“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…
Chương 825
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Ông ta nhọc lòng tính toán mấy thứ này, sẽ không bị thằng nhóc này phá hỏng đó chứ.Mọi người xung quanh nghe Trần Triệu Dương nói xong thì đã hiểu ra, ánh mắt nhìn Trần Triệu Dương ngập tràn kính phục.“Anh bạn Trần Triệu Dương, xin lỗi nhé, vừa nãy hiểu lầm cậu, ông già này xin lỗi cậu”, Hạ Thanh Minh là một người cầm lên được thì hạ xuống được, trực tiếp cúi đầu nhận sai với Trần Triệu Dương trước mặt nhiều người như vậy.“Ông Hạ không cần như vậy, quá quan tâm ắt loạn, ông Hạ quá để tâm tới ông Quý thôi, ông Quý. có một người bạn già như ông cũng là có phúc lớn”, Trần Triệu Dương nhanh chóng xua tay, nói.“Trần Triệu Dương, nếu anh đã có thể nhận ra đó là độc gì thì cũng có phương pháp giải độc chứ? Em cầu xin anh, cứu ông nội hai của em đi” Tuyên Hoàng nghe Trần Triệu Dương giải thích xong thì tiến lên nắm tay Trần Triệu Dương, van nài nói.“Đừng gấp, nhất định anh sẽ dốc hết sức mình”, Trần Triệu Dương võ tay cô ta, sau đó ra hiệu cho. Nam Cung Yến kéo Tuyên Hoàng sang một bên.“Anh bạn Trần Triệu Dương, nếu cậu có thể nhìn ra thì chắc hẳn cũng có phương pháp giải độc, xin cậu giúp cho”, trong mắt Hạ Thanh Minh lộ ra vẻ kích động, sau đó nói.“Không sai, chỉ cần cậu có thể cứu ông cụ nhà chúng tôi, nhà họ Quý chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu đàng hoàng, mười u, đây là một khoản tiền rất lớn đó, đủ cho cậu sống thoải mái nửa đời sau”, Quý Chiêm Quân làm gia chủ nhà họ Quý, lúc này phải tích cực một chút, nhưng mà, lời ông ta nói ra lại khiến người khác cực kỳ không thoải mái.Nhưng những người xung quanh đều tỏ vẻ kỳ lạ, sao lúc này Quý Chiêm Quân còn kiêu ngạo như vậy chứ?Trừ phi, ông ta không muốn cho Trần Triệu Dương cứu ông cụ nhà bọn họ.Nghĩ đến khả năng này, tất cả mọi người đều giật nảy mình, nhìn Quý Chiêm Quân với ánh mắt tràn đầy khó hiểu.“Mười triệu, đường đường là nhà họ Quý cũng thật hào phóng. Ông chắc chắn muốn để tôi cứu ông cụ Quý chứ?” Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, ánh mắt xem thường.“Gia chủ Quý cũng am hiểu về dược liệu sao?”, đột nhiên Trần Triệu Dương hỏi một câu chẳng liên quan gì.“Không”, Quý Chiêm Quân hơi sửng sốt, trả lời theo bản năng.“Nếu không, thế tại sao trên người ông có mùi thuốc? Hơn nữa, còn đúng là mùi thuốc độc mà ông cụ trúng nữa”, Trần Triệu Dương thản nhiên nói.“Cậu nói nhăng nói quậy gì đấy? Sao trên người tôi lại có mùi thuốc độc mà bố tôi trúng được? Cậu mà nói bậy nữa, có tin tôi gọi người đuổi cậu ra ngoài luôn không?”, nghe thấy lời Trần Triệu Dương nói, nhất thời Quý Chiêm Quân trở nên hoảng loạn, tay vô thức sờ túi ở hông mình.Đương nhiên Trần Triệu Dương nhìn thấy động tác đó, nhất thời vui mừng, anh cũng không muốn dùng đôi mắt xuyên thấu coi thân thể của một người đàn ông, may là tố chất tâm lý của Quý Chiêm Quân không đủ mạnh, chưa đánh đã khai rồi.“Ông lấy thứ ở trong túi quần mình ra cho mọi người xem”, Trần Triệu Dương không đợi ông ta phản ứng, trực tiếp mở miệng nói.Lúc Trần Triệu Dương nói ra câu này, tay Quý Chiêm Quân vẫn đang đặt ở túi ở mông mình, ngay lập tức ngây người ra.Các khách mời và Hạ Thanh Minh đều nhìn thấy động tác của Quý Chiêm Quân.Quý Chiêm Quân cứng đờ, đối diện với ánh mắt của mọi người, ông ta trực tiếp rụt tay trở lại.
Ông ta nhọc lòng tính toán mấy thứ này, sẽ không bị thằng nhóc này phá hỏng đó chứ.
Mọi người xung quanh nghe Trần Triệu Dương nói xong thì đã hiểu ra, ánh mắt nhìn Trần Triệu Dương ngập tràn kính phục.
“Anh bạn Trần Triệu Dương, xin lỗi nhé, vừa nãy hiểu lầm cậu, ông già này xin lỗi cậu”, Hạ Thanh Minh là một người cầm lên được thì hạ xuống được, trực tiếp cúi đầu nhận sai với Trần Triệu Dương trước mặt nhiều người như vậy.
“Ông Hạ không cần như vậy, quá quan tâm ắt loạn, ông Hạ quá để tâm tới ông Quý thôi, ông Quý. có một người bạn già như ông cũng là có phúc lớn”, Trần Triệu Dương nhanh chóng xua tay, nói.
“Trần Triệu Dương, nếu anh đã có thể nhận ra đó là độc gì thì cũng có phương pháp giải độc chứ? Em cầu xin anh, cứu ông nội hai của em đi” Tuyên Hoàng nghe Trần Triệu Dương giải thích xong thì tiến lên nắm tay Trần Triệu Dương, van nài nói.
“Đừng gấp, nhất định anh sẽ dốc hết sức mình”, Trần Triệu Dương võ tay cô ta, sau đó ra hiệu cho. Nam Cung Yến kéo Tuyên Hoàng sang một bên.
“Anh bạn Trần Triệu Dương, nếu cậu có thể nhìn ra thì chắc hẳn cũng có phương pháp giải độc, xin cậu giúp cho”, trong mắt Hạ Thanh Minh lộ ra vẻ kích động, sau đó nói.
“Không sai, chỉ cần cậu có thể cứu ông cụ nhà chúng tôi, nhà họ Quý chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu đàng hoàng, mười u, đây là một khoản tiền rất lớn đó, đủ cho cậu sống thoải mái nửa đời sau”, Quý Chiêm Quân làm gia chủ nhà họ Quý, lúc này phải tích cực một chút, nhưng mà, lời ông ta nói ra lại khiến người khác cực kỳ không thoải mái.
Nhưng những người xung quanh đều tỏ vẻ kỳ lạ, sao lúc này Quý Chiêm Quân còn kiêu ngạo như vậy chứ?
Trừ phi, ông ta không muốn cho Trần Triệu Dương cứu ông cụ nhà bọn họ.
Nghĩ đến khả năng này, tất cả mọi người đều giật nảy mình, nhìn Quý Chiêm Quân với ánh mắt tràn đầy khó hiểu.
“Mười triệu, đường đường là nhà họ Quý cũng thật hào phóng. Ông chắc chắn muốn để tôi cứu ông cụ Quý chứ?” Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, ánh mắt xem thường.
“Gia chủ Quý cũng am hiểu về dược liệu sao?”, đột nhiên Trần Triệu Dương hỏi một câu chẳng liên quan gì.
“Không”, Quý Chiêm Quân hơi sửng sốt, trả lời theo bản năng.
“Nếu không, thế tại sao trên người ông có mùi thuốc? Hơn nữa, còn đúng là mùi thuốc độc mà ông cụ trúng nữa”, Trần Triệu Dương thản nhiên nói.
“Cậu nói nhăng nói quậy gì đấy? Sao trên người tôi lại có mùi thuốc độc mà bố tôi trúng được? Cậu mà nói bậy nữa, có tin tôi gọi người đuổi cậu ra ngoài luôn không?”, nghe thấy lời Trần Triệu Dương nói, nhất thời Quý Chiêm Quân trở nên hoảng loạn, tay vô thức sờ túi ở hông mình.
Đương nhiên Trần Triệu Dương nhìn thấy động tác đó, nhất thời vui mừng, anh cũng không muốn dùng đôi mắt xuyên thấu coi thân thể của một người đàn ông, may là tố chất tâm lý của Quý Chiêm Quân không đủ mạnh, chưa đánh đã khai rồi.
“Ông lấy thứ ở trong túi quần mình ra cho mọi người xem”, Trần Triệu Dương không đợi ông ta phản ứng, trực tiếp mở miệng nói.
Lúc Trần Triệu Dương nói ra câu này, tay Quý Chiêm Quân vẫn đang đặt ở túi ở mông mình, ngay lập tức ngây người ra.
Các khách mời và Hạ Thanh Minh đều nhìn thấy động tác của Quý Chiêm Quân.
Quý Chiêm Quân cứng đờ, đối diện với ánh mắt của mọi người, ông ta trực tiếp rụt tay trở lại.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Ông ta nhọc lòng tính toán mấy thứ này, sẽ không bị thằng nhóc này phá hỏng đó chứ.Mọi người xung quanh nghe Trần Triệu Dương nói xong thì đã hiểu ra, ánh mắt nhìn Trần Triệu Dương ngập tràn kính phục.“Anh bạn Trần Triệu Dương, xin lỗi nhé, vừa nãy hiểu lầm cậu, ông già này xin lỗi cậu”, Hạ Thanh Minh là một người cầm lên được thì hạ xuống được, trực tiếp cúi đầu nhận sai với Trần Triệu Dương trước mặt nhiều người như vậy.“Ông Hạ không cần như vậy, quá quan tâm ắt loạn, ông Hạ quá để tâm tới ông Quý thôi, ông Quý. có một người bạn già như ông cũng là có phúc lớn”, Trần Triệu Dương nhanh chóng xua tay, nói.“Trần Triệu Dương, nếu anh đã có thể nhận ra đó là độc gì thì cũng có phương pháp giải độc chứ? Em cầu xin anh, cứu ông nội hai của em đi” Tuyên Hoàng nghe Trần Triệu Dương giải thích xong thì tiến lên nắm tay Trần Triệu Dương, van nài nói.“Đừng gấp, nhất định anh sẽ dốc hết sức mình”, Trần Triệu Dương võ tay cô ta, sau đó ra hiệu cho. Nam Cung Yến kéo Tuyên Hoàng sang một bên.“Anh bạn Trần Triệu Dương, nếu cậu có thể nhìn ra thì chắc hẳn cũng có phương pháp giải độc, xin cậu giúp cho”, trong mắt Hạ Thanh Minh lộ ra vẻ kích động, sau đó nói.“Không sai, chỉ cần cậu có thể cứu ông cụ nhà chúng tôi, nhà họ Quý chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu đàng hoàng, mười u, đây là một khoản tiền rất lớn đó, đủ cho cậu sống thoải mái nửa đời sau”, Quý Chiêm Quân làm gia chủ nhà họ Quý, lúc này phải tích cực một chút, nhưng mà, lời ông ta nói ra lại khiến người khác cực kỳ không thoải mái.Nhưng những người xung quanh đều tỏ vẻ kỳ lạ, sao lúc này Quý Chiêm Quân còn kiêu ngạo như vậy chứ?Trừ phi, ông ta không muốn cho Trần Triệu Dương cứu ông cụ nhà bọn họ.Nghĩ đến khả năng này, tất cả mọi người đều giật nảy mình, nhìn Quý Chiêm Quân với ánh mắt tràn đầy khó hiểu.“Mười triệu, đường đường là nhà họ Quý cũng thật hào phóng. Ông chắc chắn muốn để tôi cứu ông cụ Quý chứ?” Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, ánh mắt xem thường.“Gia chủ Quý cũng am hiểu về dược liệu sao?”, đột nhiên Trần Triệu Dương hỏi một câu chẳng liên quan gì.“Không”, Quý Chiêm Quân hơi sửng sốt, trả lời theo bản năng.“Nếu không, thế tại sao trên người ông có mùi thuốc? Hơn nữa, còn đúng là mùi thuốc độc mà ông cụ trúng nữa”, Trần Triệu Dương thản nhiên nói.“Cậu nói nhăng nói quậy gì đấy? Sao trên người tôi lại có mùi thuốc độc mà bố tôi trúng được? Cậu mà nói bậy nữa, có tin tôi gọi người đuổi cậu ra ngoài luôn không?”, nghe thấy lời Trần Triệu Dương nói, nhất thời Quý Chiêm Quân trở nên hoảng loạn, tay vô thức sờ túi ở hông mình.Đương nhiên Trần Triệu Dương nhìn thấy động tác đó, nhất thời vui mừng, anh cũng không muốn dùng đôi mắt xuyên thấu coi thân thể của một người đàn ông, may là tố chất tâm lý của Quý Chiêm Quân không đủ mạnh, chưa đánh đã khai rồi.“Ông lấy thứ ở trong túi quần mình ra cho mọi người xem”, Trần Triệu Dương không đợi ông ta phản ứng, trực tiếp mở miệng nói.Lúc Trần Triệu Dương nói ra câu này, tay Quý Chiêm Quân vẫn đang đặt ở túi ở mông mình, ngay lập tức ngây người ra.Các khách mời và Hạ Thanh Minh đều nhìn thấy động tác của Quý Chiêm Quân.Quý Chiêm Quân cứng đờ, đối diện với ánh mắt của mọi người, ông ta trực tiếp rụt tay trở lại.