Chương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên…
Chương 147
Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Trên đường quay về, Bạch An Tương nói lý do tại saomình gặp Long Thầm Vũ.Hóa ra, Long Thầm Vũ đột nhiên gọi điện thoại cho BạchAn Tương, nói rằng anh ta biết bí mật của Trình Uyên,muốn nói cho Bạch An Tương biết.Bạch An Tương hỏi Trình Uyên: “Anh có bí mật gì?”A 3Trình Uyên vừa lái xe vừa củấ nói Ébi Hạt của anh chínhlà em đó” $“Không nghiêm túc gì cả!” Bạch An Tương lườm TrìnhUyên một cái.Trình Uyên cười, nhưng trong lòng lại thở dài.Nếu không phải bây giờ Bạch An Tương không thể chịukích thích, anh thật sự muốn nói cho cô biết sự thựcluôn.Bạch An Tương nhìn thấy Trình Uyên cười gượng, tronglòng đột nhiên hơi chua xót, sau đó dựa đầu vào bả vaiTrình Uyên.Hành động này rất tự nhiên, tự nhiên giống như một cặpđôi đang yêu nhau tha thiết vậy.Nhưng mà, nghe tin Bạch An Tương phát hiện ra, cảmnhận được sự dịu dàng của cô, Trình Uyên càng cảmthấy áp lực hơn nữa.Mà khi xe của bọn họ rời đi, Long Thầm Vũ trong quáncà phê xoa xoa gương mặt, cũng cất bước đi ra khỏiquán cà phê.“Mình đã nói anh Cả cũng rất ngu xuẩn mà” Khẽ lẩmbẩm một câu.Long Thầm Vũ đi bộ về phía xa, mà giờ phút này, trongmột góc khác của quán cà phê, Bạch Long cũng đặt tờbáo trong tay xuống, nghi ngờ nhìn chằm chằm về phíaLong Thầm Vũ vừa đi xa.Vốn dĩ khi Long Thầm Khang cầm “súng” chỉ vào TrìnhUyên, anh ta đã định ra tay, nhưng lúc này Trần Thànhđột nhiên xuất hiện, cho nên anh ta lựa chọn yên lặngngồi nhìn, nếu không cũng không thể nhìn thấy mộtLong Thầm Vũ khác biệt như vậy.Trình Uyên cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, rõ ràng cóngười gọi điện thoại nói cho anh biết người bỏ thuốcđộc đang ở quán cà phê, nhưng anh đi đến lại thấy BạchAn Tương gặp Long Thầm Vũ.Trùng hợp sao?Sao lại trùng hợp như vậy được?Huống chi, gọi xong cuộc điện thoại kia thì số điện thoạiđó cũng tắt máy.Sau khi quay về Tuấn Phong, Trình Uyên lập tức gọiVương Tử Yên đến: “Đi thông báo cho lãnh đạo cấp caocủa tập đoàn, mở cuộc họp hội đồng quản trị”Vương Tử Yên nghe vậy, gương mặt lộ vẻ vui mừng, vộivàng xoay người rời đi.Nhà họ Long lại xuất hiện thêm một Long Thầm Khang,hơn nữa người này rõ ràng có não hơn Long Thầm Lãng.Anh ta nói muốn đối phó Tuấn Phong và anh, quan trọngnhất, anh ta còn nhắc đến Bạch An Tương, còn nói khiếnTrình Uyên bị bạn bè xa lánh.Bạch An Tương là ranh giới cuối cùng của Trình Uyên,anh không thể nào để Long Thầm Khang làm được.Cho nên, khi đang tìm kiếm người bỏ thuốc độc, anhcũng có chuyện nhất định phải làm, đó chính là đánh trả!Sau nửa tiếng đồng hồ, đã có đầy người ngồi trongphòng họp.Trình Uyên nói: “Bây giờ đi điều tra tất cả những kháchhàng và nhà cung cấp hàng hóa có liên quan đến TuấnPhong chúng ta một lượt, xem bọn họ đã từng tiếp xúcvới những ai”“Mặt khác, chúng ta chuẩn bị một chút, mấy ngày nữatham gia buổi đấu giá công viên Nam Giao”“Tử Yên, lập văn bản về tình hình tập đoàn sắp tới đưacho tôi.”“Còn có, ý kiến của các ông trong phòng họp hôm nay,thống nhất nói lại một lần cho tôi nghe”“Đưa một báo cáo tài chính của tập đoàn Tuấn Phongcho tôi. “Từng mệnh lệnh nhanh chóng được hạ xuống.Cuộc họp hội đồng quản trị kéo dài ba tiếng đồng hồ,Trình Uyên dường như còn quên cả ăn cơm.Sau đó anh tự giam mình trong phòng làm việc, điêncuồng đọc tài liệu mà Vương Tử Yên gửi cho anh.Không kịp nhận ra trời đã tối rồi.Trình Uyên cũng không biết đã trải qua bao lâu, độtnhiên mùi vị cà phê bay vào mũi anh.Ngẩng đầu nhìn thấy Vương Tử Yên đang mỉm cười nhìnanh, nói: “Chủ tịch, nghỉ ngơi một lát đi”Trình Uyên lắc đầu nói: “Mấy ngày nay tôn đọng quánhiều việc, không có thời gian nghỉ ngơi”Đột nhiên, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mới biết trời đã tốirồi: “Mấy giờ rồi?”Vương Tử Yên nói: “Tám giờ”“À, còn sớm” Anh lại tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu.Vương Tử Yên nhìn dáng vẻ Trình Uyên nghiêm túc làmviệc, nhìn ánh mắt tập trung kia, nhìn bóng dáng khôngbiết mệt mỏi của anh thì hơi cảm động.“Sao cô còn chưa đi?” Trình Uyên sực tỉnh, hỏi Vương TửYên.Vương Tử Yên chớp mắt nói: “Tôi sống một mình, cho dùquay về cũng không có việc g씓Ừ” Trình Uyên tiếp tục lật tài liệu.Nói xong câu đó, Vương Tử Yên đột nhiên mặt đỏ tía tai,cô ta đột nhiên nghĩ đến câu nói vô tư này của mìnhnghe như tín hiệu ngầm bật đèn xanh, rất dễ khiến ngườita hiểu lầm.Có điều cũng may, tuy rằng Trình Uyên thông minhnhưng lại không hiểu mấy chuyện nam nữ lắm, thậm chícòn hơi chậm chạp.Đêm nay Trình Uyên không về nhà, anh đã thông báotrước với Bạch An Tương.Bạch An Tương không hỏi gì, vì cô biết Trình Uyên khôngvề nhà nhất định là vì có công chuyện phải làm, ví dụnhư những lời anh nói với Long Thầm Khang ở quán càphê vào ban ngày.Ngày hôm sau lại mở cuộc họp hội đồng quản trị lầnnữa, Trình Uyên vác đôi mắt thâm quầng tới.Hôm nay hội nghị đón nhận một tin tức xấu và một tintức tốt.Tin tốt là, mấy người chủ động gây chuyện với Tập đoànTuấn Phong đã được Tuấn Phong phái người điều tra rarồi.Tin xấu còn lại là, những người này đều là người điềuhành của doanh nghiệp lớn, có sáu tập đoàn đứng hànghai.Mặc dù Tuấn Phong là doanh nghiệp đứng đầu thànhphố Tân Dương, nhưng nếu muốn một mình đánh lại sáudoanh nghiệp, vậy đúng là chuyện đùa.Nhất thời, sắc mặt mọi người như mây đen phủ đỉnhđầu.“Chủ tịch, đằng sau chuyện này nhất định có vấn đề”Kim Kiệt nói: “Trong sáu doanh nghiệp này, Tập đoànTam Trần vân luôn đối đầu với Tập đoàn Cốc Thiên, thếmà bọn họ lại liên kết lại đối đầu với chúng ta, chuyệnnày không bình thường”“Đúng vậy đó Chủ tịch, còn có Thương mại Đông Hòa,đó chính là doanh nghiệp do Tuấn Phong chúng ta nângđỡ mà lên”Trình Uyên im lặng.Người khác có lẽ còn không rõ lắm, nhưng anh biếtchuyện này nhất định là do Long Thầm Khang giở trò,nếu không ngày hôm qua anh ta không thể có loại khíthế như vậy được.Tất cả mũi nhọn đều chỉ về phía mảnh đất công viênNam Giao kia.Trình Uyên gật đầu: “Trước tiên tan họp đã, Tử Yên côtập hợp tài liệu về hoàn cảnh của mấy tập đoàn nàycùng với tư liệu cá nhân của Chủ tịch đưa cho tôi”“Vâng!” Vương Tử Yên đáp.Sau khi tan họp không lâu, Vương Tử Yên đã giao tài liệucho Trình Uyên.Sau khi lật xem một lượt, Trình Uyên chăm chú suy nghĩrất lâu.“Anh đã không ra bài theo lẽ thường, vậy tôi cũng sẽtrang trí thêm chút hoa văn cho anh” Trình Uyên cườigân nói.“Tử Yên, đi theo tôi”Sáu tập đoàn công ty liên kết lại ngăn chặn Tuấn Phong,đây quả thật là một kết quả khó hiểu, Vương Tử Yên rấttò mò lần này Trình Uyên sẽ dùng phương pháp gì đểphá giải.Mà phương pháp của Trình Uyên cũng rất trực tiếp,chính là tiêu diệt từng cái một, về phần phương phápđánh tan…Trình Uyên nói với Vương Tử Yên: “Mèo có đường củamèo chó có cách của chó, người khác nhau phải dùngphương pháp khác nhau.”Trong tài liệu thể hiện, Thương mại Đông Hòa đã từngđược Tuấn Phong nâng đỡ, cho nên, đầu tiên Trình Uyênchở Vương Tử Yên đi đến Thương mại Đông Hòa.“Thật xin lỗi anh, Chủ tịch chúng tôi không ở đây” Trongđại sảnh Thương mại Đông Hòa, người đẹp lễ tân nóinhư vậy.“Đi đâu rồi?” Trình Uyên hỏi.Người đẹp mỉm cười lắc đầu: “Chuyện này chúng tôikhông rõ.”“Khi nào có thể trở về?” Trình Uyên lại hỏi.Người đẹp vẫn mỉm cười như trước: “Thật xin lỗi, khôngrõ lắm”Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đeo kính vẻmặt lạnh lùng đi đến trước mặt bọn họ.Người đàn ông nhìn thấy Vương Tử Yên xinh đẹp, vẻ mặthơi giật mình, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ ngạomạn như trước: “Có chuyện gì?”Người đẹp lễ tân vội vàng nói: “Thư ký Lý, anh này muốntìm Chủ tịch”“0?” Người đàn ông được gọi là thư ký Lý lại liếc nhìnTrình Uyên một cái, giọng nói kiêu ngạo hỏi: “Anh địnhlàm gì?”Trình Uyên đáp lại: “Tôi là bạn của Mạnh Châu”“Vô liêm sỉ!” Thư ký Lý mặt mũi tối sầm, quát to: “Têncủa Chủ tịch mà anh cũng gọi được sao?”
Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Trên đường quay về, Bạch An Tương nói lý do tại saomình gặp Long Thầm Vũ.Hóa ra, Long Thầm Vũ đột nhiên gọi điện thoại cho BạchAn Tương, nói rằng anh ta biết bí mật của Trình Uyên,muốn nói cho Bạch An Tương biết.Bạch An Tương hỏi Trình Uyên: “Anh có bí mật gì?”A 3Trình Uyên vừa lái xe vừa củấ nói Ébi Hạt của anh chínhlà em đó” $“Không nghiêm túc gì cả!” Bạch An Tương lườm TrìnhUyên một cái.Trình Uyên cười, nhưng trong lòng lại thở dài.Nếu không phải bây giờ Bạch An Tương không thể chịukích thích, anh thật sự muốn nói cho cô biết sự thựcluôn.Bạch An Tương nhìn thấy Trình Uyên cười gượng, tronglòng đột nhiên hơi chua xót, sau đó dựa đầu vào bả vaiTrình Uyên.Hành động này rất tự nhiên, tự nhiên giống như một cặpđôi đang yêu nhau tha thiết vậy.Nhưng mà, nghe tin Bạch An Tương phát hiện ra, cảmnhận được sự dịu dàng của cô, Trình Uyên càng cảmthấy áp lực hơn nữa.Mà khi xe của bọn họ rời đi, Long Thầm Vũ trong quáncà phê xoa xoa gương mặt, cũng cất bước đi ra khỏiquán cà phê.“Mình đã nói anh Cả cũng rất ngu xuẩn mà” Khẽ lẩmbẩm một câu.Long Thầm Vũ đi bộ về phía xa, mà giờ phút này, trongmột góc khác của quán cà phê, Bạch Long cũng đặt tờbáo trong tay xuống, nghi ngờ nhìn chằm chằm về phíaLong Thầm Vũ vừa đi xa.Vốn dĩ khi Long Thầm Khang cầm “súng” chỉ vào TrìnhUyên, anh ta đã định ra tay, nhưng lúc này Trần Thànhđột nhiên xuất hiện, cho nên anh ta lựa chọn yên lặngngồi nhìn, nếu không cũng không thể nhìn thấy mộtLong Thầm Vũ khác biệt như vậy.Trình Uyên cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, rõ ràng cóngười gọi điện thoại nói cho anh biết người bỏ thuốcđộc đang ở quán cà phê, nhưng anh đi đến lại thấy BạchAn Tương gặp Long Thầm Vũ.Trùng hợp sao?Sao lại trùng hợp như vậy được?Huống chi, gọi xong cuộc điện thoại kia thì số điện thoạiđó cũng tắt máy.Sau khi quay về Tuấn Phong, Trình Uyên lập tức gọiVương Tử Yên đến: “Đi thông báo cho lãnh đạo cấp caocủa tập đoàn, mở cuộc họp hội đồng quản trị”Vương Tử Yên nghe vậy, gương mặt lộ vẻ vui mừng, vộivàng xoay người rời đi.Nhà họ Long lại xuất hiện thêm một Long Thầm Khang,hơn nữa người này rõ ràng có não hơn Long Thầm Lãng.Anh ta nói muốn đối phó Tuấn Phong và anh, quan trọngnhất, anh ta còn nhắc đến Bạch An Tương, còn nói khiếnTrình Uyên bị bạn bè xa lánh.Bạch An Tương là ranh giới cuối cùng của Trình Uyên,anh không thể nào để Long Thầm Khang làm được.Cho nên, khi đang tìm kiếm người bỏ thuốc độc, anhcũng có chuyện nhất định phải làm, đó chính là đánh trả!Sau nửa tiếng đồng hồ, đã có đầy người ngồi trongphòng họp.Trình Uyên nói: “Bây giờ đi điều tra tất cả những kháchhàng và nhà cung cấp hàng hóa có liên quan đến TuấnPhong chúng ta một lượt, xem bọn họ đã từng tiếp xúcvới những ai”“Mặt khác, chúng ta chuẩn bị một chút, mấy ngày nữatham gia buổi đấu giá công viên Nam Giao”“Tử Yên, lập văn bản về tình hình tập đoàn sắp tới đưacho tôi.”“Còn có, ý kiến của các ông trong phòng họp hôm nay,thống nhất nói lại một lần cho tôi nghe”“Đưa một báo cáo tài chính của tập đoàn Tuấn Phongcho tôi. “Từng mệnh lệnh nhanh chóng được hạ xuống.Cuộc họp hội đồng quản trị kéo dài ba tiếng đồng hồ,Trình Uyên dường như còn quên cả ăn cơm.Sau đó anh tự giam mình trong phòng làm việc, điêncuồng đọc tài liệu mà Vương Tử Yên gửi cho anh.Không kịp nhận ra trời đã tối rồi.Trình Uyên cũng không biết đã trải qua bao lâu, độtnhiên mùi vị cà phê bay vào mũi anh.Ngẩng đầu nhìn thấy Vương Tử Yên đang mỉm cười nhìnanh, nói: “Chủ tịch, nghỉ ngơi một lát đi”Trình Uyên lắc đầu nói: “Mấy ngày nay tôn đọng quánhiều việc, không có thời gian nghỉ ngơi”Đột nhiên, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mới biết trời đã tốirồi: “Mấy giờ rồi?”Vương Tử Yên nói: “Tám giờ”“À, còn sớm” Anh lại tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu.Vương Tử Yên nhìn dáng vẻ Trình Uyên nghiêm túc làmviệc, nhìn ánh mắt tập trung kia, nhìn bóng dáng khôngbiết mệt mỏi của anh thì hơi cảm động.“Sao cô còn chưa đi?” Trình Uyên sực tỉnh, hỏi Vương TửYên.Vương Tử Yên chớp mắt nói: “Tôi sống một mình, cho dùquay về cũng không có việc g씓Ừ” Trình Uyên tiếp tục lật tài liệu.Nói xong câu đó, Vương Tử Yên đột nhiên mặt đỏ tía tai,cô ta đột nhiên nghĩ đến câu nói vô tư này của mìnhnghe như tín hiệu ngầm bật đèn xanh, rất dễ khiến ngườita hiểu lầm.Có điều cũng may, tuy rằng Trình Uyên thông minhnhưng lại không hiểu mấy chuyện nam nữ lắm, thậm chícòn hơi chậm chạp.Đêm nay Trình Uyên không về nhà, anh đã thông báotrước với Bạch An Tương.Bạch An Tương không hỏi gì, vì cô biết Trình Uyên khôngvề nhà nhất định là vì có công chuyện phải làm, ví dụnhư những lời anh nói với Long Thầm Khang ở quán càphê vào ban ngày.Ngày hôm sau lại mở cuộc họp hội đồng quản trị lầnnữa, Trình Uyên vác đôi mắt thâm quầng tới.Hôm nay hội nghị đón nhận một tin tức xấu và một tintức tốt.Tin tốt là, mấy người chủ động gây chuyện với Tập đoànTuấn Phong đã được Tuấn Phong phái người điều tra rarồi.Tin xấu còn lại là, những người này đều là người điềuhành của doanh nghiệp lớn, có sáu tập đoàn đứng hànghai.Mặc dù Tuấn Phong là doanh nghiệp đứng đầu thànhphố Tân Dương, nhưng nếu muốn một mình đánh lại sáudoanh nghiệp, vậy đúng là chuyện đùa.Nhất thời, sắc mặt mọi người như mây đen phủ đỉnhđầu.“Chủ tịch, đằng sau chuyện này nhất định có vấn đề”Kim Kiệt nói: “Trong sáu doanh nghiệp này, Tập đoànTam Trần vân luôn đối đầu với Tập đoàn Cốc Thiên, thếmà bọn họ lại liên kết lại đối đầu với chúng ta, chuyệnnày không bình thường”“Đúng vậy đó Chủ tịch, còn có Thương mại Đông Hòa,đó chính là doanh nghiệp do Tuấn Phong chúng ta nângđỡ mà lên”Trình Uyên im lặng.Người khác có lẽ còn không rõ lắm, nhưng anh biếtchuyện này nhất định là do Long Thầm Khang giở trò,nếu không ngày hôm qua anh ta không thể có loại khíthế như vậy được.Tất cả mũi nhọn đều chỉ về phía mảnh đất công viênNam Giao kia.Trình Uyên gật đầu: “Trước tiên tan họp đã, Tử Yên côtập hợp tài liệu về hoàn cảnh của mấy tập đoàn nàycùng với tư liệu cá nhân của Chủ tịch đưa cho tôi”“Vâng!” Vương Tử Yên đáp.Sau khi tan họp không lâu, Vương Tử Yên đã giao tài liệucho Trình Uyên.Sau khi lật xem một lượt, Trình Uyên chăm chú suy nghĩrất lâu.“Anh đã không ra bài theo lẽ thường, vậy tôi cũng sẽtrang trí thêm chút hoa văn cho anh” Trình Uyên cườigân nói.“Tử Yên, đi theo tôi”Sáu tập đoàn công ty liên kết lại ngăn chặn Tuấn Phong,đây quả thật là một kết quả khó hiểu, Vương Tử Yên rấttò mò lần này Trình Uyên sẽ dùng phương pháp gì đểphá giải.Mà phương pháp của Trình Uyên cũng rất trực tiếp,chính là tiêu diệt từng cái một, về phần phương phápđánh tan…Trình Uyên nói với Vương Tử Yên: “Mèo có đường củamèo chó có cách của chó, người khác nhau phải dùngphương pháp khác nhau.”Trong tài liệu thể hiện, Thương mại Đông Hòa đã từngđược Tuấn Phong nâng đỡ, cho nên, đầu tiên Trình Uyênchở Vương Tử Yên đi đến Thương mại Đông Hòa.“Thật xin lỗi anh, Chủ tịch chúng tôi không ở đây” Trongđại sảnh Thương mại Đông Hòa, người đẹp lễ tân nóinhư vậy.“Đi đâu rồi?” Trình Uyên hỏi.Người đẹp mỉm cười lắc đầu: “Chuyện này chúng tôikhông rõ.”“Khi nào có thể trở về?” Trình Uyên lại hỏi.Người đẹp vẫn mỉm cười như trước: “Thật xin lỗi, khôngrõ lắm”Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đeo kính vẻmặt lạnh lùng đi đến trước mặt bọn họ.Người đàn ông nhìn thấy Vương Tử Yên xinh đẹp, vẻ mặthơi giật mình, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ ngạomạn như trước: “Có chuyện gì?”Người đẹp lễ tân vội vàng nói: “Thư ký Lý, anh này muốntìm Chủ tịch”“0?” Người đàn ông được gọi là thư ký Lý lại liếc nhìnTrình Uyên một cái, giọng nói kiêu ngạo hỏi: “Anh địnhlàm gì?”Trình Uyên đáp lại: “Tôi là bạn của Mạnh Châu”“Vô liêm sỉ!” Thư ký Lý mặt mũi tối sầm, quát to: “Têncủa Chủ tịch mà anh cũng gọi được sao?”
Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Trên đường quay về, Bạch An Tương nói lý do tại saomình gặp Long Thầm Vũ.Hóa ra, Long Thầm Vũ đột nhiên gọi điện thoại cho BạchAn Tương, nói rằng anh ta biết bí mật của Trình Uyên,muốn nói cho Bạch An Tương biết.Bạch An Tương hỏi Trình Uyên: “Anh có bí mật gì?”A 3Trình Uyên vừa lái xe vừa củấ nói Ébi Hạt của anh chínhlà em đó” $“Không nghiêm túc gì cả!” Bạch An Tương lườm TrìnhUyên một cái.Trình Uyên cười, nhưng trong lòng lại thở dài.Nếu không phải bây giờ Bạch An Tương không thể chịukích thích, anh thật sự muốn nói cho cô biết sự thựcluôn.Bạch An Tương nhìn thấy Trình Uyên cười gượng, tronglòng đột nhiên hơi chua xót, sau đó dựa đầu vào bả vaiTrình Uyên.Hành động này rất tự nhiên, tự nhiên giống như một cặpđôi đang yêu nhau tha thiết vậy.Nhưng mà, nghe tin Bạch An Tương phát hiện ra, cảmnhận được sự dịu dàng của cô, Trình Uyên càng cảmthấy áp lực hơn nữa.Mà khi xe của bọn họ rời đi, Long Thầm Vũ trong quáncà phê xoa xoa gương mặt, cũng cất bước đi ra khỏiquán cà phê.“Mình đã nói anh Cả cũng rất ngu xuẩn mà” Khẽ lẩmbẩm một câu.Long Thầm Vũ đi bộ về phía xa, mà giờ phút này, trongmột góc khác của quán cà phê, Bạch Long cũng đặt tờbáo trong tay xuống, nghi ngờ nhìn chằm chằm về phíaLong Thầm Vũ vừa đi xa.Vốn dĩ khi Long Thầm Khang cầm “súng” chỉ vào TrìnhUyên, anh ta đã định ra tay, nhưng lúc này Trần Thànhđột nhiên xuất hiện, cho nên anh ta lựa chọn yên lặngngồi nhìn, nếu không cũng không thể nhìn thấy mộtLong Thầm Vũ khác biệt như vậy.Trình Uyên cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, rõ ràng cóngười gọi điện thoại nói cho anh biết người bỏ thuốcđộc đang ở quán cà phê, nhưng anh đi đến lại thấy BạchAn Tương gặp Long Thầm Vũ.Trùng hợp sao?Sao lại trùng hợp như vậy được?Huống chi, gọi xong cuộc điện thoại kia thì số điện thoạiđó cũng tắt máy.Sau khi quay về Tuấn Phong, Trình Uyên lập tức gọiVương Tử Yên đến: “Đi thông báo cho lãnh đạo cấp caocủa tập đoàn, mở cuộc họp hội đồng quản trị”Vương Tử Yên nghe vậy, gương mặt lộ vẻ vui mừng, vộivàng xoay người rời đi.Nhà họ Long lại xuất hiện thêm một Long Thầm Khang,hơn nữa người này rõ ràng có não hơn Long Thầm Lãng.Anh ta nói muốn đối phó Tuấn Phong và anh, quan trọngnhất, anh ta còn nhắc đến Bạch An Tương, còn nói khiếnTrình Uyên bị bạn bè xa lánh.Bạch An Tương là ranh giới cuối cùng của Trình Uyên,anh không thể nào để Long Thầm Khang làm được.Cho nên, khi đang tìm kiếm người bỏ thuốc độc, anhcũng có chuyện nhất định phải làm, đó chính là đánh trả!Sau nửa tiếng đồng hồ, đã có đầy người ngồi trongphòng họp.Trình Uyên nói: “Bây giờ đi điều tra tất cả những kháchhàng và nhà cung cấp hàng hóa có liên quan đến TuấnPhong chúng ta một lượt, xem bọn họ đã từng tiếp xúcvới những ai”“Mặt khác, chúng ta chuẩn bị một chút, mấy ngày nữatham gia buổi đấu giá công viên Nam Giao”“Tử Yên, lập văn bản về tình hình tập đoàn sắp tới đưacho tôi.”“Còn có, ý kiến của các ông trong phòng họp hôm nay,thống nhất nói lại một lần cho tôi nghe”“Đưa một báo cáo tài chính của tập đoàn Tuấn Phongcho tôi. “Từng mệnh lệnh nhanh chóng được hạ xuống.Cuộc họp hội đồng quản trị kéo dài ba tiếng đồng hồ,Trình Uyên dường như còn quên cả ăn cơm.Sau đó anh tự giam mình trong phòng làm việc, điêncuồng đọc tài liệu mà Vương Tử Yên gửi cho anh.Không kịp nhận ra trời đã tối rồi.Trình Uyên cũng không biết đã trải qua bao lâu, độtnhiên mùi vị cà phê bay vào mũi anh.Ngẩng đầu nhìn thấy Vương Tử Yên đang mỉm cười nhìnanh, nói: “Chủ tịch, nghỉ ngơi một lát đi”Trình Uyên lắc đầu nói: “Mấy ngày nay tôn đọng quánhiều việc, không có thời gian nghỉ ngơi”Đột nhiên, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mới biết trời đã tốirồi: “Mấy giờ rồi?”Vương Tử Yên nói: “Tám giờ”“À, còn sớm” Anh lại tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu.Vương Tử Yên nhìn dáng vẻ Trình Uyên nghiêm túc làmviệc, nhìn ánh mắt tập trung kia, nhìn bóng dáng khôngbiết mệt mỏi của anh thì hơi cảm động.“Sao cô còn chưa đi?” Trình Uyên sực tỉnh, hỏi Vương TửYên.Vương Tử Yên chớp mắt nói: “Tôi sống một mình, cho dùquay về cũng không có việc g씓Ừ” Trình Uyên tiếp tục lật tài liệu.Nói xong câu đó, Vương Tử Yên đột nhiên mặt đỏ tía tai,cô ta đột nhiên nghĩ đến câu nói vô tư này của mìnhnghe như tín hiệu ngầm bật đèn xanh, rất dễ khiến ngườita hiểu lầm.Có điều cũng may, tuy rằng Trình Uyên thông minhnhưng lại không hiểu mấy chuyện nam nữ lắm, thậm chícòn hơi chậm chạp.Đêm nay Trình Uyên không về nhà, anh đã thông báotrước với Bạch An Tương.Bạch An Tương không hỏi gì, vì cô biết Trình Uyên khôngvề nhà nhất định là vì có công chuyện phải làm, ví dụnhư những lời anh nói với Long Thầm Khang ở quán càphê vào ban ngày.Ngày hôm sau lại mở cuộc họp hội đồng quản trị lầnnữa, Trình Uyên vác đôi mắt thâm quầng tới.Hôm nay hội nghị đón nhận một tin tức xấu và một tintức tốt.Tin tốt là, mấy người chủ động gây chuyện với Tập đoànTuấn Phong đã được Tuấn Phong phái người điều tra rarồi.Tin xấu còn lại là, những người này đều là người điềuhành của doanh nghiệp lớn, có sáu tập đoàn đứng hànghai.Mặc dù Tuấn Phong là doanh nghiệp đứng đầu thànhphố Tân Dương, nhưng nếu muốn một mình đánh lại sáudoanh nghiệp, vậy đúng là chuyện đùa.Nhất thời, sắc mặt mọi người như mây đen phủ đỉnhđầu.“Chủ tịch, đằng sau chuyện này nhất định có vấn đề”Kim Kiệt nói: “Trong sáu doanh nghiệp này, Tập đoànTam Trần vân luôn đối đầu với Tập đoàn Cốc Thiên, thếmà bọn họ lại liên kết lại đối đầu với chúng ta, chuyệnnày không bình thường”“Đúng vậy đó Chủ tịch, còn có Thương mại Đông Hòa,đó chính là doanh nghiệp do Tuấn Phong chúng ta nângđỡ mà lên”Trình Uyên im lặng.Người khác có lẽ còn không rõ lắm, nhưng anh biếtchuyện này nhất định là do Long Thầm Khang giở trò,nếu không ngày hôm qua anh ta không thể có loại khíthế như vậy được.Tất cả mũi nhọn đều chỉ về phía mảnh đất công viênNam Giao kia.Trình Uyên gật đầu: “Trước tiên tan họp đã, Tử Yên côtập hợp tài liệu về hoàn cảnh của mấy tập đoàn nàycùng với tư liệu cá nhân của Chủ tịch đưa cho tôi”“Vâng!” Vương Tử Yên đáp.Sau khi tan họp không lâu, Vương Tử Yên đã giao tài liệucho Trình Uyên.Sau khi lật xem một lượt, Trình Uyên chăm chú suy nghĩrất lâu.“Anh đã không ra bài theo lẽ thường, vậy tôi cũng sẽtrang trí thêm chút hoa văn cho anh” Trình Uyên cườigân nói.“Tử Yên, đi theo tôi”Sáu tập đoàn công ty liên kết lại ngăn chặn Tuấn Phong,đây quả thật là một kết quả khó hiểu, Vương Tử Yên rấttò mò lần này Trình Uyên sẽ dùng phương pháp gì đểphá giải.Mà phương pháp của Trình Uyên cũng rất trực tiếp,chính là tiêu diệt từng cái một, về phần phương phápđánh tan…Trình Uyên nói với Vương Tử Yên: “Mèo có đường củamèo chó có cách của chó, người khác nhau phải dùngphương pháp khác nhau.”Trong tài liệu thể hiện, Thương mại Đông Hòa đã từngđược Tuấn Phong nâng đỡ, cho nên, đầu tiên Trình Uyênchở Vương Tử Yên đi đến Thương mại Đông Hòa.“Thật xin lỗi anh, Chủ tịch chúng tôi không ở đây” Trongđại sảnh Thương mại Đông Hòa, người đẹp lễ tân nóinhư vậy.“Đi đâu rồi?” Trình Uyên hỏi.Người đẹp mỉm cười lắc đầu: “Chuyện này chúng tôikhông rõ.”“Khi nào có thể trở về?” Trình Uyên lại hỏi.Người đẹp vẫn mỉm cười như trước: “Thật xin lỗi, khôngrõ lắm”Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đeo kính vẻmặt lạnh lùng đi đến trước mặt bọn họ.Người đàn ông nhìn thấy Vương Tử Yên xinh đẹp, vẻ mặthơi giật mình, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ ngạomạn như trước: “Có chuyện gì?”Người đẹp lễ tân vội vàng nói: “Thư ký Lý, anh này muốntìm Chủ tịch”“0?” Người đàn ông được gọi là thư ký Lý lại liếc nhìnTrình Uyên một cái, giọng nói kiêu ngạo hỏi: “Anh địnhlàm gì?”Trình Uyên đáp lại: “Tôi là bạn của Mạnh Châu”“Vô liêm sỉ!” Thư ký Lý mặt mũi tối sầm, quát to: “Têncủa Chủ tịch mà anh cũng gọi được sao?”