Chương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm…
Chương 62
Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 62: Người phụ nữ hám lợi!Cô cũng không có nhiều thời gian ở bên mẹ.Nghĩ đến việc mẹ phải miễn cưỡng để côđi như vậy, cũng khó chịu: “Vậy thì chúng ta ởlại ăn cơm đã rồi đi.”*Ừm, được rồi” Hoắc Minh Dương liếcnhìn Diệp Tĩnh Gia, anh đồng ý với những gìDiệp Tĩnh Gia nói, chỉ cần Diệp Tĩnh Gia vuivẻ là được, còn lại anh không quan tâm.“Cám ơn anh.” Diệp Tĩnh Gia mở to mắtnhìn Hoắc Minh Dương, sợ nước mắt sẽ tràora: “Mẹ, mẹ cũng thật là, làm nhiều bữa cơmgia đình như vậy rồi mà vẫn đứt tay.” DiệpTĩnh Gia nhìn tay mẹ rồi đau lòng nói.“Không sao, không sao cả, cuối cùng thìcon cũng trở về, mẹ nấu một chút thôi, khôngcó vất vả như vậy đâu.” Hà Thúy Mai thấyDiệp Tĩnh Gia bằng lòng ở lại, tâm trạng cũngtốt hơn rất nhiều. Dù sao vừa nãy Diệp TĩnhGia định đi. Trong lòng miễn cưỡng khôngmuốn cô đi, không biết bao lâu cô mới trở lại.“Ừm, mẹ, cảm ơn mẹ” Diệp Tĩnh Giađứng trước mặt Hoắc Minh Dương, quaylưng về phía anh.Bóng lưng của Diệp Tĩnh Gia có chútmạnh mẽ khiến người ta xót xa, nếu khôngphải là đang ở bên ngoài, nhất định anh sẽôm cô vào lòng.“Đừng nói nhiều nữa, chuẩn bị cơm chocác con đi.” Diệp Bách Nhiên thấy hai ngườiphụ sắp khóc trước mặt, liền vội vàng ngắtlời.“Ừm, mẹ đi nấu cơm đây.”“Để anh giúp.” Diệp Bách Nhiên cũng đitheo Hà Thúy Mai vào bếp, Diệp Tĩnh Giangồi đợi có chút không lễ phép: “Tôi sẽ xemmẹ và chú nấu ăn. Mẹ đã bị đứt tay rồi, vàchú cũng không giỏi nấu ăn lắm”Hoắc Minh Dương gật đầu, Diệp Tĩnh Gianhanh chóng đi vào xem Hà Thúy Mai vàDiệp Bách Nhiên.“Anh rể, đừng nghe lời chị em, anh sẽ tìmcho em một việc phải không?” Nhìn thấy mấyngười đã vào bếp, bây giờ trong phòng kháchchỉ còn lại Diệp Thiến Nhi và Hoắc MinhDương, Diệp Thiến Nhi vội vàng nắm lấy cơhội hỏi Hoắc Minh Dương, anh có thể giúp cô†a tìm một công việc tử tế không?“Mong cô đừng làm chị gái mình phảixấu hổ nữa.” Hoắc Minh Dương nhìn DiệpThiến Nhi, không biết cô ta đang nghĩ gì,nhưng anh cảm thấy rất khó chịu khi thấyngười khác bắt nạt Diệp Tĩnh Gia, chuyện nàychỉ có anh mới được phép làm.“Anh rể, làm ơn, em cũng muốn có thànhcông, tìm một người chồng tốt, giúp bố và dì,và chia sẻ gánh nặng với chị gái.” Diệp ThiếnNhi vội vàng nói một câu tốt, muốn HoắcMinh Dương giúp cô ta.Cô ta bây giờ không thể nhờ được ai nữa,Diệp Bách Nhiên đã biết tính khí của cô ta,hơn nữa cả thẻ ngân hàng cũng bị hạn chế,cô muốn tương lai tìm một người nhiều tiềnnữa.“Gia đình sao có thể là gánh nặng, chưakể tôi giúp cô ấy giải quyết gánh nặng cũngđủ rồi” Lời nói của Hoắc Minh Dương rấtmạnh mẽ, Diệp Thiến Nhi đột nhiên nghẹnngào không nói nên lời.Cô ta biết tính tình của Diệp Tĩnh Gia,Diệp Tĩnh Gia lương thiện như vậy, HoắcMinh Dương đối xử tốt với cô, thì cô sẽkhông có chuyện gì.Nhưng cô ta là Diệp Thiến Nhi, khôngphải Diệp Tĩnh Gia.“Anh rể, giới thiệu cho em một ngườiđang hợp tác với anh đi, đều là người mộtnhà, lúc đó có thể nói chuyện dễ dàng.” Diệp‘Thiến Nhi trong đầu không có ý gì tốt, cô takhông thể làm gì, trong lòng luôn nghĩ đến lợiích. Nói tóm lại, Hoắc Minh Dương khôngthích một người phụ nữ như vậy cho lắm,nhưng anh không nói gì, anh không muốnxen vào chuyện của người khác.“Cô nghĩ muốn tìm người như thế nào,tôi giúp cô tìm là được.” Anh giới thiệu bạntrai cho cô ta thì thật dễ dàng, Lý Vân cũngrất tốt.“Thực ra, em không có yêu cầu gì quálớn. Em chỉ mong được hạnh phúc trongtương lai, ngoại hình như nào không quantrọng, miễn là anh ấy tốt với em là được.”Diệp Thiến Nhi nói nhanh. Thực tế, ngoạihình trông như thế nào cũng không quantrọng với cô ta, tắt đèn thì ai cũng giốngnhau, coi như là ngủ cùng một con lợn cũngđược, chủ yếu là phải giàu có.Nếu không, cô ta lấy tiền đâu mà muaquần áo, túi xách chứ?“Ừm, Lý Vân cũng không tệ. Lúc nấy côcũng đã nhìn thấy rồi. Bây giờ cậu ấy đang ởngoài xe đợi tôi, cô có thể nhìn xem.” Lý Vânđã chăm sóc anh đã lâu, thái độ làm ngườicũng rất tốt, mặc dù anh biết Diệp Thiến Nhikhông lâu, nhưng có lẽ anh đã hiểu cô ta làngười như thế nào, vì cô ta nói rằng chỉ cầnđối xử tốt với cô ta là được, anh cũng khôngngại giới thiệu Lý Vân thật thà cho cô ấy.“Anh giới thiệu cho em một người lái xesao?” Diệp Thiến Nhi trợn to mắt, cô takhông thể nghĩ rằng Hoắc Minh Dương lạithực sự làm nhục cô ta như thế này.Chỉ là một kẻ tàn tật, không biết có làmđược gì không, mà lại làm nhục cô ta như vậy.Muốn nói những lời không hay, thì cô tanhớ tới công ty của bố mình dựa vào sự giúpđỡ của anh để duy trì, vì vậy cô ta không dámnói gì, chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng.“Tài xế thì làm sao? Lý Vân rất lươngthiện, sau này sẽ giúp đỡ bố cô, hơn nữa sẽlà trợ thủ đắc lực.” Hoắc Minh Dương vẫnluôn khen ngợi Lý Vân. Cậu ấy rất kiên địnhvà có chí làm việc, cậu ấy nhất định sẽ cótương lai.“Anh…em gả cho một tài xế lái xe sao?Sau này anh bảo em làm sao còn mặt mũinào mà chơi cùng các bạn bè ở thành phốGiang Ninh nữa chứ?” Diệp Thiến Nhi nhìnHoắc Minh Dương, không hiểu ý anh là nhưnào, chẳng lẽ anh muốn làm nhục cô ta sao?“Tài xế thì làm sao chứ? Ngay cả tài xếcũng là tài xế của nhà họ Hoắc.”Hoắc Minh Dương không tức giận,nhưng rõ ràng anh đã nhìn thấy bộ dạng hámgiàu Diệp Thiến Nhi, anh không biết làm thếnào mà Diệp Tĩnh Gia lại có một cô em gáinhư vậy.“Có chuyện gì vậy?” Nghe thấy bên ngoàiồn ào, trong phòng bếp ông cũng không giúpđược gì, Diệp Bách Nhiên bước ra ngoài xemhai người đang làm gì.“Bố, con nhờ anh ấy giới thiệu giúp conmột người bạn trai. Bố có biết anh ấy đã giới thiệu con với ai không?”Diệp Thiến Nhi tứcgiận, trong lòng rõ ràng rất khó chịu, khôngthể tin được Hoắc Minh Dương lại làm nhưvậy với mình?”Cô ta cái gì cũng tốt, dáng người cô tađẹp đẽ hơn Diệp Tĩnh Gia gấp trăm lần, chonên Hoắc Minh Dương đúng là không biếtquý trọng: “Bố, con đâu có không tốt.” Cô tađau khổ.“Con với anh rể cãi nhau cái gì, nếumuốn kết hôn như vậy, thì nhờ dì tìm cho conbà mối, con đừng có mà hẹn hò linh tinh nữa,đừng làm chuyện này chuyện kia nữa, giađình sớm muộn cũng sẽ mệt mỏi vì con.”Diệp Bách Nhiên không chịu nổi nữa, nhà này†ồn tại đều là do Diệp Tĩnh Gia đóng góp.Nếu không có sự tham gia của Diệp TĩnhGia, nếu không có sự giúp đỡ của Hoắc MinhDương, nhà họ Diệp của ông đã rơi vào cảnhhỗn loạn.Ngay cả khi cuộc sống bây giờ không tốtnhư vậy, Diệp Thiến Nhi vẫn có thứ mìnhmuốn, mua một chiếc túi cũng phải tốn mấychục triệu.“Bố, sao bố có thể nói như vậy với con,con là người thân của bố mà” Diệp Thiến Nhicó chút uất ức, bất cứ khi nào Diệp BáchNhiên có thái độ tốt với Diệp Tĩnh Gia, thì đềunói cô ta không tốt thế này thế kia: “Dù saocon cũng không quan tâm, bố có thể giớithiệu người nhà họ Lữ cho con. Con thấy LữHoàng Trung cũng rất tốt.”Lúc Diệp Bách Nhiên bị bệnh, cô ta đãtừng nhìn thấy Lữ Hoàng Trung, mọi ngườiđều nói gia đình Lữ Hoàng Trung rất nổi tiếngở Giang Ninh.“Bố làm sao mà có thể giới thiệu con chocậu ấy chứ. Con nghĩ bộ mặt già này của bốcó thể giới thiệu con cho cậu ấy được sao?”Ông không muốn xấu hổ như vậy trước mặtHoắc Minh Dương, nhưng Diệp Thiến Nhi lạigây rắc rối, bây giờ ông không biết phải làmSao.“Bố, đừng tức giận. Lần sau bố lại đếnchỗ anh ấy khám bệnh, ngày nào con cũng đicùng bố.” Diệp Thiến Nhi đột nhiên nghĩ rằngnếu bố bị bệnh, thì có thể gặp Lữ HoàngTrung rồi.“Con đừng làm phiền cái mạng già nàycủa bố nữa, Lữ Hoàng Trung thuộc khoa gìhả? Là khoa chỉnh hình đấy, con định đánhbố gãy tay gãy chân sao?” Diệp Bách Nhiênnhìn đứa con gái mà đau đầu.Tại sao bây giờ lại đáng ghét như vậy?Biết vậy lúc trước không có đứa con gái này.“Cô biết Lữ Hoàng Trung, nhưng cậu ấyđã có bạn trai rồi.” Hoắc Minh Dương dườngnhư không thể chịu đựng được nữa, nhìndáng vẻ của Diệp Thiến Nhi, anh nóng lòngmuốn chặn cô ta lại, vội vàng nói đỡ DiệpBách Nhiên.Nuôi con gái kiểu này có khác gì nuôi sóichứ?“Có bạn trai… Diệp Thiến Nhi giật mình,không ngờ rằng anh ta thực sự thích đàn ông.“Ừm, cô không cần phải nghĩ ngợi lungtung nữa.” Hoắc Minh Dương nói xong, nghĩđến Lữ Hoàng Trung, có người nghĩ như vậyđể đến chỗ anh ta khám bệnh, không biếtnên vui hay buồn?“Bố, con hết tiền rồi.” Thấy không tìmđược bạn trai, Diệp Thiến Nhi không tìm nữa,nên dùng bố làm máy rút tiền. Diệp Bách Nhiên liếc nhìn Diệp Thiến Nhị,chi phí một tháng của cô ta gần như bằng vớichỉ phí một năm của ông và Hà Thúy Mai.Chỉ là Hoắc Minh Dương đang ở đây, nênrất khó để không đưa: “Cầm lấy và để cốgắng để dành một chút.” Diệp Bách Nhiênđưa cho cô ta một chiếc thẻ.“Cảm ơn bố” Sau khi nhận được thẻ, cô†a đã cảm thấy tốt hơn.Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy một chiếc bánhtrên bàn trong phòng bếp, bao bì rất tỉnh xảo,cô chưa từng ăn chiếc bánh đó bao giờ.Mỗi lần đi ngang qua và xem, Hà ThúyMai luôn không muốn lấy tiền của Diệp BáchNhiên, một chiếc bánh có giá hơn ba trămnghìn, quá là xa xỉ đối với bà.“Mẹ, cảm ơn mẹ đã đưa con vào thế giớinày.” Diệp Tĩnh Gia từ phía sau ôm chầm lấymẹ, trên đầu nhìn thấy mái tóc đã bạc trắng,mẹ đã vất vả rất nhiều năm rồi.“Con đang nói cái gì vậy, không phải mỗigia đình đều sống như vậy sao, con gái yêucủa mẹ, mẹ của con nhất định không phảihối hận khi sinh ra con.” Thời gian đầu HàThúy Mai sinh Diệp Tĩnh Gia, những ngàytháng khó khăn nhất đã qua rồi. Bây giờ càngkhông có gì để nói, chỉ cần Diệp Tĩnh Gia vuivẻ là được rồi.“Mẹ xem, anh ấy đối xử với con thật sựrất tốt, mẹ đừng lo lắng.” Diệp Tĩnh Gia nhìnmẹ, biết hiện tại bà đang cảm thấy khôngthoải mái, khi biết mình kết hôn với HoắcMinh Dương, bà luôn nghĩ làm sao để DiệpTĩnh Gia trở lại.“Ừm, mẹ có thể thấy cậu ấy là người tốt”Rất sạch sẽ và lịch sự, hiểu biết và xuất thântừ một gia đình tốt: “Chỉ là… khuyết điểm là…than ôi.” Hà Thúy Mai thở dài. Cũng khôngnói gì.Mọi thứ đều tốt, nhưng Diệp Tĩnh Gia làmsao có thể chịu đựng chồng mình ngồi xe lăncả đời chứ.“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều. Con thực sựcảm thấy rất hạnh phúc. Chúng con đang cómột khoảng thời gian rất vui vẻ.” Diệp TĩnhGia nhìn Hà Thúy Mai và cuối cùng cũng nhìnthấy một chút vui vẻ trên mặt bà: “Đúng vậy,con không hối hận chút nào khi kết hôn vớiHoắc Minh Dương.”Nếu phải nói là có chút tiếc nuối… thìchính là cô hối hận vì đã không kịp gặp anhtrước khi anh yêu Tô Thanh Anh.“Mẹ biết, con chỉ cần vui vẻ là được, mẹkhông quan tâm các việc khác.” Hà Thúy Maithở phào nhẹ nhõm, con gái bà từ nhỏ đãngoan ngoãn hơn những người khác, bàkhông lo lắng điều gì.Xin mời các bạn vào nhóm face book của chúng tôi.
Chương 62: Người phụ nữ hám lợi!
Cô cũng không có nhiều thời gian ở bên mẹ.
Nghĩ đến việc mẹ phải miễn cưỡng để cô
đi như vậy, cũng khó chịu: “Vậy thì chúng ta ở
lại ăn cơm đã rồi đi.”
*Ừm, được rồi” Hoắc Minh Dương liếc
nhìn Diệp Tĩnh Gia, anh đồng ý với những gì
Diệp Tĩnh Gia nói, chỉ cần Diệp Tĩnh Gia vui
vẻ là được, còn lại anh không quan tâm.
“Cám ơn anh.” Diệp Tĩnh Gia mở to mắt
nhìn Hoắc Minh Dương, sợ nước mắt sẽ trào
ra: “Mẹ, mẹ cũng thật là, làm nhiều bữa cơm
gia đình như vậy rồi mà vẫn đứt tay.” Diệp
Tĩnh Gia nhìn tay mẹ rồi đau lòng nói.
“Không sao, không sao cả, cuối cùng thì
con cũng trở về, mẹ nấu một chút thôi, không
có vất vả như vậy đâu.” Hà Thúy Mai thấy
Diệp Tĩnh Gia bằng lòng ở lại, tâm trạng cũng
tốt hơn rất nhiều. Dù sao vừa nãy Diệp Tĩnh
Gia định đi. Trong lòng miễn cưỡng không
muốn cô đi, không biết bao lâu cô mới trở lại.
“Ừm, mẹ, cảm ơn mẹ” Diệp Tĩnh Gia
đứng trước mặt Hoắc Minh Dương, quay
lưng về phía anh.
Bóng lưng của Diệp Tĩnh Gia có chút
mạnh mẽ khiến người ta xót xa, nếu không
phải là đang ở bên ngoài, nhất định anh sẽ
ôm cô vào lòng.
“Đừng nói nhiều nữa, chuẩn bị cơm cho
các con đi.” Diệp Bách Nhiên thấy hai người
phụ sắp khóc trước mặt, liền vội vàng ngắt
lời.
“Ừm, mẹ đi nấu cơm đây.”
“Để anh giúp.” Diệp Bách Nhiên cũng đi
theo Hà Thúy Mai vào bếp, Diệp Tĩnh Gia
ngồi đợi có chút không lễ phép: “Tôi sẽ xem
mẹ và chú nấu ăn. Mẹ đã bị đứt tay rồi, và
chú cũng không giỏi nấu ăn lắm”
Hoắc Minh Dương gật đầu, Diệp Tĩnh Gia
nhanh chóng đi vào xem Hà Thúy Mai và
Diệp Bách Nhiên.
“Anh rể, đừng nghe lời chị em, anh sẽ tìm
cho em một việc phải không?” Nhìn thấy mấy
người đã vào bếp, bây giờ trong phòng khách
chỉ còn lại Diệp Thiến Nhi và Hoắc Minh
Dương, Diệp Thiến Nhi vội vàng nắm lấy cơ
hội hỏi Hoắc Minh Dương, anh có thể giúp cô
†a tìm một công việc tử tế không?
“Mong cô đừng làm chị gái mình phải
xấu hổ nữa.” Hoắc Minh Dương nhìn Diệp
Thiến Nhi, không biết cô ta đang nghĩ gì,
nhưng anh cảm thấy rất khó chịu khi thấy
người khác bắt nạt Diệp Tĩnh Gia, chuyện này
chỉ có anh mới được phép làm.
“Anh rể, làm ơn, em cũng muốn có thành
công, tìm một người chồng tốt, giúp bố và dì,
và chia sẻ gánh nặng với chị gái.” Diệp Thiến
Nhi vội vàng nói một câu tốt, muốn Hoắc
Minh Dương giúp cô ta.
Cô ta bây giờ không thể nhờ được ai nữa,
Diệp Bách Nhiên đã biết tính khí của cô ta,
hơn nữa cả thẻ ngân hàng cũng bị hạn chế,
cô muốn tương lai tìm một người nhiều tiền
nữa.
“Gia đình sao có thể là gánh nặng, chưa
kể tôi giúp cô ấy giải quyết gánh nặng cũng
đủ rồi” Lời nói của Hoắc Minh Dương rất
mạnh mẽ, Diệp Thiến Nhi đột nhiên nghẹn
ngào không nói nên lời.
Cô ta biết tính tình của Diệp Tĩnh Gia,
Diệp Tĩnh Gia lương thiện như vậy, Hoắc
Minh Dương đối xử tốt với cô, thì cô sẽ
không có chuyện gì.
Nhưng cô ta là Diệp Thiến Nhi, không
phải Diệp Tĩnh Gia.
“Anh rể, giới thiệu cho em một người
đang hợp tác với anh đi, đều là người một
nhà, lúc đó có thể nói chuyện dễ dàng.” Diệp
‘Thiến Nhi trong đầu không có ý gì tốt, cô ta
không thể làm gì, trong lòng luôn nghĩ đến lợi
ích. Nói tóm lại, Hoắc Minh Dương không
thích một người phụ nữ như vậy cho lắm,
nhưng anh không nói gì, anh không muốn
xen vào chuyện của người khác.
“Cô nghĩ muốn tìm người như thế nào,
tôi giúp cô tìm là được.” Anh giới thiệu bạn
trai cho cô ta thì thật dễ dàng, Lý Vân cũng
rất tốt.
“Thực ra, em không có yêu cầu gì quá
lớn. Em chỉ mong được hạnh phúc trong
tương lai, ngoại hình như nào không quan
trọng, miễn là anh ấy tốt với em là được.”
Diệp Thiến Nhi nói nhanh. Thực tế, ngoại
hình trông như thế nào cũng không quan
trọng với cô ta, tắt đèn thì ai cũng giống
nhau, coi như là ngủ cùng một con lợn cũng
được, chủ yếu là phải giàu có.
Nếu không, cô ta lấy tiền đâu mà mua
quần áo, túi xách chứ?
“Ừm, Lý Vân cũng không tệ. Lúc nấy cô
cũng đã nhìn thấy rồi. Bây giờ cậu ấy đang ở
ngoài xe đợi tôi, cô có thể nhìn xem.” Lý Vân
đã chăm sóc anh đã lâu, thái độ làm người
cũng rất tốt, mặc dù anh biết Diệp Thiến Nhi
không lâu, nhưng có lẽ anh đã hiểu cô ta là
người như thế nào, vì cô ta nói rằng chỉ cần
đối xử tốt với cô ta là được, anh cũng không
ngại giới thiệu Lý Vân thật thà cho cô ấy.
“Anh giới thiệu cho em một người lái xe
sao?” Diệp Thiến Nhi trợn to mắt, cô ta
không thể nghĩ rằng Hoắc Minh Dương lại
thực sự làm nhục cô ta như thế này.
Chỉ là một kẻ tàn tật, không biết có làm
được gì không, mà lại làm nhục cô ta như vậy.
Muốn nói những lời không hay, thì cô ta
nhớ tới công ty của bố mình dựa vào sự giúp
đỡ của anh để duy trì, vì vậy cô ta không dám
nói gì, chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng.
“Tài xế thì làm sao? Lý Vân rất lương
thiện, sau này sẽ giúp đỡ bố cô, hơn nữa sẽ
là trợ thủ đắc lực.” Hoắc Minh Dương vẫn
luôn khen ngợi Lý Vân. Cậu ấy rất kiên định
và có chí làm việc, cậu ấy nhất định sẽ có
tương lai.
“Anh…em gả cho một tài xế lái xe sao?
Sau này anh bảo em làm sao còn mặt mũi
nào mà chơi cùng các bạn bè ở thành phố
Giang Ninh nữa chứ?” Diệp Thiến Nhi nhìn
Hoắc Minh Dương, không hiểu ý anh là như
nào, chẳng lẽ anh muốn làm nhục cô ta sao?
“Tài xế thì làm sao chứ? Ngay cả tài xế
cũng là tài xế của nhà họ Hoắc.”
Hoắc Minh Dương không tức giận,
nhưng rõ ràng anh đã nhìn thấy bộ dạng hám
giàu Diệp Thiến Nhi, anh không biết làm thế
nào mà Diệp Tĩnh Gia lại có một cô em gái
như vậy.
“Có chuyện gì vậy?” Nghe thấy bên ngoài
ồn ào, trong phòng bếp ông cũng không giúp
được gì, Diệp Bách Nhiên bước ra ngoài xem
hai người đang làm gì.
“Bố, con nhờ anh ấy giới thiệu giúp con
một người bạn trai. Bố có biết anh ấy đã giới
thiệu con với ai không?”Diệp Thiến Nhi tức
giận, trong lòng rõ ràng rất khó chịu, không
thể tin được Hoắc Minh Dương lại làm như
vậy với mình?”
Cô ta cái gì cũng tốt, dáng người cô ta
đẹp đẽ hơn Diệp Tĩnh Gia gấp trăm lần, cho
nên Hoắc Minh Dương đúng là không biết
quý trọng: “Bố, con đâu có không tốt.” Cô ta
đau khổ.
“Con với anh rể cãi nhau cái gì, nếu
muốn kết hôn như vậy, thì nhờ dì tìm cho con
bà mối, con đừng có mà hẹn hò linh tinh nữa,
đừng làm chuyện này chuyện kia nữa, gia
đình sớm muộn cũng sẽ mệt mỏi vì con.”
Diệp Bách Nhiên không chịu nổi nữa, nhà này
†ồn tại đều là do Diệp Tĩnh Gia đóng góp.
Nếu không có sự tham gia của Diệp Tĩnh
Gia, nếu không có sự giúp đỡ của Hoắc Minh
Dương, nhà họ Diệp của ông đã rơi vào cảnh
hỗn loạn.
Ngay cả khi cuộc sống bây giờ không tốt
như vậy, Diệp Thiến Nhi vẫn có thứ mình
muốn, mua một chiếc túi cũng phải tốn mấy
chục triệu.
“Bố, sao bố có thể nói như vậy với con,
con là người thân của bố mà” Diệp Thiến Nhi
có chút uất ức, bất cứ khi nào Diệp Bách
Nhiên có thái độ tốt với Diệp Tĩnh Gia, thì đều
nói cô ta không tốt thế này thế kia: “Dù sao
con cũng không quan tâm, bố có thể giới
thiệu người nhà họ Lữ cho con. Con thấy Lữ
Hoàng Trung cũng rất tốt.”
Lúc Diệp Bách Nhiên bị bệnh, cô ta đã
từng nhìn thấy Lữ Hoàng Trung, mọi người
đều nói gia đình Lữ Hoàng Trung rất nổi tiếng
ở Giang Ninh.
“Bố làm sao mà có thể giới thiệu con cho
cậu ấy chứ. Con nghĩ bộ mặt già này của bố
có thể giới thiệu con cho cậu ấy được sao?”
Ông không muốn xấu hổ như vậy trước mặt
Hoắc Minh Dương, nhưng Diệp Thiến Nhi lại
gây rắc rối, bây giờ ông không biết phải làm
Sao.
“Bố, đừng tức giận. Lần sau bố lại đến
chỗ anh ấy khám bệnh, ngày nào con cũng đi
cùng bố.” Diệp Thiến Nhi đột nhiên nghĩ rằng
nếu bố bị bệnh, thì có thể gặp Lữ Hoàng
Trung rồi.
“Con đừng làm phiền cái mạng già này
của bố nữa, Lữ Hoàng Trung thuộc khoa gì
hả? Là khoa chỉnh hình đấy, con định đánh
bố gãy tay gãy chân sao?” Diệp Bách Nhiên
nhìn đứa con gái mà đau đầu.
Tại sao bây giờ lại đáng ghét như vậy?
Biết vậy lúc trước không có đứa con gái này.
“Cô biết Lữ Hoàng Trung, nhưng cậu ấy
đã có bạn trai rồi.” Hoắc Minh Dương dường
như không thể chịu đựng được nữa, nhìn
dáng vẻ của Diệp Thiến Nhi, anh nóng lòng
muốn chặn cô ta lại, vội vàng nói đỡ Diệp
Bách Nhiên.
Nuôi con gái kiểu này có khác gì nuôi sói
chứ?
“Có bạn trai… Diệp Thiến Nhi giật mình,
không ngờ rằng anh ta thực sự thích đàn ông.
“Ừm, cô không cần phải nghĩ ngợi lung
tung nữa.” Hoắc Minh Dương nói xong, nghĩ
đến Lữ Hoàng Trung, có người nghĩ như vậy
để đến chỗ anh ta khám bệnh, không biết
nên vui hay buồn?
“Bố, con hết tiền rồi.” Thấy không tìm
được bạn trai, Diệp Thiến Nhi không tìm nữa,
nên dùng bố làm máy rút tiền.
Diệp Bách Nhiên liếc nhìn Diệp Thiến Nhị,
chi phí một tháng của cô ta gần như bằng với
chỉ phí một năm của ông và Hà Thúy Mai.
Chỉ là Hoắc Minh Dương đang ở đây, nên
rất khó để không đưa: “Cầm lấy và để cố
gắng để dành một chút.” Diệp Bách Nhiên
đưa cho cô ta một chiếc thẻ.
“Cảm ơn bố” Sau khi nhận được thẻ, cô
†a đã cảm thấy tốt hơn.
Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy một chiếc bánh
trên bàn trong phòng bếp, bao bì rất tỉnh xảo,
cô chưa từng ăn chiếc bánh đó bao giờ.
Mỗi lần đi ngang qua và xem, Hà Thúy
Mai luôn không muốn lấy tiền của Diệp Bách
Nhiên, một chiếc bánh có giá hơn ba trăm
nghìn, quá là xa xỉ đối với bà.
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã đưa con vào thế giới
này.” Diệp Tĩnh Gia từ phía sau ôm chầm lấy
mẹ, trên đầu nhìn thấy mái tóc đã bạc trắng,
mẹ đã vất vả rất nhiều năm rồi.
“Con đang nói cái gì vậy, không phải mỗi
gia đình đều sống như vậy sao, con gái yêu
của mẹ, mẹ của con nhất định không phải
hối hận khi sinh ra con.” Thời gian đầu Hà
Thúy Mai sinh Diệp Tĩnh Gia, những ngày
tháng khó khăn nhất đã qua rồi. Bây giờ càng
không có gì để nói, chỉ cần Diệp Tĩnh Gia vui
vẻ là được rồi.
“Mẹ xem, anh ấy đối xử với con thật sự
rất tốt, mẹ đừng lo lắng.” Diệp Tĩnh Gia nhìn
mẹ, biết hiện tại bà đang cảm thấy không
thoải mái, khi biết mình kết hôn với Hoắc
Minh Dương, bà luôn nghĩ làm sao để Diệp
Tĩnh Gia trở lại.
“Ừm, mẹ có thể thấy cậu ấy là người tốt”
Rất sạch sẽ và lịch sự, hiểu biết và xuất thân
từ một gia đình tốt: “Chỉ là… khuyết điểm là…
than ôi.” Hà Thúy Mai thở dài. Cũng không
nói gì.
Mọi thứ đều tốt, nhưng Diệp Tĩnh Gia làm
sao có thể chịu đựng chồng mình ngồi xe lăn
cả đời chứ.
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều. Con thực sự
cảm thấy rất hạnh phúc. Chúng con đang có
một khoảng thời gian rất vui vẻ.” Diệp Tĩnh
Gia nhìn Hà Thúy Mai và cuối cùng cũng nhìn
thấy một chút vui vẻ trên mặt bà: “Đúng vậy,
con không hối hận chút nào khi kết hôn với
Hoắc Minh Dương.”
Nếu phải nói là có chút tiếc nuối… thì
chính là cô hối hận vì đã không kịp gặp anh
trước khi anh yêu Tô Thanh Anh.
“Mẹ biết, con chỉ cần vui vẻ là được, mẹ
không quan tâm các việc khác.” Hà Thúy Mai
thở phào nhẹ nhõm, con gái bà từ nhỏ đã
ngoan ngoãn hơn những người khác, bà
không lo lắng điều gì.
Xin mời các bạn vào nhóm face book của chúng tôi.
Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 62: Người phụ nữ hám lợi!Cô cũng không có nhiều thời gian ở bên mẹ.Nghĩ đến việc mẹ phải miễn cưỡng để côđi như vậy, cũng khó chịu: “Vậy thì chúng ta ởlại ăn cơm đã rồi đi.”*Ừm, được rồi” Hoắc Minh Dương liếcnhìn Diệp Tĩnh Gia, anh đồng ý với những gìDiệp Tĩnh Gia nói, chỉ cần Diệp Tĩnh Gia vuivẻ là được, còn lại anh không quan tâm.“Cám ơn anh.” Diệp Tĩnh Gia mở to mắtnhìn Hoắc Minh Dương, sợ nước mắt sẽ tràora: “Mẹ, mẹ cũng thật là, làm nhiều bữa cơmgia đình như vậy rồi mà vẫn đứt tay.” DiệpTĩnh Gia nhìn tay mẹ rồi đau lòng nói.“Không sao, không sao cả, cuối cùng thìcon cũng trở về, mẹ nấu một chút thôi, khôngcó vất vả như vậy đâu.” Hà Thúy Mai thấyDiệp Tĩnh Gia bằng lòng ở lại, tâm trạng cũngtốt hơn rất nhiều. Dù sao vừa nãy Diệp TĩnhGia định đi. Trong lòng miễn cưỡng khôngmuốn cô đi, không biết bao lâu cô mới trở lại.“Ừm, mẹ, cảm ơn mẹ” Diệp Tĩnh Giađứng trước mặt Hoắc Minh Dương, quaylưng về phía anh.Bóng lưng của Diệp Tĩnh Gia có chútmạnh mẽ khiến người ta xót xa, nếu khôngphải là đang ở bên ngoài, nhất định anh sẽôm cô vào lòng.“Đừng nói nhiều nữa, chuẩn bị cơm chocác con đi.” Diệp Bách Nhiên thấy hai ngườiphụ sắp khóc trước mặt, liền vội vàng ngắtlời.“Ừm, mẹ đi nấu cơm đây.”“Để anh giúp.” Diệp Bách Nhiên cũng đitheo Hà Thúy Mai vào bếp, Diệp Tĩnh Giangồi đợi có chút không lễ phép: “Tôi sẽ xemmẹ và chú nấu ăn. Mẹ đã bị đứt tay rồi, vàchú cũng không giỏi nấu ăn lắm”Hoắc Minh Dương gật đầu, Diệp Tĩnh Gianhanh chóng đi vào xem Hà Thúy Mai vàDiệp Bách Nhiên.“Anh rể, đừng nghe lời chị em, anh sẽ tìmcho em một việc phải không?” Nhìn thấy mấyngười đã vào bếp, bây giờ trong phòng kháchchỉ còn lại Diệp Thiến Nhi và Hoắc MinhDương, Diệp Thiến Nhi vội vàng nắm lấy cơhội hỏi Hoắc Minh Dương, anh có thể giúp cô†a tìm một công việc tử tế không?“Mong cô đừng làm chị gái mình phảixấu hổ nữa.” Hoắc Minh Dương nhìn DiệpThiến Nhi, không biết cô ta đang nghĩ gì,nhưng anh cảm thấy rất khó chịu khi thấyngười khác bắt nạt Diệp Tĩnh Gia, chuyện nàychỉ có anh mới được phép làm.“Anh rể, làm ơn, em cũng muốn có thànhcông, tìm một người chồng tốt, giúp bố và dì,và chia sẻ gánh nặng với chị gái.” Diệp ThiếnNhi vội vàng nói một câu tốt, muốn HoắcMinh Dương giúp cô ta.Cô ta bây giờ không thể nhờ được ai nữa,Diệp Bách Nhiên đã biết tính khí của cô ta,hơn nữa cả thẻ ngân hàng cũng bị hạn chế,cô muốn tương lai tìm một người nhiều tiềnnữa.“Gia đình sao có thể là gánh nặng, chưakể tôi giúp cô ấy giải quyết gánh nặng cũngđủ rồi” Lời nói của Hoắc Minh Dương rấtmạnh mẽ, Diệp Thiến Nhi đột nhiên nghẹnngào không nói nên lời.Cô ta biết tính tình của Diệp Tĩnh Gia,Diệp Tĩnh Gia lương thiện như vậy, HoắcMinh Dương đối xử tốt với cô, thì cô sẽkhông có chuyện gì.Nhưng cô ta là Diệp Thiến Nhi, khôngphải Diệp Tĩnh Gia.“Anh rể, giới thiệu cho em một ngườiđang hợp tác với anh đi, đều là người mộtnhà, lúc đó có thể nói chuyện dễ dàng.” Diệp‘Thiến Nhi trong đầu không có ý gì tốt, cô takhông thể làm gì, trong lòng luôn nghĩ đến lợiích. Nói tóm lại, Hoắc Minh Dương khôngthích một người phụ nữ như vậy cho lắm,nhưng anh không nói gì, anh không muốnxen vào chuyện của người khác.“Cô nghĩ muốn tìm người như thế nào,tôi giúp cô tìm là được.” Anh giới thiệu bạntrai cho cô ta thì thật dễ dàng, Lý Vân cũngrất tốt.“Thực ra, em không có yêu cầu gì quálớn. Em chỉ mong được hạnh phúc trongtương lai, ngoại hình như nào không quantrọng, miễn là anh ấy tốt với em là được.”Diệp Thiến Nhi nói nhanh. Thực tế, ngoạihình trông như thế nào cũng không quantrọng với cô ta, tắt đèn thì ai cũng giốngnhau, coi như là ngủ cùng một con lợn cũngđược, chủ yếu là phải giàu có.Nếu không, cô ta lấy tiền đâu mà muaquần áo, túi xách chứ?“Ừm, Lý Vân cũng không tệ. Lúc nấy côcũng đã nhìn thấy rồi. Bây giờ cậu ấy đang ởngoài xe đợi tôi, cô có thể nhìn xem.” Lý Vânđã chăm sóc anh đã lâu, thái độ làm ngườicũng rất tốt, mặc dù anh biết Diệp Thiến Nhikhông lâu, nhưng có lẽ anh đã hiểu cô ta làngười như thế nào, vì cô ta nói rằng chỉ cầnđối xử tốt với cô ta là được, anh cũng khôngngại giới thiệu Lý Vân thật thà cho cô ấy.“Anh giới thiệu cho em một người lái xesao?” Diệp Thiến Nhi trợn to mắt, cô takhông thể nghĩ rằng Hoắc Minh Dương lạithực sự làm nhục cô ta như thế này.Chỉ là một kẻ tàn tật, không biết có làmđược gì không, mà lại làm nhục cô ta như vậy.Muốn nói những lời không hay, thì cô tanhớ tới công ty của bố mình dựa vào sự giúpđỡ của anh để duy trì, vì vậy cô ta không dámnói gì, chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng.“Tài xế thì làm sao? Lý Vân rất lươngthiện, sau này sẽ giúp đỡ bố cô, hơn nữa sẽlà trợ thủ đắc lực.” Hoắc Minh Dương vẫnluôn khen ngợi Lý Vân. Cậu ấy rất kiên địnhvà có chí làm việc, cậu ấy nhất định sẽ cótương lai.“Anh…em gả cho một tài xế lái xe sao?Sau này anh bảo em làm sao còn mặt mũinào mà chơi cùng các bạn bè ở thành phốGiang Ninh nữa chứ?” Diệp Thiến Nhi nhìnHoắc Minh Dương, không hiểu ý anh là nhưnào, chẳng lẽ anh muốn làm nhục cô ta sao?“Tài xế thì làm sao chứ? Ngay cả tài xếcũng là tài xế của nhà họ Hoắc.”Hoắc Minh Dương không tức giận,nhưng rõ ràng anh đã nhìn thấy bộ dạng hámgiàu Diệp Thiến Nhi, anh không biết làm thếnào mà Diệp Tĩnh Gia lại có một cô em gáinhư vậy.“Có chuyện gì vậy?” Nghe thấy bên ngoàiồn ào, trong phòng bếp ông cũng không giúpđược gì, Diệp Bách Nhiên bước ra ngoài xemhai người đang làm gì.“Bố, con nhờ anh ấy giới thiệu giúp conmột người bạn trai. Bố có biết anh ấy đã giới thiệu con với ai không?”Diệp Thiến Nhi tứcgiận, trong lòng rõ ràng rất khó chịu, khôngthể tin được Hoắc Minh Dương lại làm nhưvậy với mình?”Cô ta cái gì cũng tốt, dáng người cô tađẹp đẽ hơn Diệp Tĩnh Gia gấp trăm lần, chonên Hoắc Minh Dương đúng là không biếtquý trọng: “Bố, con đâu có không tốt.” Cô tađau khổ.“Con với anh rể cãi nhau cái gì, nếumuốn kết hôn như vậy, thì nhờ dì tìm cho conbà mối, con đừng có mà hẹn hò linh tinh nữa,đừng làm chuyện này chuyện kia nữa, giađình sớm muộn cũng sẽ mệt mỏi vì con.”Diệp Bách Nhiên không chịu nổi nữa, nhà này†ồn tại đều là do Diệp Tĩnh Gia đóng góp.Nếu không có sự tham gia của Diệp TĩnhGia, nếu không có sự giúp đỡ của Hoắc MinhDương, nhà họ Diệp của ông đã rơi vào cảnhhỗn loạn.Ngay cả khi cuộc sống bây giờ không tốtnhư vậy, Diệp Thiến Nhi vẫn có thứ mìnhmuốn, mua một chiếc túi cũng phải tốn mấychục triệu.“Bố, sao bố có thể nói như vậy với con,con là người thân của bố mà” Diệp Thiến Nhicó chút uất ức, bất cứ khi nào Diệp BáchNhiên có thái độ tốt với Diệp Tĩnh Gia, thì đềunói cô ta không tốt thế này thế kia: “Dù saocon cũng không quan tâm, bố có thể giớithiệu người nhà họ Lữ cho con. Con thấy LữHoàng Trung cũng rất tốt.”Lúc Diệp Bách Nhiên bị bệnh, cô ta đãtừng nhìn thấy Lữ Hoàng Trung, mọi ngườiđều nói gia đình Lữ Hoàng Trung rất nổi tiếngở Giang Ninh.“Bố làm sao mà có thể giới thiệu con chocậu ấy chứ. Con nghĩ bộ mặt già này của bốcó thể giới thiệu con cho cậu ấy được sao?”Ông không muốn xấu hổ như vậy trước mặtHoắc Minh Dương, nhưng Diệp Thiến Nhi lạigây rắc rối, bây giờ ông không biết phải làmSao.“Bố, đừng tức giận. Lần sau bố lại đếnchỗ anh ấy khám bệnh, ngày nào con cũng đicùng bố.” Diệp Thiến Nhi đột nhiên nghĩ rằngnếu bố bị bệnh, thì có thể gặp Lữ HoàngTrung rồi.“Con đừng làm phiền cái mạng già nàycủa bố nữa, Lữ Hoàng Trung thuộc khoa gìhả? Là khoa chỉnh hình đấy, con định đánhbố gãy tay gãy chân sao?” Diệp Bách Nhiênnhìn đứa con gái mà đau đầu.Tại sao bây giờ lại đáng ghét như vậy?Biết vậy lúc trước không có đứa con gái này.“Cô biết Lữ Hoàng Trung, nhưng cậu ấyđã có bạn trai rồi.” Hoắc Minh Dương dườngnhư không thể chịu đựng được nữa, nhìndáng vẻ của Diệp Thiến Nhi, anh nóng lòngmuốn chặn cô ta lại, vội vàng nói đỡ DiệpBách Nhiên.Nuôi con gái kiểu này có khác gì nuôi sóichứ?“Có bạn trai… Diệp Thiến Nhi giật mình,không ngờ rằng anh ta thực sự thích đàn ông.“Ừm, cô không cần phải nghĩ ngợi lungtung nữa.” Hoắc Minh Dương nói xong, nghĩđến Lữ Hoàng Trung, có người nghĩ như vậyđể đến chỗ anh ta khám bệnh, không biếtnên vui hay buồn?“Bố, con hết tiền rồi.” Thấy không tìmđược bạn trai, Diệp Thiến Nhi không tìm nữa,nên dùng bố làm máy rút tiền. Diệp Bách Nhiên liếc nhìn Diệp Thiến Nhị,chi phí một tháng của cô ta gần như bằng vớichỉ phí một năm của ông và Hà Thúy Mai.Chỉ là Hoắc Minh Dương đang ở đây, nênrất khó để không đưa: “Cầm lấy và để cốgắng để dành một chút.” Diệp Bách Nhiênđưa cho cô ta một chiếc thẻ.“Cảm ơn bố” Sau khi nhận được thẻ, cô†a đã cảm thấy tốt hơn.Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy một chiếc bánhtrên bàn trong phòng bếp, bao bì rất tỉnh xảo,cô chưa từng ăn chiếc bánh đó bao giờ.Mỗi lần đi ngang qua và xem, Hà ThúyMai luôn không muốn lấy tiền của Diệp BáchNhiên, một chiếc bánh có giá hơn ba trămnghìn, quá là xa xỉ đối với bà.“Mẹ, cảm ơn mẹ đã đưa con vào thế giớinày.” Diệp Tĩnh Gia từ phía sau ôm chầm lấymẹ, trên đầu nhìn thấy mái tóc đã bạc trắng,mẹ đã vất vả rất nhiều năm rồi.“Con đang nói cái gì vậy, không phải mỗigia đình đều sống như vậy sao, con gái yêucủa mẹ, mẹ của con nhất định không phảihối hận khi sinh ra con.” Thời gian đầu HàThúy Mai sinh Diệp Tĩnh Gia, những ngàytháng khó khăn nhất đã qua rồi. Bây giờ càngkhông có gì để nói, chỉ cần Diệp Tĩnh Gia vuivẻ là được rồi.“Mẹ xem, anh ấy đối xử với con thật sựrất tốt, mẹ đừng lo lắng.” Diệp Tĩnh Gia nhìnmẹ, biết hiện tại bà đang cảm thấy khôngthoải mái, khi biết mình kết hôn với HoắcMinh Dương, bà luôn nghĩ làm sao để DiệpTĩnh Gia trở lại.“Ừm, mẹ có thể thấy cậu ấy là người tốt”Rất sạch sẽ và lịch sự, hiểu biết và xuất thântừ một gia đình tốt: “Chỉ là… khuyết điểm là…than ôi.” Hà Thúy Mai thở dài. Cũng khôngnói gì.Mọi thứ đều tốt, nhưng Diệp Tĩnh Gia làmsao có thể chịu đựng chồng mình ngồi xe lăncả đời chứ.“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều. Con thực sựcảm thấy rất hạnh phúc. Chúng con đang cómột khoảng thời gian rất vui vẻ.” Diệp TĩnhGia nhìn Hà Thúy Mai và cuối cùng cũng nhìnthấy một chút vui vẻ trên mặt bà: “Đúng vậy,con không hối hận chút nào khi kết hôn vớiHoắc Minh Dương.”Nếu phải nói là có chút tiếc nuối… thìchính là cô hối hận vì đã không kịp gặp anhtrước khi anh yêu Tô Thanh Anh.“Mẹ biết, con chỉ cần vui vẻ là được, mẹkhông quan tâm các việc khác.” Hà Thúy Maithở phào nhẹ nhõm, con gái bà từ nhỏ đãngoan ngoãn hơn những người khác, bàkhông lo lắng điều gì.Xin mời các bạn vào nhóm face book của chúng tôi.