Tác giả:

1. Ngày Phó Minh trở về, tôi đang lơ lửng giữa không trung, anh ấy không nhìn thấy tôi. Nhưng Than Nắm thì có thể. Than Nắm quay về phía anh ta kêu "meo meo" hai tiếng. Tôi chầm chậm sà xuống mặt đất. Than Nắm bắt đầu lởn vởn quanh tôi. Phó Minh không để ý tới hành vi kỳ lạ của nó, đặt vali xuống rồi đi thẳng vào phòng tôi. Anh ấy mở tủ quần áo, phát hiện vài món đồ tôi hay diện thường ngày đều đã biến mất cùng chiếc vali. "Hứa Nghênh, đi thật rồi..." Tôi hồi tưởng lại, lúc anh đi công tác, hình như tôi thu dọn xong hành lý, chuẩn bị rời khỏi đây. Nhưng trước đó, tôi đã bị giêt. Anh ấy khẽ thì thầm: “Em giận thật à?” Tôi thoáng sững sờ, cẩn thận nghiền ngẫm, mà không tài nào nhớ nổi lý do mình tức giận. Lúc này, Than Nắm nhảy lên giường. Nó nhìn Phó Minh, meo meo vài tiếng rồi duỗi chân bắt đầu cào cào ga giường. Phó Minh cau mày, sau đó túm gáy Than Nắm, tống cổ nó khỏi phòng. "Khoan, khoan..." Tôi mở miệng, phát ra âm thanh. Nhưng anh ấy không nghe thấy. Vừa nãy, có phải Than Nắm…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...