"Ầm ầm ầm..." Mây đen cuồn cuộn lan đến tận chân trời, một tiếng sấm rền vang lên. Rào rào! Ngoài cửa sổ mưa ngày càng to, nước mưa như trút từ mái ngói đổ xuống, xối mạnh xuống mặt đất mấp mô toàn là nước đục ngầu.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tuyết rơi rồi. Trời rất lạnh. Máu rất nóng.
Editor: Tây Bối. Thế giới hiện thật --- Đồng Nhan hai mươi tuổi, là cô gái ngoan điển hình, mái tóc thướt tha dài ngang vai nhìn vô cùng dịu hiền. Ngũ quan tinh xảo, vẻ mặt cứng ngắc, mặc một cái áo sơ mi trắng và một quần dài xanh nhạt.
  " Thơ Trung Hoa ta cảnh đẹp vô cùng, sao lại để cho lời nói của nhãi ranh trẻ con như em có thể ăn nói bừa bãi? Môn học này, em — thi lại! " Thời tiết hôm nay đặc biệt tốt! -— Đây là cảm giác duy nhất của Đường Thời sau khi xuyên qua.
“Lúc còn rất nhỏ, Uyển Nương đã nói với ta, thiên hạ này, nữ nhân tôn quý nhất là hoàng hậu, mà cung điện hoàng hậu ở gọi là “Khôn Ninh cung”. Ta liền hỏi Uyển Nương, Khôn Ninh cung trông như thế nào? Uyển Nương nói, bà ấy cũng không biết.
"Một tạp chí "Giới Headhunter" số mới nhất, cảm ơn." Cạnh ngã tư đường nhộn nhịp là một sạp báo nhỏ bày đầy các loại tạp chí, người bán hàng ngồi co ro trong đống báo ngẩng đầu lên, thấy một gương mặt bị kính râm che gần hết. Cằm nhọn da trắng muốt.