"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 227

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… "Anh, chúng ta cướp công lao của Kim Châu chủ như vậy, không tốt lắm..." Thư Y nhìn bóng lưng Kim Linh Khê cô đơn, trong lòng có chút không đành lòng.  Cô ấy thực sự muốn đạt được một số thành tích. Nhưng trực tiếp cướp như vậy, vẫn có chút khó có thể tiếp nhận.  “Không có gì là không tốt, ta không phải đáp ứng nàng, nếu như sau này nàng có việc, ta liền giúp nàng giải quyết sao!” Thư Vọng cười lạnh nói.  “Được rồi, Y Y, em đừng nghĩ nhiều như vậy, có công lao lần này, xem sau này còn có ai dám nói em là Bình Hoa quận chúa không."  “Cảm ơn anh trai!”   Tuy rằng trong lòng có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng, Thư Y vẫn tiếp nhận.  Dù sao, những chiến công như này không phải lúc nào cũng có được.  Sau khi Kim Linh Khê và Anh Đào rời khỏi khách sạn, Kim Linh Khê liền nắm lấy tay Anh Đào.  "Anh Đào, thực xin lỗi..."  "Châu chủ, không cần phải nói xin lỗi, tôi biết, ngài là vì tốt cho tôi. Còn nữa, nếu phải xin lỗi cũng là tôi phải nói xin lỗi…”  Anh Đào cũng không ngốc, bị Kim Linh Khê tát một cái, lúc ấy cô rất ủy khuất.  Nhưng rất nhanh, nàng liền hiểu được.  Kim Linh Khê đang cứu cô.  Hơn nữa, Kim Linh Khê đích xác cũng là vì cứu nàng, cuối cùng bất đắc dĩ nhường ra công lao.  Điều này làm cô cảm thấy tội lỗi.  "Ha ha, đồ ngốc, cho dù không có cô, bọn họ cũng sẽ đoạt được..." Trong đôi mắt đẹp của Kim Linh Khê tràn đầy cô đơn.  Đây là vương quyền.  Luật rừng.  Huống chi, công lao này vốn không thuộc về nàng.  Chỉ là, nàng đã không còn biện pháp để nữ hoàng xá miễn cho cha.  Kim Linh Khê biết rằng cha mình đã bị gài bẫy, nhưng cô không có bằng chứng.  Suốt 15 năm rồi.  Từ một thiếu nữ ngây ngô, nàng trở thành người đứng đầu một châu.  Nhưng vậy thì sao?  Vẫn không có cách nào để cứu cha cô.  Lúc này, điện thoại của Kim Linh Khê lại vang lên.  Lại là Thư Vọng gọi tới.  Cô không muốn nhận. Nhưng cuối cùng vẫn phải nhận.  "Kim Châu chủ, đêm nay ta muốn tổ chức yến tiệc chúc mừng, hy vọng ngươi có tham dự, đến lúc đó ta cũng sẽ cảm tạ ngươi." Thanh âm Thư Vọng vang lên.  "Được, tôi biết rồi..." Kim Linh Khê cố gắng hết sức để giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.  Hành vi của Thư Vọng, đối với Kim Linh Khê mà nói, quả thực chính là giết người tru tâm.  Nhưng không thể không cúi đầu dưới mái hiên. Coi như là trong lòng phẫn nộ, ủy khuất, nàng vẫn phải đi.  …  Trong một gian phòng khác của khách sạn, Lâm Hiên cùng Long quốc đệ nhất mỹ phụ đã đại chiến ba trăm hiệp.

"Anh, chúng ta cướp công lao của Kim Châu chủ như vậy, không tốt lắm..." Thư Y nhìn bóng lưng Kim Linh Khê cô đơn, trong lòng có chút không đành lòng.  

Cô ấy thực sự muốn đạt được một số thành tích. Nhưng trực tiếp cướp như vậy, vẫn có chút khó có thể tiếp nhận.  

“Không có gì là không tốt, ta không phải đáp ứng nàng, nếu như sau này nàng có việc, ta liền giúp nàng giải quyết sao!” Thư Vọng cười lạnh nói.  

“Được rồi, Y Y, em đừng nghĩ nhiều như vậy, có công lao lần này, xem sau này còn có ai dám nói em là Bình Hoa quận chúa không."  

“Cảm ơn anh trai!”   

Tuy rằng trong lòng có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng, Thư Y vẫn tiếp nhận.  

Dù sao, những chiến công như này không phải lúc nào cũng có được.  

Sau khi Kim Linh Khê và Anh Đào rời khỏi khách sạn, Kim Linh Khê liền nắm lấy tay Anh Đào.  

"Anh Đào, thực xin lỗi..."  

"Châu chủ, không cần phải nói xin lỗi, tôi biết, ngài là vì tốt cho tôi. Còn nữa, nếu phải xin lỗi cũng là tôi phải nói xin lỗi…”  

Anh Đào cũng không ngốc, bị Kim Linh Khê tát một cái, lúc ấy cô rất ủy khuất.  

Nhưng rất nhanh, nàng liền hiểu được.  

Kim Linh Khê đang cứu cô.  

Hơn nữa, Kim Linh Khê đích xác cũng là vì cứu nàng, cuối cùng bất đắc dĩ nhường ra công lao.  

Điều này làm cô cảm thấy tội lỗi.  

"Ha ha, đồ ngốc, cho dù không có cô, bọn họ cũng sẽ đoạt được..." Trong đôi mắt đẹp của Kim Linh Khê tràn đầy cô đơn.  

Đây là vương quyền.  

Luật rừng.  

Huống chi, công lao này vốn không thuộc về nàng.  

Chỉ là, nàng đã không còn biện pháp để nữ hoàng xá miễn cho cha.  

Kim Linh Khê biết rằng cha mình đã bị gài bẫy, nhưng cô không có bằng chứng.  

Suốt 15 năm rồi.  

Từ một thiếu nữ ngây ngô, nàng trở thành người đứng đầu một châu.  

Nhưng vậy thì sao?  

Vẫn không có cách nào để cứu cha cô.  

Lúc này, điện thoại của Kim Linh Khê lại vang lên.  

Lại là Thư Vọng gọi tới.  

Cô không muốn nhận. Nhưng cuối cùng vẫn phải nhận.  

"Kim Châu chủ, đêm nay ta muốn tổ chức yến tiệc chúc mừng, hy vọng ngươi có tham dự, đến lúc đó ta cũng sẽ cảm tạ ngươi." Thanh âm Thư Vọng vang lên.  

"Được, tôi biết rồi..." Kim Linh Khê cố gắng hết sức để giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.  

Hành vi của Thư Vọng, đối với Kim Linh Khê mà nói, quả thực chính là giết người tru tâm.  

Nhưng không thể không cúi đầu dưới mái hiên. Coi như là trong lòng phẫn nộ, ủy khuất, nàng vẫn phải đi.  

…  

Trong một gian phòng khác của khách sạn, Lâm Hiên cùng Long quốc đệ nhất mỹ phụ đã đại chiến ba trăm hiệp.

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… "Anh, chúng ta cướp công lao của Kim Châu chủ như vậy, không tốt lắm..." Thư Y nhìn bóng lưng Kim Linh Khê cô đơn, trong lòng có chút không đành lòng.  Cô ấy thực sự muốn đạt được một số thành tích. Nhưng trực tiếp cướp như vậy, vẫn có chút khó có thể tiếp nhận.  “Không có gì là không tốt, ta không phải đáp ứng nàng, nếu như sau này nàng có việc, ta liền giúp nàng giải quyết sao!” Thư Vọng cười lạnh nói.  “Được rồi, Y Y, em đừng nghĩ nhiều như vậy, có công lao lần này, xem sau này còn có ai dám nói em là Bình Hoa quận chúa không."  “Cảm ơn anh trai!”   Tuy rằng trong lòng có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng, Thư Y vẫn tiếp nhận.  Dù sao, những chiến công như này không phải lúc nào cũng có được.  Sau khi Kim Linh Khê và Anh Đào rời khỏi khách sạn, Kim Linh Khê liền nắm lấy tay Anh Đào.  "Anh Đào, thực xin lỗi..."  "Châu chủ, không cần phải nói xin lỗi, tôi biết, ngài là vì tốt cho tôi. Còn nữa, nếu phải xin lỗi cũng là tôi phải nói xin lỗi…”  Anh Đào cũng không ngốc, bị Kim Linh Khê tát một cái, lúc ấy cô rất ủy khuất.  Nhưng rất nhanh, nàng liền hiểu được.  Kim Linh Khê đang cứu cô.  Hơn nữa, Kim Linh Khê đích xác cũng là vì cứu nàng, cuối cùng bất đắc dĩ nhường ra công lao.  Điều này làm cô cảm thấy tội lỗi.  "Ha ha, đồ ngốc, cho dù không có cô, bọn họ cũng sẽ đoạt được..." Trong đôi mắt đẹp của Kim Linh Khê tràn đầy cô đơn.  Đây là vương quyền.  Luật rừng.  Huống chi, công lao này vốn không thuộc về nàng.  Chỉ là, nàng đã không còn biện pháp để nữ hoàng xá miễn cho cha.  Kim Linh Khê biết rằng cha mình đã bị gài bẫy, nhưng cô không có bằng chứng.  Suốt 15 năm rồi.  Từ một thiếu nữ ngây ngô, nàng trở thành người đứng đầu một châu.  Nhưng vậy thì sao?  Vẫn không có cách nào để cứu cha cô.  Lúc này, điện thoại của Kim Linh Khê lại vang lên.  Lại là Thư Vọng gọi tới.  Cô không muốn nhận. Nhưng cuối cùng vẫn phải nhận.  "Kim Châu chủ, đêm nay ta muốn tổ chức yến tiệc chúc mừng, hy vọng ngươi có tham dự, đến lúc đó ta cũng sẽ cảm tạ ngươi." Thanh âm Thư Vọng vang lên.  "Được, tôi biết rồi..." Kim Linh Khê cố gắng hết sức để giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.  Hành vi của Thư Vọng, đối với Kim Linh Khê mà nói, quả thực chính là giết người tru tâm.  Nhưng không thể không cúi đầu dưới mái hiên. Coi như là trong lòng phẫn nộ, ủy khuất, nàng vẫn phải đi.  …  Trong một gian phòng khác của khách sạn, Lâm Hiên cùng Long quốc đệ nhất mỹ phụ đã đại chiến ba trăm hiệp.

Chương 227