Chương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên…
Chương 11
Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Chương 11 Qua cầu rút vầnNhưng cô phải thất vọng rồi, vì ông cụ chỉ ho khan mộttiếng, làm như không thấy.Cô thật sự muốn bắt Bạch Vĩnh Minh quỳ xuống, để anhta vứt bỏ chút danh dự buồn cười kia, nhưng ông cụBạch không lên tiếng, cô không thể làm được.Mặc dù bây giờ cô đã bàn chuyện đầu tư thành công,mặc dù ông cụ cho cô làm người phụ trách của hạngmục mới. Nhưng ở nhà họ Bạch, địa vị của cô vẫn khôngbằng Bạch Vĩnh Minh.“Nói thật, anh có quỳ xuống dập đầu hay không không.sao cả, tôi cũng không cần. Tôi chỉ muốn cho anh biếtđừng xem thường bất kỳ ai cả, nói không chừng người tacòn mạnh hơn anh đấy”Giọng nói dịu dàng nhưng lại nói ra lời hùng hồn, khí thếvô đối!Bạch Vĩnh Minh bị châm chọc làm đứng ngồi không yên,sắc mặt khó coi như ăn phải cả ký ruồi bọ. Tuy Bạch AnTương không kêu anh ta thật sự quỳ xuống dập đầu,nhưng lời nói không nặng không nhẹ kia lại khiến anh tacàng khó chịu hơn.Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bạch An Tương.chào tạm biệt ông cụ, nói muốn đi đưa hợp đồng cho.Tổng giám đốc Trương.Ông cụ cười liên tục gật đầu nói được.Nghĩ đến sắc mặt khó coi của Bạch Vĩnh Minh, lúc rờikhỏi cô cực kỳ thoải mái.Cảm thấy sắc thái của cả thế giới đều ấm hơn rất nhiều.Vừa ra ngoài không lâu, điện thoại của Bạch An Tươngđã reo lên, mở ra xem thì thấy là mẹ gọi đến, cô chầnchừ một lát, cuối cùng vẫn nghe máy.“Ôi chao con gái ngoan của mẹ, con thật sự khiến mẹthấy kiêu hãnh mà, buổi tối về ăn cơm, đừng chịu khổ ởbên ngoài nữa, mẹ nhớ con muốn chết luôn rồi”“Vâng” Đương nhiên Bạch An Tương biết chắc chắn chịhọ đã nói tin tức cho mẹ rồi.Buổi tối, Bạch An Tương trở về nhà thuê, Trình Uyên đãnấu một bàn đồ ăn.Nhìn thấy nghênh đón mình là Trình Uyên đang mỉmcười và một bàn món ăn ngon, trong lòng Bạch AnTương có chút ấm áp.“Bàn với anh một chuyện” Cô nói.Trình Uyên gật đầu: “Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nóicũng được”“Em đã đồng ý với mẹ là hôm nay về nhà ăn cơm rồi” Rõràng Bạch An Tương cũng không định ăn xong mới nói.“Được” Trình Uyên cười gật đầu.Điều này khiến cô khá bất ngờ.Về đến nhà.Lý Ninh Quyên có vẻ cực kỳ hưng phấn, Bạch An Tươngvừa vào nhà, bà ta đã ôm chặt lấy cô.“0h my god, An Tương của mẹ thật sự quá giỏi, ngay cảxí nghiệp lớn như Vịnh Ánh Trăng cũng thu phục được,thật là… Lúc đầu khi Doanh Doanh nói với mẹ mẹ cònkhông tin đấy”Nhớ tới cảnh Trình Uyên bóp chân cho mẹ anh, lại nhìnmẹ hoa chân múa tay vui sướng vì thành công của cô,Bạch An Tương hiểu ý nở nụ cười.Bạch An Tương cười, Trình Uyên cũng vui.Ai ngờ Lý Ninh Quyên lại giống như trở mặt vậy, sác mặtthoáng chốc trở nên u ám, hung dữ trừng Trình Uyênmột cái.“Cậu vui cái gì? Đồ vô dụng, thấy An Tương xảy rachuyện cũng không giúp được gì, cậu nói xem cần cậucó tác dụng gì? Cũng nhờ có An Tương nhà chúng tôigiỏi giang, nếu không…”“Mẹ..” Bạch An Tương vội ngắt lời quở mảng của Lý NinhQuyên với Trình Uyên, muốn nói sự thật cho bà ta nghe.Ai ngờ Trình Uyên lại cười nói: “Con đi chuẩn bị bữa tối:Trước khi đi còn lén thì thầm bên tai Bạch An Tương:“Đừng để lộ”Bạch An Tương nhìn anh với ánh mát khó hiểu, cuốicùng thở dài.Trình Uyên gặp được ba của Bạch An Tương ở phòngbếp.“Ba”“Ừm”“Sao ba cũng ở trong bếp thế?”“Phải đó, thật trùng hợp”Giọng nói của Lý Ninh Quyên bên ngoài lại vang lên:“Đàn ông nhà chúng ta đều là đồ vô dụng, ngược đời vớingười ta, chúng ta là nữ lo chuyện bên ngoài nam lo.chuyện bên trong”Hai người đàn ông trong bếp đưa mắt nhìn nhau, cuốicùng cũng chỉ cười xấu hổ.Đêm đó, một chiếc BMW chạy vào biệt thự Thừa Uyểncủa ông cụ Bạch.Bạch Vĩnh Minh xách một túi quà lớn đến gặp ông cụ.“Ông nội, ông tuyệt đối đừng giao hạng mục mới vào tayBạch An Tương nhé”Trong phòng khách, Bạch Vĩnh Minh giả vờ căng thẳnglo âu nói với ông cụ.Ông cụ ngồi thẳng trên sofa, hơi nâng mắt lên: “Tiền vốnlà An Tương tìm được, vì sao ông không thể đưa hạngmục cho con bé?”“Đó là vì bây giờ Vịnh Ánh Trăng đang tìm người xin đầutư, đúng lúc được cô ta đụng trúng, ông nội, cháu cómột bạn học làm Giám đốc ở Vịnh Ánh Trăng. Nếu làcháu đi, nói không chừng còn có được nhiều tiền vốnhơn nữa đấy” Bạch Vĩnh Minh vỗ ngực nói.“Hơn nữa ông nội cũng biết, nếu không phải lúc trướcBạch An Tương lén kết hôn với Trình Uyên, nhà họ Bạchchúng ta cần thảm hại đến mức cần tìm kiếm đầu tưsao?”Bạch Vĩnh Minh lại chỉ thẳng vào nỗi đau của ông cụ,căm ghét nói: “Kết quả thì sao, Bạch An Tương lấy cáithứ gì? Cậu ta không chỉ không thể giúp được nhà họBạch chúng ta, còn ăn không uống không của chúng ta,đợi đến một ngày..”Nói đến đây, Bạch Vĩnh Minh vội im miệng.Ông cụ nhíu mày, ông ta biết chắc chắn tiếp theo BạchVĩnh Minh muốn nói đợi một ngày ông về trời, vậy cậu tacòn có thể chia một phần di sản của nhà họ Bạch màkhông tốn chút công sức nào, đương nhiên chắc chắnBạch Vĩnh Minh không dám nói ra những lời này.“Dù sao sản nghiệp to lớn của nhà họ Bạch chúng ta đềulà một tay ông nội gầy dựng, cháu trai cũng không muốnđến lúc đó còn phải chia cho người ngoài”Ngón tay già nua của ông cụ gõ lên tay vịn sofa, im lặngmột lúc lâu.“Bên phía Long Đăng, cháu bàn với Long Thầm Vũ thếnào rồi?” Ông ta đột nhiên hỏi.Bạch Vĩnh Minh nghe vậy thì cứng mặt, sau đó cười nói:“Vốn đã bàn xong rồi, cậu Long cũng đồng ý bỏ vốn vào,cũng biết bên phía Vịnh Ánh Trăng đã bàn xong. Cháunghĩ đứng sau Vịnh Ánh Trăng là Tập đoàn Tuấn Phong,có thế nào cũng mạnh hơn Long Đằng, cho nên tạm thờikhông đồng ý với cậu Long”Ông cụ gật đầu: “Cũng phải, nếu có thể dựa vào gốc cây†o là Tuấn Phong, chúng ta còn quan tâm Long Đằnglàm gì, như vậy đi, dù sao cháu làm quản lý cấp cao ởcông ty đã lâu, nghiệp vụ cũng thuần thục, hạng mụcnày sẽ do cháu phụ trách” Nghe vậy, Bạch Vĩnh Minh mừng r( ng nội, cháu nghe.nói nhân sâm của núi Trường Bạch rất tốt, ông xem”Anh ta đặt một hộp quà tinh xảo lên bàn.Ông cụ không nhịn được cười mảng: “Đồ răng con, bớtcó làm thế với ông nội đi, rảnh quá thì để tâm vào côngviệc nhiều một chút, trong mấy đứa cùng thế hệ với cháucó cháu là lớn nhất, ông nội cũng thương cháu nhất,cháu đừng làm ông nội thất vọng nh锓Chác chán chác chán, ông nội cứ yên tâm”Ngày hôm sau công ty họp sớm.Ông cụ tuyên bố một chuyện.“Chuyện bàn bạc với Vịnh Ánh Trăng tạm thời để VĩnhMinh làm, còn về hạng mục mới cũng tạm thời do VĩnhMinh phụ trách. An Tương, cháu đưa tài liệu có liên quancho anh Vĩnh Minh của cháu nhé”Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía Bạch An Tương vàBạch Vĩnh Minh.Lỗ mũi Bạch Vĩnh Minh hướng thẳng lên trời, dáng vẻ làlẽ đương nhiên.Bạch An Tương thì giật mình: “Ông nội, nhưng mà..”Ông cụ phất tay: “Không có nhưng mà, dù sao cấp bậccủa cháu ở công ty không cao, lại để cháu đi bàn chuyệnđầu tư với Vịnh Ánh Trăng, sợ là Tổng giám đốc của bênđó sẽ cho rằng Bạch Thị chúng ta không có thành ý”Sau khi tan họp, Bạch An Tương hiu quạnh đi ra khỏi caoốc của Tập đoàn Trái cây Bạch Thị, lại gặp phải BạchVĩnh Minh trước cổng.“An Tương à, cảm thấy thế nào?” Bạch Vĩnh Minh cườixấu xa.Bạch An Tương không ngốc, đương nhiên cô biết chuyệnnày chắc chắn là Bạch Vĩnh Minh giở trò quỷ ở phía sau.Lúc này thấy anh ta cực kỳ đác ý, Bạch An Tương hậnđến nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Vĩnh Minh, anh đừngđắc ý, có một vài chuyện không phải ai cũng có thể làmđược đâu”Bạch Vĩnh Minh cười lạnh: “Cô đúng là xem trọng mìnhquá rồi? Thật sự cho rằng trái đất này cách xa cô thì sẽkhông xoay nữa sao? Nói thật cho cô biết, chuyện phụtrách hạng mục mới này là tôi xin ông nội đó, cô cũngbiết ông nội thương tôi hơn cô mà, giành với tôi cô cònthua xa lắm” “Hơn nữa, tôi còn thật sự có một bạn học làm Giám đốc.ở Vịnh Ánh Trăng, so với người không có chút quan hệ,chỉ dựa vào may mắn, tôi có ưu thế lớn hơn, nói khôngchừng tôi còn có thể bàn tám mươi triệu trong hợp đồngthành một trăm triệu đấy”Bạch An Tương lười để ý anh ta, đi thẳng về nhà.Sau khi về đến nhà, cô không vui nhốt mình trong phòng.Lý Ninh Quyên và Bạch Sĩ Câu liếc mắt nhìn nhau, sau đógõ cửa phòng Bạch An Tương, Trình Uyên cũng đi quatheo.“Sao thế An Tương?” Lý Ninh Quyên lo lắng hỏi.Bạch An Tương cau mày, chẹp miệng nói: “Ông nội đểBạch Vĩnh Minh phụ trách chuyện hạng mục mới rồi”“Cái gì?”Nghe vậy, khuôn mặt Lý Ninh Quyên nhanh chóng vặnvẹo.“Bạch Vĩnh Minh đáng chết này chác chán là nói xấu AnTương nhà chúng ta trước mặt ông cụ, không được, mẹđi tìm nó”Bạch Sĩ Câu giữ bà ta lại, bình tĩnh nói: “Bà tìm nó thì cótác dụng gì?”“Nhưng mà… nhưng mà tiền vốn An Tương của chúng tavất vả mới bàn được, dựa vào cái gì để thằng ranh kiađược lợi chứ?” Lý Ninh Quyên cực kỳ không cam lòng:“Bình thường Bạch Vĩnh Minh cứ nhằm vào nhà chúngta, người làm chú là ông lại không dám ra mặt một chútnào”Bạch Sĩ Câu lại nói với Lý Ninh Quyên: “Đây là chuyệntốt”
Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Chương 11 Qua cầu rút vầnNhưng cô phải thất vọng rồi, vì ông cụ chỉ ho khan mộttiếng, làm như không thấy.Cô thật sự muốn bắt Bạch Vĩnh Minh quỳ xuống, để anhta vứt bỏ chút danh dự buồn cười kia, nhưng ông cụBạch không lên tiếng, cô không thể làm được.Mặc dù bây giờ cô đã bàn chuyện đầu tư thành công,mặc dù ông cụ cho cô làm người phụ trách của hạngmục mới. Nhưng ở nhà họ Bạch, địa vị của cô vẫn khôngbằng Bạch Vĩnh Minh.“Nói thật, anh có quỳ xuống dập đầu hay không không.sao cả, tôi cũng không cần. Tôi chỉ muốn cho anh biếtđừng xem thường bất kỳ ai cả, nói không chừng người tacòn mạnh hơn anh đấy”Giọng nói dịu dàng nhưng lại nói ra lời hùng hồn, khí thếvô đối!Bạch Vĩnh Minh bị châm chọc làm đứng ngồi không yên,sắc mặt khó coi như ăn phải cả ký ruồi bọ. Tuy Bạch AnTương không kêu anh ta thật sự quỳ xuống dập đầu,nhưng lời nói không nặng không nhẹ kia lại khiến anh tacàng khó chịu hơn.Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bạch An Tương.chào tạm biệt ông cụ, nói muốn đi đưa hợp đồng cho.Tổng giám đốc Trương.Ông cụ cười liên tục gật đầu nói được.Nghĩ đến sắc mặt khó coi của Bạch Vĩnh Minh, lúc rờikhỏi cô cực kỳ thoải mái.Cảm thấy sắc thái của cả thế giới đều ấm hơn rất nhiều.Vừa ra ngoài không lâu, điện thoại của Bạch An Tươngđã reo lên, mở ra xem thì thấy là mẹ gọi đến, cô chầnchừ một lát, cuối cùng vẫn nghe máy.“Ôi chao con gái ngoan của mẹ, con thật sự khiến mẹthấy kiêu hãnh mà, buổi tối về ăn cơm, đừng chịu khổ ởbên ngoài nữa, mẹ nhớ con muốn chết luôn rồi”“Vâng” Đương nhiên Bạch An Tương biết chắc chắn chịhọ đã nói tin tức cho mẹ rồi.Buổi tối, Bạch An Tương trở về nhà thuê, Trình Uyên đãnấu một bàn đồ ăn.Nhìn thấy nghênh đón mình là Trình Uyên đang mỉmcười và một bàn món ăn ngon, trong lòng Bạch AnTương có chút ấm áp.“Bàn với anh một chuyện” Cô nói.Trình Uyên gật đầu: “Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nóicũng được”“Em đã đồng ý với mẹ là hôm nay về nhà ăn cơm rồi” Rõràng Bạch An Tương cũng không định ăn xong mới nói.“Được” Trình Uyên cười gật đầu.Điều này khiến cô khá bất ngờ.Về đến nhà.Lý Ninh Quyên có vẻ cực kỳ hưng phấn, Bạch An Tươngvừa vào nhà, bà ta đã ôm chặt lấy cô.“0h my god, An Tương của mẹ thật sự quá giỏi, ngay cảxí nghiệp lớn như Vịnh Ánh Trăng cũng thu phục được,thật là… Lúc đầu khi Doanh Doanh nói với mẹ mẹ cònkhông tin đấy”Nhớ tới cảnh Trình Uyên bóp chân cho mẹ anh, lại nhìnmẹ hoa chân múa tay vui sướng vì thành công của cô,Bạch An Tương hiểu ý nở nụ cười.Bạch An Tương cười, Trình Uyên cũng vui.Ai ngờ Lý Ninh Quyên lại giống như trở mặt vậy, sác mặtthoáng chốc trở nên u ám, hung dữ trừng Trình Uyênmột cái.“Cậu vui cái gì? Đồ vô dụng, thấy An Tương xảy rachuyện cũng không giúp được gì, cậu nói xem cần cậucó tác dụng gì? Cũng nhờ có An Tương nhà chúng tôigiỏi giang, nếu không…”“Mẹ..” Bạch An Tương vội ngắt lời quở mảng của Lý NinhQuyên với Trình Uyên, muốn nói sự thật cho bà ta nghe.Ai ngờ Trình Uyên lại cười nói: “Con đi chuẩn bị bữa tối:Trước khi đi còn lén thì thầm bên tai Bạch An Tương:“Đừng để lộ”Bạch An Tương nhìn anh với ánh mát khó hiểu, cuốicùng thở dài.Trình Uyên gặp được ba của Bạch An Tương ở phòngbếp.“Ba”“Ừm”“Sao ba cũng ở trong bếp thế?”“Phải đó, thật trùng hợp”Giọng nói của Lý Ninh Quyên bên ngoài lại vang lên:“Đàn ông nhà chúng ta đều là đồ vô dụng, ngược đời vớingười ta, chúng ta là nữ lo chuyện bên ngoài nam lo.chuyện bên trong”Hai người đàn ông trong bếp đưa mắt nhìn nhau, cuốicùng cũng chỉ cười xấu hổ.Đêm đó, một chiếc BMW chạy vào biệt thự Thừa Uyểncủa ông cụ Bạch.Bạch Vĩnh Minh xách một túi quà lớn đến gặp ông cụ.“Ông nội, ông tuyệt đối đừng giao hạng mục mới vào tayBạch An Tương nhé”Trong phòng khách, Bạch Vĩnh Minh giả vờ căng thẳnglo âu nói với ông cụ.Ông cụ ngồi thẳng trên sofa, hơi nâng mắt lên: “Tiền vốnlà An Tương tìm được, vì sao ông không thể đưa hạngmục cho con bé?”“Đó là vì bây giờ Vịnh Ánh Trăng đang tìm người xin đầutư, đúng lúc được cô ta đụng trúng, ông nội, cháu cómột bạn học làm Giám đốc ở Vịnh Ánh Trăng. Nếu làcháu đi, nói không chừng còn có được nhiều tiền vốnhơn nữa đấy” Bạch Vĩnh Minh vỗ ngực nói.“Hơn nữa ông nội cũng biết, nếu không phải lúc trướcBạch An Tương lén kết hôn với Trình Uyên, nhà họ Bạchchúng ta cần thảm hại đến mức cần tìm kiếm đầu tưsao?”Bạch Vĩnh Minh lại chỉ thẳng vào nỗi đau của ông cụ,căm ghét nói: “Kết quả thì sao, Bạch An Tương lấy cáithứ gì? Cậu ta không chỉ không thể giúp được nhà họBạch chúng ta, còn ăn không uống không của chúng ta,đợi đến một ngày..”Nói đến đây, Bạch Vĩnh Minh vội im miệng.Ông cụ nhíu mày, ông ta biết chắc chắn tiếp theo BạchVĩnh Minh muốn nói đợi một ngày ông về trời, vậy cậu tacòn có thể chia một phần di sản của nhà họ Bạch màkhông tốn chút công sức nào, đương nhiên chắc chắnBạch Vĩnh Minh không dám nói ra những lời này.“Dù sao sản nghiệp to lớn của nhà họ Bạch chúng ta đềulà một tay ông nội gầy dựng, cháu trai cũng không muốnđến lúc đó còn phải chia cho người ngoài”Ngón tay già nua của ông cụ gõ lên tay vịn sofa, im lặngmột lúc lâu.“Bên phía Long Đăng, cháu bàn với Long Thầm Vũ thếnào rồi?” Ông ta đột nhiên hỏi.Bạch Vĩnh Minh nghe vậy thì cứng mặt, sau đó cười nói:“Vốn đã bàn xong rồi, cậu Long cũng đồng ý bỏ vốn vào,cũng biết bên phía Vịnh Ánh Trăng đã bàn xong. Cháunghĩ đứng sau Vịnh Ánh Trăng là Tập đoàn Tuấn Phong,có thế nào cũng mạnh hơn Long Đằng, cho nên tạm thờikhông đồng ý với cậu Long”Ông cụ gật đầu: “Cũng phải, nếu có thể dựa vào gốc cây†o là Tuấn Phong, chúng ta còn quan tâm Long Đằnglàm gì, như vậy đi, dù sao cháu làm quản lý cấp cao ởcông ty đã lâu, nghiệp vụ cũng thuần thục, hạng mụcnày sẽ do cháu phụ trách” Nghe vậy, Bạch Vĩnh Minh mừng r( ng nội, cháu nghe.nói nhân sâm của núi Trường Bạch rất tốt, ông xem”Anh ta đặt một hộp quà tinh xảo lên bàn.Ông cụ không nhịn được cười mảng: “Đồ răng con, bớtcó làm thế với ông nội đi, rảnh quá thì để tâm vào côngviệc nhiều một chút, trong mấy đứa cùng thế hệ với cháucó cháu là lớn nhất, ông nội cũng thương cháu nhất,cháu đừng làm ông nội thất vọng nh锓Chác chán chác chán, ông nội cứ yên tâm”Ngày hôm sau công ty họp sớm.Ông cụ tuyên bố một chuyện.“Chuyện bàn bạc với Vịnh Ánh Trăng tạm thời để VĩnhMinh làm, còn về hạng mục mới cũng tạm thời do VĩnhMinh phụ trách. An Tương, cháu đưa tài liệu có liên quancho anh Vĩnh Minh của cháu nhé”Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía Bạch An Tương vàBạch Vĩnh Minh.Lỗ mũi Bạch Vĩnh Minh hướng thẳng lên trời, dáng vẻ làlẽ đương nhiên.Bạch An Tương thì giật mình: “Ông nội, nhưng mà..”Ông cụ phất tay: “Không có nhưng mà, dù sao cấp bậccủa cháu ở công ty không cao, lại để cháu đi bàn chuyệnđầu tư với Vịnh Ánh Trăng, sợ là Tổng giám đốc của bênđó sẽ cho rằng Bạch Thị chúng ta không có thành ý”Sau khi tan họp, Bạch An Tương hiu quạnh đi ra khỏi caoốc của Tập đoàn Trái cây Bạch Thị, lại gặp phải BạchVĩnh Minh trước cổng.“An Tương à, cảm thấy thế nào?” Bạch Vĩnh Minh cườixấu xa.Bạch An Tương không ngốc, đương nhiên cô biết chuyệnnày chắc chắn là Bạch Vĩnh Minh giở trò quỷ ở phía sau.Lúc này thấy anh ta cực kỳ đác ý, Bạch An Tương hậnđến nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Vĩnh Minh, anh đừngđắc ý, có một vài chuyện không phải ai cũng có thể làmđược đâu”Bạch Vĩnh Minh cười lạnh: “Cô đúng là xem trọng mìnhquá rồi? Thật sự cho rằng trái đất này cách xa cô thì sẽkhông xoay nữa sao? Nói thật cho cô biết, chuyện phụtrách hạng mục mới này là tôi xin ông nội đó, cô cũngbiết ông nội thương tôi hơn cô mà, giành với tôi cô cònthua xa lắm” “Hơn nữa, tôi còn thật sự có một bạn học làm Giám đốc.ở Vịnh Ánh Trăng, so với người không có chút quan hệ,chỉ dựa vào may mắn, tôi có ưu thế lớn hơn, nói khôngchừng tôi còn có thể bàn tám mươi triệu trong hợp đồngthành một trăm triệu đấy”Bạch An Tương lười để ý anh ta, đi thẳng về nhà.Sau khi về đến nhà, cô không vui nhốt mình trong phòng.Lý Ninh Quyên và Bạch Sĩ Câu liếc mắt nhìn nhau, sau đógõ cửa phòng Bạch An Tương, Trình Uyên cũng đi quatheo.“Sao thế An Tương?” Lý Ninh Quyên lo lắng hỏi.Bạch An Tương cau mày, chẹp miệng nói: “Ông nội đểBạch Vĩnh Minh phụ trách chuyện hạng mục mới rồi”“Cái gì?”Nghe vậy, khuôn mặt Lý Ninh Quyên nhanh chóng vặnvẹo.“Bạch Vĩnh Minh đáng chết này chác chán là nói xấu AnTương nhà chúng ta trước mặt ông cụ, không được, mẹđi tìm nó”Bạch Sĩ Câu giữ bà ta lại, bình tĩnh nói: “Bà tìm nó thì cótác dụng gì?”“Nhưng mà… nhưng mà tiền vốn An Tương của chúng tavất vả mới bàn được, dựa vào cái gì để thằng ranh kiađược lợi chứ?” Lý Ninh Quyên cực kỳ không cam lòng:“Bình thường Bạch Vĩnh Minh cứ nhằm vào nhà chúngta, người làm chú là ông lại không dám ra mặt một chútnào”Bạch Sĩ Câu lại nói với Lý Ninh Quyên: “Đây là chuyệntốt”
Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Chương 11 Qua cầu rút vầnNhưng cô phải thất vọng rồi, vì ông cụ chỉ ho khan mộttiếng, làm như không thấy.Cô thật sự muốn bắt Bạch Vĩnh Minh quỳ xuống, để anhta vứt bỏ chút danh dự buồn cười kia, nhưng ông cụBạch không lên tiếng, cô không thể làm được.Mặc dù bây giờ cô đã bàn chuyện đầu tư thành công,mặc dù ông cụ cho cô làm người phụ trách của hạngmục mới. Nhưng ở nhà họ Bạch, địa vị của cô vẫn khôngbằng Bạch Vĩnh Minh.“Nói thật, anh có quỳ xuống dập đầu hay không không.sao cả, tôi cũng không cần. Tôi chỉ muốn cho anh biếtđừng xem thường bất kỳ ai cả, nói không chừng người tacòn mạnh hơn anh đấy”Giọng nói dịu dàng nhưng lại nói ra lời hùng hồn, khí thếvô đối!Bạch Vĩnh Minh bị châm chọc làm đứng ngồi không yên,sắc mặt khó coi như ăn phải cả ký ruồi bọ. Tuy Bạch AnTương không kêu anh ta thật sự quỳ xuống dập đầu,nhưng lời nói không nặng không nhẹ kia lại khiến anh tacàng khó chịu hơn.Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bạch An Tương.chào tạm biệt ông cụ, nói muốn đi đưa hợp đồng cho.Tổng giám đốc Trương.Ông cụ cười liên tục gật đầu nói được.Nghĩ đến sắc mặt khó coi của Bạch Vĩnh Minh, lúc rờikhỏi cô cực kỳ thoải mái.Cảm thấy sắc thái của cả thế giới đều ấm hơn rất nhiều.Vừa ra ngoài không lâu, điện thoại của Bạch An Tươngđã reo lên, mở ra xem thì thấy là mẹ gọi đến, cô chầnchừ một lát, cuối cùng vẫn nghe máy.“Ôi chao con gái ngoan của mẹ, con thật sự khiến mẹthấy kiêu hãnh mà, buổi tối về ăn cơm, đừng chịu khổ ởbên ngoài nữa, mẹ nhớ con muốn chết luôn rồi”“Vâng” Đương nhiên Bạch An Tương biết chắc chắn chịhọ đã nói tin tức cho mẹ rồi.Buổi tối, Bạch An Tương trở về nhà thuê, Trình Uyên đãnấu một bàn đồ ăn.Nhìn thấy nghênh đón mình là Trình Uyên đang mỉmcười và một bàn món ăn ngon, trong lòng Bạch AnTương có chút ấm áp.“Bàn với anh một chuyện” Cô nói.Trình Uyên gật đầu: “Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nóicũng được”“Em đã đồng ý với mẹ là hôm nay về nhà ăn cơm rồi” Rõràng Bạch An Tương cũng không định ăn xong mới nói.“Được” Trình Uyên cười gật đầu.Điều này khiến cô khá bất ngờ.Về đến nhà.Lý Ninh Quyên có vẻ cực kỳ hưng phấn, Bạch An Tươngvừa vào nhà, bà ta đã ôm chặt lấy cô.“0h my god, An Tương của mẹ thật sự quá giỏi, ngay cảxí nghiệp lớn như Vịnh Ánh Trăng cũng thu phục được,thật là… Lúc đầu khi Doanh Doanh nói với mẹ mẹ cònkhông tin đấy”Nhớ tới cảnh Trình Uyên bóp chân cho mẹ anh, lại nhìnmẹ hoa chân múa tay vui sướng vì thành công của cô,Bạch An Tương hiểu ý nở nụ cười.Bạch An Tương cười, Trình Uyên cũng vui.Ai ngờ Lý Ninh Quyên lại giống như trở mặt vậy, sác mặtthoáng chốc trở nên u ám, hung dữ trừng Trình Uyênmột cái.“Cậu vui cái gì? Đồ vô dụng, thấy An Tương xảy rachuyện cũng không giúp được gì, cậu nói xem cần cậucó tác dụng gì? Cũng nhờ có An Tương nhà chúng tôigiỏi giang, nếu không…”“Mẹ..” Bạch An Tương vội ngắt lời quở mảng của Lý NinhQuyên với Trình Uyên, muốn nói sự thật cho bà ta nghe.Ai ngờ Trình Uyên lại cười nói: “Con đi chuẩn bị bữa tối:Trước khi đi còn lén thì thầm bên tai Bạch An Tương:“Đừng để lộ”Bạch An Tương nhìn anh với ánh mát khó hiểu, cuốicùng thở dài.Trình Uyên gặp được ba của Bạch An Tương ở phòngbếp.“Ba”“Ừm”“Sao ba cũng ở trong bếp thế?”“Phải đó, thật trùng hợp”Giọng nói của Lý Ninh Quyên bên ngoài lại vang lên:“Đàn ông nhà chúng ta đều là đồ vô dụng, ngược đời vớingười ta, chúng ta là nữ lo chuyện bên ngoài nam lo.chuyện bên trong”Hai người đàn ông trong bếp đưa mắt nhìn nhau, cuốicùng cũng chỉ cười xấu hổ.Đêm đó, một chiếc BMW chạy vào biệt thự Thừa Uyểncủa ông cụ Bạch.Bạch Vĩnh Minh xách một túi quà lớn đến gặp ông cụ.“Ông nội, ông tuyệt đối đừng giao hạng mục mới vào tayBạch An Tương nhé”Trong phòng khách, Bạch Vĩnh Minh giả vờ căng thẳnglo âu nói với ông cụ.Ông cụ ngồi thẳng trên sofa, hơi nâng mắt lên: “Tiền vốnlà An Tương tìm được, vì sao ông không thể đưa hạngmục cho con bé?”“Đó là vì bây giờ Vịnh Ánh Trăng đang tìm người xin đầutư, đúng lúc được cô ta đụng trúng, ông nội, cháu cómột bạn học làm Giám đốc ở Vịnh Ánh Trăng. Nếu làcháu đi, nói không chừng còn có được nhiều tiền vốnhơn nữa đấy” Bạch Vĩnh Minh vỗ ngực nói.“Hơn nữa ông nội cũng biết, nếu không phải lúc trướcBạch An Tương lén kết hôn với Trình Uyên, nhà họ Bạchchúng ta cần thảm hại đến mức cần tìm kiếm đầu tưsao?”Bạch Vĩnh Minh lại chỉ thẳng vào nỗi đau của ông cụ,căm ghét nói: “Kết quả thì sao, Bạch An Tương lấy cáithứ gì? Cậu ta không chỉ không thể giúp được nhà họBạch chúng ta, còn ăn không uống không của chúng ta,đợi đến một ngày..”Nói đến đây, Bạch Vĩnh Minh vội im miệng.Ông cụ nhíu mày, ông ta biết chắc chắn tiếp theo BạchVĩnh Minh muốn nói đợi một ngày ông về trời, vậy cậu tacòn có thể chia một phần di sản của nhà họ Bạch màkhông tốn chút công sức nào, đương nhiên chắc chắnBạch Vĩnh Minh không dám nói ra những lời này.“Dù sao sản nghiệp to lớn của nhà họ Bạch chúng ta đềulà một tay ông nội gầy dựng, cháu trai cũng không muốnđến lúc đó còn phải chia cho người ngoài”Ngón tay già nua của ông cụ gõ lên tay vịn sofa, im lặngmột lúc lâu.“Bên phía Long Đăng, cháu bàn với Long Thầm Vũ thếnào rồi?” Ông ta đột nhiên hỏi.Bạch Vĩnh Minh nghe vậy thì cứng mặt, sau đó cười nói:“Vốn đã bàn xong rồi, cậu Long cũng đồng ý bỏ vốn vào,cũng biết bên phía Vịnh Ánh Trăng đã bàn xong. Cháunghĩ đứng sau Vịnh Ánh Trăng là Tập đoàn Tuấn Phong,có thế nào cũng mạnh hơn Long Đằng, cho nên tạm thờikhông đồng ý với cậu Long”Ông cụ gật đầu: “Cũng phải, nếu có thể dựa vào gốc cây†o là Tuấn Phong, chúng ta còn quan tâm Long Đằnglàm gì, như vậy đi, dù sao cháu làm quản lý cấp cao ởcông ty đã lâu, nghiệp vụ cũng thuần thục, hạng mụcnày sẽ do cháu phụ trách” Nghe vậy, Bạch Vĩnh Minh mừng r( ng nội, cháu nghe.nói nhân sâm của núi Trường Bạch rất tốt, ông xem”Anh ta đặt một hộp quà tinh xảo lên bàn.Ông cụ không nhịn được cười mảng: “Đồ răng con, bớtcó làm thế với ông nội đi, rảnh quá thì để tâm vào côngviệc nhiều một chút, trong mấy đứa cùng thế hệ với cháucó cháu là lớn nhất, ông nội cũng thương cháu nhất,cháu đừng làm ông nội thất vọng nh锓Chác chán chác chán, ông nội cứ yên tâm”Ngày hôm sau công ty họp sớm.Ông cụ tuyên bố một chuyện.“Chuyện bàn bạc với Vịnh Ánh Trăng tạm thời để VĩnhMinh làm, còn về hạng mục mới cũng tạm thời do VĩnhMinh phụ trách. An Tương, cháu đưa tài liệu có liên quancho anh Vĩnh Minh của cháu nhé”Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía Bạch An Tương vàBạch Vĩnh Minh.Lỗ mũi Bạch Vĩnh Minh hướng thẳng lên trời, dáng vẻ làlẽ đương nhiên.Bạch An Tương thì giật mình: “Ông nội, nhưng mà..”Ông cụ phất tay: “Không có nhưng mà, dù sao cấp bậccủa cháu ở công ty không cao, lại để cháu đi bàn chuyệnđầu tư với Vịnh Ánh Trăng, sợ là Tổng giám đốc của bênđó sẽ cho rằng Bạch Thị chúng ta không có thành ý”Sau khi tan họp, Bạch An Tương hiu quạnh đi ra khỏi caoốc của Tập đoàn Trái cây Bạch Thị, lại gặp phải BạchVĩnh Minh trước cổng.“An Tương à, cảm thấy thế nào?” Bạch Vĩnh Minh cườixấu xa.Bạch An Tương không ngốc, đương nhiên cô biết chuyệnnày chắc chắn là Bạch Vĩnh Minh giở trò quỷ ở phía sau.Lúc này thấy anh ta cực kỳ đác ý, Bạch An Tương hậnđến nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Vĩnh Minh, anh đừngđắc ý, có một vài chuyện không phải ai cũng có thể làmđược đâu”Bạch Vĩnh Minh cười lạnh: “Cô đúng là xem trọng mìnhquá rồi? Thật sự cho rằng trái đất này cách xa cô thì sẽkhông xoay nữa sao? Nói thật cho cô biết, chuyện phụtrách hạng mục mới này là tôi xin ông nội đó, cô cũngbiết ông nội thương tôi hơn cô mà, giành với tôi cô cònthua xa lắm” “Hơn nữa, tôi còn thật sự có một bạn học làm Giám đốc.ở Vịnh Ánh Trăng, so với người không có chút quan hệ,chỉ dựa vào may mắn, tôi có ưu thế lớn hơn, nói khôngchừng tôi còn có thể bàn tám mươi triệu trong hợp đồngthành một trăm triệu đấy”Bạch An Tương lười để ý anh ta, đi thẳng về nhà.Sau khi về đến nhà, cô không vui nhốt mình trong phòng.Lý Ninh Quyên và Bạch Sĩ Câu liếc mắt nhìn nhau, sau đógõ cửa phòng Bạch An Tương, Trình Uyên cũng đi quatheo.“Sao thế An Tương?” Lý Ninh Quyên lo lắng hỏi.Bạch An Tương cau mày, chẹp miệng nói: “Ông nội đểBạch Vĩnh Minh phụ trách chuyện hạng mục mới rồi”“Cái gì?”Nghe vậy, khuôn mặt Lý Ninh Quyên nhanh chóng vặnvẹo.“Bạch Vĩnh Minh đáng chết này chác chán là nói xấu AnTương nhà chúng ta trước mặt ông cụ, không được, mẹđi tìm nó”Bạch Sĩ Câu giữ bà ta lại, bình tĩnh nói: “Bà tìm nó thì cótác dụng gì?”“Nhưng mà… nhưng mà tiền vốn An Tương của chúng tavất vả mới bàn được, dựa vào cái gì để thằng ranh kiađược lợi chứ?” Lý Ninh Quyên cực kỳ không cam lòng:“Bình thường Bạch Vĩnh Minh cứ nhằm vào nhà chúngta, người làm chú là ông lại không dám ra mặt một chútnào”Bạch Sĩ Câu lại nói với Lý Ninh Quyên: “Đây là chuyệntốt”