Tiết trời thu về đêm se se lạnh, thi thoảng có cơn gió nhè nhẹ lướt qua thật trong lành và dễ chịu.
Kín cổng cao tường, nguy nga diễm lệ, đèn lồng đỏ giăng lối khắp nơi.
“Mẹ… mẹ ơi…”
Tiếng gào thét mỗi lúc một yếu dần đi, Hạ Băng Tâm gục ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, đôi mắt long lanh như sương mai vì ướt lệ, cô đau đớn nhìn theo chiếc giường bệnh đang được các bác sĩ đẩy đi xa khuất.