"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 403

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… “Phụ thân, cha không nghe lầm, là con, Tiểu Khê của cha đến cứu cha đây ạ!” Kim Linh Khê đã sớm khóc không thành tiếng.  Kim Hướng Thiên nhìn về phía Kim Linh Khê đứng ở cửa phòng giam.  Lúc đầu, ông không có nhiều phản ứng.  Bởi vì trong trí nhớ của ông, con gái của ông vẫn dừng lại ở hình ảnh lúc mười mấy tuổi.  Kim Linh Khê khi đó, chiều cao cũng không khác với các cô gái khác là mấy.  Mà hiện tại đứng ở cửa, lại là một cô gái cao một mét chín.  Ông cẩn thận nhìn mặt Kim Linh Khê một lúc.   Mặc dù có rất nhiều thay đổi, nhưng cuối cùng ông cũng nhận ra cô gái lớn trước mặt mình là Kim Linh Khê, con gái của ông!  "Con gái, con... lại cao như vậy!"  Kim Hướng Thiên run rẩy đi tới cửa phòng giam, vẻ mặt kích động.  "Vâng, con đã cao hơn rồi, cha, nhìn này, con cao hơn cha rồi!" Kim Linh Khê vừa nói vừa nắm tay Kim Hướng Thiên.  “Đúng vậy, cao lên rồi! Thật sự cao lên rồi.”   Kim Hướng Thiên cũng không phải quá ngạc hiện. Dù sao ông cũng từng là một đại hán cao một mét chín.  Chỉ là mười lăm năm bị tra tấn trong Hắc Ngục này. Ông trở đã nên rất gầy gò, lưng ông cũng đã còng đi.  Giờ chỉ còn như cao khoảng mét bảy.  Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Kim Hướng Thiên, Kim Linh Khê hận không thể trực tiếp đưa Kim Hướng Thiên ra ngoài.  "Con không chỉ cao hơn, mà còn trở nên mạnh mẽ hơn. Cha, cha nhìn xem, con bây giờ là Thiên cấp Võ Vương rồi!"  Kim Linh Khê giống như một cô bé được tặng bằng khen, đang khoe với cha mình.  Thiên Cấp Võ Vương!  Trong mắt Kim Hướng Thiên hiện lên vẻ vui mừng: “Không hổ là con gái của Kim Hướng Thiên ta nha!”  Phải biết rằng, Kim Hướng Thiên lúc trước cũng chỉ là cấp bậc Thiên Cấp Võ Vương!  Không ngờ con gái ông còn nhỏ như vậy đã đạt đến cấp bậc này.  Lúc này, Kim Hướng Thiên đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt sợ hãi nói:  “Con gái. Cha được nhìn thấy con một lần thì coi như cả đời này không còn hối tiếc rồi. Con mau đi đi. Nếu để thị vệ phát hiện ra thì muộn mất.”  Kim Hướng Thiên cho rằng Kim Linh Khê là lén chạy đến Hắc Ngục thăm hắn.  Lúc này, mấy vị đại nội cao thủ và Lâm Hiên cũng đi tới.  Bọn họ lúc trước là vì không quấy rầy hai người ôn chuyện, cho nên không có tới gần.  Khi nhìn thấy mấy vị đại nội cao thủ, sắc mặt Kim Hướng Thiên trong nháy mắt liền đại biến.  Tất nhiên là ông biết mấy người này.  

“Phụ thân, cha không nghe lầm, là con, Tiểu Khê của cha đến cứu cha đây ạ!” Kim Linh Khê đã sớm khóc không thành tiếng.  

Kim Hướng Thiên nhìn về phía Kim Linh Khê đứng ở cửa phòng giam.  

Lúc đầu, ông không có nhiều phản ứng.  

Bởi vì trong trí nhớ của ông, con gái của ông vẫn dừng lại ở hình ảnh lúc mười mấy tuổi.  

Kim Linh Khê khi đó, chiều cao cũng không khác với các cô gái khác là mấy.  

Mà hiện tại đứng ở cửa, lại là một cô gái cao một mét chín.  

Ông cẩn thận nhìn mặt Kim Linh Khê một lúc.   

Mặc dù có rất nhiều thay đổi, nhưng cuối cùng ông cũng nhận ra cô gái lớn trước mặt mình là Kim Linh Khê, con gái của ông!  

"Con gái, con... lại cao như vậy!"  

Kim Hướng Thiên run rẩy đi tới cửa phòng giam, vẻ mặt kích động.  

"Vâng, con đã cao hơn rồi, cha, nhìn này, con cao hơn cha rồi!" Kim Linh Khê vừa nói vừa nắm tay Kim Hướng Thiên.  

“Đúng vậy, cao lên rồi! Thật sự cao lên rồi.”   

Kim Hướng Thiên cũng không phải quá ngạc hiện. Dù sao ông cũng từng là một đại hán cao một mét chín.  

Chỉ là mười lăm năm bị tra tấn trong Hắc Ngục này. Ông trở đã nên rất gầy gò, lưng ông cũng đã còng đi.  

Giờ chỉ còn như cao khoảng mét bảy.  

Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Kim Hướng Thiên, Kim Linh Khê hận không thể trực tiếp đưa Kim Hướng Thiên ra ngoài.  

"Con không chỉ cao hơn, mà còn trở nên mạnh mẽ hơn. Cha, cha nhìn xem, con bây giờ là Thiên cấp Võ Vương rồi!"  

Kim Linh Khê giống như một cô bé được tặng bằng khen, đang khoe với cha mình.  

Thiên Cấp Võ Vương!  

Trong mắt Kim Hướng Thiên hiện lên vẻ vui mừng: “Không hổ là con gái của Kim Hướng Thiên ta nha!”  

Phải biết rằng, Kim Hướng Thiên lúc trước cũng chỉ là cấp bậc Thiên Cấp Võ Vương!  

Không ngờ con gái ông còn nhỏ như vậy đã đạt đến cấp bậc này.  

Lúc này, Kim Hướng Thiên đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt sợ hãi nói:  

“Con gái. Cha được nhìn thấy con một lần thì coi như cả đời này không còn hối tiếc rồi. Con mau đi đi. Nếu để thị vệ phát hiện ra thì muộn mất.”  

Kim Hướng Thiên cho rằng Kim Linh Khê là lén chạy đến Hắc Ngục thăm hắn.  

Lúc này, mấy vị đại nội cao thủ và Lâm Hiên cũng đi tới.  

Bọn họ lúc trước là vì không quấy rầy hai người ôn chuyện, cho nên không có tới gần.  

Khi nhìn thấy mấy vị đại nội cao thủ, sắc mặt Kim Hướng Thiên trong nháy mắt liền đại biến.  

Tất nhiên là ông biết mấy người này.  

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… “Phụ thân, cha không nghe lầm, là con, Tiểu Khê của cha đến cứu cha đây ạ!” Kim Linh Khê đã sớm khóc không thành tiếng.  Kim Hướng Thiên nhìn về phía Kim Linh Khê đứng ở cửa phòng giam.  Lúc đầu, ông không có nhiều phản ứng.  Bởi vì trong trí nhớ của ông, con gái của ông vẫn dừng lại ở hình ảnh lúc mười mấy tuổi.  Kim Linh Khê khi đó, chiều cao cũng không khác với các cô gái khác là mấy.  Mà hiện tại đứng ở cửa, lại là một cô gái cao một mét chín.  Ông cẩn thận nhìn mặt Kim Linh Khê một lúc.   Mặc dù có rất nhiều thay đổi, nhưng cuối cùng ông cũng nhận ra cô gái lớn trước mặt mình là Kim Linh Khê, con gái của ông!  "Con gái, con... lại cao như vậy!"  Kim Hướng Thiên run rẩy đi tới cửa phòng giam, vẻ mặt kích động.  "Vâng, con đã cao hơn rồi, cha, nhìn này, con cao hơn cha rồi!" Kim Linh Khê vừa nói vừa nắm tay Kim Hướng Thiên.  “Đúng vậy, cao lên rồi! Thật sự cao lên rồi.”   Kim Hướng Thiên cũng không phải quá ngạc hiện. Dù sao ông cũng từng là một đại hán cao một mét chín.  Chỉ là mười lăm năm bị tra tấn trong Hắc Ngục này. Ông trở đã nên rất gầy gò, lưng ông cũng đã còng đi.  Giờ chỉ còn như cao khoảng mét bảy.  Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Kim Hướng Thiên, Kim Linh Khê hận không thể trực tiếp đưa Kim Hướng Thiên ra ngoài.  "Con không chỉ cao hơn, mà còn trở nên mạnh mẽ hơn. Cha, cha nhìn xem, con bây giờ là Thiên cấp Võ Vương rồi!"  Kim Linh Khê giống như một cô bé được tặng bằng khen, đang khoe với cha mình.  Thiên Cấp Võ Vương!  Trong mắt Kim Hướng Thiên hiện lên vẻ vui mừng: “Không hổ là con gái của Kim Hướng Thiên ta nha!”  Phải biết rằng, Kim Hướng Thiên lúc trước cũng chỉ là cấp bậc Thiên Cấp Võ Vương!  Không ngờ con gái ông còn nhỏ như vậy đã đạt đến cấp bậc này.  Lúc này, Kim Hướng Thiên đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt sợ hãi nói:  “Con gái. Cha được nhìn thấy con một lần thì coi như cả đời này không còn hối tiếc rồi. Con mau đi đi. Nếu để thị vệ phát hiện ra thì muộn mất.”  Kim Hướng Thiên cho rằng Kim Linh Khê là lén chạy đến Hắc Ngục thăm hắn.  Lúc này, mấy vị đại nội cao thủ và Lâm Hiên cũng đi tới.  Bọn họ lúc trước là vì không quấy rầy hai người ôn chuyện, cho nên không có tới gần.  Khi nhìn thấy mấy vị đại nội cao thủ, sắc mặt Kim Hướng Thiên trong nháy mắt liền đại biến.  Tất nhiên là ông biết mấy người này.  

Chương 403