất hiếm khikhen ngợi, nếu anh đã nói ngon thì chắcchắn món ăn đó rất ngon, Diệp Tĩnh Gia cườivui vẻ, gắp tiếp một miếng cá.Thấy anh không ăn nhiều thịt, cô gắpmột miếng thịt bỏ vào bát anh: “Bác sĩ khôngphải bảo anh ăn nhiều thịt một chút rồi sao?”Diệp Tĩnh Gia bất mãn nhìn anh, người nàysao lại không nghe lời như vậy chứ?Hoắc Minh Dương trầm mặc không nói,ăn miếng thịt vừa được gắp.Hình như trước đó giữa hai người cũngkhông xảy ra chuyện không vui gì, Hà ThúyMai rất hài lòng vì anh ngồi ăn cơm cùng, bàcòn tưởng rằng Diệp Tĩnh Gia gả đi khônghạnh phúc cho lắm, có vẻ như là do bà nghĩnhiều rồi.“Mọi người mau ăn đi, đừng chỉ nhìn haiđứa chúng con.” Diệp Tĩnh Gia nhìn trên bànăn không thấy Hà Thúy Mai và Diệp BáchNhiên đang ăn, thúc giục hai người, nhanhchóng gắp một miếng thịt cho Hà Thúy Mai,nhắc bà mau ăn.“Nhìn thấy con có một cuộc sống hạnhphúc như vậy, mẹ cảm thấy an tâm.” Hà ThúyMai yên tâm, không uổng công bà cực khổnuôi Diệp Tĩnh Gia khôn lớn.“Mau ăn nhanh đi, lát nữa chúng ta cònphải cắt bánh, thổi nến, và ước nữa” Bà nóixong liền động đũa và ăn miếng thức ănđược Diệp Tĩnh Gia gắp cho.Diệp Thiến Nhi ở một bên tức giận nhìnDiệp Tĩnh Gia vừa được chồng chăm vừađược mẹ cưng chiều, đồ ăn trong bát đã chấtthành đống: “Chị, hôm nay sinh nhật chị, emkhông chuẩn bị quà cho chị, làm sao đây.” Cô†a vội vàng lên tiếng để thể hiện cảm giác tồntại.Nhiều năm như vậy rồi, Diệp Tĩnh Giachưa bao giờ nhận quà sinh nhật của DiệpThiến Nhi nên cũng đã quen: “Không sao,không cần quà cáp, gia đình chúng ta vui vẻlà được rồi.” Trên mặt Diệp Tĩnh Gia trên mặtlộ ra một nụ cười vui vẻ, Diệp Thiến Nhi cólòng như vậy thật không dễ dàng.“Cảm ơn chị, chị thật tốt với em.” Hiện tạiDiệp Thiến Nhi đã trải qua va vấp nên biếtDiệp Tĩnh Gia là người đối xử với mình tốtnhất, có lẽ vẫn còn giá trị sử dụng, hoàn toànkhông có lý do gì để chọc tức cô.“Chị, em đã nhiều năm chưa uống rượucùng chị rồi. Hôm nay nhất định phải uốngmột ly với chị.”Nếu là ngày bình thường khác thì DiệpTĩnh Gia sẽ uống, nhưng bây giờ côp bịthương ở lưng không uống được, ánh mắtcủa Diệp Thiến Nhi có lẽ biết cô bị thương,chẳng trách cô ta đột nhiên thay tính đổi nết.“Chị…” Diệp Tĩnh Gia muốn từ chối nângly chúc mừng, nhưng Hoắc Minh Dươngngăn lại: “Phụ nữ uống rượu làm gì chứ?” Nóixong liền uống cạn: “Tôi sẽ uống thay cô ấy.Chúng ta là người trong cùng một gia đình,để tôi uống giúp cô ấy là được rồi.”Diệp Thiến Nhi nhìn Hoắc Minh Dươnguống cạn rượu, tức giận uống một ly: “Tửulượng của anh rể tốt thật đấy.”Diệp Tĩnh Gia có chút bất mãn nhìn DiệpThiên nhìn Hoắc Minh Dương, Diệp Tĩnh Giavội vàng đẩy Hoắc Minh Dương ra: “Anh cứuống rượu đi, cẩn thận khi về nhà, em sẽđánh anh.”Cô không hài lòng khi Diệp Thiến Nhinhìn anh như vậy.“Chị, chuyện này là lỗi ở em. Anh rểkhông làm gì sai. Sao chị lại đối xử với anh rểnhư vậy chứ?” Diệp Thiến Nhi thấy Diệp TĩnhGia không tốt với Hoắc Minh Dương cho lắm,nhưng Hoắc Minh Dương vẫn bằng lòng ởcùng với Diệp Tĩnh Gia, cô ta càng nghĩ càngkhông vui.“Quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.” HoắcMinh Dương không tức giận vì hành độngcủa Diệp Tĩnh Gia mà thể hiện tình cảm mộtcách ngụy biện.“Mấy đứa đang làm loạn cái gì vậy, mauăn đi, hôm nay là sinh nhật của Diệp TĩnhGia.” Diệp Bách Nhiên nói, Diệp Thiến Nhiluôn thẳng thắn có gì nói đấy, Diệp Tĩnh Giacũng không nói gì nữa, dù gì lúc bình thườngcũng đều là do Diệp Thiến Nhi gây chuyện.Diệp Thiến Nhi nhìn thấy chiếc bánh củaDiệp Tĩnh Gia, thứ mà cô ta thường cảm thấyquá xa xỉ khi ăn và mua một phần nhỏ chobữa trà chiều, nhưng Diệp Tĩnh Gia đã muachiếc bánh này.“Sinh nhật của chị gái thật không bìnhthường. Chiếc bánh này là của các thươnghiệu xa xỉ.” Diệp Thiến Nhi không khỏi chếnhạo.“Hôm nay Minh Dương đã đến đây nênmẹ mua đồ xịn một chút, tránh trường hợpcậu ấy ăn không quen.” Những gì Hà ThúyMai nói là thật, là bà đã mua chiếc bánh nàycho Diệp Tĩnh Gia, nhưng họ vẫn không hiểuHoắc Minh Dương.“Nếu em thích bánh của họ thì anh sẽbảo họ ngày nào cũng làm cho em ăn.” HoắcMinh Dương nghĩ rằng Diệp Tĩnh Gia thíchbánh này, nên quay đầu lại hỏi Diệp Tĩnh Gia.Diệp Tĩnh Gia lắc đầu: “Em không thíchđồ ngọt, một lát nữa mọi người nhớ ăn nhiềumột chút.”Con gái mà, nhìn thấy chiếc bánh xinhđẹp như vậy sẽ không nhịn được mà muốnăn, từ nhỏ đã rất muốn ăn, nhưng bây giờ lớnrồi, cô cũng không còn thèm ăn như vậy nữa.“Con ước một điều ước đi” Hà Thúy Mainhanh chóng yêu cầu Diệp Tĩnh Gia thựchiện một điều ước để cắt bánh.Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hà ThúyMai, cô không đành lòng phản bội lòng tốtcủa bà: “Con hy vọng gia đình chúng ta cóthể bình yên…”“Con bé ngốc, con muốn gì thì cứ nóithẳng ra là được” Hà Thúy Mai chưa bao giờbiết Diệp Tĩnh Gia muốn gì, năm nào cô cũngước như vậy.“Chị, qua sinh nhật rồi, anh rể tặng chịthứ gì vậy?” Diệp Thiến Nhi nhìn Diệp TĩnhGia vui vẻ như vậy cảm thấy thật là mỉa mai,thấy Diệp Tĩnh Gia đang cắt bánh, Hoắc MinhDương không có phản ứng gì, Diệp Thiến Nhivội vàng tìm đề tài cho bớt gượng gạo.“Chị không cần bất kỳ món quà nào, chịđã rất hạnh phúc vì anh ấy đã luôn ở bên chị.”Diệp Tĩnh Gia nói với Diệp Thiến Nhị, trái timcô tràn đầy niềm vui.Trên thực tế, món quà sinh nhật tuyệt vờinhất chính là Hoắc Minh Dương sẵn sàng đicùng cô ấy về nhà. Nhưng hiện tại xem ra cóvẻ rất gượng gạo, nhưng Hoắc Minh Dươngđã nể mặt cô trước mặt Hà Thúy Mai để bàđỡ lo lắng rồi.Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Dương, nóinhững lời cảm động.Có lẽ điều cô muốn là một cuộc sốngnhư thế này, gia đình ngồi quây quần bênnhau, ăn cơm và người thân ở bên nhìn côvới ánh mắt ấm áp.Chỉ là hạnh phúc của cô dường như bịđánh cắp, Tô Thanh Anh giống như một quảbom không đúng lúc, mỗi khi nghĩ đến hạnhphúc sống, cô lại nghĩ đến Tô Thanh Anh, côkhông nên ảo tưởng về tình yêu của HoắcMinh Dương: “Ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”Diệp Tĩnh Gia đổi chủ đề và nhìn đi chỗkhác, cô vẫn có thể cảm thấy Hoắc MinhDương đang nhìn mình chằm chằm, côkhông biết ý của Hoắc Minh Dương, bầukhông khí có chút khó xử.“Buổi tối hôm nay hai con phải về sao?”Hà Thúy Mai muốn Diệp Tĩnh Gia ở lại đâymột lúc, nhưng nếu Diệp Tĩnh Gia khôngbằng lòng thì cũng không ép cô, dù sao nhàhọ Hoắc có việc lớn, bà cũng không muốnlàm khó cô.“Vâng, bọn con phải về.” Diệp Tĩnh Gia dodự, nhưng mẹ Hoắc vẫn không dám khiêukhích cô.“Vâng, hôm khác bọn con sẽ đến.” Tháiđộ của Hoắc Minh Dương đối với Hà ThúyMai khiến Diệp Tĩnh Gia ngạc nhiên.“Được rồi, con chăm sóc Diệp Tĩnh Giacho dì thật tốt, dì cảm ơn con. Tĩnh Gia nhàchúng ta rất ngoan ngoãn, sẽ không gâychuyện đâu.” Hà Thúy Mai yêu cầu HoắcMinh Dương, bà thật sự không yên tâm vềđứa con gái này, ngộ nhỡ ngày nào đó bàchết thì không biết con bé sẽ ra sao.“Ừm, con biết rồi, dì cứ yên tâm.” Mặc dùHoắc Minh Dương vẫn kiên quyết không thểgọi Hà Thúy Mai là mẹ, nhưng những chuyệncần làm thì anh đã làm đủ.Khi lên xe trở lại nhà họ Hoắc, bầu khôngkhí có chút xấu hổ, Diệp Tĩnh Gia không biếttại sao Hoắc Minh Dương lại đối tốt với mẹcô như vậy, nhưng khi trở lại xe thì trời lạnhcóng.“Cảm ơn” Diệp Tĩnh Gia cố gắng thay đổibầu không khí gượng gạo, dù sao Hoắc MinhDương giúp cô nói dối, dù gì cô cũng nêncảm ơn anh.“Không có gì, tôi chỉ làm những gì nênlàm.” Hoắc Minh Dương không thể nhìn thấybiểu cảm trên mặt anh khi anh nói, nhưngDiệp Thiến Nhi có thể cảm nhận được sựlạnh lùng của anh, cô có thể cảm nhận rõràng sự không vui của anh.“Thật ra tôi không nên để anh đến nhàtôi. Thấy anh trở về không có tâm trạng tốt,tôi thấy hơi xấu hổ vì đã ảnh hưởng đến tâmtrạng của anh.” Diệp Tĩnh Gia vội vàng nói vớiHoắc Minh Dương, trong lòng tràn đầy khôngvui.“Không phải là do cô, mà vì tôi khôngthích em gái của cô cho lắm.” Kỳ thật đếnnhà họ Diệp cũng tốt, nhưng Diệp Thiến Nhithật sự ảnh hưởng quá nhiều đến tâm trạngcủa anh.Trước khi đi, cô ta còn nói một câu chúcanh sớm ngày bình phục.Nếu không phải vì cô ta là em gái củaDiệp Tĩnh Gia, anh đã chịu không nổi từ lâurồi, nếu không phải vì nể mặt Diệp Tĩnh Gia,anh thậm chí có thể khiến gia đình cô phásản rồi.“Tôi xin lỗi, từ nhỏ con bé đã bị chiều hưrồi, bây giờ…” Diệp Tĩnh Gia nói câu này,trong lòng không nhịn được mà tức giận vớiDiệp Thiến Nhì.Vừa rồi cô còn nói Diệp Thiến Nhi không sai, trong lòng cô đã tính toán trước phải làm –thế nào để Hoắc Minh Dương tha thứ choDiệp Thiến Nhi dễ dàng hơn rồi, vì vậy anhnói: “Lần sau quay lại, tôi không muốn gặp lạicô ta nữa, ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uốngcủa tôi.”Diệp Thiến Nhi lúc đó sắc mặt xanh mét:“Tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ chú ý.” Nói xong,Diệp Tĩnh Gia dẫn Hoắc Minh Dương rời đi,phỏng chừng đây là chuyện tốt nhất mà tốinay cô làm.“Khi chúng ta về nhà, đừng nói với mẹnhững chuyện này, hãy giả vờ vui vẻ đi, tôicầu xin đấy.” Cô cầu xin Hoắc Minh Dương,người mà cô sợ nhất lúc này chính là mẹHoặc.Cô không muốn mẹ Hoắc nghĩ rằng côvà Hoắc Minh Dương mỗi lần về nhà là mộtlần không vui, đến lúc đó cũng khó giải thíchvới mẹ Hoắc.“Tôi biết rồi.” Hoắc Minh Dương rất hiếmkhi dễ nói chuyện như hôm nay, không nói gìđến Diệp Tĩnh Gia, nhưng anh vẫn nhớ rõchuyện không vui trong lòng cô lần này.
Chương 63: Loại phụ nữ như cô ta thật sự khiến tôi phát ốm!
Không mất bao lâu thời gian, đồ ăn đã
làm xong.
Diệp Tĩnh Gia vội vàng đẩy Hoắc Minh
Dương đi vào phòng bếp: “Vừa rồi anh ở
trong nhà nói gì với chú vậy?” Diệp Tĩnh Gia
†ò mò hỏi Hoắc Minh Dương.
“Tôi không nói gì cả, tôi hơi đói rồi, xem
cô làm gì rồi nào.” Hoắc Minh Dương nói
xong thì cười với Diệp Tĩnh Gia.
“Ừm, tôi biết rồi.” Diệp Tĩnh Gia trầm
ngâm nhìn Hoắc Minh Dương, nói một cách
đầy ẩn ý: “Chắc chắn anh đã nói gì với chú
đúng không?”
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Sau khi rời khỏi nhà họ Hoắc, Diệp Tĩnh
Gia không quá đề phòng, cũng không sợ
Hoắc Minh Dương.
Không biết nhà họ Hoắc có ma lực gì mà
cho phép cô ấy ở trạng thái phòng thủ cao
nhất ở đó như vậy.
“Tôi không có gì để nói xấu cô cả.” Trước
mặt Diệp Tĩnh Gia, mọi chuyện anh đều phải
làm đủ, điều này giống như muốn biểu lộ địa
vị của Diệp Tĩnh Gia trong nhà họ Hoắc, cũng
là để cho Diệp Thiến Nhi và Diệp Kỳ Hứa có
thể nể mặt Diệp Tĩnh Gia mà đối xử tốt với
Hà Thúy Mai một chút.
Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Dương
cảm kích, cô có thể hiểu được ý của anh.
“Ăn nhiều hơn đi, nếm thử xem món ăn
của mẹ hay là của tôi ngon hơn.” Diệp Tĩnh
Gia mỉm cười với Hoắc Minh Dương và ra
Sau khi rời khỏi nhà họ Hoắc, Diệp Tĩnh
Gia không quá đề phòng, cũng không sợ
Hoắc Minh Dương.
Không biết nhà họ Hoắc có ma lực gì mà
cho phép cô ấy ở trạng thái phòng thủ cao
nhất ở đó như vậy.
“Tôi không có gì để nói xấu cô cả.” Trước
mặt Diệp Tĩnh Gia, mọi chuyện anh đều phải
làm đủ, điều này giống như muốn biểu lộ địa
vị của Diệp Tĩnh Gia trong nhà họ Hoắc, cũng
là để cho Diệp Thiến Nhi và Diệp Kỳ Hứa có
thể nể mặt Diệp Tĩnh Gia mà đối xử tốt với
Hà Thúy Mai một chút.
Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Dương
cảm kích, cô có thể hiểu được ý của anh.
“Ăn nhiều hơn đi, nếm thử xem món ăn
của mẹ hay là của tôi ngon hơn.” Diệp Tĩnh
Gia mỉm cười với Hoắc Minh Dương và ra
hiệu cho anh mau nếm thử.
Phải biết rằng Hoắc Minh Dương chưa
từng ăn bữa cơm gia đình nào ở nhà họ
Hoắc, bây giờ anh đã trở lại với cô, cô không
chắc liệu Hoắc Minh Dương có ăn cơm
không: “Chờ đã, tôi chia ra một chút để cho
anh ăn.”
Cô không biết Hoắc Minh Dương có để ý
đến nước bọt của người khác hay không.
“Không cần phiền phức như vậy” Anh chỉ
cần không ai động đến mặt đó là được rồi.
Hoắc Minh Dương không muốn để Diệp
Tĩnh Gia khiến mọi người mất hứng, nói xong
liền đút một miếng cá vào miệng.
Không ai trong số các đầu bếp của nhà
họ Hoắc làm tốt như mẹ của Diệp Tĩnh Gia:
“Thật ngon.” Hoắc Minh Dương rất hiếm khi
khen ngợi, nếu anh đã nói ngon thì chắc
chắn món ăn đó rất ngon, Diệp Tĩnh Gia cười
vui vẻ, gắp tiếp một miếng cá.
Thấy anh không ăn nhiều thịt, cô gắp
một miếng thịt bỏ vào bát anh: “Bác sĩ không
phải bảo anh ăn nhiều thịt một chút rồi sao?”
Diệp Tĩnh Gia bất mãn nhìn anh, người này
sao lại không nghe lời như vậy chứ?
Hoắc Minh Dương trầm mặc không nói,
ăn miếng thịt vừa được gắp.
Hình như trước đó giữa hai người cũng
không xảy ra chuyện không vui gì, Hà Thúy
Mai rất hài lòng vì anh ngồi ăn cơm cùng, bà
còn tưởng rằng Diệp Tĩnh Gia gả đi không
hạnh phúc cho lắm, có vẻ như là do bà nghĩ
nhiều rồi.
“Mọi người mau ăn đi, đừng chỉ nhìn hai
đứa chúng con.” Diệp Tĩnh Gia nhìn trên bàn
ăn không thấy Hà Thúy Mai và Diệp Bách
Nhiên đang ăn, thúc giục hai người, nhanh
chóng gắp một miếng thịt cho Hà Thúy Mai,
nhắc bà mau ăn.
“Nhìn thấy con có một cuộc sống hạnh
phúc như vậy, mẹ cảm thấy an tâm.” Hà Thúy
Mai yên tâm, không uổng công bà cực khổ
nuôi Diệp Tĩnh Gia khôn lớn.
“Mau ăn nhanh đi, lát nữa chúng ta còn
phải cắt bánh, thổi nến, và ước nữa” Bà nói
xong liền động đũa và ăn miếng thức ăn
được Diệp Tĩnh Gia gắp cho.
Diệp Thiến Nhi ở một bên tức giận nhìn
Diệp Tĩnh Gia vừa được chồng chăm vừa
được mẹ cưng chiều, đồ ăn trong bát đã chất
thành đống: “Chị, hôm nay sinh nhật chị, em
không chuẩn bị quà cho chị, làm sao đây.” Cô
†a vội vàng lên tiếng để thể hiện cảm giác tồn
tại.
Nhiều năm như vậy rồi, Diệp Tĩnh Gia
chưa bao giờ nhận quà sinh nhật của Diệp
Thiến Nhi nên cũng đã quen: “Không sao,
không cần quà cáp, gia đình chúng ta vui vẻ
là được rồi.” Trên mặt Diệp Tĩnh Gia trên mặt
lộ ra một nụ cười vui vẻ, Diệp Thiến Nhi có
lòng như vậy thật không dễ dàng.
“Cảm ơn chị, chị thật tốt với em.” Hiện tại
Diệp Thiến Nhi đã trải qua va vấp nên biết
Diệp Tĩnh Gia là người đối xử với mình tốt
nhất, có lẽ vẫn còn giá trị sử dụng, hoàn toàn
không có lý do gì để chọc tức cô.
“Chị, em đã nhiều năm chưa uống rượu
cùng chị rồi. Hôm nay nhất định phải uống
một ly với chị.”
Nếu là ngày bình thường khác thì Diệp
Tĩnh Gia sẽ uống, nhưng bây giờ côp bị
thương ở lưng không uống được, ánh mắt
của Diệp Thiến Nhi có lẽ biết cô bị thương,
chẳng trách cô ta đột nhiên thay tính đổi nết.
“Chị…” Diệp Tĩnh Gia muốn từ chối nâng
ly chúc mừng, nhưng Hoắc Minh Dương
ngăn lại: “Phụ nữ uống rượu làm gì chứ?” Nói
xong liền uống cạn: “Tôi sẽ uống thay cô ấy.
Chúng ta là người trong cùng một gia đình,
để tôi uống giúp cô ấy là được rồi.”
Diệp Thiến Nhi nhìn Hoắc Minh Dương
uống cạn rượu, tức giận uống một ly: “Tửu
lượng của anh rể tốt thật đấy.”
Diệp Tĩnh Gia có chút bất mãn nhìn Diệp
Thiên nhìn Hoắc Minh Dương, Diệp Tĩnh Gia
vội vàng đẩy Hoắc Minh Dương ra: “Anh cứ
uống rượu đi, cẩn thận khi về nhà, em sẽ
đánh anh.”
Cô không hài lòng khi Diệp Thiến Nhi
nhìn anh như vậy.
“Chị, chuyện này là lỗi ở em. Anh rể
không làm gì sai. Sao chị lại đối xử với anh rể
như vậy chứ?” Diệp Thiến Nhi thấy Diệp Tĩnh
Gia không tốt với Hoắc Minh Dương cho lắm,
nhưng Hoắc Minh Dương vẫn bằng lòng ở
cùng với Diệp Tĩnh Gia, cô ta càng nghĩ càng
không vui.
“Quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.” Hoắc
Minh Dương không tức giận vì hành động
của Diệp Tĩnh Gia mà thể hiện tình cảm một
cách ngụy biện.
“Mấy đứa đang làm loạn cái gì vậy, mau
ăn đi, hôm nay là sinh nhật của Diệp Tĩnh
Gia.” Diệp Bách Nhiên nói, Diệp Thiến Nhi
luôn thẳng thắn có gì nói đấy, Diệp Tĩnh Gia
cũng không nói gì nữa, dù gì lúc bình thường
cũng đều là do Diệp Thiến Nhi gây chuyện.
Diệp Thiến Nhi nhìn thấy chiếc bánh của
Diệp Tĩnh Gia, thứ mà cô ta thường cảm thấy
quá xa xỉ khi ăn và mua một phần nhỏ cho
bữa trà chiều, nhưng Diệp Tĩnh Gia đã mua
chiếc bánh này.
“Sinh nhật của chị gái thật không bình
thường. Chiếc bánh này là của các thương
hiệu xa xỉ.” Diệp Thiến Nhi không khỏi chế
nhạo.
“Hôm nay Minh Dương đã đến đây nên
mẹ mua đồ xịn một chút, tránh trường hợp
cậu ấy ăn không quen.” Những gì Hà Thúy
Mai nói là thật, là bà đã mua chiếc bánh này
cho Diệp Tĩnh Gia, nhưng họ vẫn không hiểu
Hoắc Minh Dương.
“Nếu em thích bánh của họ thì anh sẽ
bảo họ ngày nào cũng làm cho em ăn.” Hoắc
Minh Dương nghĩ rằng Diệp Tĩnh Gia thích
bánh này, nên quay đầu lại hỏi Diệp Tĩnh Gia.
Diệp Tĩnh Gia lắc đầu: “Em không thích
đồ ngọt, một lát nữa mọi người nhớ ăn nhiều
một chút.”
Con gái mà, nhìn thấy chiếc bánh xinh
đẹp như vậy sẽ không nhịn được mà muốn
ăn, từ nhỏ đã rất muốn ăn, nhưng bây giờ lớn
rồi, cô cũng không còn thèm ăn như vậy nữa.
“Con ước một điều ước đi” Hà Thúy Mai
nhanh chóng yêu cầu Diệp Tĩnh Gia thực
hiện một điều ước để cắt bánh.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hà Thúy
Mai, cô không đành lòng phản bội lòng tốt
của bà: “Con hy vọng gia đình chúng ta có
thể bình yên…”
“Con bé ngốc, con muốn gì thì cứ nói
thẳng ra là được” Hà Thúy Mai chưa bao giờ
biết Diệp Tĩnh Gia muốn gì, năm nào cô cũng
ước như vậy.
“Chị, qua sinh nhật rồi, anh rể tặng chị
thứ gì vậy?” Diệp Thiến Nhi nhìn Diệp Tĩnh
Gia vui vẻ như vậy cảm thấy thật là mỉa mai,
thấy Diệp Tĩnh Gia đang cắt bánh, Hoắc Minh
Dương không có phản ứng gì, Diệp Thiến Nhi
vội vàng tìm đề tài cho bớt gượng gạo.
“Chị không cần bất kỳ món quà nào, chị
đã rất hạnh phúc vì anh ấy đã luôn ở bên chị.”
Diệp Tĩnh Gia nói với Diệp Thiến Nhị, trái tim
cô tràn đầy niềm vui.
Trên thực tế, món quà sinh nhật tuyệt vời
nhất chính là Hoắc Minh Dương sẵn sàng đi
cùng cô ấy về nhà. Nhưng hiện tại xem ra có
vẻ rất gượng gạo, nhưng Hoắc Minh Dương
đã nể mặt cô trước mặt Hà Thúy Mai để bà
đỡ lo lắng rồi.
Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Dương, nói
những lời cảm động.
Có lẽ điều cô muốn là một cuộc sống
như thế này, gia đình ngồi quây quần bên
nhau, ăn cơm và người thân ở bên nhìn cô
với ánh mắt ấm áp.
Chỉ là hạnh phúc của cô dường như bị
đánh cắp, Tô Thanh Anh giống như một quả
bom không đúng lúc, mỗi khi nghĩ đến hạnh
phúc sống, cô lại nghĩ đến Tô Thanh Anh, cô
không nên ảo tưởng về tình yêu của Hoắc
Minh Dương: “Ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Diệp Tĩnh Gia đổi chủ đề và nhìn đi chỗ
khác, cô vẫn có thể cảm thấy Hoắc Minh
Dương đang nhìn mình chằm chằm, cô
không biết ý của Hoắc Minh Dương, bầu
không khí có chút khó xử.
“Buổi tối hôm nay hai con phải về sao?”
Hà Thúy Mai muốn Diệp Tĩnh Gia ở lại đây
một lúc, nhưng nếu Diệp Tĩnh Gia không
bằng lòng thì cũng không ép cô, dù sao nhà
họ Hoắc có việc lớn, bà cũng không muốn
làm khó cô.
“Vâng, bọn con phải về.” Diệp Tĩnh Gia do
dự, nhưng mẹ Hoắc vẫn không dám khiêu
khích cô.
“Vâng, hôm khác bọn con sẽ đến.” Thái
độ của Hoắc Minh Dương đối với Hà Thúy
Mai khiến Diệp Tĩnh Gia ngạc nhiên.
“Được rồi, con chăm sóc Diệp Tĩnh Gia
cho dì thật tốt, dì cảm ơn con. Tĩnh Gia nhà
chúng ta rất ngoan ngoãn, sẽ không gây
chuyện đâu.” Hà Thúy Mai yêu cầu Hoắc
Minh Dương, bà thật sự không yên tâm về
đứa con gái này, ngộ nhỡ ngày nào đó bà
chết thì không biết con bé sẽ ra sao.
“Ừm, con biết rồi, dì cứ yên tâm.” Mặc dù
Hoắc Minh Dương vẫn kiên quyết không thể
gọi Hà Thúy Mai là mẹ, nhưng những chuyện
cần làm thì anh đã làm đủ.
Khi lên xe trở lại nhà họ Hoắc, bầu không
khí có chút xấu hổ, Diệp Tĩnh Gia không biết
tại sao Hoắc Minh Dương lại đối tốt với mẹ
cô như vậy, nhưng khi trở lại xe thì trời lạnh
cóng.
“Cảm ơn” Diệp Tĩnh Gia cố gắng thay đổi
bầu không khí gượng gạo, dù sao Hoắc Minh
Dương giúp cô nói dối, dù gì cô cũng nên
cảm ơn anh.
“Không có gì, tôi chỉ làm những gì nên
làm.” Hoắc Minh Dương không thể nhìn thấy
biểu cảm trên mặt anh khi anh nói, nhưng
Diệp Thiến Nhi có thể cảm nhận được sự
lạnh lùng của anh, cô có thể cảm nhận rõ
ràng sự không vui của anh.
“Thật ra tôi không nên để anh đến nhà
tôi. Thấy anh trở về không có tâm trạng tốt,
tôi thấy hơi xấu hổ vì đã ảnh hưởng đến tâm
trạng của anh.” Diệp Tĩnh Gia vội vàng nói với
Hoắc Minh Dương, trong lòng tràn đầy không
vui.
“Không phải là do cô, mà vì tôi không
thích em gái của cô cho lắm.” Kỳ thật đến
nhà họ Diệp cũng tốt, nhưng Diệp Thiến Nhi
thật sự ảnh hưởng quá nhiều đến tâm trạng
của anh.
Trước khi đi, cô ta còn nói một câu chúc
anh sớm ngày bình phục.
Nếu không phải vì cô ta là em gái của
Diệp Tĩnh Gia, anh đã chịu không nổi từ lâu
rồi, nếu không phải vì nể mặt Diệp Tĩnh Gia,
anh thậm chí có thể khiến gia đình cô phá
sản rồi.
“Tôi xin lỗi, từ nhỏ con bé đã bị chiều hư
rồi, bây giờ…” Diệp Tĩnh Gia nói câu này,
trong lòng không nhịn được mà tức giận với
Diệp Thiến Nhì.
Vừa rồi cô còn nói Diệp Thiến Nhi không
sai, trong lòng cô đã tính toán trước phải làm –
thế nào để Hoắc Minh Dương tha thứ cho
Diệp Thiến Nhi dễ dàng hơn rồi, vì vậy anh
nói: “Lần sau quay lại, tôi không muốn gặp lại
cô ta nữa, ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống
của tôi.”
Diệp Thiến Nhi lúc đó sắc mặt xanh mét:
“Tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ chú ý.” Nói xong,
Diệp Tĩnh Gia dẫn Hoắc Minh Dương rời đi,
phỏng chừng đây là chuyện tốt nhất mà tối
nay cô làm.
“Khi chúng ta về nhà, đừng nói với mẹ
những chuyện này, hãy giả vờ vui vẻ đi, tôi
cầu xin đấy.” Cô cầu xin Hoắc Minh Dương,
người mà cô sợ nhất lúc này chính là mẹ
Hoặc.
Cô không muốn mẹ Hoắc nghĩ rằng cô
và Hoắc Minh Dương mỗi lần về nhà là một
lần không vui, đến lúc đó cũng khó giải thích
với mẹ Hoắc.
“Tôi biết rồi.” Hoắc Minh Dương rất hiếm
khi dễ nói chuyện như hôm nay, không nói gì
đến Diệp Tĩnh Gia, nhưng anh vẫn nhớ rõ
chuyện không vui trong lòng cô lần này.
Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 63: Loại phụ nữ như cô ta thật sự khiến tôi phát ốm!Không mất bao lâu thời gian, đồ ăn đãlàm xong.Diệp Tĩnh Gia vội vàng đẩy Hoắc MinhDương đi vào phòng bếp: “Vừa rồi anh ởtrong nhà nói gì với chú vậy?” Diệp Tĩnh Gia†ò mò hỏi Hoắc Minh Dương.“Tôi không nói gì cả, tôi hơi đói rồi, xemcô làm gì rồi nào.” Hoắc Minh Dương nóixong thì cười với Diệp Tĩnh Gia.“Ừm, tôi biết rồi.” Diệp Tĩnh Gia trầmngâm nhìn Hoắc Minh Dương, nói một cáchđầy ẩn ý: “Chắc chắn anh đã nói gì với chúđúng không?”Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.Sau khi rời khỏi nhà họ Hoắc, Diệp TĩnhGia không quá đề phòng, cũng không sợHoắc Minh Dương.Không biết nhà họ Hoắc có ma lực gì màcho phép cô ấy ở trạng thái phòng thủ caonhất ở đó như vậy.“Tôi không có gì để nói xấu cô cả.” Trướcmặt Diệp Tĩnh Gia, mọi chuyện anh đều phảilàm đủ, điều này giống như muốn biểu lộ địavị của Diệp Tĩnh Gia trong nhà họ Hoắc, cũnglà để cho Diệp Thiến Nhi và Diệp Kỳ Hứa cóthể nể mặt Diệp Tĩnh Gia mà đối xử tốt vớiHà Thúy Mai một chút.Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Dươngcảm kích, cô có thể hiểu được ý của anh.“Ăn nhiều hơn đi, nếm thử xem món ăncủa mẹ hay là của tôi ngon hơn.” Diệp TĩnhGia mỉm cười với Hoắc Minh Dương và raSau khi rời khỏi nhà họ Hoắc, Diệp TĩnhGia không quá đề phòng, cũng không sợHoắc Minh Dương.Không biết nhà họ Hoắc có ma lực gì màcho phép cô ấy ở trạng thái phòng thủ caonhất ở đó như vậy.“Tôi không có gì để nói xấu cô cả.” Trướcmặt Diệp Tĩnh Gia, mọi chuyện anh đều phảilàm đủ, điều này giống như muốn biểu lộ địavị của Diệp Tĩnh Gia trong nhà họ Hoắc, cũnglà để cho Diệp Thiến Nhi và Diệp Kỳ Hứa cóthể nể mặt Diệp Tĩnh Gia mà đối xử tốt vớiHà Thúy Mai một chút.Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Dươngcảm kích, cô có thể hiểu được ý của anh.“Ăn nhiều hơn đi, nếm thử xem món ăncủa mẹ hay là của tôi ngon hơn.” Diệp TĩnhGia mỉm cười với Hoắc Minh Dương và rahiệu cho anh mau nếm thử.Phải biết rằng Hoắc Minh Dương chưatừng ăn bữa cơm gia đình nào ở nhà họHoắc, bây giờ anh đã trở lại với cô, cô khôngchắc liệu Hoắc Minh Dương có ăn cơmkhông: “Chờ đã, tôi chia ra một chút để choanh ăn.”Cô không biết Hoắc Minh Dương có để ýđến nước bọt của người khác hay không.“Không cần phiền phức như vậy” Anh chỉcần không ai động đến mặt đó là được rồi.Hoắc Minh Dương không muốn để DiệpTĩnh Gia khiến mọi người mất hứng, nói xongliền đút một miếng cá vào miệng.Không ai trong số các đầu bếp của nhàhọ Hoắc làm tốt như mẹ của Diệp Tĩnh Gia:“Thật ngon.” Hoắc Minh Dương rất hiếm khikhen ngợi, nếu anh đã nói ngon thì chắcchắn món ăn đó rất ngon, Diệp Tĩnh Gia cườivui vẻ, gắp tiếp một miếng cá.Thấy anh không ăn nhiều thịt, cô gắpmột miếng thịt bỏ vào bát anh: “Bác sĩ khôngphải bảo anh ăn nhiều thịt một chút rồi sao?”Diệp Tĩnh Gia bất mãn nhìn anh, người nàysao lại không nghe lời như vậy chứ?Hoắc Minh Dương trầm mặc không nói,ăn miếng thịt vừa được gắp.Hình như trước đó giữa hai người cũngkhông xảy ra chuyện không vui gì, Hà ThúyMai rất hài lòng vì anh ngồi ăn cơm cùng, bàcòn tưởng rằng Diệp Tĩnh Gia gả đi khônghạnh phúc cho lắm, có vẻ như là do bà nghĩnhiều rồi.“Mọi người mau ăn đi, đừng chỉ nhìn haiđứa chúng con.” Diệp Tĩnh Gia nhìn trên bànăn không thấy Hà Thúy Mai và Diệp BáchNhiên đang ăn, thúc giục hai người, nhanhchóng gắp một miếng thịt cho Hà Thúy Mai,nhắc bà mau ăn.“Nhìn thấy con có một cuộc sống hạnhphúc như vậy, mẹ cảm thấy an tâm.” Hà ThúyMai yên tâm, không uổng công bà cực khổnuôi Diệp Tĩnh Gia khôn lớn.“Mau ăn nhanh đi, lát nữa chúng ta cònphải cắt bánh, thổi nến, và ước nữa” Bà nóixong liền động đũa và ăn miếng thức ănđược Diệp Tĩnh Gia gắp cho.Diệp Thiến Nhi ở một bên tức giận nhìnDiệp Tĩnh Gia vừa được chồng chăm vừađược mẹ cưng chiều, đồ ăn trong bát đã chấtthành đống: “Chị, hôm nay sinh nhật chị, emkhông chuẩn bị quà cho chị, làm sao đây.” Cô†a vội vàng lên tiếng để thể hiện cảm giác tồntại.Nhiều năm như vậy rồi, Diệp Tĩnh Giachưa bao giờ nhận quà sinh nhật của DiệpThiến Nhi nên cũng đã quen: “Không sao,không cần quà cáp, gia đình chúng ta vui vẻlà được rồi.” Trên mặt Diệp Tĩnh Gia trên mặtlộ ra một nụ cười vui vẻ, Diệp Thiến Nhi cólòng như vậy thật không dễ dàng.“Cảm ơn chị, chị thật tốt với em.” Hiện tạiDiệp Thiến Nhi đã trải qua va vấp nên biếtDiệp Tĩnh Gia là người đối xử với mình tốtnhất, có lẽ vẫn còn giá trị sử dụng, hoàn toànkhông có lý do gì để chọc tức cô.“Chị, em đã nhiều năm chưa uống rượucùng chị rồi. Hôm nay nhất định phải uốngmột ly với chị.”Nếu là ngày bình thường khác thì DiệpTĩnh Gia sẽ uống, nhưng bây giờ côp bịthương ở lưng không uống được, ánh mắtcủa Diệp Thiến Nhi có lẽ biết cô bị thương,chẳng trách cô ta đột nhiên thay tính đổi nết.“Chị…” Diệp Tĩnh Gia muốn từ chối nângly chúc mừng, nhưng Hoắc Minh Dươngngăn lại: “Phụ nữ uống rượu làm gì chứ?” Nóixong liền uống cạn: “Tôi sẽ uống thay cô ấy.Chúng ta là người trong cùng một gia đình,để tôi uống giúp cô ấy là được rồi.”Diệp Thiến Nhi nhìn Hoắc Minh Dươnguống cạn rượu, tức giận uống một ly: “Tửulượng của anh rể tốt thật đấy.”Diệp Tĩnh Gia có chút bất mãn nhìn DiệpThiên nhìn Hoắc Minh Dương, Diệp Tĩnh Giavội vàng đẩy Hoắc Minh Dương ra: “Anh cứuống rượu đi, cẩn thận khi về nhà, em sẽđánh anh.”Cô không hài lòng khi Diệp Thiến Nhinhìn anh như vậy.“Chị, chuyện này là lỗi ở em. Anh rểkhông làm gì sai. Sao chị lại đối xử với anh rểnhư vậy chứ?” Diệp Thiến Nhi thấy Diệp TĩnhGia không tốt với Hoắc Minh Dương cho lắm,nhưng Hoắc Minh Dương vẫn bằng lòng ởcùng với Diệp Tĩnh Gia, cô ta càng nghĩ càngkhông vui.“Quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.” HoắcMinh Dương không tức giận vì hành độngcủa Diệp Tĩnh Gia mà thể hiện tình cảm mộtcách ngụy biện.“Mấy đứa đang làm loạn cái gì vậy, mauăn đi, hôm nay là sinh nhật của Diệp TĩnhGia.” Diệp Bách Nhiên nói, Diệp Thiến Nhiluôn thẳng thắn có gì nói đấy, Diệp Tĩnh Giacũng không nói gì nữa, dù gì lúc bình thườngcũng đều là do Diệp Thiến Nhi gây chuyện.Diệp Thiến Nhi nhìn thấy chiếc bánh củaDiệp Tĩnh Gia, thứ mà cô ta thường cảm thấyquá xa xỉ khi ăn và mua một phần nhỏ chobữa trà chiều, nhưng Diệp Tĩnh Gia đã muachiếc bánh này.“Sinh nhật của chị gái thật không bìnhthường. Chiếc bánh này là của các thươnghiệu xa xỉ.” Diệp Thiến Nhi không khỏi chếnhạo.“Hôm nay Minh Dương đã đến đây nênmẹ mua đồ xịn một chút, tránh trường hợpcậu ấy ăn không quen.” Những gì Hà ThúyMai nói là thật, là bà đã mua chiếc bánh nàycho Diệp Tĩnh Gia, nhưng họ vẫn không hiểuHoắc Minh Dương.“Nếu em thích bánh của họ thì anh sẽbảo họ ngày nào cũng làm cho em ăn.” HoắcMinh Dương nghĩ rằng Diệp Tĩnh Gia thíchbánh này, nên quay đầu lại hỏi Diệp Tĩnh Gia.Diệp Tĩnh Gia lắc đầu: “Em không thíchđồ ngọt, một lát nữa mọi người nhớ ăn nhiềumột chút.”Con gái mà, nhìn thấy chiếc bánh xinhđẹp như vậy sẽ không nhịn được mà muốnăn, từ nhỏ đã rất muốn ăn, nhưng bây giờ lớnrồi, cô cũng không còn thèm ăn như vậy nữa.“Con ước một điều ước đi” Hà Thúy Mainhanh chóng yêu cầu Diệp Tĩnh Gia thựchiện một điều ước để cắt bánh.Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hà ThúyMai, cô không đành lòng phản bội lòng tốtcủa bà: “Con hy vọng gia đình chúng ta cóthể bình yên…”“Con bé ngốc, con muốn gì thì cứ nóithẳng ra là được” Hà Thúy Mai chưa bao giờbiết Diệp Tĩnh Gia muốn gì, năm nào cô cũngước như vậy.“Chị, qua sinh nhật rồi, anh rể tặng chịthứ gì vậy?” Diệp Thiến Nhi nhìn Diệp TĩnhGia vui vẻ như vậy cảm thấy thật là mỉa mai,thấy Diệp Tĩnh Gia đang cắt bánh, Hoắc MinhDương không có phản ứng gì, Diệp Thiến Nhivội vàng tìm đề tài cho bớt gượng gạo.“Chị không cần bất kỳ món quà nào, chịđã rất hạnh phúc vì anh ấy đã luôn ở bên chị.”Diệp Tĩnh Gia nói với Diệp Thiến Nhị, trái timcô tràn đầy niềm vui.Trên thực tế, món quà sinh nhật tuyệt vờinhất chính là Hoắc Minh Dương sẵn sàng đicùng cô ấy về nhà. Nhưng hiện tại xem ra cóvẻ rất gượng gạo, nhưng Hoắc Minh Dươngđã nể mặt cô trước mặt Hà Thúy Mai để bàđỡ lo lắng rồi.Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Dương, nóinhững lời cảm động.Có lẽ điều cô muốn là một cuộc sốngnhư thế này, gia đình ngồi quây quần bênnhau, ăn cơm và người thân ở bên nhìn côvới ánh mắt ấm áp.Chỉ là hạnh phúc của cô dường như bịđánh cắp, Tô Thanh Anh giống như một quảbom không đúng lúc, mỗi khi nghĩ đến hạnhphúc sống, cô lại nghĩ đến Tô Thanh Anh, côkhông nên ảo tưởng về tình yêu của HoắcMinh Dương: “Ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”Diệp Tĩnh Gia đổi chủ đề và nhìn đi chỗkhác, cô vẫn có thể cảm thấy Hoắc MinhDương đang nhìn mình chằm chằm, côkhông biết ý của Hoắc Minh Dương, bầukhông khí có chút khó xử.“Buổi tối hôm nay hai con phải về sao?”Hà Thúy Mai muốn Diệp Tĩnh Gia ở lại đâymột lúc, nhưng nếu Diệp Tĩnh Gia khôngbằng lòng thì cũng không ép cô, dù sao nhàhọ Hoắc có việc lớn, bà cũng không muốnlàm khó cô.“Vâng, bọn con phải về.” Diệp Tĩnh Gia dodự, nhưng mẹ Hoắc vẫn không dám khiêukhích cô.“Vâng, hôm khác bọn con sẽ đến.” Tháiđộ của Hoắc Minh Dương đối với Hà ThúyMai khiến Diệp Tĩnh Gia ngạc nhiên.“Được rồi, con chăm sóc Diệp Tĩnh Giacho dì thật tốt, dì cảm ơn con. Tĩnh Gia nhàchúng ta rất ngoan ngoãn, sẽ không gâychuyện đâu.” Hà Thúy Mai yêu cầu HoắcMinh Dương, bà thật sự không yên tâm vềđứa con gái này, ngộ nhỡ ngày nào đó bàchết thì không biết con bé sẽ ra sao.“Ừm, con biết rồi, dì cứ yên tâm.” Mặc dùHoắc Minh Dương vẫn kiên quyết không thểgọi Hà Thúy Mai là mẹ, nhưng những chuyệncần làm thì anh đã làm đủ.Khi lên xe trở lại nhà họ Hoắc, bầu khôngkhí có chút xấu hổ, Diệp Tĩnh Gia không biếttại sao Hoắc Minh Dương lại đối tốt với mẹcô như vậy, nhưng khi trở lại xe thì trời lạnhcóng.“Cảm ơn” Diệp Tĩnh Gia cố gắng thay đổibầu không khí gượng gạo, dù sao Hoắc MinhDương giúp cô nói dối, dù gì cô cũng nêncảm ơn anh.“Không có gì, tôi chỉ làm những gì nênlàm.” Hoắc Minh Dương không thể nhìn thấybiểu cảm trên mặt anh khi anh nói, nhưngDiệp Thiến Nhi có thể cảm nhận được sựlạnh lùng của anh, cô có thể cảm nhận rõràng sự không vui của anh.“Thật ra tôi không nên để anh đến nhàtôi. Thấy anh trở về không có tâm trạng tốt,tôi thấy hơi xấu hổ vì đã ảnh hưởng đến tâmtrạng của anh.” Diệp Tĩnh Gia vội vàng nói vớiHoắc Minh Dương, trong lòng tràn đầy khôngvui.“Không phải là do cô, mà vì tôi khôngthích em gái của cô cho lắm.” Kỳ thật đếnnhà họ Diệp cũng tốt, nhưng Diệp Thiến Nhithật sự ảnh hưởng quá nhiều đến tâm trạngcủa anh.Trước khi đi, cô ta còn nói một câu chúcanh sớm ngày bình phục.Nếu không phải vì cô ta là em gái củaDiệp Tĩnh Gia, anh đã chịu không nổi từ lâurồi, nếu không phải vì nể mặt Diệp Tĩnh Gia,anh thậm chí có thể khiến gia đình cô phásản rồi.“Tôi xin lỗi, từ nhỏ con bé đã bị chiều hưrồi, bây giờ…” Diệp Tĩnh Gia nói câu này,trong lòng không nhịn được mà tức giận vớiDiệp Thiến Nhì.Vừa rồi cô còn nói Diệp Thiến Nhi không sai, trong lòng cô đã tính toán trước phải làm –thế nào để Hoắc Minh Dương tha thứ choDiệp Thiến Nhi dễ dàng hơn rồi, vì vậy anhnói: “Lần sau quay lại, tôi không muốn gặp lạicô ta nữa, ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uốngcủa tôi.”Diệp Thiến Nhi lúc đó sắc mặt xanh mét:“Tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ chú ý.” Nói xong,Diệp Tĩnh Gia dẫn Hoắc Minh Dương rời đi,phỏng chừng đây là chuyện tốt nhất mà tốinay cô làm.“Khi chúng ta về nhà, đừng nói với mẹnhững chuyện này, hãy giả vờ vui vẻ đi, tôicầu xin đấy.” Cô cầu xin Hoắc Minh Dương,người mà cô sợ nhất lúc này chính là mẹHoặc.Cô không muốn mẹ Hoắc nghĩ rằng côvà Hoắc Minh Dương mỗi lần về nhà là mộtlần không vui, đến lúc đó cũng khó giải thíchvới mẹ Hoắc.“Tôi biết rồi.” Hoắc Minh Dương rất hiếmkhi dễ nói chuyện như hôm nay, không nói gìđến Diệp Tĩnh Gia, nhưng anh vẫn nhớ rõchuyện không vui trong lòng cô lần này.