1. Ngày ấy, Thái tử đến thăm ta, còn mang cho ta bông hoa vừa mới nở và tấm da hươu trắng như tuyết. "Hoa này là tự Như Nhi hái cho muội, tấm da này cũng là phần thưởng của Như Nhi, muội ấy nói muốn tặng chúng lại cho muội." Ta hơi chán ghét nên chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, không muốn dây dưa với hắn, chỉ nói: "Đa tạ hoàng huynh." "Muội nên cảm ơn Như Nhi chứ không phải ta, muội ấy rất nhớ muội." Ta buồn chán lật tấm chăn trên đùi. Hắn thấy ta như vậy, thở dài: "Muội ấy, càng ngày càng u uất, muội nên nghĩ lại xem trước đây muội như thế nào, ngây thơ đáng yêu biết bao." Ta nói: "Lời này của hoàng huynh thật sự khiến người ta phát ngấy, nếu có người rơi vào hoàn cảnh như ta, thì liệu có mấy ai còn ngây thơ đáng yêu?" "Muội xem sao giờ muội lại hoài nghi nhân sinh như vậy, hiện giờ cô* nói chuyện đều phải cận thận nghĩ đi nghĩ lại trước khi nói chuyện với muội." Hắn thở dài rồi dời đi. (*Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến) 2. Tính cách lập dị của ta nổi tiếng khắp cung.…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...