"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 791
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Mặt trăng đó chính là vật tổ của Vọng Nguyệt tộc. “Không sao chứ?” Lâm Hiên nhìn Lâu Tông Ảnh có chút run rẩy, hỏi. “Không, không có gì…” Lâu Tông Ảnh lắc đầu, Hai người tiếp tục đi. Khi bước đến những bậc thang đầu tiên của Vọng Nguyệt cung. Ầm ầm! Một cỗ lực áp bách kh ủng bố tuyệt luân nhất thời ập tới. Rõ ràng, là các vương tộc trong Vọng Nguyệt cung, đồng thời phóng thích ra tia uy áp. Uy áp này, vốn là nhằm vào Lâm Hiên. Dùng để kiểm tra xem Lâm Hiên rốt cục có tư các tiến vào vương tộc hay không. Nhưng bọn họ không hề nghĩ tới, Lâu Tông Ảnh cũng đến. Uy lực kh ủng bố kia ngay lập tức làm Lâu Tông Ảnh bị ngã. Quỳ luôn xuống đất. Lâm Hiên bên cạnh không hề bị ảnh hưởng. Hắn bước ra, chắn trước người Lâu Tông Ảnh, vươn tay, đỡ Lâu Tông Ảnh dậy. Sau đó, hắn dìu Lâu Tông Ảnh, tiếp tục đi về phía trước. “Ta thấy, các ngươi cũng quá để tâm đ ến tên tiểu tử kia, đối mặt với uy lực lớn như vậy, nói không chừng, hắn chẳng lết nổi đến Vọng Nguyệt điện này đâu.” “Nếu ngay cả nơi này mà hắn ta cũng không vào được, vậy hắn cũng không nhất thiết phải tồn tại trên thế giới này!” “...” Một đám vương tộc nói với nhau với giọng điệu giễu cợt. Khi hai người tiến lên phía trước, uy lực ngày càng lớn. So với lúc trước khi Lâm Hiên đối mặt với mấy tên đại nội cao thủ, uy lực của bọn họ chẳng làm gì được Lâm Hiên. Khi đó, Lâm Hiên kỳ thực cũng không cảm thấy áp lực gì mấy. Bây giờ, điều tương tự cũng đang diễn ra. Nhưng, Lâu Tông Ảnh bên cạnh dù có Lâm Hiên đỡ, cũng có vẻ sắp không chịu nổi nữa. Toàn thân nàng mồ hôi ướt đẫm. Tuy rằng Lâm Hiên thay nàng ngăn cản uy lực to lớn này. Nhưng cho dù là một uy lực nhỏ tản ra, cũng khiến nàng cảm thấy như đang bị nham thạch nung đến nóng chảy. Vô cùng khó chịu. “Không được, Lâm thiếu, ta cảm thấy trái tim ta sắp nổ tung, không thể bướctiếp được nữa!” Đi tới cửa, Lâu Tông Ảnh gần như không thở nổi.
Mặt trăng đó chính là vật tổ của Vọng Nguyệt tộc.
“Không sao chứ?” Lâm Hiên nhìn Lâu Tông Ảnh có chút run rẩy, hỏi.
“Không, không có gì…” Lâu Tông Ảnh lắc đầu,
Hai người tiếp tục đi.
Khi bước đến những bậc thang đầu tiên của Vọng Nguyệt cung.
Ầm ầm!
Một cỗ lực áp bách kh ủng bố tuyệt luân nhất thời ập tới.
Rõ ràng, là các vương tộc trong Vọng Nguyệt cung, đồng thời phóng thích ra tia uy áp.
Uy áp này, vốn là nhằm vào Lâm Hiên.
Dùng để kiểm tra xem Lâm Hiên rốt cục có tư các tiến vào vương tộc hay không.
Nhưng bọn họ không hề nghĩ tới, Lâu Tông Ảnh cũng đến.
Uy lực kh ủng bố kia ngay lập tức làm Lâu Tông Ảnh bị ngã. Quỳ luôn xuống đất.
Lâm Hiên bên cạnh không hề bị ảnh hưởng.
Hắn bước ra, chắn trước người Lâu Tông Ảnh, vươn tay, đỡ Lâu Tông Ảnh dậy.
Sau đó, hắn dìu Lâu Tông Ảnh, tiếp tục đi về phía trước.
“Ta thấy, các ngươi cũng quá để tâm đ ến tên tiểu tử kia, đối mặt với uy lực lớn như vậy, nói không chừng, hắn chẳng lết nổi đến Vọng Nguyệt điện này đâu.”
“Nếu ngay cả nơi này mà hắn ta cũng không vào được, vậy hắn cũng không nhất thiết phải tồn tại trên thế giới này!”
“...”
Một đám vương tộc nói với nhau với giọng điệu giễu cợt.
Khi hai người tiến lên phía trước, uy lực ngày càng lớn.
So với lúc trước khi Lâm Hiên đối mặt với mấy tên đại nội cao thủ, uy lực của bọn họ chẳng làm gì được Lâm Hiên.
Khi đó, Lâm Hiên kỳ thực cũng không cảm thấy áp lực gì mấy.
Bây giờ, điều tương tự cũng đang diễn ra.
Nhưng, Lâu Tông Ảnh bên cạnh dù có Lâm Hiên đỡ, cũng có vẻ sắp không chịu nổi nữa.
Toàn thân nàng mồ hôi ướt đẫm.
Tuy rằng Lâm Hiên thay nàng ngăn cản uy lực to lớn này.
Nhưng cho dù là một uy lực nhỏ tản ra, cũng khiến nàng cảm thấy như đang bị nham thạch nung đến nóng chảy.
Vô cùng khó chịu.
“Không được, Lâm thiếu, ta cảm thấy trái tim ta sắp nổ tung, không thể bước
tiếp được nữa!” Đi tới cửa, Lâu Tông Ảnh gần như không thở nổi.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Mặt trăng đó chính là vật tổ của Vọng Nguyệt tộc. “Không sao chứ?” Lâm Hiên nhìn Lâu Tông Ảnh có chút run rẩy, hỏi. “Không, không có gì…” Lâu Tông Ảnh lắc đầu, Hai người tiếp tục đi. Khi bước đến những bậc thang đầu tiên của Vọng Nguyệt cung. Ầm ầm! Một cỗ lực áp bách kh ủng bố tuyệt luân nhất thời ập tới. Rõ ràng, là các vương tộc trong Vọng Nguyệt cung, đồng thời phóng thích ra tia uy áp. Uy áp này, vốn là nhằm vào Lâm Hiên. Dùng để kiểm tra xem Lâm Hiên rốt cục có tư các tiến vào vương tộc hay không. Nhưng bọn họ không hề nghĩ tới, Lâu Tông Ảnh cũng đến. Uy lực kh ủng bố kia ngay lập tức làm Lâu Tông Ảnh bị ngã. Quỳ luôn xuống đất. Lâm Hiên bên cạnh không hề bị ảnh hưởng. Hắn bước ra, chắn trước người Lâu Tông Ảnh, vươn tay, đỡ Lâu Tông Ảnh dậy. Sau đó, hắn dìu Lâu Tông Ảnh, tiếp tục đi về phía trước. “Ta thấy, các ngươi cũng quá để tâm đ ến tên tiểu tử kia, đối mặt với uy lực lớn như vậy, nói không chừng, hắn chẳng lết nổi đến Vọng Nguyệt điện này đâu.” “Nếu ngay cả nơi này mà hắn ta cũng không vào được, vậy hắn cũng không nhất thiết phải tồn tại trên thế giới này!” “...” Một đám vương tộc nói với nhau với giọng điệu giễu cợt. Khi hai người tiến lên phía trước, uy lực ngày càng lớn. So với lúc trước khi Lâm Hiên đối mặt với mấy tên đại nội cao thủ, uy lực của bọn họ chẳng làm gì được Lâm Hiên. Khi đó, Lâm Hiên kỳ thực cũng không cảm thấy áp lực gì mấy. Bây giờ, điều tương tự cũng đang diễn ra. Nhưng, Lâu Tông Ảnh bên cạnh dù có Lâm Hiên đỡ, cũng có vẻ sắp không chịu nổi nữa. Toàn thân nàng mồ hôi ướt đẫm. Tuy rằng Lâm Hiên thay nàng ngăn cản uy lực to lớn này. Nhưng cho dù là một uy lực nhỏ tản ra, cũng khiến nàng cảm thấy như đang bị nham thạch nung đến nóng chảy. Vô cùng khó chịu. “Không được, Lâm thiếu, ta cảm thấy trái tim ta sắp nổ tung, không thể bướctiếp được nữa!” Đi tới cửa, Lâu Tông Ảnh gần như không thở nổi.