"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 792
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Uy lực từ Vọng Nguyệt cung, quả thực giống như một ngọn núi đè lên thân thể nàng. “Ngươi không muốn vào xem thế nào là Thiên Niên Vương tộc sao?” Lâm Hiên hỏi. “Ta muốn, nhưng mà… Ta không chịu đựng được uy lực này.” Lâu Tông Ảnh cắn răng nói. “Vậy cũng đơn giản thôi!” Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng. Lúc này, trong đại sảnh. “Nói không chừng, tên tiểu tử kia, đã bị doạ nằm bất động trên mặt đất rồi.” “Cho dù hắn có thể vào được, thì cũng là lết vào mà thôi!” “...” Các vương tộc trong điện còn đang bàn luận. Đột nhiên, một luồng khí mạnh từ cửa lớn đánh vào. Trực tiếp đánh thủng cổng lớn, sau đó, nhắm thẳng mấy vị vương tộc trong điện. Các vương tộc sửng sốt. Bọn họ nhao nhao thi triển pháp thuật, ngăn cản luồng khí mạnh mẽ kia. Cùng lúc đó, Lâu Tông Ảnh cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn. Những uy lực mạnh mẽ kia dường như đột nhiên biến mất. Ban đầu, uy lực của các vương tộc chỉ đánh ở bên ngoài. Nhưng Lâm Hiên đột nhiên động thủ, bọn họ bất ngờ, không kịp đề phòng, chỉ có thể dùng tinh lực của mình ngăn cản sự công kích của Lâm Hiên. Cho nên, uy lực trên người hai người liền biến mất. Sau một lúc lâu, Lâm Hiên cùng Lâu Tông Ảnh, xuất hiện ở trong sảnh Vọng Nguyệt cung. Lúc này, trong đại sảnh đã có hơn trăm người ngồi. Trên mặt mỗi người bọn họ đều có biểu cảm không vui. Lâm Hiên vừa rồi, quá không biết lễ độ. Hắn ta dám trực tiếp ra tay, còn phá huỷ cổng lớn Vọng Nguyệt cung. Trong đám vương tộc, biểu cảm của Liệt Hổ lại vô cùng khó coi, thậm chí ánh mắt tràn đầy oán hận. “Lâm Hiên!” Liệt Hổ siết chặt nắm đấm.Nếu như, không vì nể mặt các vương tộc khác, hắn đã lập tức ra tay từ lâu. Nhưng, không, hắn không phải là đối thủ của Lâm Hiên. Nghĩ tới đây, Liệt Hổ như một con rùa thụt cổ vào trong mai của mình. Dù sao thì, hôm nay, tên tiểu tử này cũng phải chết chắc rồi. “Người tới là ai?” Ánh mắt củamọi người đều rơi vào trên người Lâm Hiên và Lâu Tông Ảnh.
Uy lực từ Vọng Nguyệt cung, quả thực giống như một ngọn núi đè lên thân thể nàng.
“Ngươi không muốn vào xem thế nào là Thiên Niên Vương tộc sao?” Lâm Hiên hỏi.
“Ta muốn, nhưng mà… Ta không chịu đựng được uy lực này.” Lâu Tông Ảnh cắn răng nói.
“Vậy cũng đơn giản thôi!” Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, trong đại sảnh.
“Nói không chừng, tên tiểu tử kia, đã bị doạ nằm bất động trên mặt đất rồi.”
“Cho dù hắn có thể vào được, thì cũng là lết vào mà thôi!”
“...”
Các vương tộc trong điện còn đang bàn luận.
Đột nhiên, một luồng khí mạnh từ cửa lớn đánh vào.
Trực tiếp đánh thủng cổng lớn, sau đó, nhắm thẳng mấy vị vương tộc trong điện.
Các vương tộc sửng sốt.
Bọn họ nhao nhao thi triển pháp thuật, ngăn cản luồng khí mạnh mẽ kia.
Cùng lúc đó, Lâu Tông Ảnh cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn.
Những uy lực mạnh mẽ kia dường như đột nhiên biến mất.
Ban đầu, uy lực của các vương tộc chỉ đánh ở bên ngoài.
Nhưng Lâm Hiên đột nhiên động thủ, bọn họ bất ngờ, không kịp đề phòng, chỉ có thể dùng tinh lực của mình ngăn cản sự công kích của Lâm Hiên. Cho nên, uy lực trên người hai người liền biến mất.
Sau một lúc lâu, Lâm Hiên cùng Lâu Tông Ảnh, xuất hiện ở trong sảnh Vọng Nguyệt cung.
Lúc này, trong đại sảnh đã có hơn trăm người ngồi.
Trên mặt mỗi người bọn họ đều có biểu cảm không vui.
Lâm Hiên vừa rồi, quá không biết lễ độ.
Hắn ta dám trực tiếp ra tay, còn phá huỷ cổng lớn Vọng Nguyệt cung.
Trong đám vương tộc, biểu cảm của Liệt Hổ lại vô cùng khó coi, thậm chí ánh mắt tràn đầy oán hận.
“Lâm Hiên!”
Liệt Hổ siết chặt nắm đấm.
Nếu như, không vì nể mặt các vương tộc khác, hắn đã lập tức ra tay từ lâu.
Nhưng, không, hắn không phải là đối thủ của Lâm Hiên.
Nghĩ tới đây, Liệt Hổ như một con rùa thụt cổ vào trong mai của mình.
Dù sao thì, hôm nay, tên tiểu tử này cũng phải chết chắc rồi.
“Người tới là ai?” Ánh mắt của
mọi người đều rơi vào trên người Lâm Hiên và Lâu Tông Ảnh.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Uy lực từ Vọng Nguyệt cung, quả thực giống như một ngọn núi đè lên thân thể nàng. “Ngươi không muốn vào xem thế nào là Thiên Niên Vương tộc sao?” Lâm Hiên hỏi. “Ta muốn, nhưng mà… Ta không chịu đựng được uy lực này.” Lâu Tông Ảnh cắn răng nói. “Vậy cũng đơn giản thôi!” Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng. Lúc này, trong đại sảnh. “Nói không chừng, tên tiểu tử kia, đã bị doạ nằm bất động trên mặt đất rồi.” “Cho dù hắn có thể vào được, thì cũng là lết vào mà thôi!” “...” Các vương tộc trong điện còn đang bàn luận. Đột nhiên, một luồng khí mạnh từ cửa lớn đánh vào. Trực tiếp đánh thủng cổng lớn, sau đó, nhắm thẳng mấy vị vương tộc trong điện. Các vương tộc sửng sốt. Bọn họ nhao nhao thi triển pháp thuật, ngăn cản luồng khí mạnh mẽ kia. Cùng lúc đó, Lâu Tông Ảnh cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn. Những uy lực mạnh mẽ kia dường như đột nhiên biến mất. Ban đầu, uy lực của các vương tộc chỉ đánh ở bên ngoài. Nhưng Lâm Hiên đột nhiên động thủ, bọn họ bất ngờ, không kịp đề phòng, chỉ có thể dùng tinh lực của mình ngăn cản sự công kích của Lâm Hiên. Cho nên, uy lực trên người hai người liền biến mất. Sau một lúc lâu, Lâm Hiên cùng Lâu Tông Ảnh, xuất hiện ở trong sảnh Vọng Nguyệt cung. Lúc này, trong đại sảnh đã có hơn trăm người ngồi. Trên mặt mỗi người bọn họ đều có biểu cảm không vui. Lâm Hiên vừa rồi, quá không biết lễ độ. Hắn ta dám trực tiếp ra tay, còn phá huỷ cổng lớn Vọng Nguyệt cung. Trong đám vương tộc, biểu cảm của Liệt Hổ lại vô cùng khó coi, thậm chí ánh mắt tràn đầy oán hận. “Lâm Hiên!” Liệt Hổ siết chặt nắm đấm.Nếu như, không vì nể mặt các vương tộc khác, hắn đã lập tức ra tay từ lâu. Nhưng, không, hắn không phải là đối thủ của Lâm Hiên. Nghĩ tới đây, Liệt Hổ như một con rùa thụt cổ vào trong mai của mình. Dù sao thì, hôm nay, tên tiểu tử này cũng phải chết chắc rồi. “Người tới là ai?” Ánh mắt củamọi người đều rơi vào trên người Lâm Hiên và Lâu Tông Ảnh.