“Lúc còn rất nhỏ, Uyển Nương đã nói với ta, thiên hạ này, nữ nhân tôn quý nhất là hoàng hậu, mà cung điện hoàng hậu ở gọi là “Khôn Ninh cung”. Ta liền hỏi Uyển Nương, Khôn Ninh cung trông như thế nào? Uyển Nương nói, bà ấy cũng không biết. Ta ngồi nhìn mưa rơi dưới mái hiên, liền nghĩ, giá có thể biến thành hồng nhạn bay lượn trên bầu trời, bay tới đế đô phồn hoa, vào Tử Cấm Thành, xem thử Khôn Ninh cung ra sao thì tốt biết bao?” Cửa cung đóng kín, vẻn vẹn chỉ một cánh cửa sổ bên trái hé mở. Không gian u tối, phảng phất vài tia sáng yếu ớt. Khôn Ninh cung náo nhiệt ngày xưa, giờ phút này một cung nhân cũng không thấy. Khương Tuyết Ninh một mình nửa ngồi nửa quỳ trước án, ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo cầm đũa hương, nhẹ nhàng gảy mảnh giấy cháy dở trong bát hương sơn son thiếp vàng, làn khói mỏng ung dung bay lên. Tay áo nàng thêu hoa văn phượng hoàng trải thật dài sau lưng, rực rỡ tươi đẹp, tương phản với không khí u ám trong điện. “Về sau, ta quả nhiên vào kinh. Nhưng ông trời trêu…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...