"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 402
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kim Hướng Thiên biết cả đời này hắn cũng không thể đi ra ngoài. Đã nhiều lúc muốn tự sát. Nhưng rồi lại không cam lòng. Ông không muốn chết trong oan khuất như vậy. Ông là đàn ông của Kim gia, có chết cũng phải chết cho ngay thẳng. Chỉ là, Kim Hướng Thiên biết, ông có thể cả đời này, đều không thể rửa sạch oan khuất. Nếu muốn giúp ông bình phản, ít nhất cũng phải là Vương gia trở lên. Nhưng, Kim Hướng Thiên cả đời làm việc cương trực. Bằng hữu cũng không có mấy người, nhưng người đắc tội lại rất nhiều. Khi biết ông sẽ bị giam ở Hắc Ngục, vợ ông đã lựa chọn tự sát. Chỉ để lại một đứa con gái mới lớn. Kim Linh Khê! Bây giờ, mười lăm năm đã trôi qua. Con gái của ông có lẽ cũng đã trưởng thành rồi. Không biết nó cao bao nhiêu rồi, đã lập gia đình hay chưa… Đây cũng là động lực để Kim Hướng Thiên sống sót. Ông hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại con gái mình. Nhưng trong lòng ông cũng rất rõ ràng, cả đời này của ông sẽ không có hy vọng đó… "Khụ khụ..." Kim Hướng Thiên kịch liệt ho khan. Mấy năm gần đây, ông càng cảm thấy thân thể mình không ổn. Có lẽ, không thể kiên trì được bao lâu nữa. Ông không sợ chết! Chỉ là không cam lòng mà thôi. Ông còn chưa rửa sạch oan khuất cho mình. Còn không được thấy con gái mình trưởng thành, kết hôn, sinh con. "Tiểu Khê, là cha có lỗi với con..." Kim Hướng Thiên biết con gái hắn chắc cũng không sống dễ dàng gì. Dù sao cô cũng có một người cha tội nhân như hắn. Kim Linh Khê những năm đầu, những gì phải trải qua thật sự rất tổi tệ. Nhưng theo thực lực của nàng tăng lên, nữ Hình Thiên được sinh ra. Kim Linh Khê đã từ một cô gái nhỏ nhu nhược trở thành bá chủ một phương. Chỉ là bá chủ này, vẫn như cũ không đủ để đem Kim Hướng Thiên thả ra ngoài. Là Lâm Hiên xuất hiện, cho Kim Linh Khê hy vọng. … Rốt cục, mấy người đã đi tới phòng giam giam Kim Hướng Thiên. Lớn tiếng nói: "Để cho ta gặp con gái ta một lần. Chỉ cần có thể cho ta gặp nó một lần. Kim Hướng Thiên ta nguyện chịu chết!” “Phụ thân!” Kim Linh Khê rốt cục không thể nhịn được, mở miệng hô lớn. Nghe được thanh âm của Kim Linh Khê, Kim Hướng Thiên sửng sốt. Ngay lập tức trên mặt lộ ra một tia mừng như điên. Nhưng rất nhanh, lại biến thành cô đơn. Bởi vì, ông biết Kim Linh Khê không có khả năng xuất hiện ở chỗ này. Đây chỉ là ảo giác của ông thôi. "Ta già rồi, tinh thần cũng không tốt. Gần đây cứ liên tục nghe thấy giọng nói của con gái mình..." Kim Hướng Thiên cô đơn trở về vị trí ban đầu. Ông cho rằng những gì nghe được chỉ là ảo giác mà thôi. Ông thậm chí không dám nhìn đến cửa một lần nào nữa, sợ rằng sẽ lại thất vọng…
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Hướng Thiên biết cả đời này hắn cũng không thể đi ra ngoài.
Đã nhiều lúc muốn tự sát. Nhưng rồi lại không cam lòng.
Ông không muốn chết trong oan khuất như vậy.
Ông là đàn ông của Kim gia, có chết cũng phải chết cho ngay thẳng.
Chỉ là, Kim Hướng Thiên biết, ông có thể cả đời này, đều không thể rửa sạch oan khuất.
Nếu muốn giúp ông bình phản, ít nhất cũng phải là Vương gia trở lên.
Nhưng, Kim Hướng Thiên cả đời làm việc cương trực. Bằng hữu cũng không có mấy người, nhưng người đắc tội lại rất nhiều.
Khi biết ông sẽ bị giam ở Hắc Ngục, vợ ông đã lựa chọn tự sát.
Chỉ để lại một đứa con gái mới lớn.
Kim Linh Khê!
Bây giờ, mười lăm năm đã trôi qua. Con gái của ông có lẽ cũng đã trưởng thành rồi.
Không biết nó cao bao nhiêu rồi, đã lập gia đình hay chưa…
Đây cũng là động lực để Kim Hướng Thiên sống sót.
Ông hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại con gái mình.
Nhưng trong lòng ông cũng rất rõ ràng, cả đời này của ông sẽ không có hy vọng đó…
"Khụ khụ..." Kim Hướng Thiên kịch liệt ho khan.
Mấy năm gần đây, ông càng cảm thấy thân thể mình không ổn.
Có lẽ, không thể kiên trì được bao lâu nữa.
Ông không sợ chết! Chỉ là không cam lòng mà thôi. Ông còn chưa rửa sạch oan khuất cho mình.
Còn không được thấy con gái mình trưởng thành, kết hôn, sinh con.
"Tiểu Khê, là cha có lỗi với con..."
Kim Hướng Thiên biết con gái hắn chắc cũng không sống dễ dàng gì. Dù sao cô cũng có một người cha tội nhân như hắn.
Kim Linh Khê những năm đầu, những gì phải trải qua thật sự rất tổi tệ.
Nhưng theo thực lực của nàng tăng lên, nữ Hình Thiên được sinh ra. Kim Linh Khê đã từ một cô gái nhỏ nhu nhược trở thành bá chủ một phương.
Chỉ là bá chủ này, vẫn như cũ không đủ để đem Kim Hướng Thiên thả ra ngoài.
Là Lâm Hiên xuất hiện, cho Kim Linh Khê hy vọng.
…
Rốt cục, mấy người đã đi tới phòng giam giam Kim Hướng Thiên.
Lớn tiếng nói: "Để cho ta gặp con gái ta một lần. Chỉ cần có thể cho ta gặp nó một lần. Kim Hướng Thiên ta nguyện chịu chết!”
“Phụ thân!”
Kim Linh Khê rốt cục không thể nhịn được, mở miệng hô lớn.
Nghe được thanh âm của Kim Linh Khê, Kim Hướng Thiên sửng sốt.
Ngay lập tức trên mặt lộ ra một tia mừng như điên.
Nhưng rất nhanh, lại biến thành cô đơn.
Bởi vì, ông biết Kim Linh Khê không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.
Đây chỉ là ảo giác của ông thôi.
"Ta già rồi, tinh thần cũng không tốt. Gần đây cứ liên tục nghe thấy giọng nói của con gái mình..." Kim Hướng Thiên cô đơn trở về vị trí ban đầu.
Ông cho rằng những gì nghe được chỉ là ảo giác mà thôi.
Ông thậm chí không dám nhìn đến cửa một lần nào nữa, sợ rằng sẽ lại thất vọng…
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kim Hướng Thiên biết cả đời này hắn cũng không thể đi ra ngoài. Đã nhiều lúc muốn tự sát. Nhưng rồi lại không cam lòng. Ông không muốn chết trong oan khuất như vậy. Ông là đàn ông của Kim gia, có chết cũng phải chết cho ngay thẳng. Chỉ là, Kim Hướng Thiên biết, ông có thể cả đời này, đều không thể rửa sạch oan khuất. Nếu muốn giúp ông bình phản, ít nhất cũng phải là Vương gia trở lên. Nhưng, Kim Hướng Thiên cả đời làm việc cương trực. Bằng hữu cũng không có mấy người, nhưng người đắc tội lại rất nhiều. Khi biết ông sẽ bị giam ở Hắc Ngục, vợ ông đã lựa chọn tự sát. Chỉ để lại một đứa con gái mới lớn. Kim Linh Khê! Bây giờ, mười lăm năm đã trôi qua. Con gái của ông có lẽ cũng đã trưởng thành rồi. Không biết nó cao bao nhiêu rồi, đã lập gia đình hay chưa… Đây cũng là động lực để Kim Hướng Thiên sống sót. Ông hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại con gái mình. Nhưng trong lòng ông cũng rất rõ ràng, cả đời này của ông sẽ không có hy vọng đó… "Khụ khụ..." Kim Hướng Thiên kịch liệt ho khan. Mấy năm gần đây, ông càng cảm thấy thân thể mình không ổn. Có lẽ, không thể kiên trì được bao lâu nữa. Ông không sợ chết! Chỉ là không cam lòng mà thôi. Ông còn chưa rửa sạch oan khuất cho mình. Còn không được thấy con gái mình trưởng thành, kết hôn, sinh con. "Tiểu Khê, là cha có lỗi với con..." Kim Hướng Thiên biết con gái hắn chắc cũng không sống dễ dàng gì. Dù sao cô cũng có một người cha tội nhân như hắn. Kim Linh Khê những năm đầu, những gì phải trải qua thật sự rất tổi tệ. Nhưng theo thực lực của nàng tăng lên, nữ Hình Thiên được sinh ra. Kim Linh Khê đã từ một cô gái nhỏ nhu nhược trở thành bá chủ một phương. Chỉ là bá chủ này, vẫn như cũ không đủ để đem Kim Hướng Thiên thả ra ngoài. Là Lâm Hiên xuất hiện, cho Kim Linh Khê hy vọng. … Rốt cục, mấy người đã đi tới phòng giam giam Kim Hướng Thiên. Lớn tiếng nói: "Để cho ta gặp con gái ta một lần. Chỉ cần có thể cho ta gặp nó một lần. Kim Hướng Thiên ta nguyện chịu chết!” “Phụ thân!” Kim Linh Khê rốt cục không thể nhịn được, mở miệng hô lớn. Nghe được thanh âm của Kim Linh Khê, Kim Hướng Thiên sửng sốt. Ngay lập tức trên mặt lộ ra một tia mừng như điên. Nhưng rất nhanh, lại biến thành cô đơn. Bởi vì, ông biết Kim Linh Khê không có khả năng xuất hiện ở chỗ này. Đây chỉ là ảo giác của ông thôi. "Ta già rồi, tinh thần cũng không tốt. Gần đây cứ liên tục nghe thấy giọng nói của con gái mình..." Kim Hướng Thiên cô đơn trở về vị trí ban đầu. Ông cho rằng những gì nghe được chỉ là ảo giác mà thôi. Ông thậm chí không dám nhìn đến cửa một lần nào nữa, sợ rằng sẽ lại thất vọng…