"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 878
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Bạch Vô Thường cảm thấy no, cũng rất bình thường. Tuy rằng, Bạch Vô Thường và Quả Quả không thể khôi phục thành người bình thường, nhưng từ phản ứng của Bạch Vô Thường, có lẽ có hy vọng khôi phục ý thức một lần nữa. Điều này khiến cho Lâm Hiên cảm thấy mừng rỡ.Lâm Hiên cầm lấy xích sắt, trói hai người lại. Lần này, hai người không còn giãy dụa nữa. Chỉ là dùng đôi mắt xinh đẹp yên lặng nhìn Lâm Hiên. Điện thoại di động của Lâm Hiên vang lên, là Diệp Ỷ gọi đến. Lúc anh về Giang Đô vẫn chưa ghé nhà, vừa định quay về nhà không ngờ mẹ anh đã gọi đến. “Mẹ.” Lâm Hiên kêu một tiếng. “Tiểu Hiên. Con khỏe không? Con ở bên ngoài mặc kệ bận rộn đến đâu, cũng nhất định phải chiếu cố tốt chính mình, biết không?” Diệp Ỷ thân thiết nói. “Vâng ạ. Dạo gần đây ở nhà đều ổn đúng không ạ?” Lâm Hiên hỏi. “Tất cả đều bình thường, chỉ là…” Diệp Ỷ muốn nói lại thôi. “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì sao?” Lâm Hiên có vẻ có chút khẩn trương. Sống lại một đời, Diệp Ỷ cùng Tô Anh chính là điểm yếu lớn nhất của hắn. “Cũng không có việc gì, mẹ chỉ là không biết nói với con hay không thôi…” Diệp Ỷ có chút do dự. “Mẹ, mẹ còn coi như con là con trai con nữa không?” Lâm Hiên có chút không vui nói. Diệp Ỷ trầm mặc một lát, rốt cục nói: “Thật ra, trong khoảng thời gian trước lúc con không có ở nhà, Thẩm Ngạo Tuyết thường xuyên tới tìm mẹ.” “Thẩm Ngạo Tuyết? Cô ta tìm mẹ để làm gì? Cô a có bắt nạt mẹ không? Nếu cô ta dám làm như vậy con sẽ lập tức giết chết cô ta.” Lâm Hiên có chút tức giận. Thẩm Ngạo Tuyết quấn lấy hắn còn chưa đủ, lại dám đi quấy rầy người nhà hắn, quả thực muốn chết. “Không phải, Tiểu Hiên, con đừng hiểu lầm. Thẩm Ngạo Tuyết không có làm gì mẹ cả. Cô ấy biết mẹ mở công ty mới, thường xuyên đến công ty giúp mẹ, còn giới thiệu cho mẹ rất nhiều khách hàng nữa.” Diệp Ỷ vội vàng giải thích. “Nếu không có mục đích gì thì tại sao cô ta phải ân cần với mẹ như thế chứ?” Lâm Hiên cười lạnh. Hắn đương nhiên biết Thẩm Ngạo Tuyết muốn làm gì. Chắc là biết từ chỗ hắn không có hy vọng, liền muốn tìm cơ hội ở chỗ Diệp Ỷ. Đáng tiếc, hắn tuyệt đối sẽ không cho cô ta cơ hội nào cả. “Haizz. Lúc đầu mẹ cũng nghĩ như vậy, nên không để ý đến cô ta. Nhưng cô ta thật sự đã giúp mẹ không ít việc. Thậm chí cô ta giúp mẹ mát xa, dọn nhà vệ sinh liên tục trong mấy tháng. Nhưng dạo ngày đây lâu lắm rồi cô ta không xuất hiện. Mẹ cảm thấy hơi kỳ lạ. Con nói thử xem, có phải Thẩm Ngạo Tuyết đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Diệp Ỷ thở dài nói. “Cô ta thì có thể gặp chuyện gì chứ? Mẹ, mẹ quên mất cô ta đã làm gì mẹ sao? Cô ta đánh gãy tay mẹ.” Lâm Hiên hiển nhiên không thể bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy, liền tha thứ cho Thẩm Ngạo Tuyết.
Bạch Vô Thường cảm thấy no, cũng rất bình thường.
Tuy rằng, Bạch Vô Thường và Quả Quả không thể khôi phục thành người bình thường, nhưng từ phản ứng của Bạch Vô Thường, có lẽ có hy vọng khôi phục ý thức một lần nữa.
Điều này khiến cho Lâm Hiên cảm thấy mừng rỡ.
Lâm Hiên cầm lấy xích sắt, trói hai người lại.
Lần này, hai người không còn giãy dụa nữa.
Chỉ là dùng đôi mắt xinh đẹp yên lặng nhìn Lâm Hiên.
Điện thoại di động của Lâm Hiên vang lên, là Diệp Ỷ gọi đến. Lúc anh về Giang Đô vẫn chưa ghé nhà, vừa định quay về nhà không ngờ mẹ anh đã gọi đến.
“Mẹ.” Lâm Hiên kêu một tiếng.
“Tiểu Hiên. Con khỏe không? Con ở bên ngoài mặc kệ bận rộn đến đâu, cũng nhất định phải chiếu cố tốt chính mình, biết không?” Diệp Ỷ thân thiết nói.
“Vâng ạ. Dạo gần đây ở nhà đều ổn đúng không ạ?” Lâm Hiên hỏi.
“Tất cả đều bình thường, chỉ là…” Diệp Ỷ muốn nói lại thôi.
“Mẹ, đã xảy ra chuyện gì sao?” Lâm Hiên có vẻ có chút khẩn trương.
Sống lại một đời, Diệp Ỷ cùng Tô Anh chính là điểm yếu lớn nhất của hắn.
“Cũng không có việc gì, mẹ chỉ là không biết nói với con hay không thôi…” Diệp Ỷ có chút do dự.
“Mẹ, mẹ còn coi như con là con trai con nữa không?” Lâm Hiên có chút không vui nói.
Diệp Ỷ trầm mặc một lát, rốt cục nói: “Thật ra, trong khoảng thời gian trước lúc con không có ở nhà, Thẩm Ngạo Tuyết thường xuyên tới tìm mẹ.”
“Thẩm Ngạo Tuyết? Cô ta tìm mẹ để làm gì? Cô a có bắt nạt mẹ không? Nếu cô ta dám làm như vậy con sẽ lập tức giết chết cô ta.” Lâm Hiên có chút tức giận.
Thẩm Ngạo Tuyết quấn lấy hắn còn chưa đủ, lại dám đi quấy rầy người nhà hắn, quả thực muốn chết.
“Không phải, Tiểu Hiên, con đừng hiểu lầm. Thẩm Ngạo Tuyết không có làm gì mẹ cả. Cô ấy biết mẹ mở công ty mới, thường xuyên đến công ty giúp mẹ, còn giới thiệu cho mẹ rất nhiều khách hàng nữa.” Diệp Ỷ vội vàng giải thích.
“Nếu không có mục đích gì thì tại sao cô ta phải ân cần với mẹ như thế chứ?” Lâm Hiên cười lạnh.
Hắn đương nhiên biết Thẩm Ngạo Tuyết muốn làm gì. Chắc là biết từ chỗ hắn không có hy vọng, liền muốn tìm cơ hội ở chỗ Diệp Ỷ.
Đáng tiếc, hắn tuyệt đối sẽ không cho cô ta cơ hội nào cả.
“Haizz. Lúc đầu mẹ cũng nghĩ như vậy, nên không để ý đến cô ta. Nhưng cô ta thật sự đã giúp mẹ không ít việc. Thậm chí cô ta giúp mẹ mát xa, dọn nhà vệ sinh liên tục trong mấy tháng. Nhưng dạo ngày đây lâu lắm rồi cô ta không xuất hiện. Mẹ cảm thấy hơi kỳ lạ. Con nói thử xem, có phải Thẩm Ngạo Tuyết đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Diệp Ỷ thở dài nói.
“Cô ta thì có thể gặp chuyện gì chứ? Mẹ, mẹ quên mất cô ta đã làm gì mẹ sao? Cô ta đánh gãy tay mẹ.” Lâm Hiên hiển nhiên không thể bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy, liền tha thứ cho Thẩm Ngạo Tuyết.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Bạch Vô Thường cảm thấy no, cũng rất bình thường. Tuy rằng, Bạch Vô Thường và Quả Quả không thể khôi phục thành người bình thường, nhưng từ phản ứng của Bạch Vô Thường, có lẽ có hy vọng khôi phục ý thức một lần nữa. Điều này khiến cho Lâm Hiên cảm thấy mừng rỡ.Lâm Hiên cầm lấy xích sắt, trói hai người lại. Lần này, hai người không còn giãy dụa nữa. Chỉ là dùng đôi mắt xinh đẹp yên lặng nhìn Lâm Hiên. Điện thoại di động của Lâm Hiên vang lên, là Diệp Ỷ gọi đến. Lúc anh về Giang Đô vẫn chưa ghé nhà, vừa định quay về nhà không ngờ mẹ anh đã gọi đến. “Mẹ.” Lâm Hiên kêu một tiếng. “Tiểu Hiên. Con khỏe không? Con ở bên ngoài mặc kệ bận rộn đến đâu, cũng nhất định phải chiếu cố tốt chính mình, biết không?” Diệp Ỷ thân thiết nói. “Vâng ạ. Dạo gần đây ở nhà đều ổn đúng không ạ?” Lâm Hiên hỏi. “Tất cả đều bình thường, chỉ là…” Diệp Ỷ muốn nói lại thôi. “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì sao?” Lâm Hiên có vẻ có chút khẩn trương. Sống lại một đời, Diệp Ỷ cùng Tô Anh chính là điểm yếu lớn nhất của hắn. “Cũng không có việc gì, mẹ chỉ là không biết nói với con hay không thôi…” Diệp Ỷ có chút do dự. “Mẹ, mẹ còn coi như con là con trai con nữa không?” Lâm Hiên có chút không vui nói. Diệp Ỷ trầm mặc một lát, rốt cục nói: “Thật ra, trong khoảng thời gian trước lúc con không có ở nhà, Thẩm Ngạo Tuyết thường xuyên tới tìm mẹ.” “Thẩm Ngạo Tuyết? Cô ta tìm mẹ để làm gì? Cô a có bắt nạt mẹ không? Nếu cô ta dám làm như vậy con sẽ lập tức giết chết cô ta.” Lâm Hiên có chút tức giận. Thẩm Ngạo Tuyết quấn lấy hắn còn chưa đủ, lại dám đi quấy rầy người nhà hắn, quả thực muốn chết. “Không phải, Tiểu Hiên, con đừng hiểu lầm. Thẩm Ngạo Tuyết không có làm gì mẹ cả. Cô ấy biết mẹ mở công ty mới, thường xuyên đến công ty giúp mẹ, còn giới thiệu cho mẹ rất nhiều khách hàng nữa.” Diệp Ỷ vội vàng giải thích. “Nếu không có mục đích gì thì tại sao cô ta phải ân cần với mẹ như thế chứ?” Lâm Hiên cười lạnh. Hắn đương nhiên biết Thẩm Ngạo Tuyết muốn làm gì. Chắc là biết từ chỗ hắn không có hy vọng, liền muốn tìm cơ hội ở chỗ Diệp Ỷ. Đáng tiếc, hắn tuyệt đối sẽ không cho cô ta cơ hội nào cả. “Haizz. Lúc đầu mẹ cũng nghĩ như vậy, nên không để ý đến cô ta. Nhưng cô ta thật sự đã giúp mẹ không ít việc. Thậm chí cô ta giúp mẹ mát xa, dọn nhà vệ sinh liên tục trong mấy tháng. Nhưng dạo ngày đây lâu lắm rồi cô ta không xuất hiện. Mẹ cảm thấy hơi kỳ lạ. Con nói thử xem, có phải Thẩm Ngạo Tuyết đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Diệp Ỷ thở dài nói. “Cô ta thì có thể gặp chuyện gì chứ? Mẹ, mẹ quên mất cô ta đã làm gì mẹ sao? Cô ta đánh gãy tay mẹ.” Lâm Hiên hiển nhiên không thể bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy, liền tha thứ cho Thẩm Ngạo Tuyết.