“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…
Chương 464
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Mấy người ra ngoài đi. Ông đây sẽ dạy người đẹp này biết cách phục vụ chồng tương lai của mình”, cậu chủ của Kỳ Môn Sơn xua tay, yêu cầu người nhà họ Dương và đám thuộc hạ rời khỏi.Dương Đức Trung nghe hắn nói vậy thì chợt thấy khó xử, nhưng khi ông ta nhìn thấy lão già ở phía sau cậu chủ của Kỳ Môn Sơn thì lập tức lắc đầu, bèn đưa đám người của nhà họ Dương rời khỏi.Người của Kỳ Môn Sơn cũng đi theo ra ngoài, chỉ còn lại cậu chủ và lão già kia.“Chú Du, chú cũng ra ngoài đi”, cậu chủ quay đầu nói với lão già đó.“Cậu chủ, hay là tôi ở đây đi, bên ngoài vẫn còn rất nguy hiểm", lão già họ Du lại lắc đầu và kiên quyết nói.Nghe chú Du nói vậy, sắc mặt của cậu chủ không được tốt lắm. Dù sao làm “chuyện đó” mà có người bên cạnh thì đúng là không tiện lắm.Nhưng lúc hẳn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và đường cong quyến rũ của Dương Lệ thì đột nhiên thở gấp.Ở trên núi quanh năm lấy đâu ra một người phụ nữ xinh đẹp như vậy? Tuy rằng bình thường chơi với các em gái, nhưng sao so được với những người phụ nữ tuyệt đẹp dưới núi.Lúc này, hắn cũng không thèm để ý tới chú Du, lập tức cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra cơ thể gầy gò rồi đi về phía Dương Lệ.Chú Du nhìn thấy cảnh này thì bỗng dưng lắc đầu, lão ta cũng đi ra ngoài hành lang.Tuy lão ta cũng muốn bảo vệ cậu chủ, nhưng hẳn đang làm chuyện kia, nếu lão ta có mặt thì e sẽ buồn nôn mất.
“Mấy người ra ngoài đi. Ông đây sẽ dạy người đẹp này biết cách phục vụ chồng tương lai của mình”, cậu chủ của Kỳ Môn Sơn xua tay, yêu cầu người nhà họ Dương và đám thuộc hạ rời khỏi.
Dương Đức Trung nghe hắn nói vậy thì chợt thấy khó xử, nhưng khi ông ta nhìn thấy lão già ở phía sau cậu chủ của Kỳ Môn Sơn thì lập tức lắc đầu, bèn đưa đám người của nhà họ Dương rời khỏi.
Người của Kỳ Môn Sơn cũng đi theo ra ngoài, chỉ còn lại cậu chủ và lão già kia.
“Chú Du, chú cũng ra ngoài đi”, cậu chủ quay đầu nói với lão già đó.
“Cậu chủ, hay là tôi ở đây đi, bên ngoài vẫn còn rất nguy hiểm", lão già họ Du lại lắc đầu và kiên quyết nói.
Nghe chú Du nói vậy, sắc mặt của cậu chủ không được tốt lắm. Dù sao làm “chuyện đó” mà có người bên cạnh thì đúng là không tiện lắm.
Nhưng lúc hẳn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và đường cong quyến rũ của Dương Lệ thì đột nhiên thở gấp.
Ở trên núi quanh năm lấy đâu ra một người phụ nữ xinh đẹp như vậy? Tuy rằng bình thường chơi với các em gái, nhưng sao so được với những người phụ nữ tuyệt đẹp dưới núi.
Lúc này, hắn cũng không thèm để ý tới chú Du, lập tức cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra cơ thể gầy gò rồi đi về phía Dương Lệ.
Chú Du nhìn thấy cảnh này thì bỗng dưng lắc đầu, lão ta cũng đi ra ngoài hành lang.
Tuy lão ta cũng muốn bảo vệ cậu chủ, nhưng hẳn đang làm chuyện kia, nếu lão ta có mặt thì e sẽ buồn nôn mất.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Mấy người ra ngoài đi. Ông đây sẽ dạy người đẹp này biết cách phục vụ chồng tương lai của mình”, cậu chủ của Kỳ Môn Sơn xua tay, yêu cầu người nhà họ Dương và đám thuộc hạ rời khỏi.Dương Đức Trung nghe hắn nói vậy thì chợt thấy khó xử, nhưng khi ông ta nhìn thấy lão già ở phía sau cậu chủ của Kỳ Môn Sơn thì lập tức lắc đầu, bèn đưa đám người của nhà họ Dương rời khỏi.Người của Kỳ Môn Sơn cũng đi theo ra ngoài, chỉ còn lại cậu chủ và lão già kia.“Chú Du, chú cũng ra ngoài đi”, cậu chủ quay đầu nói với lão già đó.“Cậu chủ, hay là tôi ở đây đi, bên ngoài vẫn còn rất nguy hiểm", lão già họ Du lại lắc đầu và kiên quyết nói.Nghe chú Du nói vậy, sắc mặt của cậu chủ không được tốt lắm. Dù sao làm “chuyện đó” mà có người bên cạnh thì đúng là không tiện lắm.Nhưng lúc hẳn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và đường cong quyến rũ của Dương Lệ thì đột nhiên thở gấp.Ở trên núi quanh năm lấy đâu ra một người phụ nữ xinh đẹp như vậy? Tuy rằng bình thường chơi với các em gái, nhưng sao so được với những người phụ nữ tuyệt đẹp dưới núi.Lúc này, hắn cũng không thèm để ý tới chú Du, lập tức cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra cơ thể gầy gò rồi đi về phía Dương Lệ.Chú Du nhìn thấy cảnh này thì bỗng dưng lắc đầu, lão ta cũng đi ra ngoài hành lang.Tuy lão ta cũng muốn bảo vệ cậu chủ, nhưng hẳn đang làm chuyện kia, nếu lão ta có mặt thì e sẽ buồn nôn mất.