"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 226
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Làm sao có thể chống lại vương quyền đây? Một tiểu Hầu gia, đã có thể đối phó nàng. Huống chi phía sau còn có một vị vương gia! "Tiểu Hầu gia, cầu xin ngài đừng cướp công lao của Châu chủ. Công lao này, đối với Châu chủ rất quan trọng…” Mặc dù Anh Đào biết mình không nên mở miệng. Nhưng cô thực sự không thể chịu được khi nhìn thấy Kim Linh Khê chịu ủy khuất. Bụp! Lần này, Thư Vọng trực tiếp đá vào bụng Anh Đào. Đá Anh Đào bay ra ngoài. Phốc! Anh Đào liền phun ra một ngụm máu lớn. "Tiểu Hầu gia, Anh Đào không hiểu chuyện, kính xin ngài không nên so đo với nàng!" Kim Linh Khê vội vàng nói. “Ha ha, một nô tài mà cũng dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với ta, nếu ta không làm gì, chẳng phải là sau này ai cũng dám lên mặt với ta sao?” Khóe miệng Thư Vọng hiện lên một tia cười lạnh, sau đó hô một tiếng: “Người đâu, đem nô tài này dám chống lại bổn Hầu gia, kéo ra ngoài chém!” Lúc này, có vài tên tùy tùng võ quan đi vào. Thấy Anh Đào sắp bị kéo đi, Kim Linh Khê rốt cuộc cũng phải mở miệng nói: “Được rồi. Ta nhường. Ta nhường được chưa?” Nghe Kim Linh Khê nói, nụ cười trên mặt Thư Vọng rốt cục cũng giãn ra. Hắn khoát khoát tay áo, ý bảo người của mình đi xuống. Sau đó cười tủm tỉm nói: "Vậy đa tạ Kim Châu chủ đã thức thời. Về sau nếu cần dùng đến thực lực của bổn Hầu gia, cứ việc mở miệng nhé!” Ý tứ của những lời này của Thư Vọng rất rõ ràng, nói trắng ra, chính là ta vừa muốn cướp công lao của ngươi, hơn nữa còn sẽ không cho ngươi lợi ích gì. “Chủ nhân, không thể nhường, Anh Đào không sợ chết!” Anh Đào cắn răng nói với Kim Linh Khê. Vì có thể thành toàn cho Kim Linh Khê, cô nguyện ý chịu chết. “Anh Đào, chúng ta đi!” Kim Linh Khê trầm giọng nói. “Không!" Anh Đào bướng bỉnh nói. Bốp! Kim Linh Khê tát vào mặt Anh Đào. "Anh Đào, có phải ta quá sủng ngươi rồi đúng không? Cho nên ngươi mới không phân biệt được ai là tớ ai là chủ?" Kim Linh Khê lạnh lùng quát. “Chủ nhân…” Anh Đào ôm khuôn mặt sưng đỏ, nước mắt ủy khuất trào ra. Đây là lần đầu tiên Kim Linh Khê đánh cô.“Đi!” Kim Linh Khê lạnh lùng quát. “Nô, nô tài tuân lệnh!” Anh Đào nước mắt đầy mặt hành lễ với Kim Linh Khê. "Ha ha, Kim Châu chủ, đối với nô tài chính là phải như vậy. Nếu không bọn họ đều dám cưỡi lên đầu chủ tử giương oai." Thư Vọng cười nói. Kim Linh Khê không trả lời. Vẻ mặt lạnh như băng rời khỏi phòng.
Làm sao có thể chống lại vương quyền đây?
Một tiểu Hầu gia, đã có thể đối phó nàng. Huống chi phía sau còn có một vị vương gia!
"Tiểu Hầu gia, cầu xin ngài đừng cướp công lao của Châu chủ. Công lao này, đối với Châu chủ rất quan trọng…”
Mặc dù Anh Đào biết mình không nên mở miệng. Nhưng cô thực sự không thể chịu được khi nhìn thấy Kim Linh Khê chịu ủy khuất.
Bụp!
Lần này, Thư Vọng trực tiếp đá vào bụng Anh Đào.
Đá Anh Đào bay ra ngoài.
Phốc!
Anh Đào liền phun ra một ngụm máu lớn.
"Tiểu Hầu gia, Anh Đào không hiểu chuyện, kính xin ngài không nên so đo với nàng!" Kim Linh Khê vội vàng nói.
“Ha ha, một nô tài mà cũng dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với ta, nếu ta không làm gì, chẳng phải là sau này ai cũng dám lên mặt với ta sao?”
Khóe miệng Thư Vọng hiện lên một tia cười lạnh, sau đó hô một tiếng:
“Người đâu, đem nô tài này dám chống lại bổn Hầu gia, kéo ra ngoài chém!”
Lúc này, có vài tên tùy tùng võ quan đi vào.
Thấy Anh Đào sắp bị kéo đi, Kim Linh Khê rốt cuộc cũng phải mở miệng nói:
“Được rồi. Ta nhường. Ta nhường được chưa?”
Nghe Kim Linh Khê nói, nụ cười trên mặt Thư Vọng rốt cục cũng giãn ra.
Hắn khoát khoát tay áo, ý bảo người của mình đi xuống.
Sau đó cười tủm tỉm nói:
"Vậy đa tạ Kim Châu chủ đã thức thời. Về sau nếu cần dùng đến thực lực của bổn Hầu gia, cứ việc mở miệng nhé!”
Ý tứ của những lời này của Thư Vọng rất rõ ràng, nói trắng ra, chính là ta vừa muốn cướp công lao của ngươi, hơn nữa còn sẽ không cho ngươi lợi ích gì.
“Chủ nhân, không thể nhường, Anh Đào không sợ chết!” Anh Đào cắn răng nói với Kim Linh Khê.
Vì có thể thành toàn cho Kim Linh Khê, cô nguyện ý chịu chết.
“Anh Đào, chúng ta đi!” Kim Linh Khê trầm giọng nói.
“Không!" Anh Đào bướng bỉnh nói.
Bốp!
Kim Linh Khê tát vào mặt Anh Đào.
"Anh Đào, có phải ta quá sủng ngươi rồi đúng không? Cho nên ngươi mới không phân biệt được ai là tớ ai là chủ?" Kim Linh Khê lạnh lùng quát.
“Chủ nhân…” Anh Đào ôm khuôn mặt sưng đỏ, nước mắt ủy khuất trào ra.
Đây là lần đầu tiên Kim Linh Khê đánh cô.
“Đi!” Kim Linh Khê lạnh lùng quát.
“Nô, nô tài tuân lệnh!” Anh Đào nước mắt đầy mặt hành lễ với Kim Linh Khê.
"Ha ha, Kim Châu chủ, đối với nô tài chính là phải như vậy. Nếu không bọn họ đều dám cưỡi lên đầu chủ tử giương oai." Thư Vọng cười nói.
Kim Linh Khê không trả lời.
Vẻ mặt lạnh như băng rời khỏi phòng.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Làm sao có thể chống lại vương quyền đây? Một tiểu Hầu gia, đã có thể đối phó nàng. Huống chi phía sau còn có một vị vương gia! "Tiểu Hầu gia, cầu xin ngài đừng cướp công lao của Châu chủ. Công lao này, đối với Châu chủ rất quan trọng…” Mặc dù Anh Đào biết mình không nên mở miệng. Nhưng cô thực sự không thể chịu được khi nhìn thấy Kim Linh Khê chịu ủy khuất. Bụp! Lần này, Thư Vọng trực tiếp đá vào bụng Anh Đào. Đá Anh Đào bay ra ngoài. Phốc! Anh Đào liền phun ra một ngụm máu lớn. "Tiểu Hầu gia, Anh Đào không hiểu chuyện, kính xin ngài không nên so đo với nàng!" Kim Linh Khê vội vàng nói. “Ha ha, một nô tài mà cũng dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với ta, nếu ta không làm gì, chẳng phải là sau này ai cũng dám lên mặt với ta sao?” Khóe miệng Thư Vọng hiện lên một tia cười lạnh, sau đó hô một tiếng: “Người đâu, đem nô tài này dám chống lại bổn Hầu gia, kéo ra ngoài chém!” Lúc này, có vài tên tùy tùng võ quan đi vào. Thấy Anh Đào sắp bị kéo đi, Kim Linh Khê rốt cuộc cũng phải mở miệng nói: “Được rồi. Ta nhường. Ta nhường được chưa?” Nghe Kim Linh Khê nói, nụ cười trên mặt Thư Vọng rốt cục cũng giãn ra. Hắn khoát khoát tay áo, ý bảo người của mình đi xuống. Sau đó cười tủm tỉm nói: "Vậy đa tạ Kim Châu chủ đã thức thời. Về sau nếu cần dùng đến thực lực của bổn Hầu gia, cứ việc mở miệng nhé!” Ý tứ của những lời này của Thư Vọng rất rõ ràng, nói trắng ra, chính là ta vừa muốn cướp công lao của ngươi, hơn nữa còn sẽ không cho ngươi lợi ích gì. “Chủ nhân, không thể nhường, Anh Đào không sợ chết!” Anh Đào cắn răng nói với Kim Linh Khê. Vì có thể thành toàn cho Kim Linh Khê, cô nguyện ý chịu chết. “Anh Đào, chúng ta đi!” Kim Linh Khê trầm giọng nói. “Không!" Anh Đào bướng bỉnh nói. Bốp! Kim Linh Khê tát vào mặt Anh Đào. "Anh Đào, có phải ta quá sủng ngươi rồi đúng không? Cho nên ngươi mới không phân biệt được ai là tớ ai là chủ?" Kim Linh Khê lạnh lùng quát. “Chủ nhân…” Anh Đào ôm khuôn mặt sưng đỏ, nước mắt ủy khuất trào ra. Đây là lần đầu tiên Kim Linh Khê đánh cô.“Đi!” Kim Linh Khê lạnh lùng quát. “Nô, nô tài tuân lệnh!” Anh Đào nước mắt đầy mặt hành lễ với Kim Linh Khê. "Ha ha, Kim Châu chủ, đối với nô tài chính là phải như vậy. Nếu không bọn họ đều dám cưỡi lên đầu chủ tử giương oai." Thư Vọng cười nói. Kim Linh Khê không trả lời. Vẻ mặt lạnh như băng rời khỏi phòng.