"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 879
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… “Kỳ thật lần đó cũng không phải cô ta sai khiến, là mẹ nhất định phải xông vào trong, vệ sĩ Thẩm gia đẩy mẹ một cái, không cẩn thận ngã gãy..." Diệp Ỷ nói ra. “Mặc kệ nói như thế nào, con cũng sẽ không tha thứ cho cô ta. Cô ta còn làm mù mắt của Hinh tỷ!” Lâm Hiên lạnh lùng nói. “Tiểu Hiên, mẹ không phải muốn con tha thứ cho Thẩm Ngạo Tuyết, càng không muốn hai người hòa hợp. Dù sao trong mắt mẹ thì Hồng Diệp mới là con dâu tốt mà mẹ chọn. Mẹ chỉ sợ Thẩm Ngạo Tuyết xảy ra chuyện gì hay không.” “Cô ta không đến tìm mẹ cũng không nói. Ngay cả một cuộc gọi cũng không gọi được. Chuyện này thật sự rất kỳ lạ.” Diệp Ỷ nói. “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa. Không có chuyện gì đâu.” “Chắc là cô ta thấy không thể nào tái hợp với con nữa nên đã từ bỏ rồi.” Lâm Hiên cũng không để tâm đến chuyện này nữa. Dù sao lần trước, hắn đã hoàn toàn khiến cho Thẩm Ngạo Tuyết từ bỏ hy vọng rồi. Anh và cô ta tuyệt đối không thể quay lại bên nhau được đâu. “Vậy được rồi, mẹ cúp máy đây. Con nhớ giữ sức khỏe đó.” Diệp Ỷ gật gật đầu. “Vâng. Mẹ cũng phải chú ý thân thể ạ.” Lâm Hiên cất điện thoại, rời khỏi tầng hầm. Thấy Lâm Hiên đi ra. Sở Thiền Hoàng lập tức đi tới, ôm lấy Lâm Hiên, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Hiên. Giống như là đang an ủi Lâm Hiên. Cô biết Bạch Vô Thường có ý nghĩa không tầm thường đối với Lâm Hiên. Hắn nhất định sẽ rất khó chịu khi tự tay giết chết cô ấy. "Ta không có giết nàng ấy." Lâm Hiên nói. "Hả?" Sở Thiền Hoàng sửng sốt. "Các nàng hút máu của ta, giống như khôi phục một chút ý thức." Lâm Hiên nói. "Ngươi nói, các nàng còn có thể sống lại?" Lâm Hiên lắc đầu: "Không biết." "Không sao, có lẽ sau một thời gian dài sẽ có thể tốt lên! Ta để lại tầng hầm cho họ." Sở Thiền Hoàng nhẹ giọng nói. "Chị, bên ngoài có người tìm Lâm thiếu." Lúc này, Tu La đột nhiên đi tới. Tu La hiện giờ đã hoàn toàn khôi phục lại phong cách nữ giới, tóc cũng đổi từ tóc ngắn ban đầu thành mái tóc dài ngang vai. Nói không chừng, đợi thêm một thời gian nữa, nàng sẽ là một mỹ nữ tóc dài tới eo. Nhìn thấy sự thay đổi của Tu La, Lâm Hiên cũng cảm giác rất kỳ quái. Không phải cô nàng này nói không thích làm phụ nữ sao? Tại sao bây giờ càng ngàycàng nữ tính rồi.
“Kỳ thật lần đó cũng không phải cô ta sai khiến, là mẹ nhất định phải xông vào trong, vệ sĩ Thẩm gia đẩy mẹ một cái, không cẩn thận ngã gãy..." Diệp Ỷ nói ra.
“Mặc kệ nói như thế nào, con cũng sẽ không tha thứ cho cô ta. Cô ta còn làm mù mắt của Hinh tỷ!” Lâm Hiên lạnh lùng nói.
“Tiểu Hiên, mẹ không phải muốn con tha thứ cho Thẩm Ngạo Tuyết, càng không muốn hai người hòa hợp. Dù sao trong mắt mẹ thì Hồng Diệp mới là con dâu tốt mà mẹ chọn. Mẹ chỉ sợ Thẩm Ngạo Tuyết xảy ra chuyện gì hay không.”
“Cô ta không đến tìm mẹ cũng không nói. Ngay cả một cuộc gọi cũng không gọi được. Chuyện này thật sự rất kỳ lạ.” Diệp Ỷ nói.
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa. Không có chuyện gì đâu.”
“Chắc là cô ta thấy không thể nào tái hợp với con nữa nên đã từ bỏ rồi.” Lâm Hiên cũng không để tâm đến chuyện này nữa.
Dù sao lần trước, hắn đã hoàn toàn khiến cho Thẩm Ngạo Tuyết từ bỏ hy vọng rồi. Anh và cô ta tuyệt đối không thể quay lại bên nhau được đâu.
“Vậy được rồi, mẹ cúp máy đây. Con nhớ giữ sức khỏe đó.” Diệp Ỷ gật gật đầu.
“Vâng. Mẹ cũng phải chú ý thân thể ạ.”
Lâm Hiên cất điện thoại, rời khỏi tầng hầm.
Thấy Lâm Hiên đi ra.
Sở Thiền Hoàng lập tức đi tới, ôm lấy Lâm Hiên, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Hiên.
Giống như là đang an ủi Lâm Hiên.
Cô biết Bạch Vô Thường có ý nghĩa không tầm thường đối với Lâm Hiên.
Hắn nhất định sẽ rất khó chịu khi tự tay giết chết cô ấy.
"Ta không có giết nàng ấy." Lâm Hiên nói.
"Hả?" Sở Thiền Hoàng sửng sốt.
"Các nàng hút máu của ta, giống như khôi phục một chút ý thức." Lâm Hiên nói.
"Ngươi nói, các nàng còn có thể sống lại?"
Lâm Hiên lắc đầu: "Không biết."
"Không sao, có lẽ sau một thời gian dài sẽ có thể tốt lên! Ta để lại tầng hầm cho họ." Sở Thiền Hoàng nhẹ giọng nói.
"Chị, bên ngoài có người tìm Lâm thiếu." Lúc này, Tu La đột nhiên đi tới.
Tu La hiện giờ đã hoàn toàn khôi phục lại phong cách nữ giới, tóc cũng đổi từ tóc ngắn ban đầu thành mái tóc dài ngang vai.
Nói không chừng, đợi thêm một thời gian nữa, nàng sẽ là một mỹ nữ tóc dài tới eo.
Nhìn thấy sự thay đổi của Tu La, Lâm Hiên cũng cảm giác rất kỳ quái.
Không phải cô nàng này nói không thích làm phụ nữ sao?
Tại sao bây giờ càng ngày
càng nữ tính rồi.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… “Kỳ thật lần đó cũng không phải cô ta sai khiến, là mẹ nhất định phải xông vào trong, vệ sĩ Thẩm gia đẩy mẹ một cái, không cẩn thận ngã gãy..." Diệp Ỷ nói ra. “Mặc kệ nói như thế nào, con cũng sẽ không tha thứ cho cô ta. Cô ta còn làm mù mắt của Hinh tỷ!” Lâm Hiên lạnh lùng nói. “Tiểu Hiên, mẹ không phải muốn con tha thứ cho Thẩm Ngạo Tuyết, càng không muốn hai người hòa hợp. Dù sao trong mắt mẹ thì Hồng Diệp mới là con dâu tốt mà mẹ chọn. Mẹ chỉ sợ Thẩm Ngạo Tuyết xảy ra chuyện gì hay không.” “Cô ta không đến tìm mẹ cũng không nói. Ngay cả một cuộc gọi cũng không gọi được. Chuyện này thật sự rất kỳ lạ.” Diệp Ỷ nói. “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa. Không có chuyện gì đâu.” “Chắc là cô ta thấy không thể nào tái hợp với con nữa nên đã từ bỏ rồi.” Lâm Hiên cũng không để tâm đến chuyện này nữa. Dù sao lần trước, hắn đã hoàn toàn khiến cho Thẩm Ngạo Tuyết từ bỏ hy vọng rồi. Anh và cô ta tuyệt đối không thể quay lại bên nhau được đâu. “Vậy được rồi, mẹ cúp máy đây. Con nhớ giữ sức khỏe đó.” Diệp Ỷ gật gật đầu. “Vâng. Mẹ cũng phải chú ý thân thể ạ.” Lâm Hiên cất điện thoại, rời khỏi tầng hầm. Thấy Lâm Hiên đi ra. Sở Thiền Hoàng lập tức đi tới, ôm lấy Lâm Hiên, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Hiên. Giống như là đang an ủi Lâm Hiên. Cô biết Bạch Vô Thường có ý nghĩa không tầm thường đối với Lâm Hiên. Hắn nhất định sẽ rất khó chịu khi tự tay giết chết cô ấy. "Ta không có giết nàng ấy." Lâm Hiên nói. "Hả?" Sở Thiền Hoàng sửng sốt. "Các nàng hút máu của ta, giống như khôi phục một chút ý thức." Lâm Hiên nói. "Ngươi nói, các nàng còn có thể sống lại?" Lâm Hiên lắc đầu: "Không biết." "Không sao, có lẽ sau một thời gian dài sẽ có thể tốt lên! Ta để lại tầng hầm cho họ." Sở Thiền Hoàng nhẹ giọng nói. "Chị, bên ngoài có người tìm Lâm thiếu." Lúc này, Tu La đột nhiên đi tới. Tu La hiện giờ đã hoàn toàn khôi phục lại phong cách nữ giới, tóc cũng đổi từ tóc ngắn ban đầu thành mái tóc dài ngang vai. Nói không chừng, đợi thêm một thời gian nữa, nàng sẽ là một mỹ nữ tóc dài tới eo. Nhìn thấy sự thay đổi của Tu La, Lâm Hiên cũng cảm giác rất kỳ quái. Không phải cô nàng này nói không thích làm phụ nữ sao? Tại sao bây giờ càng ngàycàng nữ tính rồi.