Chương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên…
Chương 145
Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… “Vì sao?” Long Thầm Lãng nhìn Long Thầm Vũ khôngdám tin.Long Thầm Vũ nhếch môi, vẫn giữ nụ cười cực kỳ khódò.Anh ta không nói chuyện, Long Thâm Lãng càng giậnhơn: “Mày muốn Tập đoàn Long Đảng thì cứ nói, dù haichúng tacó đấu cỡ nào cũ \ yên của nhà họLong, ao mày lại làm nhữvậy? ì lại muốn huỷdiệt Long Đảng?”“Long Đằng?” Long Thầm Vũ cười ha hả: “Trước giờchưa từng lọt vào mắt tôi”“.” Long Thầm Lãng ngớ người.Ai cũng nói chó sủa không cản người, chó cản ngườikhông sủa, nhưng dường như thế cả mọi người đềuquên còn có một loại chó, chúng nó còn đáng sợ hơnthế, đó chính là… chó điên.Một người hận đến cả nhà mình cũng hãm hại, khôngphải chó điên thì là gì?Long Thầm Lãng nhìn em trai mình, đột nhiên thấyhoảng sợ.“Mày điên rồi!” Hản ta nói.Long Thầm Vũ cười càng xán lạn hơn, cũng càng đángsợ hơn.Cùng lúc đó, trong cuộc họp hội đồng quản trị của TuấnPhong, các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đang tranhcãi gay gắt, rất nhiều doanh nghiệp ở thành phố TânDương đều từ chối tiếp tục hợp tác với Tuấn Phong.Nguy cơ khó hiểu đang thổi quét cả Tuấn Phong, mà lúcnày, tất cả lãnh đạo cấp cao trong Tuấn Phong cũng đềunhận ra Tuấn Phong đang nổi bật ở thành phố TânDương lại nghênh đón một thử thách quan trọng.Vương Tử Yên rất lo lắng nghe mọi người tranh cãi, cũngkhông dám ngắt lời bọn họ, vì Trình Uyên đang ngồi trênghế chủ tịch vẫn chưa lên tiếng.Cô ta muốn biết Trình Uyên nghĩ gì, anh sẽ làm thế nào?Nhưng Trình Uyên lại chỉ nhìn chằm chằm điện thoại củamình, trong lòng rất băn khoăn.Cái khác là điêu anh băn khoăn không phải nguy cơ củaTuấn Phong, mà là bệnh tình của Bạch An Tương.Anh đang đợi điện thoại, đợi Từ Đầu Trọc hoặc Lý Nguy,ai gọi cũng được, chỉ cần là điện thoại có liên quan đếnngười bỏ thuốc là được.Nhưng đến giờ mọi người lại như quên mất chuyện nàyvậy.Một tiếng trôi qua, các lãnh đạo cấp cao trong tập đoànvân còn tranh chấp chưa có kết quả, Vương Tử Yên thậtsự không chịu được nữa, cô ta hắng giọng: “Mọi ngườiyên lặng một chút!”Vương Tử Yên là trợ lý của Trình Uyên, cô ta nói chuyệnchẳng khác nào Trình Uyên lên tiếng, không ai dámkhông nghe.Mọi người yên tĩnh lại.Vương Tử Yên nhìn về phía Trình Uyên đang cúi đầu xemđiện thoại: “Chủ tịch, Chủ tịch…”Liên tục gọi mấy tiếng, Trình Uyên mới mờ mịt ngẩngđầu: “Hả? Chuyện gì?”Vương Tử Yên nói: “Mọi người đều đang đợi ý của anh”Trình Uyên nhíu mày, vừa định hỏi ý gì thì chuông điệnthoại đột nhiên reo lên.Anh vội vàng cầm lên nghe máy: “A lô?”“Phát hiện mục tiêu, ở quán cà phê Cửu Dương!” Đầubên kia điện thoại vang lên một giọng nói xa lạ.Sau khi nghe thấy giọng nói này, Trình Uyên vui vẻ, anhnhìn số điện thoại theo bản năng, phát hiện là một số xalạ, hơn nữa giọng người gọi cũng rất xa lạ.Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là pháthiện mục tiêu rồi.Quả nhiên, dưới thưởng lớn ắt có người tài.Trình Uyên rất vui vẻ, anh vội nói với Vương Tử Yên: “Mọingười trò chuyện trước đi, tôi có chút chuyện phải rangoài một chút”Sau đó hấp tấp chạy ra ngoài.Vương Tử Yên và mấy lãnh đạo cấp cao đều chẳng hiểugì, Vương Tử Yên cũng ngạc nhiên.Trò chuyện… trước?Trình Uyên chạy ra khỏi Tập đoàn Tuấn Phong, ngồi vàoxe chạy thẳng tới quán cà phê Cửu Dương.Anh không thông báo với Bạch Long, vì bây giờ BạchLong còn bảo vệ Bạch An Tương giúp anh, anh khôngthể khiến Bạch An Tương có chuyện gì được.Chẳng mấy chốc đã đến quán cà phê, Trình Uyên dừngxe xong thì gọi lại cho số máy lạ kia, chợt phát hiệnngười đó tắt nguồn rồi.Chuyện này khiến anh trợn tròn mắt.Vì thế, anh vội vàng gọi điện thoại cho Lý Nguy, sau đócần răng một mình đi vào trước.Anh sợ người bỏ thuốc kia sẽ chạy trốn bất cứ lúc nào.Mà sau khi anh đi vào quán cà phê lại ngơ ngác lần nữa.Cả quán cà phê không có mấy người khách, trên cơ bảnvừa nhìn đã thấy hết, cho nên sau khi nhìn một vòngxung quanh, Trình Uyên phát hiện không có người bỏthuốc nào cả.Nhưng khiến anh bất ngờ là, Bạch An Tương cũng ở đây.Cô mặc váy trắng ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, ánh mặt trờixuyên qua kính chiếu lên nửa thân trên của cô, gócnghiêng xinh đẹp tuyệt trần.Bạch An Tương ngồi im, thỉnh thoảng duõi cổ tay mảnhkhảnh nhìn đồng hồ, cà phê trước mặt vẫn chưa uống.Cô đang đợi người?Trình Uyên hơi khó hiểu, chẳng lẽ là đang đợi mình? Haylà Mục Như Trăn?Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có một người đi vào quán càphê, đi thẳng về phía Bạch An Tương.Sau khi nhìn thấy người kia, Trình Uyên lập tức khó chịu.Vì người nọ là Long Thâm Vũ.Long Thầm Vũ ngồi xuống đối diện Bạch An Tương, màcô lại không tỏ vẻ bất ngờ chút nào, chứng tỏ người côđang đợi là Long Thầm Vũ.Chân Trình Uyên như bị đổ chì đứng yên tại chỗ, hoàntoàn không động đậy được.Long Thầm Vũ ngồi xuống đối diện Bạch An Tương, vẫnluôn cười nói gì đó, Trình Uyên đứng xa nên không nghethấy.Sau đó anh thấy Bạch An Tương đột nhiên đứng lên,cầm lấy cà phê trước mặt mình hất lên mặt Long ThầmVũ.“Tôi cảnh cáo anh, bây giờ Trình Uyên là chồng tôi, tôikhông cho phép anh nói xấu anh ấy trước mặt tôi!” BạchAn Tương nổi giận lớn tiếng quát Long Thầm Vũ.Bị Bạch An Tương hất cả phê, Long Thâm Vũ tỏ vẻ ngạcnhiên, sau đó vội đứng lên nói: “An Tương, anh không cónói dối, là thật đấy, anh ta vẫn luôn lừa em!”Hai câu này rất lớn, Trình Uyên nghe thấy rõ ràng, khôngchỉ anh, mấy người ít ỏi trong quán cũng nghe thấy.“Đủ rồi!” Bạch An Tương nói: “Nếu anh không cònchuyện gì khác thì tôi đi trước đây”“Không, An Tương, em biết anh sẽ không hại em mà, anhyêu em mài”
“Vì sao?” Long Thầm Lãng nhìn Long Thầm Vũ không
dám tin.
Long Thầm Vũ nhếch môi, vẫn giữ nụ cười cực kỳ khó
dò.
Anh ta không nói chuyện, Long Thâm Lãng càng giận
hơn: “Mày muốn Tập đoàn Long Đảng thì cứ nói, dù hai
chúng tacó đấu cỡ nào cũ \ yên của nhà họ
Long, ao mày lại làm nhữvậy? ì lại muốn huỷ
diệt Long Đảng?”
“Long Đằng?” Long Thầm Vũ cười ha hả: “Trước giờ
chưa từng lọt vào mắt tôi”
“.” Long Thầm Lãng ngớ người.
Ai cũng nói chó sủa không cản người, chó cản người
không sủa, nhưng dường như thế cả mọi người đều
quên còn có một loại chó, chúng nó còn đáng sợ hơn
thế, đó chính là… chó điên.
Một người hận đến cả nhà mình cũng hãm hại, không
phải chó điên thì là gì?
Long Thầm Lãng nhìn em trai mình, đột nhiên thấy
hoảng sợ.
“Mày điên rồi!” Hản ta nói.
Long Thầm Vũ cười càng xán lạn hơn, cũng càng đáng
sợ hơn.
Cùng lúc đó, trong cuộc họp hội đồng quản trị của Tuấn
Phong, các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đang tranh
cãi gay gắt, rất nhiều doanh nghiệp ở thành phố Tân
Dương đều từ chối tiếp tục hợp tác với Tuấn Phong.
Nguy cơ khó hiểu đang thổi quét cả Tuấn Phong, mà lúc
này, tất cả lãnh đạo cấp cao trong Tuấn Phong cũng đều
nhận ra Tuấn Phong đang nổi bật ở thành phố Tân
Dương lại nghênh đón một thử thách quan trọng.
Vương Tử Yên rất lo lắng nghe mọi người tranh cãi, cũng
không dám ngắt lời bọn họ, vì Trình Uyên đang ngồi trên
ghế chủ tịch vẫn chưa lên tiếng.
Cô ta muốn biết Trình Uyên nghĩ gì, anh sẽ làm thế nào?
Nhưng Trình Uyên lại chỉ nhìn chằm chằm điện thoại của
mình, trong lòng rất băn khoăn.
Cái khác là điêu anh băn khoăn không phải nguy cơ của
Tuấn Phong, mà là bệnh tình của Bạch An Tương.
Anh đang đợi điện thoại, đợi Từ Đầu Trọc hoặc Lý Nguy,
ai gọi cũng được, chỉ cần là điện thoại có liên quan đến
người bỏ thuốc là được.
Nhưng đến giờ mọi người lại như quên mất chuyện này
vậy.
Một tiếng trôi qua, các lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn
vân còn tranh chấp chưa có kết quả, Vương Tử Yên thật
sự không chịu được nữa, cô ta hắng giọng: “Mọi người
yên lặng một chút!”
Vương Tử Yên là trợ lý của Trình Uyên, cô ta nói chuyện
chẳng khác nào Trình Uyên lên tiếng, không ai dám
không nghe.
Mọi người yên tĩnh lại.
Vương Tử Yên nhìn về phía Trình Uyên đang cúi đầu xem
điện thoại: “Chủ tịch, Chủ tịch…”
Liên tục gọi mấy tiếng, Trình Uyên mới mờ mịt ngẩng
đầu: “Hả? Chuyện gì?”
Vương Tử Yên nói: “Mọi người đều đang đợi ý của anh”
Trình Uyên nhíu mày, vừa định hỏi ý gì thì chuông điện
thoại đột nhiên reo lên.
Anh vội vàng cầm lên nghe máy: “A lô?”
“Phát hiện mục tiêu, ở quán cà phê Cửu Dương!” Đầu
bên kia điện thoại vang lên một giọng nói xa lạ.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, Trình Uyên vui vẻ, anh
nhìn số điện thoại theo bản năng, phát hiện là một số xa
lạ, hơn nữa giọng người gọi cũng rất xa lạ.
Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là phát
hiện mục tiêu rồi.
Quả nhiên, dưới thưởng lớn ắt có người tài.
Trình Uyên rất vui vẻ, anh vội nói với Vương Tử Yên: “Mọi
người trò chuyện trước đi, tôi có chút chuyện phải ra
ngoài một chút”
Sau đó hấp tấp chạy ra ngoài.
Vương Tử Yên và mấy lãnh đạo cấp cao đều chẳng hiểu
gì, Vương Tử Yên cũng ngạc nhiên.
Trò chuyện… trước?
Trình Uyên chạy ra khỏi Tập đoàn Tuấn Phong, ngồi vào
xe chạy thẳng tới quán cà phê Cửu Dương.
Anh không thông báo với Bạch Long, vì bây giờ Bạch
Long còn bảo vệ Bạch An Tương giúp anh, anh không
thể khiến Bạch An Tương có chuyện gì được.
Chẳng mấy chốc đã đến quán cà phê, Trình Uyên dừng
xe xong thì gọi lại cho số máy lạ kia, chợt phát hiện
người đó tắt nguồn rồi.
Chuyện này khiến anh trợn tròn mắt.
Vì thế, anh vội vàng gọi điện thoại cho Lý Nguy, sau đó
cần răng một mình đi vào trước.
Anh sợ người bỏ thuốc kia sẽ chạy trốn bất cứ lúc nào.
Mà sau khi anh đi vào quán cà phê lại ngơ ngác lần nữa.
Cả quán cà phê không có mấy người khách, trên cơ bản
vừa nhìn đã thấy hết, cho nên sau khi nhìn một vòng
xung quanh, Trình Uyên phát hiện không có người bỏ
thuốc nào cả.
Nhưng khiến anh bất ngờ là, Bạch An Tương cũng ở đây.
Cô mặc váy trắng ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, ánh mặt trời
xuyên qua kính chiếu lên nửa thân trên của cô, góc
nghiêng xinh đẹp tuyệt trần.
Bạch An Tương ngồi im, thỉnh thoảng duõi cổ tay mảnh
khảnh nhìn đồng hồ, cà phê trước mặt vẫn chưa uống.
Cô đang đợi người?
Trình Uyên hơi khó hiểu, chẳng lẽ là đang đợi mình? Hay
là Mục Như Trăn?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có một người đi vào quán cà
phê, đi thẳng về phía Bạch An Tương.
Sau khi nhìn thấy người kia, Trình Uyên lập tức khó chịu.
Vì người nọ là Long Thâm Vũ.
Long Thầm Vũ ngồi xuống đối diện Bạch An Tương, mà
cô lại không tỏ vẻ bất ngờ chút nào, chứng tỏ người cô
đang đợi là Long Thầm Vũ.
Chân Trình Uyên như bị đổ chì đứng yên tại chỗ, hoàn
toàn không động đậy được.
Long Thầm Vũ ngồi xuống đối diện Bạch An Tương, vẫn
luôn cười nói gì đó, Trình Uyên đứng xa nên không nghe
thấy.
Sau đó anh thấy Bạch An Tương đột nhiên đứng lên,
cầm lấy cà phê trước mặt mình hất lên mặt Long Thầm
Vũ.
“Tôi cảnh cáo anh, bây giờ Trình Uyên là chồng tôi, tôi
không cho phép anh nói xấu anh ấy trước mặt tôi!” Bạch
An Tương nổi giận lớn tiếng quát Long Thầm Vũ.
Bị Bạch An Tương hất cả phê, Long Thâm Vũ tỏ vẻ ngạc
nhiên, sau đó vội đứng lên nói: “An Tương, anh không có
nói dối, là thật đấy, anh ta vẫn luôn lừa em!”
Hai câu này rất lớn, Trình Uyên nghe thấy rõ ràng, không
chỉ anh, mấy người ít ỏi trong quán cũng nghe thấy.
“Đủ rồi!” Bạch An Tương nói: “Nếu anh không còn
chuyện gì khác thì tôi đi trước đây”
“Không, An Tương, em biết anh sẽ không hại em mà, anh
yêu em mài”
Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… “Vì sao?” Long Thầm Lãng nhìn Long Thầm Vũ khôngdám tin.Long Thầm Vũ nhếch môi, vẫn giữ nụ cười cực kỳ khódò.Anh ta không nói chuyện, Long Thâm Lãng càng giậnhơn: “Mày muốn Tập đoàn Long Đảng thì cứ nói, dù haichúng tacó đấu cỡ nào cũ \ yên của nhà họLong, ao mày lại làm nhữvậy? ì lại muốn huỷdiệt Long Đảng?”“Long Đằng?” Long Thầm Vũ cười ha hả: “Trước giờchưa từng lọt vào mắt tôi”“.” Long Thầm Lãng ngớ người.Ai cũng nói chó sủa không cản người, chó cản ngườikhông sủa, nhưng dường như thế cả mọi người đềuquên còn có một loại chó, chúng nó còn đáng sợ hơnthế, đó chính là… chó điên.Một người hận đến cả nhà mình cũng hãm hại, khôngphải chó điên thì là gì?Long Thầm Lãng nhìn em trai mình, đột nhiên thấyhoảng sợ.“Mày điên rồi!” Hản ta nói.Long Thầm Vũ cười càng xán lạn hơn, cũng càng đángsợ hơn.Cùng lúc đó, trong cuộc họp hội đồng quản trị của TuấnPhong, các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đang tranhcãi gay gắt, rất nhiều doanh nghiệp ở thành phố TânDương đều từ chối tiếp tục hợp tác với Tuấn Phong.Nguy cơ khó hiểu đang thổi quét cả Tuấn Phong, mà lúcnày, tất cả lãnh đạo cấp cao trong Tuấn Phong cũng đềunhận ra Tuấn Phong đang nổi bật ở thành phố TânDương lại nghênh đón một thử thách quan trọng.Vương Tử Yên rất lo lắng nghe mọi người tranh cãi, cũngkhông dám ngắt lời bọn họ, vì Trình Uyên đang ngồi trênghế chủ tịch vẫn chưa lên tiếng.Cô ta muốn biết Trình Uyên nghĩ gì, anh sẽ làm thế nào?Nhưng Trình Uyên lại chỉ nhìn chằm chằm điện thoại củamình, trong lòng rất băn khoăn.Cái khác là điêu anh băn khoăn không phải nguy cơ củaTuấn Phong, mà là bệnh tình của Bạch An Tương.Anh đang đợi điện thoại, đợi Từ Đầu Trọc hoặc Lý Nguy,ai gọi cũng được, chỉ cần là điện thoại có liên quan đếnngười bỏ thuốc là được.Nhưng đến giờ mọi người lại như quên mất chuyện nàyvậy.Một tiếng trôi qua, các lãnh đạo cấp cao trong tập đoànvân còn tranh chấp chưa có kết quả, Vương Tử Yên thậtsự không chịu được nữa, cô ta hắng giọng: “Mọi ngườiyên lặng một chút!”Vương Tử Yên là trợ lý của Trình Uyên, cô ta nói chuyệnchẳng khác nào Trình Uyên lên tiếng, không ai dámkhông nghe.Mọi người yên tĩnh lại.Vương Tử Yên nhìn về phía Trình Uyên đang cúi đầu xemđiện thoại: “Chủ tịch, Chủ tịch…”Liên tục gọi mấy tiếng, Trình Uyên mới mờ mịt ngẩngđầu: “Hả? Chuyện gì?”Vương Tử Yên nói: “Mọi người đều đang đợi ý của anh”Trình Uyên nhíu mày, vừa định hỏi ý gì thì chuông điệnthoại đột nhiên reo lên.Anh vội vàng cầm lên nghe máy: “A lô?”“Phát hiện mục tiêu, ở quán cà phê Cửu Dương!” Đầubên kia điện thoại vang lên một giọng nói xa lạ.Sau khi nghe thấy giọng nói này, Trình Uyên vui vẻ, anhnhìn số điện thoại theo bản năng, phát hiện là một số xalạ, hơn nữa giọng người gọi cũng rất xa lạ.Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là pháthiện mục tiêu rồi.Quả nhiên, dưới thưởng lớn ắt có người tài.Trình Uyên rất vui vẻ, anh vội nói với Vương Tử Yên: “Mọingười trò chuyện trước đi, tôi có chút chuyện phải rangoài một chút”Sau đó hấp tấp chạy ra ngoài.Vương Tử Yên và mấy lãnh đạo cấp cao đều chẳng hiểugì, Vương Tử Yên cũng ngạc nhiên.Trò chuyện… trước?Trình Uyên chạy ra khỏi Tập đoàn Tuấn Phong, ngồi vàoxe chạy thẳng tới quán cà phê Cửu Dương.Anh không thông báo với Bạch Long, vì bây giờ BạchLong còn bảo vệ Bạch An Tương giúp anh, anh khôngthể khiến Bạch An Tương có chuyện gì được.Chẳng mấy chốc đã đến quán cà phê, Trình Uyên dừngxe xong thì gọi lại cho số máy lạ kia, chợt phát hiệnngười đó tắt nguồn rồi.Chuyện này khiến anh trợn tròn mắt.Vì thế, anh vội vàng gọi điện thoại cho Lý Nguy, sau đócần răng một mình đi vào trước.Anh sợ người bỏ thuốc kia sẽ chạy trốn bất cứ lúc nào.Mà sau khi anh đi vào quán cà phê lại ngơ ngác lần nữa.Cả quán cà phê không có mấy người khách, trên cơ bảnvừa nhìn đã thấy hết, cho nên sau khi nhìn một vòngxung quanh, Trình Uyên phát hiện không có người bỏthuốc nào cả.Nhưng khiến anh bất ngờ là, Bạch An Tương cũng ở đây.Cô mặc váy trắng ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, ánh mặt trờixuyên qua kính chiếu lên nửa thân trên của cô, gócnghiêng xinh đẹp tuyệt trần.Bạch An Tương ngồi im, thỉnh thoảng duõi cổ tay mảnhkhảnh nhìn đồng hồ, cà phê trước mặt vẫn chưa uống.Cô đang đợi người?Trình Uyên hơi khó hiểu, chẳng lẽ là đang đợi mình? Haylà Mục Như Trăn?Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có một người đi vào quán càphê, đi thẳng về phía Bạch An Tương.Sau khi nhìn thấy người kia, Trình Uyên lập tức khó chịu.Vì người nọ là Long Thâm Vũ.Long Thầm Vũ ngồi xuống đối diện Bạch An Tương, màcô lại không tỏ vẻ bất ngờ chút nào, chứng tỏ người côđang đợi là Long Thầm Vũ.Chân Trình Uyên như bị đổ chì đứng yên tại chỗ, hoàntoàn không động đậy được.Long Thầm Vũ ngồi xuống đối diện Bạch An Tương, vẫnluôn cười nói gì đó, Trình Uyên đứng xa nên không nghethấy.Sau đó anh thấy Bạch An Tương đột nhiên đứng lên,cầm lấy cà phê trước mặt mình hất lên mặt Long ThầmVũ.“Tôi cảnh cáo anh, bây giờ Trình Uyên là chồng tôi, tôikhông cho phép anh nói xấu anh ấy trước mặt tôi!” BạchAn Tương nổi giận lớn tiếng quát Long Thầm Vũ.Bị Bạch An Tương hất cả phê, Long Thâm Vũ tỏ vẻ ngạcnhiên, sau đó vội đứng lên nói: “An Tương, anh không cónói dối, là thật đấy, anh ta vẫn luôn lừa em!”Hai câu này rất lớn, Trình Uyên nghe thấy rõ ràng, khôngchỉ anh, mấy người ít ỏi trong quán cũng nghe thấy.“Đủ rồi!” Bạch An Tương nói: “Nếu anh không cònchuyện gì khác thì tôi đi trước đây”“Không, An Tương, em biết anh sẽ không hại em mà, anhyêu em mài”