Tác giả:

Chương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên…

Chương 143

Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Chương 143 Phá gia chỉ †“Ha ha…”Trình Uyên nhìn anh ta với vẻ mặt khinh bỉ.Cho dù là ai cũng đừng để tôi tìm thấy, nếu không, tôi sẽbăm thây người đó! Trình Uyên thầm nói.Sau khi trời sáng, Trình Uyên không về nhà mà đi thẳngđến Tập đoàn Tuấn Phong.Vào phòng làm việc, Vương Tử Yên vội vàng đi qua: “ChủTịch, miếng đất khu vui chơi ở ngoại ô phía nam xảy ravấn đề rồi, lúc trước chúng ta đã bàn và quyết định cùngkhai phá với ông chủ Tào kinh doanh bất động sản,nhưng sáng hôm nay chúng ta được thông báo là miếngđất kia sắp tiến hành bán đấu giᔓMà phương hướng sắp tới của Tuấn Phong chúng tachủ yếu là khai phá miếng đất kia, gần như sử dụng tấtcả quan hệ và tài nguyên để chuẩn bị vì nó”Trình Uyên cau mày đi tới trước bàn làm việc, đột nhiênquay đầu lại nói với Vương Tử Yên: “Đi tìm cho tôi mộthoạ sĩ”“Hả? Hoạ sĩ?” Vương Tử Yên mơ hồ, cô ta không hiểukhu vui chơi ngoại ô phía nam kia có liên quan gì với hoạSĩ.“Đúng, hoạ sĩ, đi mau!” Trình Uyên nghiêm túc nói.Vương Tử Yên khó hiểu.Không lâu sau, cô ta tìm tới một hoạ sĩ giúp Trình Uyên,đó là một người đàn ông trung niên đeo kính tròn chừngbốn mươi mấy tuổi, nhìn qua cực kỳ thành thật.“Vẽ chân dung giúp tôi, tôi nói ông vẽ, vẽ đẹp tôi sẽ trảthù lao cao!” Trình Uyên nói.Hoạ sĩ vội vàng cúi đầu khom lưng: “Ông chủ cứ dặn dò”Tuấn Phong là doanh nghiệp dân đầu thành phố TânDương, cho nên hoạ sĩ đi vào đây, nhìn thấy ông chủ nơinày có vẻ rất kích động, thái độ rất cung kính.Vương Tử Yên vẫn không hiểu.Vì thế dưới sự miêu tả của Trình Uyên, hoạ sĩ vẽ xong rồichỉnh, chỉnh xong lại sửa, mất nửa tiếng mới có đượcthành phẩm.Một người đàn ông mắt nhỏ mũi tẹt, hai mắt cách xanhau xuất hiện trên giấy, Trình Uyên nhìn kỹ rất nhiều lần,cảm thấy rất giống, vì thế gật đầu thật mạnh.Thấy Trình Uyên gật đầu, trong lòng Vương Tử Yênkhông nhịn được nghĩ, chẳng lẽ người trên bức tranh cóliên quan với ông chủ Tào? Cho nên Chủ tịch muốn chongười đi tìm anh ta, bảo anh ta giúp bàn bạc chuyệnmiếng đất với ông chủ Tào lần nữa?Có khi nào người này có thể là con trai hay thân thíchnào đó của ông chủ Tào không.Trình Uyên thở hát một hơi, mày giãn ra, nói với hoạ sĩ:“Tốt, rất giống!”Sau đó anh lại nói với Vương Tử Yên: “Cô kêu tài vụ trảtiền đi”Vương Tử Yên gật đầu, thấy Trình Uyên thoải mái hơnnhiều cũng càng chắc chản suy đoán của mình khi nãylà đúng: “Bao nhiêu?”Hoạ sĩ cũng nhìn Trình Uyên, dường như rất mong chờvào con số anh đưa ra.“Con số này có đủ không?” Trình Uyên hỏi hoạ sĩ.Hoa sĩ thấy Trình Uyên duõi hay ngón tay thì nhíu mày, tỏvẻ rất uất ức nói: “Ông chủ, cậu trả cao hơn chút đi”Ông ta thầm nghĩ, ông đây ngồi xổm ở ngoài vỉa hè cũngcó thể kiếm được một trăm, công ty lớn như vậy sao lạinhỏ mọn thế?Vương Tử Yên nói: “Đã nhiều rồi”Theo hiểu biết của cô ta với Trình Uyên, vẽ một bứctranh cho hai nghìn đã rất nhiều rồi.Nhưng sau khi nghe thấy hoạ sĩ muốn lên giá một chút,Trình Uyên cẩn thật quan sát bức tranh kia, cảm thấythật sự rất giống.Bây giờ anh có chuyện quan trọng hơn phải làm, cho nêncũng lười cò kè mặc cả với ông ta, trực tiếp duỗi bốnngón tay.Hoa sĩ lập tức mặt mày hớn hở.Còn Vương Tử Yên lại nóng nảy: “Chủ tịch, chỉ với trìnhđộ này tìm trên vỉa hè chỗ này cũng có, giá chỉ có mộttrăm đồng một tấm thôi, anh trả hai nghìn đã nhiều lắmrồi, bốn nghìn thì thật là…”Nghe vậy, hoạ sĩ lập tức trợn to mắt.Bốn nghìn?Không phải bốn trăm sao?Ánh mắt ông ta băt đầu toả sáng, cảm thấy có lẽ mìnhhiểu lầm rồi.Quả nhiên, Trình Uyên ngạc nhiên hỏi Vương Tử Yên:“Cho bốn nghìn?”“Hả?” Vương Tử Yên bị hỏi cho sửng sốt: “Cái anh nóikhông phải bốn… nghìn sao?”Chẳng lẽ cho ông ta bốn mươi nghìn? Đột nhiên hìnhtượng phá gia chi tử ban đầu của Vương Tử Yên vớiTrình Uyên lại trở về.Trình Uyên lắc đầu.Thấy anh lắc đầu, trong lòng hoạ sĩ rất kích động, suýtchút quỳ xuống dập đầu với anh.Nhưng tiếp theo Trình Uyên lại nói: “Tôi nói là bốn trămnghìn”Hoạ sĩ trực tiếp té xỉu.Sau khi tiên hoạ sĩ đi, Trình Uyên vội gọi điện thoại choTừ Đầu Trọc.Không bao lâu sau, Từ Đầu Trọc đã đến Tuấn Phong.Trình Uyên đưa bức hoạ cho Từ Đầu Trọc: “Điều động tấtcả đàn em của anh tìm ra người này cho tôi.”Từ Đầu Trọc vội nhận lấy bức vẽ, cười nói: “Vâng ôngchủ, tôi sẽ đi photo ngay”Anh ta biết Trình Uyên muốn tìm mình làm việc chắcchán có không ít lợi ích. Cho nên anh ta không hỏi thùlao là bao nhiêu, vì bọn họ không phải quan hệ chủ tớ,chỉ là quan hệ hợp tác, không thể nào không có thù laođược.Anh ta không hỏi, không có nghĩa là Trình Uyên khôngnói, vì Trình Uyên muốn cho Từ Đầu Trọc chút động lực,cho nên anh nói thẳng với anh ta: “Ai có thể cung cấpmanh mối, tôi thưởng một triệu, ai có thể bắt được anhta, tôi thưởng mười triệu.”Mười triệu…Từ Đầu Trọc sờ cái đầu bóng lưỡng của mình, thổn thứcnói: “Ôi mẹ ơi ông chủ, tôi có thể hỏi cuối cùng con hàngnày đắc tội gì cậu không?”Trình Uyên đáp: “Không thể”Từ Đầu Trọc biết điều im miệng, nhưng anh ta nghĩ ratiền thưởng cao như vậy, người nọ không phải có thùgiết cha với Trình Uyên thì là thù cướp vợ, hoặc là dư tiênđể đốt?Sau khi Từ Đầu Trọc đi rồi, Trình Uyên lại lấy ra một bức,xuống lầu lái xe đến cục cảnh sát.Đến cục cảnh sát rồi thì gọi điện thoại cho Lý Nguy, hẹnông ấy gặp mặt ở quán cà phê.Lý Nguy còn tưởng Trình Uyên có chuyện quan trọng gìbèn nhanh chóng xuất hiện.“Cơn gió nào thối nhà kinh doanh trẻ tuổi đây hứa hẹncủa thành phố Tân Dương chúng ta đến đây thế?” Ôngấy mỉm cười trêu chọc.Trình Uyên lấy bức vẽ ra đưa cho Lý Nguy: “Phiền ôngđiều tra người này giúp tôi”Nghe vậy, Lý Nguy không nhịn được nhíu mày: “Có ý gì?Người này làm gì rồi?”Trình Uyên ngẫm nghĩ, cảm thấy không có gì phải giấudiếm, bèn nói chuyện người này bỏ độc ra, anh cố ý dặndò: “Ông âm thầm điều tra thôi, đừng quá lộ liêu, tôi sợanh ta biết, nếu anh ta chạy khỏi thành phố Tân Dươngthì tôi thật sự hết cách luôn”Lý Nguy nghe thấy chuyện Bạch An Tương trúng độc thìnửa tin nửa ngờ: “Thật hay giả vậy? Trên thế giới nàythật sự có loại độc mãn tính thế sao?”Trình Uyên khinh bỉ nói: “Không có văn hoá thật đángsợ”Sau khi rời khỏi quán cà phê, Trình Uyên không về TuấnPhong mà trực tiếp vê nhà.Vào nhà, vợ chồng Bạch Sĩ Câu đi đâu cả, Bạch AnTương cầm vòi nước tưới hoa ở trong sân.Trình Uyên đứng trước cửa nhìn bóng lưng mặc đồ trắngcủa cô, trong mắt loé lên sự dịu dàng.Bạch An Tương lúc này được ánh mặt trời chiếu rọi, cảngười tản mát ra sự xinh đẹp thánh khiết, trong mắtTrình Uyên, cô như một thiên sứ không thể để bất kỳ aikhinh nhờn, kể cả anh.Thật ra, cho hoạ sĩ bốn trăm nghìn, cho Từ Đầu Trọc mộttriệu mười triệu thật sự không phải Trình Uyên vì có tiềnnên phung phí.Mà là vì cứu Bạch An Tương, chỉ cần có thể tìm thấyngười kia cứu được Bạch An Tương, đừng nói mườitriệu, cho dù bảo Trình Uyên tặng luôn của Tuấn Phong,bảo anh trở về cảnh nghèo rớt mồng tơi lúc đầu anhcũng chịu.Đáng thương là đến giờ Bạch An Tương vẫn không biếtmình bị bệnh gì, cô vẫn cho rằng mình bị tụt huyết áp.“Ấy, sao anh về rồi?” Bạch An Tương nhìn thấy TrìnhUyên thì giật mình, sau đó trách móc hỏi.Trình Uyên lấy điện thoại ra đi đến bên cạnh cô nói: “Bàxã, anh cho em xem thứ này”

Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Chương 143 Phá gia chỉ †“Ha ha…”Trình Uyên nhìn anh ta với vẻ mặt khinh bỉ.Cho dù là ai cũng đừng để tôi tìm thấy, nếu không, tôi sẽbăm thây người đó! Trình Uyên thầm nói.Sau khi trời sáng, Trình Uyên không về nhà mà đi thẳngđến Tập đoàn Tuấn Phong.Vào phòng làm việc, Vương Tử Yên vội vàng đi qua: “ChủTịch, miếng đất khu vui chơi ở ngoại ô phía nam xảy ravấn đề rồi, lúc trước chúng ta đã bàn và quyết định cùngkhai phá với ông chủ Tào kinh doanh bất động sản,nhưng sáng hôm nay chúng ta được thông báo là miếngđất kia sắp tiến hành bán đấu giᔓMà phương hướng sắp tới của Tuấn Phong chúng tachủ yếu là khai phá miếng đất kia, gần như sử dụng tấtcả quan hệ và tài nguyên để chuẩn bị vì nó”Trình Uyên cau mày đi tới trước bàn làm việc, đột nhiênquay đầu lại nói với Vương Tử Yên: “Đi tìm cho tôi mộthoạ sĩ”“Hả? Hoạ sĩ?” Vương Tử Yên mơ hồ, cô ta không hiểukhu vui chơi ngoại ô phía nam kia có liên quan gì với hoạSĩ.“Đúng, hoạ sĩ, đi mau!” Trình Uyên nghiêm túc nói.Vương Tử Yên khó hiểu.Không lâu sau, cô ta tìm tới một hoạ sĩ giúp Trình Uyên,đó là một người đàn ông trung niên đeo kính tròn chừngbốn mươi mấy tuổi, nhìn qua cực kỳ thành thật.“Vẽ chân dung giúp tôi, tôi nói ông vẽ, vẽ đẹp tôi sẽ trảthù lao cao!” Trình Uyên nói.Hoạ sĩ vội vàng cúi đầu khom lưng: “Ông chủ cứ dặn dò”Tuấn Phong là doanh nghiệp dân đầu thành phố TânDương, cho nên hoạ sĩ đi vào đây, nhìn thấy ông chủ nơinày có vẻ rất kích động, thái độ rất cung kính.Vương Tử Yên vẫn không hiểu.Vì thế dưới sự miêu tả của Trình Uyên, hoạ sĩ vẽ xong rồichỉnh, chỉnh xong lại sửa, mất nửa tiếng mới có đượcthành phẩm.Một người đàn ông mắt nhỏ mũi tẹt, hai mắt cách xanhau xuất hiện trên giấy, Trình Uyên nhìn kỹ rất nhiều lần,cảm thấy rất giống, vì thế gật đầu thật mạnh.Thấy Trình Uyên gật đầu, trong lòng Vương Tử Yênkhông nhịn được nghĩ, chẳng lẽ người trên bức tranh cóliên quan với ông chủ Tào? Cho nên Chủ tịch muốn chongười đi tìm anh ta, bảo anh ta giúp bàn bạc chuyệnmiếng đất với ông chủ Tào lần nữa?Có khi nào người này có thể là con trai hay thân thíchnào đó của ông chủ Tào không.Trình Uyên thở hát một hơi, mày giãn ra, nói với hoạ sĩ:“Tốt, rất giống!”Sau đó anh lại nói với Vương Tử Yên: “Cô kêu tài vụ trảtiền đi”Vương Tử Yên gật đầu, thấy Trình Uyên thoải mái hơnnhiều cũng càng chắc chản suy đoán của mình khi nãylà đúng: “Bao nhiêu?”Hoạ sĩ cũng nhìn Trình Uyên, dường như rất mong chờvào con số anh đưa ra.“Con số này có đủ không?” Trình Uyên hỏi hoạ sĩ.Hoa sĩ thấy Trình Uyên duõi hay ngón tay thì nhíu mày, tỏvẻ rất uất ức nói: “Ông chủ, cậu trả cao hơn chút đi”Ông ta thầm nghĩ, ông đây ngồi xổm ở ngoài vỉa hè cũngcó thể kiếm được một trăm, công ty lớn như vậy sao lạinhỏ mọn thế?Vương Tử Yên nói: “Đã nhiều rồi”Theo hiểu biết của cô ta với Trình Uyên, vẽ một bứctranh cho hai nghìn đã rất nhiều rồi.Nhưng sau khi nghe thấy hoạ sĩ muốn lên giá một chút,Trình Uyên cẩn thật quan sát bức tranh kia, cảm thấythật sự rất giống.Bây giờ anh có chuyện quan trọng hơn phải làm, cho nêncũng lười cò kè mặc cả với ông ta, trực tiếp duỗi bốnngón tay.Hoa sĩ lập tức mặt mày hớn hở.Còn Vương Tử Yên lại nóng nảy: “Chủ tịch, chỉ với trìnhđộ này tìm trên vỉa hè chỗ này cũng có, giá chỉ có mộttrăm đồng một tấm thôi, anh trả hai nghìn đã nhiều lắmrồi, bốn nghìn thì thật là…”Nghe vậy, hoạ sĩ lập tức trợn to mắt.Bốn nghìn?Không phải bốn trăm sao?Ánh mắt ông ta băt đầu toả sáng, cảm thấy có lẽ mìnhhiểu lầm rồi.Quả nhiên, Trình Uyên ngạc nhiên hỏi Vương Tử Yên:“Cho bốn nghìn?”“Hả?” Vương Tử Yên bị hỏi cho sửng sốt: “Cái anh nóikhông phải bốn… nghìn sao?”Chẳng lẽ cho ông ta bốn mươi nghìn? Đột nhiên hìnhtượng phá gia chi tử ban đầu của Vương Tử Yên vớiTrình Uyên lại trở về.Trình Uyên lắc đầu.Thấy anh lắc đầu, trong lòng hoạ sĩ rất kích động, suýtchút quỳ xuống dập đầu với anh.Nhưng tiếp theo Trình Uyên lại nói: “Tôi nói là bốn trămnghìn”Hoạ sĩ trực tiếp té xỉu.Sau khi tiên hoạ sĩ đi, Trình Uyên vội gọi điện thoại choTừ Đầu Trọc.Không bao lâu sau, Từ Đầu Trọc đã đến Tuấn Phong.Trình Uyên đưa bức hoạ cho Từ Đầu Trọc: “Điều động tấtcả đàn em của anh tìm ra người này cho tôi.”Từ Đầu Trọc vội nhận lấy bức vẽ, cười nói: “Vâng ôngchủ, tôi sẽ đi photo ngay”Anh ta biết Trình Uyên muốn tìm mình làm việc chắcchán có không ít lợi ích. Cho nên anh ta không hỏi thùlao là bao nhiêu, vì bọn họ không phải quan hệ chủ tớ,chỉ là quan hệ hợp tác, không thể nào không có thù laođược.Anh ta không hỏi, không có nghĩa là Trình Uyên khôngnói, vì Trình Uyên muốn cho Từ Đầu Trọc chút động lực,cho nên anh nói thẳng với anh ta: “Ai có thể cung cấpmanh mối, tôi thưởng một triệu, ai có thể bắt được anhta, tôi thưởng mười triệu.”Mười triệu…Từ Đầu Trọc sờ cái đầu bóng lưỡng của mình, thổn thứcnói: “Ôi mẹ ơi ông chủ, tôi có thể hỏi cuối cùng con hàngnày đắc tội gì cậu không?”Trình Uyên đáp: “Không thể”Từ Đầu Trọc biết điều im miệng, nhưng anh ta nghĩ ratiền thưởng cao như vậy, người nọ không phải có thùgiết cha với Trình Uyên thì là thù cướp vợ, hoặc là dư tiênđể đốt?Sau khi Từ Đầu Trọc đi rồi, Trình Uyên lại lấy ra một bức,xuống lầu lái xe đến cục cảnh sát.Đến cục cảnh sát rồi thì gọi điện thoại cho Lý Nguy, hẹnông ấy gặp mặt ở quán cà phê.Lý Nguy còn tưởng Trình Uyên có chuyện quan trọng gìbèn nhanh chóng xuất hiện.“Cơn gió nào thối nhà kinh doanh trẻ tuổi đây hứa hẹncủa thành phố Tân Dương chúng ta đến đây thế?” Ôngấy mỉm cười trêu chọc.Trình Uyên lấy bức vẽ ra đưa cho Lý Nguy: “Phiền ôngđiều tra người này giúp tôi”Nghe vậy, Lý Nguy không nhịn được nhíu mày: “Có ý gì?Người này làm gì rồi?”Trình Uyên ngẫm nghĩ, cảm thấy không có gì phải giấudiếm, bèn nói chuyện người này bỏ độc ra, anh cố ý dặndò: “Ông âm thầm điều tra thôi, đừng quá lộ liêu, tôi sợanh ta biết, nếu anh ta chạy khỏi thành phố Tân Dươngthì tôi thật sự hết cách luôn”Lý Nguy nghe thấy chuyện Bạch An Tương trúng độc thìnửa tin nửa ngờ: “Thật hay giả vậy? Trên thế giới nàythật sự có loại độc mãn tính thế sao?”Trình Uyên khinh bỉ nói: “Không có văn hoá thật đángsợ”Sau khi rời khỏi quán cà phê, Trình Uyên không về TuấnPhong mà trực tiếp vê nhà.Vào nhà, vợ chồng Bạch Sĩ Câu đi đâu cả, Bạch AnTương cầm vòi nước tưới hoa ở trong sân.Trình Uyên đứng trước cửa nhìn bóng lưng mặc đồ trắngcủa cô, trong mắt loé lên sự dịu dàng.Bạch An Tương lúc này được ánh mặt trời chiếu rọi, cảngười tản mát ra sự xinh đẹp thánh khiết, trong mắtTrình Uyên, cô như một thiên sứ không thể để bất kỳ aikhinh nhờn, kể cả anh.Thật ra, cho hoạ sĩ bốn trăm nghìn, cho Từ Đầu Trọc mộttriệu mười triệu thật sự không phải Trình Uyên vì có tiềnnên phung phí.Mà là vì cứu Bạch An Tương, chỉ cần có thể tìm thấyngười kia cứu được Bạch An Tương, đừng nói mườitriệu, cho dù bảo Trình Uyên tặng luôn của Tuấn Phong,bảo anh trở về cảnh nghèo rớt mồng tơi lúc đầu anhcũng chịu.Đáng thương là đến giờ Bạch An Tương vẫn không biếtmình bị bệnh gì, cô vẫn cho rằng mình bị tụt huyết áp.“Ấy, sao anh về rồi?” Bạch An Tương nhìn thấy TrìnhUyên thì giật mình, sau đó trách móc hỏi.Trình Uyên lấy điện thoại ra đi đến bên cạnh cô nói: “Bàxã, anh cho em xem thứ này”

Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Chương 143 Phá gia chỉ †“Ha ha…”Trình Uyên nhìn anh ta với vẻ mặt khinh bỉ.Cho dù là ai cũng đừng để tôi tìm thấy, nếu không, tôi sẽbăm thây người đó! Trình Uyên thầm nói.Sau khi trời sáng, Trình Uyên không về nhà mà đi thẳngđến Tập đoàn Tuấn Phong.Vào phòng làm việc, Vương Tử Yên vội vàng đi qua: “ChủTịch, miếng đất khu vui chơi ở ngoại ô phía nam xảy ravấn đề rồi, lúc trước chúng ta đã bàn và quyết định cùngkhai phá với ông chủ Tào kinh doanh bất động sản,nhưng sáng hôm nay chúng ta được thông báo là miếngđất kia sắp tiến hành bán đấu giᔓMà phương hướng sắp tới của Tuấn Phong chúng tachủ yếu là khai phá miếng đất kia, gần như sử dụng tấtcả quan hệ và tài nguyên để chuẩn bị vì nó”Trình Uyên cau mày đi tới trước bàn làm việc, đột nhiênquay đầu lại nói với Vương Tử Yên: “Đi tìm cho tôi mộthoạ sĩ”“Hả? Hoạ sĩ?” Vương Tử Yên mơ hồ, cô ta không hiểukhu vui chơi ngoại ô phía nam kia có liên quan gì với hoạSĩ.“Đúng, hoạ sĩ, đi mau!” Trình Uyên nghiêm túc nói.Vương Tử Yên khó hiểu.Không lâu sau, cô ta tìm tới một hoạ sĩ giúp Trình Uyên,đó là một người đàn ông trung niên đeo kính tròn chừngbốn mươi mấy tuổi, nhìn qua cực kỳ thành thật.“Vẽ chân dung giúp tôi, tôi nói ông vẽ, vẽ đẹp tôi sẽ trảthù lao cao!” Trình Uyên nói.Hoạ sĩ vội vàng cúi đầu khom lưng: “Ông chủ cứ dặn dò”Tuấn Phong là doanh nghiệp dân đầu thành phố TânDương, cho nên hoạ sĩ đi vào đây, nhìn thấy ông chủ nơinày có vẻ rất kích động, thái độ rất cung kính.Vương Tử Yên vẫn không hiểu.Vì thế dưới sự miêu tả của Trình Uyên, hoạ sĩ vẽ xong rồichỉnh, chỉnh xong lại sửa, mất nửa tiếng mới có đượcthành phẩm.Một người đàn ông mắt nhỏ mũi tẹt, hai mắt cách xanhau xuất hiện trên giấy, Trình Uyên nhìn kỹ rất nhiều lần,cảm thấy rất giống, vì thế gật đầu thật mạnh.Thấy Trình Uyên gật đầu, trong lòng Vương Tử Yênkhông nhịn được nghĩ, chẳng lẽ người trên bức tranh cóliên quan với ông chủ Tào? Cho nên Chủ tịch muốn chongười đi tìm anh ta, bảo anh ta giúp bàn bạc chuyệnmiếng đất với ông chủ Tào lần nữa?Có khi nào người này có thể là con trai hay thân thíchnào đó của ông chủ Tào không.Trình Uyên thở hát một hơi, mày giãn ra, nói với hoạ sĩ:“Tốt, rất giống!”Sau đó anh lại nói với Vương Tử Yên: “Cô kêu tài vụ trảtiền đi”Vương Tử Yên gật đầu, thấy Trình Uyên thoải mái hơnnhiều cũng càng chắc chản suy đoán của mình khi nãylà đúng: “Bao nhiêu?”Hoạ sĩ cũng nhìn Trình Uyên, dường như rất mong chờvào con số anh đưa ra.“Con số này có đủ không?” Trình Uyên hỏi hoạ sĩ.Hoa sĩ thấy Trình Uyên duõi hay ngón tay thì nhíu mày, tỏvẻ rất uất ức nói: “Ông chủ, cậu trả cao hơn chút đi”Ông ta thầm nghĩ, ông đây ngồi xổm ở ngoài vỉa hè cũngcó thể kiếm được một trăm, công ty lớn như vậy sao lạinhỏ mọn thế?Vương Tử Yên nói: “Đã nhiều rồi”Theo hiểu biết của cô ta với Trình Uyên, vẽ một bứctranh cho hai nghìn đã rất nhiều rồi.Nhưng sau khi nghe thấy hoạ sĩ muốn lên giá một chút,Trình Uyên cẩn thật quan sát bức tranh kia, cảm thấythật sự rất giống.Bây giờ anh có chuyện quan trọng hơn phải làm, cho nêncũng lười cò kè mặc cả với ông ta, trực tiếp duỗi bốnngón tay.Hoa sĩ lập tức mặt mày hớn hở.Còn Vương Tử Yên lại nóng nảy: “Chủ tịch, chỉ với trìnhđộ này tìm trên vỉa hè chỗ này cũng có, giá chỉ có mộttrăm đồng một tấm thôi, anh trả hai nghìn đã nhiều lắmrồi, bốn nghìn thì thật là…”Nghe vậy, hoạ sĩ lập tức trợn to mắt.Bốn nghìn?Không phải bốn trăm sao?Ánh mắt ông ta băt đầu toả sáng, cảm thấy có lẽ mìnhhiểu lầm rồi.Quả nhiên, Trình Uyên ngạc nhiên hỏi Vương Tử Yên:“Cho bốn nghìn?”“Hả?” Vương Tử Yên bị hỏi cho sửng sốt: “Cái anh nóikhông phải bốn… nghìn sao?”Chẳng lẽ cho ông ta bốn mươi nghìn? Đột nhiên hìnhtượng phá gia chi tử ban đầu của Vương Tử Yên vớiTrình Uyên lại trở về.Trình Uyên lắc đầu.Thấy anh lắc đầu, trong lòng hoạ sĩ rất kích động, suýtchút quỳ xuống dập đầu với anh.Nhưng tiếp theo Trình Uyên lại nói: “Tôi nói là bốn trămnghìn”Hoạ sĩ trực tiếp té xỉu.Sau khi tiên hoạ sĩ đi, Trình Uyên vội gọi điện thoại choTừ Đầu Trọc.Không bao lâu sau, Từ Đầu Trọc đã đến Tuấn Phong.Trình Uyên đưa bức hoạ cho Từ Đầu Trọc: “Điều động tấtcả đàn em của anh tìm ra người này cho tôi.”Từ Đầu Trọc vội nhận lấy bức vẽ, cười nói: “Vâng ôngchủ, tôi sẽ đi photo ngay”Anh ta biết Trình Uyên muốn tìm mình làm việc chắcchán có không ít lợi ích. Cho nên anh ta không hỏi thùlao là bao nhiêu, vì bọn họ không phải quan hệ chủ tớ,chỉ là quan hệ hợp tác, không thể nào không có thù laođược.Anh ta không hỏi, không có nghĩa là Trình Uyên khôngnói, vì Trình Uyên muốn cho Từ Đầu Trọc chút động lực,cho nên anh nói thẳng với anh ta: “Ai có thể cung cấpmanh mối, tôi thưởng một triệu, ai có thể bắt được anhta, tôi thưởng mười triệu.”Mười triệu…Từ Đầu Trọc sờ cái đầu bóng lưỡng của mình, thổn thứcnói: “Ôi mẹ ơi ông chủ, tôi có thể hỏi cuối cùng con hàngnày đắc tội gì cậu không?”Trình Uyên đáp: “Không thể”Từ Đầu Trọc biết điều im miệng, nhưng anh ta nghĩ ratiền thưởng cao như vậy, người nọ không phải có thùgiết cha với Trình Uyên thì là thù cướp vợ, hoặc là dư tiênđể đốt?Sau khi Từ Đầu Trọc đi rồi, Trình Uyên lại lấy ra một bức,xuống lầu lái xe đến cục cảnh sát.Đến cục cảnh sát rồi thì gọi điện thoại cho Lý Nguy, hẹnông ấy gặp mặt ở quán cà phê.Lý Nguy còn tưởng Trình Uyên có chuyện quan trọng gìbèn nhanh chóng xuất hiện.“Cơn gió nào thối nhà kinh doanh trẻ tuổi đây hứa hẹncủa thành phố Tân Dương chúng ta đến đây thế?” Ôngấy mỉm cười trêu chọc.Trình Uyên lấy bức vẽ ra đưa cho Lý Nguy: “Phiền ôngđiều tra người này giúp tôi”Nghe vậy, Lý Nguy không nhịn được nhíu mày: “Có ý gì?Người này làm gì rồi?”Trình Uyên ngẫm nghĩ, cảm thấy không có gì phải giấudiếm, bèn nói chuyện người này bỏ độc ra, anh cố ý dặndò: “Ông âm thầm điều tra thôi, đừng quá lộ liêu, tôi sợanh ta biết, nếu anh ta chạy khỏi thành phố Tân Dươngthì tôi thật sự hết cách luôn”Lý Nguy nghe thấy chuyện Bạch An Tương trúng độc thìnửa tin nửa ngờ: “Thật hay giả vậy? Trên thế giới nàythật sự có loại độc mãn tính thế sao?”Trình Uyên khinh bỉ nói: “Không có văn hoá thật đángsợ”Sau khi rời khỏi quán cà phê, Trình Uyên không về TuấnPhong mà trực tiếp vê nhà.Vào nhà, vợ chồng Bạch Sĩ Câu đi đâu cả, Bạch AnTương cầm vòi nước tưới hoa ở trong sân.Trình Uyên đứng trước cửa nhìn bóng lưng mặc đồ trắngcủa cô, trong mắt loé lên sự dịu dàng.Bạch An Tương lúc này được ánh mặt trời chiếu rọi, cảngười tản mát ra sự xinh đẹp thánh khiết, trong mắtTrình Uyên, cô như một thiên sứ không thể để bất kỳ aikhinh nhờn, kể cả anh.Thật ra, cho hoạ sĩ bốn trăm nghìn, cho Từ Đầu Trọc mộttriệu mười triệu thật sự không phải Trình Uyên vì có tiềnnên phung phí.Mà là vì cứu Bạch An Tương, chỉ cần có thể tìm thấyngười kia cứu được Bạch An Tương, đừng nói mườitriệu, cho dù bảo Trình Uyên tặng luôn của Tuấn Phong,bảo anh trở về cảnh nghèo rớt mồng tơi lúc đầu anhcũng chịu.Đáng thương là đến giờ Bạch An Tương vẫn không biếtmình bị bệnh gì, cô vẫn cho rằng mình bị tụt huyết áp.“Ấy, sao anh về rồi?” Bạch An Tương nhìn thấy TrìnhUyên thì giật mình, sau đó trách móc hỏi.Trình Uyên lấy điện thoại ra đi đến bên cạnh cô nói: “Bàxã, anh cho em xem thứ này”

Chương 143