"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 378

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Bao nhiêu đây đã gần bằng một phần mười GDP của Long quốc rồi!  Quả thực là ‘phú khả địch quốc’, gia sản gần như bằng gia sản của một quốc gia nhỏ.  Còn mữ nhân mà bị hắn chiếm đoạt, cũng lên tới mấy trăm người.  Quả thực còn tiêu sái hơn cả hoàng đế.  Các nàng đều được Ngao Thịnh coi trọng, hơn nữa còn trực tiếp bị cướp đi.  Hôm nay, cuối cùng đã được giải thoát.  Nữ hoàng phát một khoảng trợ cấp không nhỏ cho mỗi người bọn họ, đương nhiên tất cả số tiền này đều là của Ngao Thịnh.  Những nữ nhân đi ra từ phủ đệ của Ngao Thịnh rồi xếp thành hàng dài.  Hơn nữa, mỗi người đều có nhan sắc tuyệt đẹp.  Họ đã từng là sinh viên đại học, tiếp viên hàng không, y tá, ngôi sao... Thậm chí, còn có không ít người từng làm gái.  Chỉ cần bị Ngao Thịnh yêu thích, đều khó thoát khỏi bàn tay hắn.  Vụ án này đã gây chấn động cả nước.  Nữ hoàng cũng không hạ lệnh xử tử Ngao Thịnh.  Dù sao Nhà họ Ngao cũng là công thần tiền triều.  Nhưng Ngao Thịnh sau này chỉ có thể sống trong bệnh viện tâm thần.  Lâm Hiên cũng thở phào nhẹ nhõm.  Không có Ngao Thịnh, sẽ không còn ai có thể khi dễ sư tỷ hắn nữa.  Kế tiếp, cần phải giúp Lục Thiên Ly khôi phục tu vi.  Nhưng khi Lâm Hiên tìm được mấy vị cao thủ đại nội, mấy vị cao thủ đại nội đều cau mày.  "Đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Hiên hơi nghi hoặc nhìn mấy người.  Hắn đến trị liệu cho Lục Thiên Ly, hẳn là một chuyện tốt, nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ hình như cũng không vui.  "Thiên Ly, nàng ấy bỏ đi rồi!" Lão tổ Sát Tộc thở dài nói.  Giống như họ dự đoán.  Sau khi bọn họ đi không lâu, Lục Thiên Ly đã sống lại.  Nàng đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng mình còn chưa chết.  Tuy rằng, nàng không có chết, nhưng võ công của nàng đã bị phế hoàn toàn.  Lục Thiên Ly cả đời muốn mạnh mẽ, lựa chọn rời khỏi hoàng cung.  Dù sao, không có tu vi nàng đã không xứng xưng là cao thủ đại nội.  Càng không xứng ở trong hoàng cung này.  "Các ngươi không phái người đi tìm nàng sao?" Lâm Hiên trầm giọng hỏi. 

Bao nhiêu đây đã gần bằng một phần mười GDP của Long quốc rồi!  

Quả thực là ‘phú khả địch quốc’, gia sản gần như bằng gia sản của một quốc gia nhỏ.  

Còn mữ nhân mà bị hắn chiếm đoạt, cũng lên tới mấy trăm người.  

Quả thực còn tiêu sái hơn cả hoàng đế.  

Các nàng đều được Ngao Thịnh coi trọng, hơn nữa còn trực tiếp bị cướp đi.  

Hôm nay, cuối cùng đã được giải thoát.  

Nữ hoàng phát một khoảng trợ cấp không nhỏ cho mỗi người bọn họ, đương nhiên tất cả số tiền này đều là của Ngao Thịnh.  

Những nữ nhân đi ra từ phủ đệ của Ngao Thịnh rồi xếp thành hàng dài.  

Hơn nữa, mỗi người đều có nhan sắc tuyệt đẹp.  

Họ đã từng là sinh viên đại học, tiếp viên hàng không, y tá, ngôi sao... Thậm chí, còn có không ít người từng làm gái.  

Chỉ cần bị Ngao Thịnh yêu thích, đều khó thoát khỏi bàn tay hắn.  

Vụ án này đã gây chấn động cả nước.  

Nữ hoàng cũng không hạ lệnh xử tử Ngao Thịnh.  

Dù sao Nhà họ Ngao cũng là công thần tiền triều.  

Nhưng Ngao Thịnh sau này chỉ có thể sống trong bệnh viện tâm thần.  

Lâm Hiên cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Không có Ngao Thịnh, sẽ không còn ai có thể khi dễ sư tỷ hắn nữa.  

Kế tiếp, cần phải giúp Lục Thiên Ly khôi phục tu vi.  

Nhưng khi Lâm Hiên tìm được mấy vị cao thủ đại nội, mấy vị cao thủ đại nội đều cau mày.  

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Hiên hơi nghi hoặc nhìn mấy người.  

Hắn đến trị liệu cho Lục Thiên Ly, hẳn là một chuyện tốt, nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ hình như cũng không vui.  

"Thiên Ly, nàng ấy bỏ đi rồi!" Lão tổ Sát Tộc thở dài nói.  

Giống như họ dự đoán.  

Sau khi bọn họ đi không lâu, Lục Thiên Ly đã sống lại.  

Nàng đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng mình còn chưa chết.  

Tuy rằng, nàng không có chết, nhưng võ công của nàng đã bị phế hoàn toàn.  

Lục Thiên Ly cả đời muốn mạnh mẽ, lựa chọn rời khỏi hoàng cung.  

Dù sao, không có tu vi nàng đã không xứng xưng là cao thủ đại nội.  

Càng không xứng ở trong hoàng cung này.  

"Các ngươi không phái người đi tìm nàng sao?" Lâm Hiên trầm giọng hỏi. 

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Bao nhiêu đây đã gần bằng một phần mười GDP của Long quốc rồi!  Quả thực là ‘phú khả địch quốc’, gia sản gần như bằng gia sản của một quốc gia nhỏ.  Còn mữ nhân mà bị hắn chiếm đoạt, cũng lên tới mấy trăm người.  Quả thực còn tiêu sái hơn cả hoàng đế.  Các nàng đều được Ngao Thịnh coi trọng, hơn nữa còn trực tiếp bị cướp đi.  Hôm nay, cuối cùng đã được giải thoát.  Nữ hoàng phát một khoảng trợ cấp không nhỏ cho mỗi người bọn họ, đương nhiên tất cả số tiền này đều là của Ngao Thịnh.  Những nữ nhân đi ra từ phủ đệ của Ngao Thịnh rồi xếp thành hàng dài.  Hơn nữa, mỗi người đều có nhan sắc tuyệt đẹp.  Họ đã từng là sinh viên đại học, tiếp viên hàng không, y tá, ngôi sao... Thậm chí, còn có không ít người từng làm gái.  Chỉ cần bị Ngao Thịnh yêu thích, đều khó thoát khỏi bàn tay hắn.  Vụ án này đã gây chấn động cả nước.  Nữ hoàng cũng không hạ lệnh xử tử Ngao Thịnh.  Dù sao Nhà họ Ngao cũng là công thần tiền triều.  Nhưng Ngao Thịnh sau này chỉ có thể sống trong bệnh viện tâm thần.  Lâm Hiên cũng thở phào nhẹ nhõm.  Không có Ngao Thịnh, sẽ không còn ai có thể khi dễ sư tỷ hắn nữa.  Kế tiếp, cần phải giúp Lục Thiên Ly khôi phục tu vi.  Nhưng khi Lâm Hiên tìm được mấy vị cao thủ đại nội, mấy vị cao thủ đại nội đều cau mày.  "Đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Hiên hơi nghi hoặc nhìn mấy người.  Hắn đến trị liệu cho Lục Thiên Ly, hẳn là một chuyện tốt, nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ hình như cũng không vui.  "Thiên Ly, nàng ấy bỏ đi rồi!" Lão tổ Sát Tộc thở dài nói.  Giống như họ dự đoán.  Sau khi bọn họ đi không lâu, Lục Thiên Ly đã sống lại.  Nàng đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng mình còn chưa chết.  Tuy rằng, nàng không có chết, nhưng võ công của nàng đã bị phế hoàn toàn.  Lục Thiên Ly cả đời muốn mạnh mẽ, lựa chọn rời khỏi hoàng cung.  Dù sao, không có tu vi nàng đã không xứng xưng là cao thủ đại nội.  Càng không xứng ở trong hoàng cung này.  "Các ngươi không phái người đi tìm nàng sao?" Lâm Hiên trầm giọng hỏi. 

Chương 378