“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…
Chương 463
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Mặc dù vậy nhưng Dương Lệ là người vô tội, anh không thể mặc kệ để Dương Lệ bị hại được. Trần Triệu Dương nghĩ đến đây, đột nhiên đánh tay lái, lái về phía nhà Dương Lệ.“Xảy ra chuyện gì sao?”, Từ Tịnh Nhã thấy sau khi Trần Triệu Dương nghe điện thoại, sắc mặt trở nên khó coi, hơn nữa còn đổi hướng đi, chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi.“Nhà Dương Lệ đang gặp nguy hiểm, tôi phải đi cứu cô ấy”, sắc mặt của Trần Triệu Dương lạnh lùng, lập tức nói.“Ừm!”, mặc dù cô ta cảm thấy hơi ấm ức thay cho bạn mình, nhưng nghĩ đến suy nghĩ thực sự của chính mình, dường như cô ta càng không có tư cách chỉ trích Trần Triệu Dương.Từ Tịnh Nhã si mê nhìn Trần Triệu Dương, đây đúng là người đàn ông có thể hấp dẫn phụ nữ, rõ ràng biết đây là một đống lửa, cô ta cũng muốn bay tới giống như con thiêu thân.Đương nhiên Trần Triệu Dương không chú ý đến sự thay đổi của Từ Tịnh Nhã, anh lái xe đến gần nhà Dương Lệ, mất mười phút, sau đó quay sang nói với Từ Tịnh Nhã: “Đợi một chút, trong đó nguy hiểm, cô đến siêu thị gần đây chờ tôi, sau khi giải quyết xong chuyện, tôi sẽ đến tìm cô”. “Được”, Từ Tịnh Nhã gật đầu, mặc dù cô ta cũng biết vài món võ, nhưng cô ta biết, với khả năng ít ỏi của mình, hoàn toàn không thể giúp gì cho Trần Triệu Dương được, ngược lại có thể liên lụy đến Trần Triệu Dương.Sau khi thả Từ Tịnh Nhã xuống xe, Trần Triệu Dương tăng tốc xe, điên cuồng lái về phía nhà họ Dương.Khi còn cách nhà họ Dương khoảng hai trăm mét, Trần Triệu Dương dừng xe lại, trong chớp mắt, đi thẳng đến ngoài nhà họ Dương, đôi mắt xuyên thấu quét qua một lượt.Sau khi anh nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh nhà họ Dương, đột nhiên nheo mắt lại.Bởi vì anh phát hiện, đám người nhà họ Dương và Dương Đức Trung không xảy ra chuyện gì, ai cũng ngoan ngoãn, còn người mà bọn họ kính nể, cung kính là người thanh niên có khí chất nho nhã ngồi ở ghế chính, đằng sau người thanh niên, là một ông già.Sau khi đôi mắt xuyên thấu của Trần Triệu Dương liếc qua ông già đó, hình như lão ta có phản ứng, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Triệu Dương, nhưng lại không phát hiện gì, sau đó mới cúi đầu xuống. “Phản ứng thật nhạy bén, là cao thủ!”, Trần Triệu Dương thấy ông già này nhạy bén như vậy, lập tức rời đi.Ngoại trừ người thanh niên và ông già, còn có sáu người đàn ông cao to vạm vỡ, cực kỳ hung dữ.Còn lúc này Dương Lệ lại bị trói trên chiếc ghế đối diện với người thanh niên, với vẻ mặt tức giận.Trần Triệu Dương thấy mặc dù Dương Lệ bị trói lại, nhưng tạm thời vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng, anh cũng không vội vàng, mà tiếp tục quan sát.Anh muốn xem xem, người nhà họ Dương sẽ làm gì, khi đối mặt với người của Kỳ Môn Sơn.Nhưng Trần Triệu Dương cũng không ôm quá nhiều hy vọng, vì nếu thật sự có vấn đề, đám người Dương Đức Trung cũng không thể không xảy ra chuyện gì, ngược lại Dương Lệ còn đang bị trói.Bằng cách đọc khẩu hình, đôi mắt của Trần Triệu Dương híp lại, trong lòng càng thêm lạnh lão.Hóa ra, người thanh niên ngồi ở ghế chính là cậu chủ của Kỳ Môn Sơn, thứ hắn ta muốn chính là khoáng thạch của nhà họ Dương, nhà họ Dương sợ hãi, đang định giao ra. Thế nhưng, riêng việc này làm sao có thể thỏa mãn được dục vọng của cậu chủ Kỳ Môn Sơn được, hắn ta biết sự tồn tại của Trần Triệu Dương, muốn nhà họ Dương dụ Trần Triệu Dương ra, nhưng mà Dương Đức Trung và Trần Triệu Dương có quan hệ không tốt, đương nhiên không có cách nào.Cuối cùng, Dương Đức Trung khai ra chỗ của con gái mình, ông ta biết con gái mình có quan hệ tốt với Trần Triệu Dương, nên ông ta muốn Dương Lệ dụ Trần Triệu Dương ra.Nhưng Dương Lệ có chết cũng không đồng ý, nên mới có cảnh tượng bị trói ở đại sảnh.Sau khi biết những gì đang xảy ra, Trần Triệu Dương nổi cơn giận với đám người Dương Đức Trung, lại cảm thấy đáng thương cho Dương Lệ.Gặp một người bố như vậy, đúng là sự bất hạnh của cô ấy.“Nếu các người đã không có cách nào để cô ta dụ Trần Triệu Dương ra, thì tôi cũng chỉ có thể tự mình ra tay thôi”, khuôn mặt của cậu chủ Kỳ Môn Sơn lộ ra nụ cười xấu xa.Sắc mặt tái nhợt, thêm vào đó là nụ cười gian ác, khiến trái tim Dương Lệ như rớt xuống đáy vực. Lúc này cô ấy hi vọng Trần Triệu Dương có thể xuất hiện, có thể cứu mình, lại hi vọng Trần Triệu Dương đừng xuất hiện.Dù sao thì, người của Kỳ Môn Sơn thật sự quá mạnh, cô ấy sợ Trần Triệu Dương sẽ gặp nguy hiểm.
Mặc dù vậy nhưng Dương Lệ là người vô tội, anh không thể mặc kệ để Dương Lệ bị hại được.
Trần Triệu Dương nghĩ đến đây, đột nhiên đánh tay lái, lái về phía nhà Dương Lệ.
“Xảy ra chuyện gì sao?”, Từ Tịnh Nhã thấy sau khi Trần Triệu Dương nghe điện thoại, sắc mặt trở nên khó coi, hơn nữa còn đổi hướng đi, chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi.
“Nhà Dương Lệ đang gặp nguy hiểm, tôi phải đi cứu cô ấy”, sắc mặt của Trần Triệu Dương lạnh lùng, lập tức nói.
“Ừm!”, mặc dù cô ta cảm thấy hơi ấm ức thay cho bạn mình, nhưng nghĩ đến suy nghĩ thực sự của chính mình, dường như cô ta càng không có tư cách chỉ trích Trần Triệu Dương.
Từ Tịnh Nhã si mê nhìn Trần Triệu Dương, đây đúng là người đàn ông có thể hấp dẫn phụ nữ, rõ ràng biết đây là một đống lửa, cô ta cũng muốn bay tới giống như con thiêu thân.
Đương nhiên Trần Triệu Dương không chú ý đến sự thay đổi của Từ Tịnh Nhã, anh lái xe đến gần nhà Dương Lệ, mất mười phút, sau đó quay sang nói với Từ Tịnh Nhã: “Đợi một chút, trong đó nguy hiểm, cô đến siêu thị gần đây chờ tôi, sau khi giải quyết xong chuyện, tôi sẽ đến tìm cô”.
“Được”, Từ Tịnh Nhã gật đầu, mặc dù cô ta cũng biết vài món võ, nhưng cô ta biết, với khả năng ít ỏi của mình, hoàn toàn không thể giúp gì cho Trần Triệu Dương được, ngược lại có thể liên lụy đến Trần Triệu Dương.
Sau khi thả Từ Tịnh Nhã xuống xe, Trần Triệu Dương tăng tốc xe, điên cuồng lái về phía nhà họ Dương.
Khi còn cách nhà họ Dương khoảng hai trăm mét, Trần Triệu Dương dừng xe lại, trong chớp mắt, đi thẳng đến ngoài nhà họ Dương, đôi mắt xuyên thấu quét qua một lượt.
Sau khi anh nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh nhà họ Dương, đột nhiên nheo mắt lại.
Bởi vì anh phát hiện, đám người nhà họ Dương và Dương Đức Trung không xảy ra chuyện gì, ai cũng ngoan ngoãn, còn người mà bọn họ kính nể, cung kính là người thanh niên có khí chất nho nhã ngồi ở ghế chính, đằng sau người thanh niên, là một ông già.
Sau khi đôi mắt xuyên thấu của Trần Triệu Dương liếc qua ông già đó, hình như lão ta có phản ứng, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Triệu Dương, nhưng lại không phát hiện gì, sau đó mới cúi đầu xuống.
“Phản ứng thật nhạy bén, là cao thủ!”, Trần Triệu Dương thấy ông già này nhạy bén như vậy, lập tức rời đi.
Ngoại trừ người thanh niên và ông già, còn có sáu người đàn ông cao to vạm vỡ, cực kỳ hung dữ.
Còn lúc này Dương Lệ lại bị trói trên chiếc ghế đối diện với người thanh niên, với vẻ mặt tức giận.
Trần Triệu Dương thấy mặc dù Dương Lệ bị trói lại, nhưng tạm thời vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng, anh cũng không vội vàng, mà tiếp tục quan sát.
Anh muốn xem xem, người nhà họ Dương sẽ làm gì, khi đối mặt với người của Kỳ Môn Sơn.
Nhưng Trần Triệu Dương cũng không ôm quá nhiều hy vọng, vì nếu thật sự có vấn đề, đám người Dương Đức Trung cũng không thể không xảy ra chuyện gì, ngược lại Dương Lệ còn đang bị trói.
Bằng cách đọc khẩu hình, đôi mắt của Trần Triệu Dương híp lại, trong lòng càng thêm lạnh lão.
Hóa ra, người thanh niên ngồi ở ghế chính là cậu chủ của Kỳ Môn Sơn, thứ hắn ta muốn chính là khoáng thạch của nhà họ Dương, nhà họ Dương sợ hãi, đang định giao ra.
Thế nhưng, riêng việc này làm sao có thể thỏa mãn được dục vọng của cậu chủ Kỳ Môn Sơn được, hắn ta biết sự tồn tại của Trần Triệu Dương, muốn nhà họ Dương dụ Trần Triệu Dương ra, nhưng mà Dương Đức Trung và Trần Triệu Dương có quan hệ không tốt, đương nhiên không có cách nào.
Cuối cùng, Dương Đức Trung khai ra chỗ của con gái mình, ông ta biết con gái mình có quan hệ tốt với Trần Triệu Dương, nên ông ta muốn Dương Lệ dụ Trần Triệu Dương ra.
Nhưng Dương Lệ có chết cũng không đồng ý, nên mới có cảnh tượng bị trói ở đại sảnh.
Sau khi biết những gì đang xảy ra, Trần Triệu Dương nổi cơn giận với đám người Dương Đức Trung, lại cảm thấy đáng thương cho Dương Lệ.
Gặp một người bố như vậy, đúng là sự bất hạnh của cô ấy.
“Nếu các người đã không có cách nào để cô ta dụ Trần Triệu Dương ra, thì tôi cũng chỉ có thể tự mình ra tay thôi”, khuôn mặt của cậu chủ Kỳ Môn Sơn lộ ra nụ cười xấu xa.
Sắc mặt tái nhợt, thêm vào đó là nụ cười gian ác, khiến trái tim Dương Lệ như rớt xuống đáy vực.
Lúc này cô ấy hi vọng Trần Triệu Dương có thể xuất hiện, có thể cứu mình, lại hi vọng Trần Triệu Dương đừng xuất hiện.
Dù sao thì, người của Kỳ Môn Sơn thật sự quá mạnh, cô ấy sợ Trần Triệu Dương sẽ gặp nguy hiểm.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Mặc dù vậy nhưng Dương Lệ là người vô tội, anh không thể mặc kệ để Dương Lệ bị hại được. Trần Triệu Dương nghĩ đến đây, đột nhiên đánh tay lái, lái về phía nhà Dương Lệ.“Xảy ra chuyện gì sao?”, Từ Tịnh Nhã thấy sau khi Trần Triệu Dương nghe điện thoại, sắc mặt trở nên khó coi, hơn nữa còn đổi hướng đi, chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi.“Nhà Dương Lệ đang gặp nguy hiểm, tôi phải đi cứu cô ấy”, sắc mặt của Trần Triệu Dương lạnh lùng, lập tức nói.“Ừm!”, mặc dù cô ta cảm thấy hơi ấm ức thay cho bạn mình, nhưng nghĩ đến suy nghĩ thực sự của chính mình, dường như cô ta càng không có tư cách chỉ trích Trần Triệu Dương.Từ Tịnh Nhã si mê nhìn Trần Triệu Dương, đây đúng là người đàn ông có thể hấp dẫn phụ nữ, rõ ràng biết đây là một đống lửa, cô ta cũng muốn bay tới giống như con thiêu thân.Đương nhiên Trần Triệu Dương không chú ý đến sự thay đổi của Từ Tịnh Nhã, anh lái xe đến gần nhà Dương Lệ, mất mười phút, sau đó quay sang nói với Từ Tịnh Nhã: “Đợi một chút, trong đó nguy hiểm, cô đến siêu thị gần đây chờ tôi, sau khi giải quyết xong chuyện, tôi sẽ đến tìm cô”. “Được”, Từ Tịnh Nhã gật đầu, mặc dù cô ta cũng biết vài món võ, nhưng cô ta biết, với khả năng ít ỏi của mình, hoàn toàn không thể giúp gì cho Trần Triệu Dương được, ngược lại có thể liên lụy đến Trần Triệu Dương.Sau khi thả Từ Tịnh Nhã xuống xe, Trần Triệu Dương tăng tốc xe, điên cuồng lái về phía nhà họ Dương.Khi còn cách nhà họ Dương khoảng hai trăm mét, Trần Triệu Dương dừng xe lại, trong chớp mắt, đi thẳng đến ngoài nhà họ Dương, đôi mắt xuyên thấu quét qua một lượt.Sau khi anh nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh nhà họ Dương, đột nhiên nheo mắt lại.Bởi vì anh phát hiện, đám người nhà họ Dương và Dương Đức Trung không xảy ra chuyện gì, ai cũng ngoan ngoãn, còn người mà bọn họ kính nể, cung kính là người thanh niên có khí chất nho nhã ngồi ở ghế chính, đằng sau người thanh niên, là một ông già.Sau khi đôi mắt xuyên thấu của Trần Triệu Dương liếc qua ông già đó, hình như lão ta có phản ứng, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Triệu Dương, nhưng lại không phát hiện gì, sau đó mới cúi đầu xuống. “Phản ứng thật nhạy bén, là cao thủ!”, Trần Triệu Dương thấy ông già này nhạy bén như vậy, lập tức rời đi.Ngoại trừ người thanh niên và ông già, còn có sáu người đàn ông cao to vạm vỡ, cực kỳ hung dữ.Còn lúc này Dương Lệ lại bị trói trên chiếc ghế đối diện với người thanh niên, với vẻ mặt tức giận.Trần Triệu Dương thấy mặc dù Dương Lệ bị trói lại, nhưng tạm thời vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng, anh cũng không vội vàng, mà tiếp tục quan sát.Anh muốn xem xem, người nhà họ Dương sẽ làm gì, khi đối mặt với người của Kỳ Môn Sơn.Nhưng Trần Triệu Dương cũng không ôm quá nhiều hy vọng, vì nếu thật sự có vấn đề, đám người Dương Đức Trung cũng không thể không xảy ra chuyện gì, ngược lại Dương Lệ còn đang bị trói.Bằng cách đọc khẩu hình, đôi mắt của Trần Triệu Dương híp lại, trong lòng càng thêm lạnh lão.Hóa ra, người thanh niên ngồi ở ghế chính là cậu chủ của Kỳ Môn Sơn, thứ hắn ta muốn chính là khoáng thạch của nhà họ Dương, nhà họ Dương sợ hãi, đang định giao ra. Thế nhưng, riêng việc này làm sao có thể thỏa mãn được dục vọng của cậu chủ Kỳ Môn Sơn được, hắn ta biết sự tồn tại của Trần Triệu Dương, muốn nhà họ Dương dụ Trần Triệu Dương ra, nhưng mà Dương Đức Trung và Trần Triệu Dương có quan hệ không tốt, đương nhiên không có cách nào.Cuối cùng, Dương Đức Trung khai ra chỗ của con gái mình, ông ta biết con gái mình có quan hệ tốt với Trần Triệu Dương, nên ông ta muốn Dương Lệ dụ Trần Triệu Dương ra.Nhưng Dương Lệ có chết cũng không đồng ý, nên mới có cảnh tượng bị trói ở đại sảnh.Sau khi biết những gì đang xảy ra, Trần Triệu Dương nổi cơn giận với đám người Dương Đức Trung, lại cảm thấy đáng thương cho Dương Lệ.Gặp một người bố như vậy, đúng là sự bất hạnh của cô ấy.“Nếu các người đã không có cách nào để cô ta dụ Trần Triệu Dương ra, thì tôi cũng chỉ có thể tự mình ra tay thôi”, khuôn mặt của cậu chủ Kỳ Môn Sơn lộ ra nụ cười xấu xa.Sắc mặt tái nhợt, thêm vào đó là nụ cười gian ác, khiến trái tim Dương Lệ như rớt xuống đáy vực. Lúc này cô ấy hi vọng Trần Triệu Dương có thể xuất hiện, có thể cứu mình, lại hi vọng Trần Triệu Dương đừng xuất hiện.Dù sao thì, người của Kỳ Môn Sơn thật sự quá mạnh, cô ấy sợ Trần Triệu Dương sẽ gặp nguy hiểm.