Tác giả:

“Mẹ… mẹ ơi…” Tiếng gào thét mỗi lúc một yếu dần đi, Hạ Băng Tâm gục ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, đôi mắt long lanh như sương mai vì ướt lệ, cô đau đớn nhìn theo chiếc giường bệnh đang được các bác sĩ đẩy đi xa khuất. Đến bây giờ cô vẫn không dám tin là người mẹ dịu hiền của mình đã rời xa nhân thế. Trái tim cô như có thứ gì đó bóp nghẹn, như có hàng vạn mũi dao đâm xuyên thấu tâm can. Từ nay cô đã trở thành đứa trẻ mồ côi, không cha, không mẹ. Từ nay cô sẽ không còn được nghe thấy mẹ hát, không còn được nhìn thấy mẹ cười, cũng không thể sà vào lòng mẹ mỗi khi cảm thấy mệt mỏi nữa. Một người phụ nữ trung niên vội vã bước tới ôm chầm lấy Hạ Băng Tâm vào lòng, đôi mắt bà ta ngấn lệ, giọng nói cũng bị cảm xúc làm cho nghẹn ngào. “Băng Tâm, mẹ con đã giao con lại cho nhà ta thì sau này nhà họ Hàn chính là gia đình của con.” Tuy không nói ra nhưng lòng cô hiểu rõ từ nay về sau mình sẽ trở thành cây tầm cửi sống bám vào nhà người khác. Cuộc sống ấy dù cô có muốn hay không thì vẫn phải trải…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...